Sân huấn luyện.
Trọng lực đã hơn gấp mười lần, hai người đang so chiêu động tác vẫn nhanh nhẹn linh hoạt, không một chút ngập ngừng.
Dị năng của Bách Lý Lam là sức mạnh, trên hai tay của hắn mang bộ võ quyền bằng hợp kim, bao bọc lên đến cánh tay, làm cho lực đánh của hắn càng lớn, mỗi một quyền đánh ra, cũng giống như lốc xoáy cuồng bạo, khiến người ta cảm thấy tất cả đều bị phá hủy.
Thần Sa giống như một chiếc lá giữa cơn lốc, bị gió cuốn bay tứ phía, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa dùng đến vũ khí, hiển nhiên chưa dốc hết sức lực.
Cho dù trong quân đội, hay trong binh đoàn đánh thuê, huấn luyện đối kháng đồng cấp hay vượt cấp đều rất bình thường, nhưng thể năng 2A và 3A đối kháng lại cực kỳ hiếm gặp, dù sao toàn bộ dải ngân hà không có nhiều thể năng cấp 2A, cấp 3A lại càng ít, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong dải ngân hà này, không biết có bao nhiêu người mơ ước được xem một trận đấm đá vật lộn như vậy, nhưng trên khán đài trống trải chỉ ngồi không đến mười người, bọn họ còn có chút không yên lòng.
————·————·————
Phong Lâm xem vài thập niên nên đã sớm chán, Lạc Lan thì đang có tâm sự, ánh mắt của hai người đều không nhìn vào Thần Sa và Bách Lý Lam trên sân trọng lực.
Phong Lâm nhìn Diệp Giới và Chấp Chính Quan ở khán đài phía đối diện, dùng khuỷu tay thúc vào người Lạc Lan, "Cô nói xem Chấp Chính Quan có ý gì, lại đi mời tên hoàng tử lang thang kia đến xem chúng ta đánh nhau? Hắn xem có hiểu không đây?"
"Diệp Giới là thể năng cấp 2A."
Phong Lâm ảo não ôm trán, "Tính mê hoặc của hắn quá mạnh, tôi rốt cuộc lại quên mất. Nói như vậy... không phải đáng sợ lắm sao? Chấp Chính Quan muốn cho hắn cảm nhận một chút cấp 2A bị cấp 3A đánh là như thế nào."
Lạc Lan im lặng nhìn Chấp Chính Quan, trong lòng lại cuộn trào suy nghĩ, nhưng trên mặt không lộ chút gì.
Trong những tưởng nhớ như hình với bóng ở cuộc sống kia, nàng đã từng mơ thấy Thiên Húc rất nhiều lần.
Vượt qua sinh tử, gặp lại giống như mất rồi được, khiến người ta vui sướиɠ phát điên, cho dù là ở trong mộng, nàng cũng biết chưa đủ vẫn quý, tình cảm không trọn vẹn vẫn cháy bỏng, cho dù là cười vui, hay than khóc, đều đã có được cái ôm thoáng chốc, cái hôn môi dịu dàng triền miên.
Lạc Lan có mơ cũng không ngờ, một ngày nào đó, khi bọn họ thật sự gặp lại nhau, lại không hề quen biết.
Im lặng lạnh nhạt như vậy, không có cười vui, không có khóc lóc; không có cái ôm thoáng chốc, càng không có nụ hôn dịu dàng triền miên.
Trong thời gian tưởng chừng không thể vượt qua sinh ly tử biệt, nàng luôn lấy tưởng nhớ để luôn nghĩ sẽ gặp hắn ở trong mộng; nhưng hiện tại hắn ở ngay trước mặt nàng, một khoảng cách xúc giác có thể cảm nhận được, nàng lại giống như không có gì lạnh nhạt nhìn hắn.
Hắn khiến cho nàng trải qua hai lần đau khổ chết đi sống lại: Một lần đau đớn vì Thiên Húc chết trước mặt nàng, nàng lại bất lực; một lần đau đớn vì Thiên Húc căn bản không tồn tại, tình cảm say đắm mà nàng khắc cốt ghi tâm hóa ra chỉ là một vở kịch.
Hai lần đau đớn như xé tim nghiền cốt, đã đem trái tim nàng đốt thành tro bụi.
