Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Là thành phố phồn hoa nhất cả nước, ban đêm thành phố Giang vô cùng nhộn nhịp.
Rolls-Royce sang trọng ngừng trước cửa trung tâm triển lãm quốc tế, đêm nay, ở chỗ này, sẽ trình diễn một vở múa ba lê, chính là vở kịch kinh điển 《 hồ thiên nga 》
"Không cần đi theo, tự tôi có thể đi vào."
Kim Trạch cởi một cúc áo tây trang, ngoái đầu nhìn nhàn nhạt nói, sau đó đầu cũng không quay lại mà đi lên bậc thang, hướng đến cửa chính.
Mấy trợ lý lo lắng nhìn nhau vài lần, boss thích trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, một mình đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mệnh lệnh của boss lại không thể làm trái, bọn họ rối rắm một chút, vẫn là thành thật chui vào xe ngồi, cùng tài xế đến bãi đỗ xe chờ đợi.
Gần đây danh tiếng của đoàn múa ba lê thành phố Giang càng ngày càng lớn, nguyên nhân là vì vị thủ lĩnh từ Paris mới trở về kia. Sau khi nghe Chu Nham tiến hành một loạt miêu tả giải thích loằng ngoằng, Kim Trạch quyết định tự mình đến gặp vị diễn viên múa ba lê ghê gớm trong truyền thuyết này.
Thật ra còn một vấn đề khiến Kim Trạch hơi bối rối.
Tuy nói ra có chút khó nghe, nhưng nếu thật sự có thể tiếp tục ở Paris phát triển, vì sao vị Hứa tiểu thư này lại trở về nước lúc còn trẻ như vậy? Kim Trạch đương nhiên không phải người không yêu tổ quốc, chỉ là con người một khi đã có trình độ chuyên nghiệp đứng ở đỉnh cao nhất trục tung, thì rất khó thích ứng với vị trí dưới cùng trục hoành này. Chu Nham không tra tìm được nguyên nhân Hứa Trừng Dạ về nước, mà Kim Trạch lại sắp sửa đầu tư một số tiền khổng lồ cho đoàn múa ba lê thành phố Giang, nên anh quyết định tự mình tới tìm nguyên nhân.
Bây giờ là 7 giờ ba mươi phút tối, Kim Trạch đúng giờ tới chỗ biểu diễn, ở đại sảnh kiểm phiếu xong, người tiếp khách của vũ đoàn đối xử với người xem chỗ VIP đặc biệt nhiệt tình, còn có một vị tiểu thư đến sắn sóc. Kim Trạch mỉm cười từ chối cô gái xinh đẹp muốn đưa anh đến chỗ ngồi, tầm mắt xoay mấy vòng, một mình hòa vào dòng người tiến vào đại sảnh biểu diễn.
Đại sảnh rất yên tĩnh, khán phòng vẫn còn treo đèn điện sáng trưng, ngược lại sân khấu thì tối thui, tấm màn kéo nhung đỏ thẫm che đi sân khấu của thiên nga. Chờ tới lúc bắt đầu vở kịch, màn sân khấu sẽ từ từ được kéo ra, ánh đèn phía dưới khán phòng sẽ tắt, tầm mắt mọi người đều sẽ tập trung về phía sân khấu, thưởng thức vở kịch múa ba lê.
Vị trí Kim Trạch đặt ở đằng trước, anh bình tĩnh đi tới, tầm mắt lưu chuyển nhìn xung quanh, quan sát đám người tới xem biểu diễn, giống như tưởng tưởng, mỗi người ăn diện lộng lẫy, một cái quần jean cũng không thấy. Kim Trạch vừa lòng ngồi xuống, nâng tay nhìn đồng hồ, trong lòng thầm đếm ba hai một, khán phòng bổng chốc lâm vào đêm đen, có thanh âm thông báo, vở kịch chính thức bắt đầu.
Kim Trạch rất nhạy cảm với con số, có thể tính toán chuẩn xác bất kì khoảng thời gian hẹn trước, ngay cả thời gian để kéo màn sân khấu lên, trong lòng anh cũng dự đoán được tám chín phần.
