Edit: Tiểu LụcĐánh xong, gϊếŧ rồi, thỏa mãn được cơn giận, giống như mấy vị anh hùng trên ti vi, sảng khoái bỏ đi, măc kệ sự tình. Nhưng, mấy bộ phim này đều kết thúc khi vị anh hùng nọ lên phi thuyền, bỏ đi thật xa, quên rằng cuộc sống ở phía sau vẫn phải tiếp tục.Một giờ sau, xe bay đáp xuống bãi đỗ xe.
Nhà hàng Bách Vị tọa lạc tại khu vực buôn bán sầm uất nhất Khúc Vân Tinh. Bãi đỗ xe là một khu nhà hình trụ độc lập, thông qua một cầu treo bằng thủy tinh nối liền với nhà hàng Bách Vị.
Đi trên cây cầu vượt thủy tinh, giống như đặt mình trong thế giới kia. Bốn phía nhà cửa san sát, đèn đuốc sáng choang, các loại xe bay kiểu dáng mới mẻ, ngoại hình kì lạ đang lượn qua lượn lại.
Thịnh Sẹo cảm giác mình giống như người nhà quê, đột nhiên xông tới một thế giới không thuộc về mình, trong lòng có chút hốt hoảng. Tiểu Hoàn nắm chặt tay hắn, nhìn không chớp mắt, thích thú tò mò. Thịnh Sẹo nắm chặt tay Tiểu Hoàn, mặc kệ trong lòng đang nghĩ gì, vẫn bước nhanh về phía trước không do dự.
Hắn lặng lẽ nhìn Tân Lạc và Thiệu Dật Tâm, phát hiện bọn họ một người ánh mắt lạnh nhạt, một người mặt mũi tươi cười, đều làm như không thấy phồn hoa hiện đại ở xung quanh, dường như đã quen thuộc, biểu cảm thản nhiên.
Thịnh Sẹo đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ trong đầu: Tân Lạc và Thiệu Dật Tâm vốn xem chốn phồn hoa đô thị này không ra gì.
Nhưng, không phải dị chủng cũng bị con người xem không ra gì sao?
Nhân viên tiếp tân ở cửa nhà ăn nhìn thấy Tân Lạc và Thiệu Dật Tâm sóng vai đi tới, mắt sáng rỡ, ân cần chào đón, miệng tươi cười: “Thưa ngài, thưa cô, xin hỏi đã đặt chỗ chưa?”
“Đặt rồi.”
Nhân viên tiếp tân cười đưa tay, ý bảo Thiệu Dật Tâm dùng thiết bị cá nhân chạm nhẹ vào máy tính điều khiển của nhà hàng, để máy tính dò tìm thông tin đặt chỗ.
“Ngài Thiệu, hoan nghênh đến nhà hàng, chúc ngài có bữa ăn ngon miệng.”
Theo âm thanh của máy tính, nhân viên tiếp tân thấy rõ thông tin đặt chỗ của bọn họ, nụ cười trên mặt biến mất, lộ ra biểu cảm ghê tởm giống như nuốt phải ruồi.
Hắn kiêu căng hất hàm, lạnh lùng nói: “Các người không thể vào cửa này, làm đi ơn vòng qua trái, vào cửa bên dùm.”
Theo hướng chỉ của nhân viên tiếp tân, Tân Lạc nhìn thấy một cánh cửa nhỏ hẹp màu xám, ẩn sâu sau một lối đi nhỏ, so với cánh cửa chính tường cao vách sáng, rực rỡ sắc màu ở trước mắt, giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Một đôi vợ chồng dắt theo đứa con nói nói cười cười đi qua bên cạnh bọn họ, theo nhân viên tiếp tân đi vào nhà ăn bằng cửa chính.
Tiểu Hoàn khó hiểu hỏi: “Tại sao chúng ta không thể vào bằng cửa này? Con không thích cửa kia đâu.”
Thịnh Sẹo kéo Tiểu Hoàn rời khỏi: “Cửa nhỏ kia càng hay. Cửa vào mấy kho báu bí ẩn toàn là cửa nhỏ, chúng ta xem như khám phá kho báu bí mật đi.”
Tiểu Hoàn mất hứng gào: “Không chịu, con muốn vào cửa đẹp này, con muốn vào cửa đẹp này!”
Nhân viên tiếp tân mắt trợn trắng, biểu cảm khinh miệt kiểu “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”.
Tân Lạc nắm lấy cổ áo gã tiếp tân: “Anh trợn mắt với ai đấy? Tại sao chúng tôi không thể vào bằng cửa này?”
Nhân viên tiếp tân giương cổ nói: “Nhà hàng Bách Vị là nhà hàng tốt nhất Khúc Vân tinh, dị chủng không đi bằng cửa bên, chẳng lẽ muốn đi bằng cửa chính? Nếu bị khách phát hiện, chắc chắn chúng tôi sẽ bị khiếu nại. Tôi nghiêm túc cảnh cáo mấy người, lập tức buông tay ra, nếu không tôi sẽ báo nguy, để đội an ninh đến đây bắt hết mấy người!”
Tân Lạc chẳng những không buông tay, ngược lại còn túm thẳng hắn đến trước mắt, kéo cổ hắn, cười như không cười nói: “Lá gan không tệ, để tôi xem, lớn đến cỡ nào.”