Nhưng trong cơ thể lại có thứ gì đó xoa dịu âm ỉ từ từ thổi vào lục phủ ngũ tạng, khiến cho nàng rõ ràng cảm nhận được vết thương vẫn đang nhỏ máu, lại dường như không còn yêu hận, nàng không có tình yêu xông xáo nhiệt tình, cũng không có oán hận thù hằn chất vấn.
————·————·————
Diệp Giới cảm nhận được ánh mắt của Lạc Lan, hắn nghĩ nàng đang nhìn mình, liền phất phất tay với nàng, cười đến mặt trời xán lạn.
Bởi vì hành động của Diệp Giới, Chấp Chính Quan đang nhìn Bách Lý Lam và Thần Sa rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn về phía Lạc Lan.
Phong Lâm ghé sát vào vai Lạc Lan, nói thầm: "Tôi thấy cô rất lạnh nhạt với Diệp Giới, quan hệ không phải không tốt đấy chứ?"
"Nếu không tốt, vậy huyết thống ở chỗ nào?"
Phong Lâm suy nghĩ, đột nhiên hai tay chụm lại để lên miệng, lớn tiếng kêu: "Thần Sa, thể hiện bản lĩnh thật đi, vợ của anh đang xem đấy!"
Thần Sa liếc mắt lên khán đài, xuất ra vũ khí.
Một cái hộp vũ khí màu đen dài khoảng 11-12cm, chiều rộng chừng 6-7cm, nhìn qua bình thường, nhưng sau khi mở ra, lại xuất hiện một thanh kiếm lazer dài hơn một thước, rất giống với thanh kiếm không vỏ bị hoa hồng quấn quanh trên huy hiệu gia tộc của khu thứ nhất.
Trong chớp mắt cầm lấy thanh kiếm lazer, Thần Sa từ một chiếc lá đang lượn lờ trong gió lốc, thoáng chốc biến thành một ngọn núi tuyết mọc lên từ đầm nước, lù lù đứng sững bất động.
Bách Lý Lam tung quyền cước càng dũng mãnh, nắm đấm một đi không trở lại, kiếm ở trong tay Thần Sa lại giống như hoa tuyết, có thể nghênh đón khó khăn tiến lên, theo gió bay múa vun vυ't.
Bóng người lần lượt biến đổi, nhanh như tia chớp.
Thần Sa nhìn qua lạnh lùng bình tĩnh, dường như không có chút dùng lực, Bách Lý Lam lại từng bước bị ép sát phải lùi về phía sau, trên sàn sân tập chắc chắn để lại nhiều dấu chân in sâu rõ ràng.
Lạc Lan còn chưa nhìn rõ được gì, gió lốc tuyết bay đã muốn ngừng hẳn.
Thanh kiếm lazer trong tay của Thần Sa biến mất, trở thành một hộp vũ khí màu đen nhỏ. Bộ võ quyền trên tay của Bách Lý Lam vỡ nát, một mảnh hợp kim nhỏ rơi lên sàn sân huấn luyện cứng chắc làm vang lên tiếng keeng keeng.
"Tốt! không hổ danh là quan chỉ huy của liên bang Odin!"
Diệp Giới lớn tiếng ủng hộ, đứng lên ra sức vỗ tay, trên mặt lộ ra nụ cười khoa trương, làm cho không khí có chút xấu hổ.
Tử Yến thấy ánh mắt của Bách Lý Lam ngày càng tối đen, đột nhiên ngăn lại tiếng vỗ tay của Diệp Giới, lười biếng nói: "Bách Lý, cậu không được rồi!"
Bách Lý Lam đá một cước vào đống vỏ quyền hợp kim trên sàn sân huấn luyện, mảnh vụn bay về phía Tử Yến, hắn tức giận nói: "Cậu đừng ngồi trên đó mà nói, xuống đây thử xem, coi tôi được hay không được!"
Tử Yến phóng ra ba lá bài Tarot, làm cho mảnh vụn kia rơi xuống, người vẫn ngồi không đứng đắn trên khán đài, không chút để ý nói: "Khẩu khí cứng có lợi gì đâu? Thân thể của cậu cứng mới được."
Bách Lý Lam nổi trận lôi đình, vọt tới trước khán đài rống lên: "Người của lão tử có cứng hay không, ngươi xuống đây mà xem!"
Phong Lâm phun một tiếng phì cười, "Tử Yến, anh biết thân thể của Bách Lý Lam có cứng hay không, là sao đây? Chẳng lẽ dạo này thích đàn ông?"