Lúc tấm màn đỏ thẫm từng chút một được kéo ra, ánh đèn sân khấu cũng sáng lên, cô gái mặc váy múa ba lê màu trắng đứng dưới ánh đèn, bình yên mà lặng im, đôi chân tinh tế thon dài, cánh tay cũng vậy, một đầu tóc dài đen nhánh búi sau đầu, búi tóc hai bên dán lông chim trắng như tuyết, vô cùng mỹ lệ, đỉnh đầu mang vương miện tinh xảo, thanh nhã.
(để mọi người dễ hình dung sau đây là hình ảnh minh họa)
Bởi vì khoảng cách từ chỗ ngồi tới sân khấu tương đối gần, Kim Trạch đẩy đẩy mắt kính, anh có thể thấy rõ ràng khuôn mặt cô gái trên sân khấu. Cô trang điểm rất nhẹ, nét mặt an tĩnh thanh lãnh, cô hơi nhắm mắt, ngay khi âm nhạc vang lên, cô chậm rãi mở mắt. Người xem yên tĩnh nghiêm túc thưởng thức, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, mũi chân uyển chuyển nhẹ nhàng lưu chuyển qua lại trên sân khấu, thân thể nhẹ tựa lông hồng, giống như không có trọng lượng.
Đây là đoạn ngắn biến tấu trong hồ thiên nga trắng, là một đoạn độc vũ*, dài khoảng 20 phút, cho tận tới lúc cô cùng với âm nhạc từ từ lui xuống, độc vũ kết thúc. Ánh sáng sân khấu sáng thêm một chút, lúc này mọi người mới phát hiện, thật ra ở xung quanh sân khấu có rất nhiều vũ công tinh xảo chờ đợi, nhưng khi bọn họ chăm chú nhìn cô gái kia, gần như không ai phát hiện ra những vũ công khác.
*nhảy solo
Có người từ nhỏ đã có bản lĩnh như vậy, khi cô đứng ở nơi đó, mọi người không có cách nào dời ánh mắt, cô trời sinh đã có năng lực hấp dẫn mọi sự chú ý, từ nhỏ đã được phán định phải bị vạn chúng để ý.
Buổi biểu diễn chưa kết thúc, Kim Trạch đã rời khỏi hội trường.
Vị trí của anh ở ngay trung tâm hàng đầu, lúc rời đi liền hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn. Anh thong dong bước đi, hơi sửa lại áo khoác tây trang, đẩy mắt kính, không coi ai ra gì mà nện bước ưu nhã rời đi, không hề nghĩ tới, một người đột nhiên rời đi như vậy, đương nhiên cũng sẽ hấp dẫn lực chú ý của vũ công đang biểu diễn sân khấu.
Ánh mắt Hứa Trừng Dạ từ sân khấu đặt lên người anh, trước khi người này đi không hề có dấu hiệu và chưa từng nhận được điện thoại, cũng chưa từng cùng người khác nói chuyện, như vậy người này không phải vì nguyên nhân bên ngoài mà rời đi, như không chừng chỉ còn một khả năng —— anh cảm thấy cô nhảy không tốt, cho nên không muốn xem tiếp.
Hứa Trừng Dạ hơi chớp mắt, bóng dáng người đàn ông đĩnh đạt thon dài dần dần biến mất trong ánh sáng tối tăm của khán phòng, cô thu hồi tầm mắt, theo tiết tấu âm nhạc nhảy múa, xoay quanh, lần nữa mở mắt, trong mắt đã không còn bất kì thứ gì quấy rầy.
Ở bên ngoài hội trường, Chu Nham nhận được tin nhắn của boss liền cùng tài xế đến chờ ở cửa, từ xa đã nhìn thấy Kim Trạch đang đi ra, Chu Nham lập tức tiến lên nghênh đón, Kim Trạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, cùng anh ta bước xuống trực tiếp sải bước lên xe, chờ anh ta ngồi ổn định, Kim Trạch nhìn thẳng phía trước nói với Chu Nham: "Ký."
Chu Nham sững sờ như lọt vào trong sương mù, nhất thời không nghĩ ra boss muốn ký cái gì, trì độn hỏi lại: " Boss, ý anh là?"
Kim Trạch không kiên nhẫn nhìn anh ta: " Lời này rất khó hiểu sao? Cùng vũ đoàn ký hợp đồng, nói như vậy anh đã hiểu rõ chưa?"
