Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo

Chương 10

Hôm đó login, cô ngồi xổm ở điểm [Phồn Hoa Tam Thiên] logout tối qua canh chừng. Thấy người vừa xuất hiện thì chém vài đao cho đã nghiền trước, sau đó mới cau mày thấy chết không sờn nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

[Phồn Hoa Tam Thiên] chờ mấy lời này của cô lâu lắm rồi, lập tức cưỡi ngựa tha Phạm Tiểu Khanh đến một đầm lầy không bóng người nơi dã ngoại.

Phạm Tiểu Khanh nhìn quái bò đầy đất với đầm lầy hoang vắng đầy cỏ dại tiêu điều, câm nín, sau đó mới gạt mấy thứ linh tinh bên ngoài này ra khỏi đầu, hỏi anh: “Sao anh biết em là Phạm Tiểu Khanh?”

Thực ra Phạm Tiểu Khanh tránh Phàn Khiêm Hoa như tránh rắn độc là có lý do cả. Năm học cấp ba, Phàn Khiêm Hoa đã kéo cô đến rừng trúc nhỏ để tỏ tình. Lúc ấy Phạm Tiểu Khanh còn đeo kính cận dày cộp, lôi thôi luộm thuộm.

Phàn Khiêm Hoa lại còn cực kỳ nghiêm túc vây cô trong rừng trúc thâm tình thổ lộ, còn muốn một nụ hôn định tình, thế là làm cho Phạm Tiểu Khanh ngây thơ như giấy trắng sợ hãi vô cùng.

Cô một lòng một dạ học tập, trong đầu đều bị thầy cô nhồi vào tư tưởng “Yêu sớm đáng chết”, bị một tài tử phong lưu nhìn trúng đã dọa cô ngơ ngác rồi, đừng trách cô nhát gan, vốn từ lúc sinh ra cô đã nhát như chuột.

Cô đỏ mặt từ chối người ta, nhưng Phàn Khiêm Hoa vốn tâm cao khí ngạo, sao có thể chấp nhận sự thật này, anh nắm cằm cô nâng lên cưỡng hôn.

Thế này là xong hẳn luôn, Phạm Tiểu Khanh ở rừng trúc nhỏ nguyệt hắc phong cao bị dọa cho mất hồn mất vía, từ đó về sau thấy Phàn Khiêm Hoa liền muốn nhượng bộ lui binh.

Có điều cô cũng không ngờ được, Phàn Khiêm Hoa thế mà không từ bỏ, vẫn đuổi tới tận đại học, đại học không đuổi được giờ lại chạy vào trò chơi đuổi cô. Cứ dây dưa lằng nhằng thế này mãi thật không phải chuyện tốt, Phạm Tiểu Khanh cô là một cô gái thuần khiết, bị người quấn quýt như vậy mà không động tâm thì đúng là hết nói nổi. Hơn nữa, không phải là cô không thích anh.

[Phồn Hoa Tam Thiên] dừng một lát rồi mới nói: “Phạm Tiểu Khanh, anh nghiêm túc theo đuổi em sáu năm, nếu ngay cả cái này cũng không biết thì đúng là không có năng lực không phải sao?” Ý là mọi thứ của em anh đều rõ như lòng bàn tay.

Phạm Tiểu Khanh rùng mình, thật là khủng bố nhá, có một người còn hiểu mình hơn cả bản thân mình nữa.

Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Nếu em lại từ chối thì sao?”

Phàn Khiêm Hoa đầu bên kia máy tính thờ dài bất đắc dĩ, “Phạm Tiểu Khanh, từ trước đến nay tính cả nghiêm túc cùng không nghiêm túc thì em đã từ chối anh hơn mười lần rồi, nếu anh cứ khăng khăng không phải em không được thì sao?”

Phạm Tiểu Khanh nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy sai sai rồi nha, “Nhỡ chẳng may anh theo đuổi được rồi liền vứt bỏ để trả thù em thì sao?”

Phàn Khiêm Hoa nghiến răng nghiến lợi, “Thế để anh đem thẻ ngân hàng với giấy tờ bất động sản sang tên cho em hết trước đã.”

Quá thành ý rồi, Phạm Tiểu Khanh sờ cằm, nhìn vị đại thần lóe sáng lấp lánh trước mặt, “Vấn đề cuối cùng, anh đã biết em là ai, sao lúc trước lại giả vờ không quen?”

Phàn Khiêm Hoa bất ngờ, nở một nụ cười nhẹ. Trước đây anh thật sự không biết nhân vật này lại là Phạm Tiểu Khanh, là do một lần tình cờ liên hệ với bạn học đại học. Bạn học đề cử cho anh một trò chơi, còn nói rằng Phạm Tiểu Khanh cũng đang chơi nữa.

Phàn Khiêm Hoa lúc đó nghĩ thầm, cả thế giới đều biết anh thích cô, cô lại còn không để tâm.

“Khi anh biết [Trái tim của Khanh Khanh] là em thì mới cầu hôn.”