Không khí "căng cung, giương kiếm" lập tức tan thành mây khói, Tử Yến và Bách Lý Lam theo bản năng nhìn thoáng qua nhau, đều phóng ra ánh mắt xem thường chán ghét.
Nhưng ngay sau đó, Bách Lý Lam không biết nghĩ gì, nhe hàm răng trắng như tuyết cười rộ lên. Tử Yến cũng có chút xấu hổ thành giận, quay qua trừng mắt nhìn Phong Lâm. Hắn dung mạo tuấn mỹ, đích thực đã khiến cho nhiều đàn ông không biết sống chết thù ghét, nhưng chưa có ai dám lấy dung mạo của hắn đi đùa giỡn.
Phong Lâm giống như một tên lưu manh cười ngã ngớn, "Nhìn gì mà nhìn? Cho dù tôi có cứng, cũng không hứng thú với anh."
Tử Yến cười giả tạo nói: "Chú ý một chút, bên cạnh cô có một thục nữ."
Lạc Lan đầu gỗ nghiêm mặt, chậm chạp nói: "Không sao, cái gì cứng tôi đều đã sờ qua rồi, chẳng những sờ qua mà còn cắt đi làm tiêu bản, hai người cứ thoải mái nói chuyện."
Nàng vốn đang cảm thấy ngồi trong một đám đàn ông bàn luận về thứ gì cứng hay không quả thật rất xấu hổ, nhưng che dấu khuyết điểm không cần cân nhắc, có cùng phe với Phong Lâm hay không mới là quan trọng.
Phong Lâm vừa chụp lấy bả vai của Lạc Lan, vừa cười run rẩy cả người.
Tử Yến hoàn toàn chẳng còn gì để nói, quả nhiên người vô sỉ mới là vô địch.
Bách Lý Lam theo bản năng khép lại hai chân, ánh mắt thông cảm liếc về phía Thần Sa một cái, hỏi: "Sở Mặc, phụ nữ học trong viện quân y của cậu đều giống như vậy?"
Phong Lâm ngoài mặt vẫn cười rất vui vẻ, nhưng Lạc Lan rõ ràng cảm nhận được cơ thể của nàng đang căng thẳng.
Lạc Lan nhìn về phía Sở Mặc, không biết hắn sẽ nói cái gì.
"Đều như vậy?" Sở Mặc tao nhã mỉm cười, "Thần Sa, cậu cảm thấy phu nhân của cậu giống như Bách Lý Lam đã nói?"
Lạc Lan cảm thấy đau đầu, Sở Mặc con người này thật giả tạo, rất thích mượn gió bẻ măng, đánh bên này, thúc bên nọ, chẳng mấy chốc sẽ làm cho Thần Sa nhịn không được.
Loang loáng một cái, kiếm lazer xuất hiện. Thần Sa tay nắm trường kiếm, lạnh lùng nhìn Bách Lý Lam.
Bách Lý Lam vội vàng giơ hai tay lên, "Về phu nhân của cậu, tôi không có ý kiến."
Tử Yến lớn tiếng cười vang, la hét làm loạn. Mấy gã đàn ông khác cũng ầm ĩ theo, chỉ sợ thiên hạ không loạn kích động Bách Lý Lam và Thần Sa đánh nhau, "Đừng nói nhiều, đánh! Đánh.."
Ngay cả Sở Mặc cũng đứng xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, cười vỗ tay.
Thần Sa đưa trường kiếm ngang ngực, nhìn lướt qua mọi người, vẫy tay, ra tư thế mời, thật bình tĩnh tỏ vẻ: Các anh muốn đánh nhau? Mời xuống đây!
Mấy gã đàn ông lập tức không còn cười nổi, âm thầm cắn răng, cảm thấy Thần Sa rất muốn đánh nhau, nhưng không dám nhảy xuống đánh hắn.
Tử Yến ỉu xìu đề nghị: "Hay là chúng ta cùng tiến lên? Đánh hội đồng cậu ta?"
Tả Khâu Bạch liếc hắn một cái, "Cậu lên đi, tôi không có mặt dày như cậu!"
Thần Sa thấy không ai thật sự muốn đánh nhau, liên thu hồi kiếm lazer, vài bước nhảy lên khán đài, hỏi Lạc Lan: "Về nhà? Thế nào?"
"... về nhà!" Lạc Lan sững sờ một chút, vội vàng đi đến bên cạnh hắn.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
"Lạc Lan!"
Diệp Giới gọi nàng, Lạc Lan quay người lại.