Nhân viên tiếp tân bị kéo đến không thở nổi, mặt mày trắng bệnh, mắt muốn lọt ra ngoài.
Thịnh Sẹo sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng kéo Tân Lạc, “Buông ra, buông ra!” nhưng hắn phát hiện dù có kéo thế nào, cũng không kéo được Tân Lạc.
Hắn sợ đến độ đổ mồ hôi hột, nhỏ nhẹ năn nỉ: “Là tôi không tốt, quên nhắc mọi người đi cửa bên, bỏ qua chuyện này đi.”
“Không phải là lỗi của anh, do tôi vô ý, không nên đến đây dùng bữa.” Thiệu Dật Tâm khẽ chạm vào tay Tân Lạc, tay Tân Lạc run lên, không thể không buông gã tiếp tân.
Nhân viên tiếp tân cúi người, vừa thở dốc, vừa ho khan không ngừng.
Thịnh Sẹo sợ hãi, cúi đầu giải thích: “Bạn của tôi hơi xấu tính, ngài đại nhân đại lượng thông cảm, lần sau chúng tôi sẽ không làm vậy nữa. Đây là chút lòng thành, xin ngài nhận cho.”
Thịnh Sẹo lấy ra một tấm thẻ rút tiền không tên đưa cho nhân viên tiếp tân.
Gã tiếp tân vừa nhận thẻ, vừa tát cho Thịnh Sẹo một cái không chút nể tình.
Tiểu Hoàn sợ tới mức òa khóc nức nở.
Em hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tưởng do lỗi của mình, em ôm chân Thịnh Sẹo nói: “Chú ơi, con không đi cửa này nữa, chúng ta đi cửa nhỏ kia đi…”
Nhân viên tiếp tân hừ lạnh, nói lưu loát, thần sắc nghiêm nghị: “Cửa nào cũng không được! Nhà hàng sẽ không tiếp đãi mấy người nữa, súc sinh dị chủng có tư cách gì cùng ăn với chúng tôi? Cút! Cút nhanh đi!”
Thịnh Sẹo ôm Tiểu Hoàn bước đi, vừa đi, vừa an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ! Chú nhân viên đó đang giỡn với chúng ta thôi, đánh không đau chút nào…”
Tân Lạc liếc nhìn Tử Yến, chế giễu: “Không ngờ Thiệu Dật Tâm anh đây, tấm lòng cũng quảng đại lắm!”
“Cô cảm thấy tôi phải làm gì? Ra tay, dẫn tới đội an ninh, để chúng ta đều bị bắt à. Đương nhiên cô không sao, cô mang gene thuần chủng, cho dù không có thân phận công chúa điện hạ, cũng sẽ không mang tội. Tôi da dày thịt béo, cũng không phải không chịu được tra tấn. Nhưng A Thịnh và Tiểu Hoàn thì sao? Bọn họ một người thể năng cấp E, một kẻ là trẻ con yếu đuối, bị tống vào tù, có thể sống được chắc?”
Tân Lạc muốn mở miệng phản bác.
Tử Yến cười cười, tiếp tục nói: “À, đánh xong, gϊếŧ rồi, thỏa mãn được cơn giận, giống như mấy vị anh hùng trên ti vi, sảng khoái bỏ đi, măc kệ sự tình. Nhưng, mấy bộ phim này đều kết thúc khi vị anh hùng nọ lên phi thuyền, bỏ đi thật xa, quên rằng cuộc sống ở phía sau vẫn phải tiếp tục. Xin hỏi công chúa điện hạ, bây giờ toàn thể vũ trụ làm sao có thể chứa chấp dị chủng? Rời khỏi Khúc Vân tinh, A Thịnh và Tiểu Hoàn có thể đi đâu? Nơi nào không phải chịu kỳ thị, nơi nào không cần nhẫn nhịn để sống qua ngày?”
Tân Lạc nghẹn lời.
Tử Yến liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Chào mừng cô đến thế giới dị chủng.”
————·————·————
Thịnh Sẹo ôm Tiểu Hoàn bước nhanh đi tới, Tân Lạc và Tử Yến theo sau.
Bốn người dừng lại ở bãi đậu xe, lên xe bay.
Xe bay đang muốn cất cánh, đột nhiên, có sáu người mặc đồ đen trang bị vũ khí đầy đủ, bao vây bọn họ.
Thịnh Sẹo chợt biến sắc, ôm chặt Tiểu Hoàn.
Tử Yến và Tân Lạc mặc dù không đoán được chuyện gì, nhưng đều bình tĩnh, mặt không biến sắc, tim chẳng đập nhanh, nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng theo dõi động tĩnh.
Mười mấy cảnh sát quân phục chỉnh tề bao vây bên ngoài, giống như hộ tống sáu vị hắc y nhân, trong đó có Mike là người bọn họ quen biết.
Sau khi Mike cúi đầu nói với vị đội trưởng vài câu, liền chạy đến vỗ cửa xe bay.
Thịnh Sẹo vội vàng giao Tiểu Hoàn cho Thiệu Dật Tâm, cười quay kiếng xe xuống, hỏi: “Anh Mike, có chuyện gì?”