Phạm Tiểu Khanh thấy những lời này thì tim bỗng nảy lên mấy nhịp, tâm tư của cô rõ ràng thế sao, chỉ là muốn biết anh có thật sự thủy chung một mực hay không.

Khi cô chần chừ, tim Phàn Khiêm Hoa liền như bị mèo cào, “Phạm Tiểu Khanh, em nói một câu xem nào.”

Không biết quần chúng từ đâu tới đứng vây xem, lúc này đều vây quanh đầm lầy tràn đầy hăng hái hò hét cố lên!

Phàn Khiêm Hoa cũng không ngập ngừng chút nào, dứt khoát lột sạch trang phục trên người đứng trước mặt cô, chỉ có một thân áσ ɭóŧ màu trắng nhưng lại khiến anh có khí chất trong trẻo.

Anh chậm rãi giang hai tay, “Chỉ cần em đồng ý phục hôn với anh, cả người anh đều là của em, em muốn luân bao nhiêu cấp cũng được.”

Phạm Tiểu Khanh bỗng động tâm, luân đại thần nha, cơ hội khó có cỡ nào chứ hả. Nhưng chỗ này có nhiều người đang nhìn, nếu cô thật sự ra tay chắc sẽ bị truy sát mất.

Quần chúng vây xem thấy đại thần cời sạch đứng cạnh đầm lầy bày ra bộ dáng “Em không đồng ý thì anh chết cho em xem” thì bị sét đánh tới mức ngoài cháy trong mềm.

Cho nên một đợt luân gϊếŧ bắt đầu với lý do “Nếu cô không đồng ý, chúng tôi lên cho.”

Phạm Tiểu Khanh xấu hổ khủng khϊếp, dày vò một người hơn sáu năm, cũng nên kết thúc rồi. Huống chi không phải là cô chán ghét anh, thật ra cũng rất thích.

“Thế phục hôn nhé?”

Mà người đàn ông lột sạch vừa thấy mấy lời này thì lập tức… logout.

Tâm tình Phạm Tiểu Khanh vốn đang mong đợi liền hạ xuống, xem đi, thế giới này chính là như thế, đàn ông có thể vừa quấn quýt dây dưa lại vừa không muốn cố gắng thật lòng.

Quần chúng vây xem cũng rất kinh ngạc, vốn dĩ phải là kịch bản Happy Ending lại đột nhiên biến thành tên đàn ông cặn bã đổi ý đào hôn.

Phạm Tiểu Khanh chống cằm đợi một lúc không thấy người quay lại, xoa nhẹ trái tim lạnh hơn một nửa của mình, thờ dài buồn bực ra phòng bếp cầm một tách trà sữa ủ trong tay, lúc quay lại thấy nhân vật của mình vẫn không nhúc nhích, cô rũ mắt xuống muốn logout.

Ngón tay vừa chạm lấy chuột thì nghe thấy chuông cửa vang lên.

Cửa vừa mở ra, cô còn chưa nhìn rõ bóng người trong hành lang đen kịt đã bị ôm lấy, anh bước vài bước vào phòng rồi áp cô lên cửa.

Phàn Khiêm Hoa mang theo hơi lạnh trong veo của bóng đêm, nhưng hô hấp lại nóng rực, anh đè người đang giãy dụa không an phận trong lòng lại, càng ngày càng siết chặt.

“Nhưng anh không muốn chỉ phục hôn với em thôi.”

Người đang làm bộ làm tịch giãy dụa chợt khựng lại, ngẩng phắt đầu lên, vừa vặn rơi vào đôi mắt trong như nước hồ của anh, mắt anh rực sáng, khiến cô hơi run lên vì sợ hãi.

Phàn Khiêm Hoa lại cúi người thấp xuống, nhìn vào mắt cô, đôi môi mỏng vốn lạnh lùng hé cười, “Không bằng bọn mình lĩnh chứng trước yêu đương sau đi?”

Phạm Tiểu Khanh ngạc nhiên, “Anh điên rồi à?”

Hơi nóng trong khi anh hô hấp vấn vít trên chóp mũi cô, anh thong thả mỉm cười: “Không điên, anh chờ thời khắc này quá lâu rồi.”

Phạm Tiểu Khanh bất đắc dĩ, đẩy người ra, đỏ mặt mở rộng cửa, “Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ…” Anh không cần nói mấy lời đầy hàm ý như thế có được không hả?

Chưa dứt lời Phàn Khiêm Hoa đã nhún vai, “Anh cũng không nói sai.”

Phạm Tiểu Khanh 囧, “Làm gì có ai chưa yêu đương đã đi lĩnh chứng, lỡ đâu anh cũng làm vậy với những người khác thì sao?”

“Sáu năm, chẳng lẽ em còn muốn anh trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn như Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh à?” Vừa nói anh vừa ôm chặt lấy cô.

“Phồn hoa tam thiên – cho dù ba ngàn giai lệ, anh chỉ cần mình em.