Diệp Giới đứng bên cạnh Chấp Chính Quan, ánh mắt lộ ra ý cười không thể kiềm chế, "Chuyện lần trước anh hỏi em, có trả lời chưa?"
Lạc Lan nhìn hắn và Chấp Chính Quan, mặt không chút thay đổi gật đầu.
Diệp Giới cười búng tay "tách" một cái, "Vậy là tốt rồi."
Lạc Lan xoay người, chủ động ôm lấy cánh tay của Thần Sa, rời khỏi sân huấn luyện.
————·————·————
Lên đến xe bay, Thần Sa giống như không để ý, hỏi: "Diệp Giới hỏi chuyện gì vậy?"
Lạc Lan nói dối không chớp mắt, "Anh ấy hỏi tôi muốn cùng anh ấy về thăm đế quốc Ar hay không."
"Công chúa Thiệu Hoa không phải đã hỏi rồi sao?"
"Thiệu Hoa là Thiệu Hoa, Diệp Giới là Diệp Giới."
Thần Sa im lặng một lát, hỏi: "Câu trả lời của em?"
"Tôi muốn cùng anh ấy về thăm một chút."
"Tại sao đột nhiên lại thay đổi ý định?"
"Anh chưa từng nghe qua câu này sao? Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, rất dễ thay đổi!"
Thần Sa mặt không biến đổi, không nói tiếng nào.
Lạc Lan cười hì hì nói: "Thần Sa, anh điều kiện tốt như vậy, tìm thêm phụ nữ khác yêu đương đi, đừng để tuổi trẻ qua đi mà tính khí lạnh nhạt như vậy."
Thần Sa không mở miệng, chiếc xe bay chợt tăng tốc, Lạc Lan sợ tới mức lập tức nắm lấy tay vịn.
Thần Sa khiến cho chiếc xe bay giống như máy bay chiến đấu, động cơ gầm rú, chạy thẳng như điện xẹt, chỉ tốn một nửa thời gian đã về đến nhà.
Dừng lại một lần, chiếc xe bay đã đỗ trên bãi xe ở nóc nhà.
Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, đang muốn xuống xe, Thần Sa đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến trước mặt, "Tôi lạnh nhạt? Em có muốn thử không?"
Lạc Lan cười gượng, "Cái đó... chỉ là cách nói chuyện dùng biện pháp ẩn dụ mà thôi, là ẩn dụ!" Nàng vô cùng buồn bực, quả thật gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nàng đã bị Phong Lâm làm hại rồi.
Thân thể của Thần Sa lại ép sát thêm một chút, Lạc Lan gắng sức dùng đầu tránh né, nhưng khoảng cách của hai người ngày càng gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương nhẹ nhàng phả vào da thịt.
"Thần, Thần Sa, im, bình tĩnh!"
"Tôi đang rất bình tĩnh!" Thần Sa ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Lạc Lan, đã không còn vẻ lạnh lùng thanh tĩnh trước kia, mà là nét mê hoặc cuồn cuộn như núi lửa sắp phun trào.
Đây mà gọi là bình tĩnh? Lạc Lan muốn khóc, "Tôi sai rồi, không nên lấy vấn đề của đàn ông ra đùa giỡn."
"Bây giờ..." Thần Sa tiếp tục áp sát thêm một chút, giọng nói cực kỳ trầm thấp, "Hai chúng ta rốt cuộc ai lạnh nhạt hơn ai?"
Lạc Lan không dám nhìn hắn nữa, hai tay che trước người, mạnh nhắm mắt lại, "Tôi!"
Hơi thở bức người ở trước mặt chợt tan biến, nàng mở to mắt, Thần Sa đã biến mất không thấy.
Lạc Lan thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vốn muốn cười chào từ biệt, không ngờ lại chọc giận Thần Sa, nhưng khi hắn biết nàng lừa dối, trước sau gì cũng sẽ tức giận, chắc chắn không thua kém gì lúc này.
————·————·————
Lạc Lan trở lại phòng ngủ, cẩn thận thu dọn lại một lần.
Vật dụng đặt vào vị trí cũ, nhìn qua so với căn phòng mười một năm trước nàng bước chân vào giống y như đúc, chỉ ngoại trừ trên đầu giường có thêm một chiếc hộp âm nhạc cũ màu đen.