Mike nói: “Vừa rồi khi mấy cậu gây chuyện với tiếp viên ở cửa nhà hàng, một vị khách quý đang dùng bữa, vừa đúng lúc nhìn thấy. Ông ta rất thích tiểu thư Tân đây, hy vọng tiểu thư Tân đi theo ông ta vài ngày.”
Thịnh Sẹo ngây ngẩn cả người.
Hắn biết chuyện này không sao cả, có dị chủng còn rất thích. Chỉ là quan hệ thể xác một chút mà thôi, nếu vị giàu có này thích, ra tay hào phóng một chút, cuộc sống sau này có thể khá lên rất nhiều.
Nhưng Tân Lạc đồng ý sao?
Mike quay đầu quan sát bên trong xe bay, nhấn giọng nói với Tân Lạc: “Vị khách quý kia là đội phó binh đoàn Liệt Diễm (lửa cháy), Khúc Vân tinh đang được binh đoàn Liệt Diễm bảo hộ, ngay cả tổng thống cũng không muốn đắc tội anh ta. Ngài đội phó dáng vẻ anh tuấn, tuyệt đối không làm Tân tiểu thư thất vọng…”
Tân Lạc liếc nhìn hắn, Mike lập tức lạnh toàn thân, im miệng.
“Phải nhanh lên, nhanh lên!”
Mike vỗ vỗ vào vai Thịnh Sẹo, không ngừng nháy mắt ra dấu với hắn: “Tổng thống đã ra lệnh phải làm vừa lòng khách quý, đội an ninh đã bao vây bãi đậu xe rồi.”
Thịnh Sẹo hiểu, Mike muốn hắn khuyên Tân Lạc ngoan ngoãn hợp tác, đừng nên rước thêm phiền phức. Hắn biết rõ chỉ có làm vậy mới tốt cho tất cả mọi người. Nhưng nhìn thấy Tiểu Hoàn ánh mắt trong veo, hoang mang tò mò nhìn hắn, hắn không nói nên lời.
Mấy gã mặc đồ đen dường như mất hết kiên nhẫn, giơ súng lên.
Tân Lạc thản nhiên nói với Mike: “Tôi đi.”
Mike vội vàng tươi cười ra hiệu mọi chuyện đã được giải quyết.
Thịnh Sẹo rơm rớm nước mắt, nhìn Tử Yến cầu cứu.
Hai tay Tử Yến bịt lỗ tai Tiểu Hoàn, mặt không chút thay đổi nói: “Không cần quan tâm. Người phụ nữ này không xem trọng thân thể mình, vì đạt được mục đích, cô ta có thể lên giường với kẻ thù, là kẻ thù cô ta thù hận nhất, khinh ghét nhất.”
Tân Lạc nhếch khóe môi, mỉm cười hỏi: “Anh đây đang ghen tị tôi không lên giường với anh sao?” Không đợi Tử Yến trả lời, nàng đã mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
“Tân Lạc!” Thịnh Sẹo nắm cổ tay nàng.
Tân Lạc không khách khí, đánh thật mạnh vào mặt Thịnh Sẹo, “Đừng phiền tôi! Chúng ta chỉ là quan hệ giữa chủ nhà và khách thuê mà thôi!”
Nửa bên mặt Thịnh Sẹo phát đau, hắn kinh ngạc nhìn Tân Lạc đi về phía mấy người áo đen.
Đột nhiên, hắn nhớ tới gì đó, lo lắng quay đầu nhìn lại, Thiệu Dật Tâm một tay ôm Tiểu Hoàn, một tay bịt mắt Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn không thấy gì cả.
————————————
Tân Lạc lên xe bay của mấy vị áo đen.
Cả đám hộ tống trước sau, từ từ bỏ đi.
Bốn phía đèn đuốc sáng choang, rực rỡ sắc màu, chiếu rọi vào bãi đỗ xe vắng vẻ.
Tiểu Hoàn tò mò hỏi: “Vị khách quý kia mời dì Lạc Lạc đi làm gì?”
Thịnh Sẹo cười gượng nói: “Ăn tối, vui chơi.”
“Vâng!” Tiểu Hoàn gật đầu khó hiểu, vẫn muốn tiếp tục hỏi.
Tử Yến nghiêm mặt quát lớn: “Tiểu Hoàn!”
Tiểu Hoàn vội vàng ngậm miệng lại, em thích nhất là chú Thịnh, nhưng sợ nhất là chú Thiệu.
Thịnh Sẹo ra lệnh cho máy điều khiển, xe bay cất cánh.
Khi về đến nhà, xe bay còn chưa đáp xuống, Tiểu Giác đã ngồi sẵn ở cửa, giống như một bức tượng ngước mắt ngửa đầu nhìn lên không trung.
Nhìn xe bay đáp xuống, Tiểu Giác giống như phát hiện có gì đó không đúng, nó ngửa đầu, không ngừng đánh hơi.
Khi xe bay vừa đáp xuống, nó liền nhào tới, chân trước bám cửa kính nhìn vào trong, không thấy Tân Lạc, nó thất vọng hoang mang, kêu lên với Thịnh Sẹo, giống như đang hỏi hắn “Tại sao Tân Lạc không trở về”.
“Tân Lạc có chút chuyện, mấy ngày nữa mới về.”