Chu Nham bây giờ mới phản ứng lại, ngượng ngùng gãi đầu: " Boss, cái này không thể trách tôi, dù sao cũng là đầu tư cả một đống tiền, tôi còn tưởng ngài ít nhất cũng phải suy xét một tháng."
Kim Trạch cười nhẹ, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía trung tâʍ ɦội trường, ý vị không rõ: "Người trẻ tuổi, có một vài thứ, chỉ cần nhìn một cái đã biết muốn hay không."
Chu Nham cái hiểu cái không kêu tài xế lái xe rời đi, chiếc siêu xe gây chú ý nhanh chóng rời khỏi nơi này, bọn họ không biết, sau khi buổi biểu diễn chấm dứt, diễn viên chính còn chưa kịp tháo trang sức, đã mặc áo khoác từ hội trường chạy ra, đi từng bước đi xuống bậc thang, ánh mắt quét trong đám người như đang tìm kiếm ai đó.
Ngón tay trắng nõn gắt gao kéo áo khoác, tuy sợ lạnh, nhưng vẫn cố tìm kiếm bóng dáng trong trí nhớ, đáng tiếc, người đầu tiên rời khỏi buổi biểu diễn không có khả năng khi buổi biểu diễn kết thúc mà còn ở lại, chắn hẳn anh đã sớm rời đi, cô vội vàng chạy ra như vậy vốn là một hành động ngu ngốc.
Lắc lắc đầu, Hứa Trừng Dạ xoay người trở về, từng trận gió lạnh thổi tới, khiến cô rùng mình một cái. Cô nghĩ thầm, ban đêm lạnh như vậy, ngày mai có thể sẽ mưa.
Quả nhiên bị cô đoán trúng, buổi sáng hôm sau ra ngoài, cô phát hiện bên ngoài mưa dầm kéo dài, còn có tiếng sấm sét, khắp nới sương mù mênh mông.
Cô mang theo dù, đứng trước cửa chần chừ vài giây, phía sau truyền đến thanh âm lo lắng của mẹ: "Trừng Trừng, mưa lớn như vậy, hôm nay đừng đi tới vũ đoàn nữa?"
Hứa Trừng Dạ ngoái đầu nhìn mẹ, nhớ tới người đàn ông đột nhiên rời đi tối hôm qua, vốn có chút dao động, nháy mắt đã kiên định: " Con phải đi, sau khi về nước con đã lười tập luyện, kĩ năng bị thụt lùi, con phải cố gắng trở lại."
Mẹ Hứa lo lắng, nhưng bà cũng biết con gái mình là đứa cố chấp, chỉ có thể để con bé rời đi.
Hứa Trừng Dạ cầm ô ra khỏi nhà, cô không tự lái xe, cũng không có thói quen đ tài xế đón đưa, địa điểm huấn luyện đoàn múa ba lê thành phố Giang vừa vặn cách tiểu khu nhà cô không xa, cho nên phần lớn thời gian cô đều đi bộ qua.
Có lec bởi vì hôm nay trời mưa, xe cộ trên đường rất nhiều, tiểu khu Hứa Trừng Dạ ở là tiểu khu nhà giàu lâu đời tại thành phố Giang, cạnh tiểu khu nhà cô còn có một tiểu khu vừa mới xây dựng, từ trong ra ngoài đều rất xa hoa, nhưng rất ít nhà có thế ở đó, quá mức xa, có vẻ giống thổ hào, không phẩm vị.
Vô tình Kim Trạch lại ở ngay tiểu khu kia.
Lúc Hứa Trừng Dạ cầm ô đi trong màn mưa, Kim Trạch cũng cầm ô từ tiểu khu đi ra, đứng ở giao lộ chờ tài xế tới đón.
Nói đến cũng thật trùng hợp, bình thường tài xế đều đến sớm chờ ngay trước cửa, nhưng hôm nay trời mưa nên kẹt xe, tài xế trễ giờ, Kim Trạch không kiên nhẫn, quyết định đi tới giao lộ phía trước.
Anh mang theo cái ô màu đen, một tay xách túi công văn cũng màu đen nốt. Người đi đường vội vàng đi làm, cảnh tượng vội vàng, Kim Trạch giấu mình dưới dù, không gây sự chú ý.