Lạc Lan lẳng lặng nhìn trong chốc lát, nhẹ ấn vào nút mở, tiếng hát xưa du dương vang lên:
**Gió từ đâu mà đến
**Thổi a thổi
**Thổi rơi những cánh hoa nhỏ, thổi tan đợi chờ
**Biển rồi cũng hóa thành rêu xanh
...
Lạc Lan cười tự giễu, gió không biết từ đâu thổi tới, nhưng cuối cùng đều vô tình thổi tan tất cả.
Nàng mở thiết bị điện tử cá nhân, xóa bỏ tên "Thiên Húc" trên mục bạn thân mà nàng đã từng luyến tiếc xóa bỏ.
Thiết bị điện tử cá nhân hỏi: xác định xóa bỏ?
Lạc Lan không chút do dự ấn vào "xác định".
Nàng cũng thật không ngờ trên đời này lại có chuyện vớ vẩn như vậy. Hắn chết, nàng nhớ mãi không quên; hắn sống, nàng lại muốn quên không sót chút gì.
Lạc Lan nhìn thoáng qua căn phòng của mình lần cuối, ánh mắt lướt qua chiếc hộp âm nhạc màu đen, không chút lưu luyến rời khỏi.
Phía sau vẫn vang lên tiếng hát bi thương.
**Gió từ đâu mà đến
**Thổi a thổi
**Thổi tắt những vì sao sáng, thổi mờ tương lai
**Núi sông chỉ còn là hối tiếc.
...
————·————·————
Diệp Giới ở khu dành cho khách quý trong cung điện Spera, cách nhà của quan chỉ huy không gần lắm, nhưng cũng không xa lắm, đi bộ nửa giờ là có thể đến.
Lạc Lan không nhanh không chậm đi dọc theo con đường rợp bóng cây.
Cuộc đời mười một năm bị nàng bỏ lại phía sau, tâm trạng của nàng lại cực kỳ thanh tĩnh, tựa hồ không vui không giận, không yêu không hận, không sợ hãi, cũng không chờ mong.
Lạc Lan đứng trước cửa khu nhà của Diệp Giới.
Máy tính của khu nhà cảm nhận được nàng, tự động vang tiếng "leng keng" thông báo có khách đến.
Diệp Giới chắc chắn đã sớm đoán được Lạc Lan sẽ đến, dường như lập tức ra mở cửa, cười tủm tỉm mời nàng vào nhà.
Lạc Lan quét mắt nhìn bốn phía đánh giá, "Khi tôi vừa đến Relicta là ở nơi này."
"Cảm giác lúc đó thế nào?"
"Hoang mang, lo lắng, sợ hãi, cô độc. Sáu vị công tước đều không muốn lấy tôi, chỉ có thể rút thăm quyết định tân lang, tôi đã âm thầm cầu nguyện, hy vọng có thể lấy được một người chồng dễ dàng chung sống."
Diệp Giới ánh mắt ẩn hiện đau xót, dang rộng hai tay, dường như muốn ôm Lạc Lan một chút.
Lạc Lan lùi về sau một bước, lạnh lùng nhìn Diệp Giới.
Diệp Giới cũng không miễn cưỡng, thuận thế làm ra tư thế mời, mỉm cười nói: "Đừng khách khí, cứ theo ý của em."
Lạc Lan hỏi: "Có thể tùy ý nói chuyện không?"
Diệp Giới đưa cổ tay lên, ấn xuống thiết bị cá nhân, "Có thể làm nhiễu sóng tính hiệu trong một thời gian ngắn, cho dù là nghe lén, hay dị năng của dị chủng, cũng đều bị ngăn chặn."
Lạc Lan châm biếm: "Công cụ gây án của anh quả nhiên đầy đủ."
Diệp Giới tốt tính nhún vai, cười hì hì nói: "Em cho là Thần Sa, Tử Yến thiết bị cá nhân của bọn họ không có trang bị gì sao?"
Lạc Lan nhìn đến cái giá vẽ được đặt giữa phòng khách, liền đi qua xem, "Anh đang vẽ tranh sao?" Nàng hoàn toàn không ngờ Long Đầu của binh đoàn Long Huyết lại biết vẽ tranh, còn là loại tranh bằng giấy dùng màu nước.
"Chỉ là cách giải tỏa áp lực, giống như em nấu ăn vậy."