Thịnh Sẹo không dám đối mặt với Tiểu Giác nữa, hắn bế Tiểu Hoàn, vội vã đi vào phòng.
Tử Yến đứng bên cửa sổ, nhìn Tiểu Giác bất an chạy vòng quanh xe bay không ngừng, vừa dùng mũi đánh hơi, vừa phát lên mấy tiềng “grừ grừ”.
————·————·————
Mấy tên áo đen đưa Tân Lạc vào một tòa nhà ẩn sâu trong núi.
Một người máy tiến tới kiểm tra thân thể Tân Lạc, tịch thu toàn bộ vũ khí của nàng, thậm chí còn yêu cầu nàng giao nộp thiết bị cá nhân.
Một giọng người máy nữ nhẹ nhàng trấn an: “Xin đừng lo lắng, khi nào cô đi, tất cả đồ vật sẽ được trả lại nguyên vẹn.”
Tân Lạc cực kỳ phối hợp, người máy thấy phản ứng của nàng, đưa nàng vào danh sách an toàn.
Sau khi kiểm tra an ninh hoàn tất, Tân Lạc muốn đến phòng của mình, người máy nhận thấy phù hợp với quy định của chủ nhân, liền đồng ý.
Ngôi nhà có diện tích rộng lớn, địa thế trên cao.
Đứng ở ban công, giống như đứng trên không trung, có thể nhìn thấy một cái hồ lớn nằm sát vách núi. Dưới trăng sáng tỏ, nước hồ lấp lánh, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Trong sân của khu nhà còn có một suối nước nóng, đổ xuống tạo thành hồ, có thể ngâm mình. Bốn phía hoa cảnh sum suê, sương mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.
Người máy dẫn Tân Lạc vào nhà, nói với Tân Lạc chủ nhân vẫn đang bàn chút chuyện với tổng thống Khúc Vân tinh, có lẽ đến khuya mới về, mời nàng tự nhiên tận hưởng, không nên khách sáo.
Tân Lạc đánh giá bốn phía——
Cả căn phòng tráng lệ, rực rỡ sắc màu.
Trên cái giường nhỏ, đặt mấy bộ đồ tắm thủ công cùng với dép lê, mười hai bộ, mười hai màu, có thể tùy chọn, tùy theo ý thích.
Trên cái bàn dài, đặt một bộ đĩa sứ thủ công sáu tầng, bên trên bày biện đủ loại thức ăn do chính đầu bếp chế tác. Một loạt đĩa thủy tinh chứa đầy loại hoa quả hiếm lạ, bên cạnh là bộ dao nĩa tinh xảo.
Trên giá rượu làm bằng ngọc gần đó, trưng bày nhiều loại rượu giá trị, đầy màu sắc, cho dù không biết gì về rượu cũng có thể đoán được tất cả đều cao sang.
Trên bàn trang điểm, sắp xếp rất nhiều hộp trang sức to nhỏ, đủ loại trang sức ngọc thạch tinh xảo, phát sáng lấp lánh.
Nếu là một cô gái bình thường, nhìn thấy mấy thứ xa hoa hào nhoáng, tận tình tiếp đãi như vậy, chắc chắn sẽ hoảng sợ một phen, trong lòng sẽ sinh ra cảm động kính nể, cuối cùng vui lòng phục tùng. Đáng tiếc, Tân Lạc có một ca ca là công tử đào hoa phóng khoáng, từng nổi danh khắp ngân hà về sự phóng túng vô độ, mấy loại diễn xuất trước mắt xem như chỉ ở mức nhập môn.
Tân Lạc vẫn chưa ăn tối, nên có chút đói bụng.
Nàng lấy một mâm đầy thức ăn, một tách cà phê nóng, từ từ thưởng thức.
Sau khi ăn no, nàng lại xin phép người máy, đi dạo sân vườn. Đợi đến khi tiêu cơm, mới chuẩn bị đi tắm.
Tân Lạc tiện tay cầm theo chai rượu, đặt bên bờ suối.
Nàng cởϊ qυầи áo, ngâm mình trong suối nước nóng, một lát lặn xuống, một lát trồi lên, thưởng thức rất thỏa mãn.
Sau khi tỉnh rượu, nàng cũng ngừng chơi, vừa uống rượu vừa đợi.
Khi uống gần hết một chai rượu, mới nghe ở bên ngoài có âm thanh, người đàn ông kia đã trở về.
Tân Lạc không phản ứng gì, vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngâm mình trong suối nước nóng.
Một lát sau, cửa mở ra, một người đàn ông thân thể cao lớn, ngũ quan tạm được đi đến.
Hắn liếc nhìn căn phòng không có người, liền nhìn về phía suối nước nóng, phát hiện Tân Lạc bưng ly rượu, đang dựa người vào vách suối, nhàn nhã uống rượu, không tỏ ra lấy lòng nịnh nọt, cũng không giả vờ rụt rè e thẹn.
Gã đàn ông không khỏi hứng chí cười ha ha: “Xem ra mắt của ta nhìn người không tệ.”
Tân Lạc đặt ly rượu xuống, mỉm cười nói: “Đúng là rất tốt, tôi cũng muốn móc ra nhìn kỹ một chút.”
Gã đàn ông cười lớn, càng cảm thấy Tân Lạc có ẩn ý.