Đi một đoạn, anh bỗng nhiên nâng dù lên, đôi mắt phượng hẹp dài xuyên thấu qua màn mưa dừng lại phía trước, trạm xe buýt cách đó không xa, một đám người đang chen lấn nhau, một cô gái mặc đầm đen, áo khoác nhung dài, mang giàu cao gót, giơ dù chậm rãi đi qua, mặc dù chỉ là bóng dáng, quần áo trang điểm so với tối hôm qua cũng không giống nhau, Kim Trạch vẫn rất nhanh nhận ra đó là ai.
Khóe miệng chậm rãi cong lên, Kim Trạch mang dù đen, bước nhanh hơn đuổi kịp cô gái, khoảng cách giữa hai người bảo trì khoảng một mét rưỡi, cứ như vậy không xa không gần đi theo, những giọt mưa li ti dừng trên mặt dù, lại rơi xuống đất, bắn lên vài bọt nước, làm dơ giày da cùng ống quần sang trọng của anh, nhưng anh một chút cũng không để ý, cứ tiếp tục đi theo như vậy.
Mưa vẫn tiếp tục rơi xuống, anh cứ như vậy, cười cười đi theo cô, khiến mọi người trên đường không nhịn được lo lắng cho cô gái phía trước, nhìn gia hỏa này mặc tây trang mang giày da, chắc không phải tên bại hoại chứ?
Cũng may, cô gái rất nhanh xoay người, đi vào một tòa nhà sạch sẽ ven đường, tránh thoát một kiếp.
Kim Trạch khẽ nâng mắt, nhìn thoáng qua tấm biển trên cổng tòa nhà, mặt trên viết mấy chữ " vũ đoàn ba lê thành phố Giang" nhìn đi, quả nhiên anh không nhận sai người.
Rolls-Royce màu đen ngừng ở ven đường, tài xế mang bao tay trắng cùng Chu Nham từ trên xe bước xuống, hai người một người thay Kim Trạch mở cửa xe, một người khác tiến lên nhận dù trong tay anh, Kim Trạch nhìn thoáng qua tòa nhà kia lần cuối, không chút do dự lên xe rời đi.
Trên xe, Chu Nham ngồi cạnh Kim Trạch, bắt đầu báo cáo hành trình ngày hôm nay, anh ta để ý, boss vừa lên xe liền lấy di động, giống như đang tìm đọc gì đó, anh ta còn tưởng boss đang xem hành trình mình giữ, cho nên lúc báo cáo càng ra sức, nhưng thực tế...... Đổi một góc độ liền phát hiện, màn hình di động Kim Trạch hiện thị công cụ tìm kiếm, mà thông tin tìm kiếm là —— Hứa Trừng Dạ.
Chu Nham cái gì cũng không biết, anh ta tận chức trách báo cáo xong lịch trình hôm nay, cười nói: " Boss, anh xem còn gì cần tôi giải thích không?"
Kim Trạch nhẹ nhàng ngẩng đầu, chậm chạp nhìn trợ lý, mặt không đổi sắc nói: " Rất tốt, không cần."
Chu Nham cười tủm tỉm gật đầu, đối với biểu hiện của mình rất vừa lòng, càng đắc chí khi được boss tán thành, nhưng rất nhanh, anh ta nghe thấy boss nói: " Cậu an bài một chút, buổi tối tôi muốn cùng đoàn trưởng vũ đoàn kia ăn một bữa cơm." Đặc biệt cường điệu, " Vị thủ lĩnh lợi hại kia, cũng phải có mặt."
Chu Nham ngẩn ra, khó khăn nói: " Nhưng boss, buổi tối anh có bữa tiệc với Lưu tổng, đã hoãn bốn lần, lại thêm lần nữa, tôi sợ khó ăn nói với bên Lưu tổng."
Kim Trạch không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm anh ta bảo trì trầm mặc, Chu Nham lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói: " Vâng boss, không thành vấn đề."
Cái thái độ kính cẩn nghe lời này mới là thứ Kim Trạch cần, anh vừa lòng gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm di động. Chu Nham lệ rơi đầy mặt, cho nên boss, anh căn bản không hề nghe tôi báo cáo hành trình!!
Vũ đoàn, Hứa Trừng Dạ đang thay quần áo, đột nhiên hắt xì, cô kỳ quái nhìn bản thân trong gương, sắc mặt không có gì bất thường, có lẽ đêm qua bị cảm lạnh......
Tác giả nói: Vâng Boss! Không thành vấn đề!