Diệp Giới đứng bên cạnh Lạc Lan, cùng nàng nhìn về phía bức tranh trên giá vẽ ——
Một gốc cây Hồ Đào tán rộng, phía sau là một ngôi nhà gỗ hai tầng. Lạc Lan mặc một chiếc váy nhung màu trắng, mang giày cổ thấp màu đen, đeo bao tay, đang nhặt quả hồ đào. Diệp Giới đi theo bên cạnh nàng, một tay ôm thùng gỗ, cũng nhặt hồ đào, một tay còn lại đang chuẩn bị đưa cho nàng ăn một quả hồ đào đã lột vỏ cẩn thận.
Lạc Lan cảm thấy hình ảnh này quen thuộc thân thiết giống như chuyện tương tự đã từng xảy ra nhiều lần, "Đây là chuyện thật sự đã từng xảy ra sao?"
"Đúng vậy. Em dùng hồ đào nhặt được làm bánh hồ đào, ăn rất ngon."
Lạc Lan thì thào nói: "Căn nhà đúng như căn nhà tôi thích, cây cũng giống như loại cây tôi thích."
Nàng đã từng có kế hoạch cùng Thiên Húc dành dụm tiền mua một căn nhà giống như thế này, bên phải ngôi nhà phải có một cây đại thụ thật cao giống như vậy. Chẳng lẽ những thứ nàng khát khao mong muốn tất cả đều là những thứ nàng của trước kia mong muốn có được sao?
Diệp Giới hỏi: "Lựa chọn của em là gì?"
"Tôi muốn khôi phục trí nhớ."
"Còn muốn gϊếŧ anh trả thù cho Thiên Húc nữa không?"
Lạc Lan chua xót lắc đầu, "Tôi đã trách lầm anh, cái chết của Thiên Húc không có liên quan đến anh."
Diệp Giới trấn an vỗ vào vai của Lạc Lan, "Anh biết em rất khó chấp nhận, nhưng tin anh đi, đợi khi em hồi phục trí nhớ, tất cả rồi sẽ qua."
Lạc Lan nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại phát ra yếu ớt như có như không, "Tôi sẽ quên ký ức ở Relicta sao?"
"Sẽ không."
Diệp Giới dùng ngón trỏ quệt một chút màu đỏ từ tuýp màu, đưa cho Lạc Lan xem, "Ký ức hiện tại của em giống như màu đỏ này, nhìn tươi đẹp, làm người ta lóa mắt, khiến cho em chỉ có thể nhìn đến nó."
Hắn chỉ vào lọ thủy tinh ở trên giá vẽ đang nhún vào không ít cọ vẽ, bên trong hơn phân nửa là nước có màu xanh biếc, "Đây là ký ức trong quá khứ. Từ lúc em sinh ra, thơ ấu, thiếu niên, thanh niên, bên trong còn có cha mẹ, người thân, người yêu, bạn bè, có kẻ thù, có những niềm vui nhớ mãi không quên, có những nỗi buồn ghi tâm khắc cốt, là những nguyên nhân em trở thành con người của bây giờ."
Hắn đem ngón tay đã nhiễm đỏ bởi phẩm màu cho vào lọ thủy tinh chậm rãi khuấy, màu từ từ hòa vào trong nước. Chỉ chốc lát sau, màu đỏ trên ngón tay của hắn hoàn toàn biến mất, nước ở trong lọ thủy tinh vẫn là một màu xanh biếc, không chút thay đổi, thật giống như màu đỏ tươi đẹp lóa mắt kia chưa từng tồn tại.
Diệp Giới bưng lên lọ thủy tinh, đưa đến trước mắt Lạc Lan, "Ký ức bây giờ của em vẫn luôn tồn tại, chẳng qua, so với ký ức chủ thể vốn có của em trước kia, không có ngọn nguồn, không có nguyên nhân, cực kỳ nhỏ bé. Cho dù là niềm vui, hay nỗi buồn, đều sẽ bị ký ức chủ thể pha loãng, cảm nhận của em sẽ không còn sâu sắc nữa, thậm chí sẽ trở thành những chuyện không có liên quan."
Diệp Giới suy nghĩ, "Đại khái giống như một giấc mộng, mặc kệ người trong mộng đều lạc vào cảnh giới kỳ lạ, rung động lòng người, nhưng sau khi tỉnh lại đều chẳng còn dấu vết."
Lạc Lan im lặng nhìn.
Thì ra... là vậy!
Thiên Húc đã hòa tan không còn dấu vết trong cuộc đời của Chấp Chính Quan như thế!