Tân Lạc hỏi: “Nếu tôi không muốn, anh định làm thế nào?”
Gã đàn ông cực kỳ vô liêm sỉ: “Đàn bà dễ dãi chơi không vui, ta thích chơi loại mới lạ, rất thích phản kháng.”
Tân Lạc không nói tiếng nào xoay người, đưa lưng về phía gã đàn ông, đi lên bậc thang, dự định ra khỏi suối nước nóng.
Gã đàn ông mặt mày vui sướиɠ, nhìn không chớp mắt.
Khi thân thể của Tân Lạc từ từ lộ ra khỏi nước, hắn nhìn thấy, trên lưng nàng là một vết thương thật lớn, da đen xạm, nhăn nhúm một chỗ, có nơi còn nhuốm màu đỏ tươi, giống như dưới lớp gỗ cháy đen lộ ra lớp thịt đỏ, thoạt nhìn vừa sợ hãi vừa gớm ghiếc.
Hắn biến liền sắc, lộ ý chán ghét, lập tức dời ánh mắt.
Tân Lạc cầm áo tắm khoác lên người, xoay người nhìn hắn.
Gã đàn ông đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, cần cổ trắng ngần, đôi chân thon dài, du͙© vọиɠ biến mất khi nãy lại dâng lên, nhưng ngôn hành cử chỉ lại có ý chán ghét, không giống vẻ dịu dàng đa tình như lúc nãy.
Hắn cởϊ qυầи áo, vừa đến bên giường, vừa lạnh lùng nói: “Lại đây! Nằm xuống không được cử động, ta không muốn nhìn thấy, cũng không muốn đυ.ng tới lưng của cô.”
Tân Lạc thản nhiên nói: “Yên tâm, tôi cũng không định cho anh xem hay đυ.ng vào đâu.”
————·————·————
Tiểu Giác ngửi được mùi của Tân Lạc, chạy thẳng một mạch, lại tìm được khu nhà ở trong núi.
Khi nó âm thầm đột nhập được vào nhà, là lúc Tân Lạc vừa cởϊ áσ tắm, mặc xong quần áo.
Nó ngửi được mùi máu, lập tức phóng đến bên cạnh Tân Lạc.
Tân Lạc hoảng sợ, đang muốn đấm trả, thì nhận ra Tiểu Giác.
Nó cúi đầu ngửi tới ngửi lui người nàng, cổ họng phát ra tiếng kêu nhỏ cực kỳ lo lắng, giống như đang muốn hỏi: “Tại sao cô bị thương? Tại sao bị thương?”
Trong nháy mắt, trong lòng Tân Lạc dâng lên cảm xúc kỳ lạ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều cố gắng khiến người ta bớt lo. Mạnh mẽ khôn khéo, lạnh lùng biếи ŧɦái đã trở thành tính cách của nàng, cho dù là gì, cũng không cần người khác lo lắng, nhưng Tiểu Giác lại đang lo lắng cho nàng.
Tân Lạc đẩy mạnh Tiểu Giác ra, lạnh lùng nói: “Không phải là máu của ta, ta mới vừa làm một tiểu phẫu thôi.”
Trên cái giường lớn giữa phòng có một người đàn ông đang ngủ say, giống như bị thương, đôi mắt được dây lưng của bộ đồ tắm băng kín. Trên đầu giường có một cái cái bát sứ trắng, bên trong bát là đôi mắt người vừa được lấy ra không lâu.
Tiểu Giác nhìn chăm chú trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn Tân Lạc.
Nhìn vào đôi mắt trong veo lấp lánh của nó, Tân Lạc không khỏi lùi về sau mấy bước, lạnh lùng nói: “Chưa thấy người biếи ŧɦái sao? Ta như vậy đấy!”
Tiểu Giác vui mừng nhảy lên người nàng, vừa kích động liếʍ nàng, vừa kêu lên, giống như đã hiểu được tuy trên người nàng có mùi máu, nhưng không phải bị thương.
Tân Lạc ngây ngẩn cả người.
Phản ứng của Tiểu Giác không phải là phản ứng nàng mong muốn, nói chính xác thì, một người bình thường nhìn thấy mắt người bị móc ra ở trên bàn như vậy, sẽ không có phản ứng kích động như vậy!
Bên ngoài vọng đến tiếng bước chân, có người gọi: “Đội trưởng, ngài ngủ chưa?”
Tân Lạc phục hồi lại tinh thần, nàng quên mất nơi này không phải là nơi thích hợp để lớn tiếng.
Tân Lạc vỗ Tiểu Giác một cái, “Đi!”
Lúc đầu, nhân lúc đi dạo ngắm cảnh, nàng đã quan sát hoàn cảnh xung quan cẩn thận. Bốn phía khu nhà đều có lính canh nghiêm ngặt, nơi duy nhất thông ra bên ngoài là hồ nước nóng nàng đã tắm lúc nãy.
Nàng cùng Tiểu Giác nhảy vào hồ nước, bơi đến chỗ sâu nhất.
Tuy thể năng của Tiểu Giác mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là động vật trên cạn.
Bơi lội bình thường nó không sợ, nhưng lặn xuống đáy hồ như cá, nó một mực kháng cự, lo lắng giống như gặp phải kẻ địch mạnh, đầu góc lên né tránh.
Tân Lạc nhận ra mình ngớ ngẩn.
Tiểu Giác có thể âm thầm đột nhập vào đây không ai hay biết, đương nhiên cũng có cách thoát ra ngoài, hơn nữa nó là dã thú, cho dù cảnh vệ có nhìn thấy cũng không nghĩ nhiều, nàng căn bản không cần kéo nó theo cùng nhau chạy trốn. Nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa.
Tân Lạc một tay nắm lấy sừng của Tiểu Giác, một tay nhẹ nhàng sờ đầu nó, cố gắng trấn an nó. Khiến nó tin nàng, theo nàng lặn xuống nước.
Có lẽ bởi vì Tân Lạc dịu dàng hiếm thấy, tuy bản năng của Tiểu Giác vô cùng kháng cự, nhưng vẫn buộc mình theo tân lạc tiến về phía trước.
Bọn họ bơi vào một cống thoát nước nhỏ, bốn phía tối đen, không thấy được gì.
Tiểu Giác vô cùng lo lắng, cơ thể cứng đờ, toàn thân run rẩy, nhưng nó vẫn không làm theo bản năng, vẫn theo sát phía sau Tân Lạc.
Tân Lạc không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể hôn nhẹ lên đầu nó, tỏ vẻ khen ngợi trấn an.
Tân Lạc bắt đầu đếm thầm. Đến số mười, nàng cố sức ôm lấy cổ Tiểu Giác, một người một thú từ dòng nước từ trên cao chảy xuống, rơi vào một cái hồ nhỏ.
Tuy hơi choáng váng, nhưng ngửa đầu có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẩm, ánh trăng sáng tỏ, hít thở sảng khoái.
————————————-
Tân Lạc đi đến bờ hồ, trở người ngồi dậy, nàng cảm giác tay đau rát, mới phát hiện vừa rồi tay nắm quá chặt, cố giữ chắc sừng của Tiểu Giác, bị gai trên sừng đâm vào tay đầy lỗ nhỏ không phát hiện ra.
Tiểu Giác nằm bên cạnh nàng, thè lưỡi ấm, cẩn thận liếʍ tay Tân Lạc, cổ họng gừ gừ, giống như đang an ủi nàng.
Bởi vì nước trên người vẫn chưa vẫy hết, bộ lông trắng của nó ướt sũng dính vào nhau, đôi mắt đen ướŧ áŧ trong suốt, giống như một con chó bị té xuống nước, dáng vẻ đáng thương.
Tân Lạc nhịn không được, phì cười một tiếng: “Bị thương ngoài da một chút thôi, ta còn chưa khóc, mi khóc cái gì?”
Tiểu Giác giống như nghe hiểu, ngượng ngùng dùng móng vuốt che mặt.
Tân Lạc mỉm cười chọc chọc vào mặt nó: “Mặt to như cái mâm, che không hết đâu.”
Tiểu Giác “grào” một tiếng, gục đầu xuống đất.
Tân Lạc ngửa đầu nhìn đỉnh núi, xoa nhẹ đầu nó, “Chúng ta vẫn phải tiếp tục trốn, mấy người đó nhất thời chưa nghĩ ra thôi, sau khi tìm xung quanh không thấy chúng ta, chắc chắn sẽ nghĩ tới cửa hang thông với đáy suối nước nóng.”
Kế hoạch của nàng vốn không khổ sở như vậy, tất cả là do Tiểu Giác đột nhiên xuất hiện, khiến kế hoạch không thể khống chế, ngay cả vũ khí còn chưa kịp lấy món nào.
Nhưng, gặp phải tên ngu ngốc này còn cách nào nữa đâu?
————·————·————
Trong núi sâu.
Dưới ánh trăng, mọi thứ trong rừng cây rậm rạp đan xen, trải dài bát ngát đều trở nên mờ mịt, không thể nhìn rõ.
Tân Lạc dẫn theo Tiểu Giác, đi từng bước dò đường tiến sâu vào rừng.
Nàng không có thiết bị cá nhân, không biết mình đang ở đâu, cũng không biết làm cách nào mới có thể ra ngoài, nhưng tình thế hiện giờ, bên ngoài chắc chắn rất lộn xộn. Nàng mơ hồ như vậy cũng không phải chuyện xấu, ngay cả mình còn không biết mình ở đâu, người đuổi gϊếŧ nàng càng không biết.
Trên người Tân Lạc vẫn là bộ đồ nàng mượn của Thịnh Sẹo, chất vải không tốt, sau khi dính nước cứ dán chặt vào người, gió núi lạnh lẽo thổi qua, toàn thân lạnh buốt, cực kỳ khó chịu.
Tiểu Giác lại không phức tạp như vậy, nó run toàn thân mấy cái liền khô ráo, bộ lông trắng như tuyết xù ra ấm áp.
Tân Lạc nhìn mà ghen tị, hung hăng nói nhỏ với Tiểu Giác: “Thật muốn lột da của mi khoác lên người! tay nghề lột da của ta không tệ đâu, mi có muốn thử không?”
Tiểu Giác nghe không hiểu nàng nói gì, nhưng cảm giác tâm trạng của nàng không tồi. Nó đáp lại, dịu dàng liếʍ liếʍ tay nàng.