Từng chút một, tất cả không phải giả tạo, hết thảy đều thật sự tồn tại, nhưng giống như một vệt màu đậm đặc tươi mới đã hoàn toàn hòa tan vào dịch nước màu xanh biếc bên trong cái lọ thủy tinh kia, cho dù vẫn tồn tại, cũng sẽ trở nên giống như không tồn tại.
Lạc Lan cười tự giễu. Đợi đến khi nàng hồi phục lại toàn bộ trí nhớ, Lạc Tầm cũng cứ như vậy hòa tan không sót lại gì, nàng và Ân Nam Chiêu thật sự chẳng còn ai nợ ai.
Diệp Giới đặt lọ nước thủy tinh xuống, lấy ra ống thuốc tiêm.
Hắn nhìn Lạc Lan, mỉm cười đưa bàn tay ra, ý bảo nàng cũng đưa tay cho hắn, "Rất nhanh, chúng ta sẽ thật sự vui mừng khi gặp lại nhau."
Lạc Lan chậm rãi đưa tay cho hắn.
"Leng keng, leng keng..."
Tiếng chuông cửa đột nhiên dồn dập vang lên, Lạc Lan trong lòng hoảng sợ, theo bản năng rút tay về, liền bị Diệp Giới nắm lại.
Lạc Lan giãy dụa nói: "Có người..."
"Không cần quan tâm!" Diệp Giới đưa tay muốn tiêm thuốc vào tay nàng.
"Ầm" một tiếng, cửa bị đá bay, một bóng đen lao tới, khí thế như sấm vang chớp giật kéo đến.
Diệp Giới không thể không nhanh chóng giấu đi ống chích, kéo Lạc Lan về phía sau, phất tay đánh về phía người vừa đột nhiên xông tới kia.
Đối phương không lùi không tránh né, nhưng áp lực dưới cơn thịnh nộ của hắn giống như "trâu lớn nhập biển", ngay cả một chút hơi gió cũng không phát ra.
Diệp Giới trong lòng khϊếp sợ, hắn lấy lại bình tĩnh, chê cười hỏi: "Ngài Chấp Chính Quan, phá cửa xông vào là lễ đối đãi khách của Odin sao?"
Chấp Chính Quan thản nhiên nói: "Chuyện nặng nhẹ khác nhau, chúng tôi phải ưu tiên bảo đảm an toàn tính mạng cho công dân của liên bang, tránh sự cố ở khu vui chơi Nhà thám hiểm lại tái diễn."
Diệp Giới bất đắc dĩ, giọng nói dịu đi, "Huynh muội chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm."
"Lần trước, hai người cũng đang du ngoạn." Chấp Chính Quan không chút cử động, nhìn về phía Lạc Lan, "Công chúa, tôi đưa cô về."
Lạc Lan cúi đầu, đứng phía sau lưng Diệp Giới, không nói, cũng không nhúc chích, giống như hoàn toàn không nghe thấy Chấp Chính Quan nói gì.
Tâm trạng của Diệp Giới chợt tốt lên rất nhiều. Hắn biết hôm nay không thể nào tiêm thuốc cho Lạc Lan, nên nghiêng người tránh sang một bên, "Lạc Lan, em về trước đi, lần sau chúng ta lại nói chuyện."
Lạc Lan vẫn không phản ứng.
Chấp Chính Quan nghĩ Diệp Giới sẽ làm gì đó với Lạc Lan, nên mạnh nắm lấy tay nàng.
Lạc Lan bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt lóe sáng như sao trời, hiển nhiên thần trí hoàn toàn tỉnh táo.
Chấp Chính Quan lập tức buông tay nàng ra, "Đi thôi!"
————·————·————
Trên con đường trải rộng rợp bóng cây.
Lạc Lan đi theo phía sau Chấp Chính Quan, im lặng nhìn bóng lưng ông ta.
Chấp Chính Quan từ từ chậm bước, "Lần sau có gặp Diệp Giới, hãy để Thần Sa theo cùng."
"Đó là người anh trai đã lớn lên cùng tôi, rốt cuộc ông đang nghi ngờ cái gì?" Lạc Lan cũng từ từ chậm bước, vẫn tiếp tục nhìn bóng lưng ông ta.
"Tôi không phải đang nghi ngờ điều gì, chuyện khu vui chơi Nhà thám hiểm đã cho thấy hắn có thể sẽ uy hϊếp đến tính mạng của cô."