Tân Lạc bất đắc dĩ trợn mắt: “Nói chuyện với mi thật đúng là đàn khảy tay trâu.”
————·————·————
Sáng sớm.
Tử Yến vừa rời giường rửa mặt xong, thiết bị cá nhân liền vang lên âm thanh chói tai.
Hắn ở Khúc Vân tinh chừng hai mươi năm, gần như không ra khỏi nhà, không kết giao bạn bè, người duy nhất thường xuyên lui tới là Thịnh Sẹo. Hắn không nhìn màn hình đã ra lệnh: “Nhận nghe.”
Tiếng của Thịnh Sẹo hoảng hốt truyền đến: “Dật Tâm, Tiểu Giác đâu mất rồi, anh có thể sang đây trông Tiểu Hoàn một chút không? Tôi ra sau núi tìm Tiểu Giác.”
“Tới liền.”
Tử Yến lấy áo khoác, đang chuẩn bị ra cửa, đột nhiên, đầu váng mắt hoa, một cơn đau như ngừng thở quét qua toàn thân, cơ thể không bị khống chế ngã lăn ra đất.
Miệng hắn tím tái, sắc mặt trắng bệch, hai tay cùng cái chân còn lại co giật vô thức.
Cả người hắn mất hết khả năng hoạt động, không còn sức lực, nhưng ánh mắt của hắn vẫn rất bình tĩnh, giống như đã sớm quen tất cả.
Từ khi mất đi một tim, thân thể của hắn lắm lúc mệt mỏi không gượng nổi. Tối hôm qua vì ngủ không ngon giấc, sáng hôm nay liền tái phát.
Tử Yến im lặng nằm trong chốc lát, cơn đau dần dần giảm đi.
Hắn từ từ ngồi dậy, uống hai viên thuốc, lắp cái chân giả đang nằm lệch một bên thật cẩn thận, đứng lên.
Hắn mặc áo khoác, chỉnh trang lại đầu tóc, mỉm cười đi ra cửa, thật giống như chưa có gì xảy ra.
Tử Yến chạy đến phòng khám thú y A Thịnh, A Thịnh đang mang giày, chuẩn bị vào núi.
“Tiểu Giác mất tích khi nào?”
“Không biết. Sáng nay tôi thức dậy đã không thấy rồi, có lẽ mất tích từ đêm hôm qua.” Thịnh Sẹo mang giày, chỉ chỉ vào Tiểu Hoàn đang ăn sáng, “Đợi Tiểu Hoàn ăn sáng xong, anh trông chừng con bé đánh răng rửa mặt giúp tôi. Con bé rất ghét đánh răng, người lớn không theo sát sẽ giả vờ đã làm rồi.”
Thịnh Sẹo nói xong, vội vàng chạy ra cửa tìm Tiểu Giác.
Tử Yến ngồi bên cạnh Tiểu Hoàn, nhìn chằm chằm vào sân sau trống không, biểu cảm như có suy nghĩ gì đó.
————·————·————
Trong núi.
Ánh sáng hoàng hôn rơi vãi thấp thoáng bên trong rừng rậm, chiếu ra một màu lục nhạt âm u. Mây mù trắng mờ trên đỉnh núi phủ sương tụ mãi không tán, theo gió núi, lượn lờ quanh quẩn trong rừng cây rậm rạp.
Tân Lạc đi tới, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, té nhào ra đất, cả người lập tức lùi sang một bên nhanh như tia chớp.
Suýt chút nữa nàng đã ngã xuống vách núi, Tiểu Giác nhảy đến bên cạnh nàng, dùng thân thể chắn cho nàng.
“Cảm ơn.”
Tân Lạc muốn cố gắng đứng lên, nhưng đầu vẫn choáng váng, tay chân mềm nhũn, muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Tiểu Giác lo lắng liếʍ tay nàng, Tân Lạc liền tỉnh táo một chút.
Nàng nhìn thấy vết thương trên tay, đã mưng mủ, sưng to, rõ ràng đã bị nhiễm khuẩn cấp tính.
Tân Lạc cảm thấy toàn thân rét run, đưa tay sờ trán cảm nhận độ nóng, cả tay đều nóng lên.
Nàng vốn luôn mang theo túi cứu thương, nhưng sau khi vào khu biệt thự kia đã bị người máy lấy đi, hiện giờ chỉ có thể bó tay để mặc vi khuẩn phát bệnh toàn thân.
Tiểu Giác vừa đỡ vừa đẩy, Tân Lạc rốt cuộc cũng ngồi xuống.
Nó lo lắng kêu lên, không ngừng chạy về phía trước, ý bảo nàng theo nó.
Tân Lạc có khí vô lực nói: “Ta muốn nghỉ một lát.”
Tiểu Giác dường như hiểu được nàng không đi được, nên trở lại bên cạnh nàng, đưa lưng về phía nàng, đầu ngẩng cao, dáo dác quan sát, tư thế bảo vệ, giống như sắp chiến đấu với kẻ thù tấn công.
Tân Lạc biết, truy binh đã đến.
Nàng cười cười, thì thào nói: “Nếu Long Tâm Tân Lạc chết trong tay một binh đoàn lính đánh thuê hạng ba, thật đúng là chuyện đáng sợ.”
————·————·————
Một lát sau, mười hai gã đàn ông mặc đồ đen hiện ra trước mắt bọn họ.
Tân Lạc lạnh lùng nói: “Gϊếŧ hết!”
Mấy gã áo đen nhìn thấy Tiểu Giác, cẩn thận dừng lại.
Tên cầm đầu hắc y nhân phất phất tay, ý bảo hai binh lính tiến đến xem xét.
Bọn họ vừa đến gần, Tiểu Giác liền gϊếŧ chết bọn họ chỉ trong chớp mắt, nhưng nó giống như kiêng dè, không thừa cơ tấn công, mà lập tức quay lại, tiếp tục canh giữ trước người Tân Lạc.
Mấy gã áo đen còn lại choáng váng, hoàn toàn không ngờ một con dã thú lại quá lợi hại như vậy.
Tên cầm đầu đội áo đen vừa gọi cứu viện, vừa ra ý bảo tất cả lùi về sau, chuẩn bị nổ súng.
Tân Lạc tức giận mắng Tiểu Giác: “Người đứng bên cạnh ta làm gì? Đừng để ý đến ta, gϊếŧ hết bọn chúng đi.”
Tiểu Giác dường như nghe hiểu lời nói của Tân Lạc, nó nhảy vọt lên cao, đánh về phía trước như cơn gió, nhưng nó vừa đánh ngục một người, thì nhìn thấy người khác nổ súng bắn Tân Lạc, nên lập tức quay trở lại nhanh như chớp, dùng thân thể mình che đạn cho Tân Lạc.
Tân Lạc chật vật nằm sấp ra đất, tức giận đấm mạnh xuống đất.
Năm mười sáu tuổi, nàng đã vượt qua kiểm tra khắc nghiệt, trở thành Long Tâm, lên nắm quyền, mạnh mẽ vang dội. Kỷ luật nghiêm minh vài chục năm, chưa có ai dám làm trái ý nàng, hiện giờ lại bị một con thú không thèm để ý.
Tân Lạc mắng: “Ta xem mi có thể chắn được bao lâu, mi tưởng mi bất tử mình đồng da sắt sao? Đồ ngu!”
Trong làn đạn như mưa, Tiểu Giác vừa cảnh giác che chở cho Tân Lạc, vừa nhân cơ hội vồ thêm vài tên lính. Nhóm đàn ông áo đen lại càng cẩn thận, lùi về sau thêm mấy chục mét, cách Tiểu Giác một khoảng xa.
Trong lúc giao chiến, bọn họ dần dần phát hiện Tân Lạc là điểm yếu của dã thú lông trắng. Nếu bắn thẳng vào dã thú, gần như không thành công, nhưng nếu nhắm vào điểm yếu Tân Lạc, có thể làm cho dã thú rối loạn tấn công.
Tân Lạc biết rõ Tiểu Giác có thể gϊếŧ chết tất cả bọn họ, nhưng bởi vì mình, Tiểu Giác giống như bị khống chế tứ chi, chỉ có thể thủ ở bên cạnh nàng.
Tân Lạc nhìn Tiểu Giác không do dự dùng thân thể ngăn chặn đạn giúp nàng hết lần này đến lần khác, bỏ qua cơ hội tốt để tấn công, nàng tức giận đến độ mặt xanh mét, không ngừng mắng nó “ngu ngốc”.
Đội quân cứu viện của đội áo đen chạy tới, đạn càng lúc càng dày đặc.
Tiểu Giác đứng thẳng trước người Tân Lạc, bảo vệ Tân Lạc ở phía sau, không nhúc nhích nhìn bọn họ.
Trên người nó dần dần có vết máu, bộ lông trắng như tuyết dần dần nhuộm đỏ, nó vẫn không rời nửa bước, bảo vệ Tân Lạc ở phía sau, không để Tân Lạc bị thương.
Tân Lạc đỏ hốc mắt, hung hăng đẩy Tiểu Giác, “Cút đi! Ta không cần mi bảo vệ!”
Tiểu Giác vẩn không nhúc nhích, mặc kệ Tân Lạc vừa đánh, vừa mắng, cũng kiên quyết không rời đi.
Tân Lạc thấy không còn cách nào đối phó nó, nhìn thân thể sũng máu của nó, trong lòng vừa thương vừa giận, nhưng không biết rốt cuộc là giận nó ngu ngốc, hay là thương nó cố chấp.
Nàng nhìn xung quanh, phía sau là vách núi thẳng đứng, phía trước là hai ba chục lính đánh thuê. Trong làn đạn dày đặc, không có cách trốn thoát. Nàng quyết đoán trong nháy mắt, bình tĩnh nói với Tiểu Giác: “Gϊếŧ hết bọn chúng.”
Nói xong nàng cố gắng hết sức, chống tay lên mặt đất, nhảy vọt ra sau.
Cả người nàng rơi xuống vách núi dựng đứng, trong phút chốc, bóng dáng đã bị màu xanh biếc rậm rạp mờ mịt nuốt chửng, không còn tung tích.
Tiểu Giác đỏ gầu hai mắt, gầm một tiếng dài, nhảy vọt lên, đánh về phía trước.
Chỉ một thoáng, tứ chi tung tóe, máu tươi vương vãi, hai ba chục tên lính đánh thuê đều bị phanh thây thành từng mảnh.