"Chuyện ở khu vui chơi Nhà thám hiểm chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Đây là cung điện Spera, tôi là người thể năng cấp A, Diệp Giới không thể nào âm thầm gϊếŧ chết tôi. Hơn nữa, gϊếŧ tôi anh ấy được gì? Anh ấy chán sống muốn chết hay sao?"
Chấp Chính Quan dừng bước, "Công chúa muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói..." Lạc Lan cũng dừng bước, "Ông! Làm ơn đừng lo chuyện bao đồng!"
Chấp Chính Quan xoay người, nhìn Lạc Lan chằm chằm, lạnh lùng cảnh cáo: "Công chúa, làm ơn chú ý thái độ lời nói của cô."
Lạc Lan bước một bước đến trước mặt ông ta, ngửa đầu lên nhìn ông ta, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Tôi vẫn nói đấy! Ông định làm gì? Gϊếŧ tôi? Hay lập tức đánh tôi?"
Chấp Chính Quan im lặng, đôi mắt màu lam băng lạnh không có một chút cảm xúc.
Kiêu ngạo tự đắc của Lạc Lan từ từ xẹp xuống.
Khoảng cách gần như vậy, trong gang tất, tiếng động nhỏ cũng có thể nghe.
Nhưng khoảng cách cũng xa đến vậy, xa đến nỗi không biết nên thế nào mới có thể nhìn thấy rõ hắn.
Nàng cố gắng nhìn, nhưng trước mắt chỉ có một chiếc mặt nạ kim loại sáng bóng lạnh giá.
Lạc Lan giống như bị mê hoặc, đưa tay muốn gạt xuống chiếc mặt nạ kia.
Đầu ngón tay vừa chạm đến mặt nạ, Chấp Chính Quan liền nắm lấy cổ tay nàng, "Cô tưởng tôi khoan dung cô? Khiến cô cảm thấy mình muốn làm gì thì làm, tùy ý xúc phạm đến tôi?"
Cổ tay của Lạc Lan bị nắm đến phát đau, nàng cố gắng dùng sức tránh thoát, sau đó tức giận nhấc chân đá về phía Chấp Chính Quan.
Chấp Chính Quan đưa mũi chân đến chân của nàng, từ từ gạt nhẹ một cái, tay đồng thời buông ra. Lạc Lan bất ngờ không kịp đề phòng, ngửa ra sau té lăn trên mặt đất.
Lạc Lan hoàn toàn không ngờ Chấp Chính Quan lại đánh trả, nàng choáng váng một thoáng, bỗng nhiên cười ha ha, cười đến nước mắt chảy xuống.
Thiên Húc của nàng không thể nào đối với nàng như vậy!
Nàng rốt cuộc đang ảo tưởng cái gì? Tưởng là sẽ có ma thuật? Đã một lần vạch trần mặt nạ không phải Thiên Húc, vậy lúc này vạch trần mặt nạ sẽ biến thành Thiên Húc hay sao?
Chấp Chính Quan quát lớn: "Đứng lên!"
Lạc Lan lấy tay che khuất đi đôi mắt đang thấm ướt, nằm trên mặt đất không nhúc nhích giống như một tên vô loại, "Cút!"
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói ông cút đi! Cút càng xa càng tốt!"
Chấp Chính Quan ra lệnh: "Bắt lại, nhốt vào ngục giam."
Hai tên cảnh vệ đột nhiên xuất hiện, mỗi bên một người, nắm lấy cánh tay của Lạc Lan, kéo nàng đang nằm trên đất đứng lên, kéo đến chiếc xe tuần tra đang ở cách đó không xa.
Lạc Lan giận dữ hỏi: "Tôi phạm tội gì, ông dựa vào gì mà bắt bớ tôi?"
"Dựa vào tôi là Chấp Chính Quan, cô đối với tôi bất kính."
Lạc Lan trừng mắt nhìn Chấp Chính Quan. Nàng bất kính với hắn thì bị bắt đến ngục giam, vậy còn hắn? Chuyện hắn đối với nàng thì tính tội gì?
Chấp Chính Quan đứng buông tay, hờ hững nhìn nàng, trên mặt nạ không lộ chút cảm xúc.
————·————·————
Nhà tù.
Ở khoảng cách xa, Thần Sa nhìn thấy rất nhiều phạm nhân đang bao vây Lạc Lan.
Hắn hoảng sợ, vội vàng bước nhanh chạy đến, liền nhìn thấy một phạm nhân đang ghi chép gì đó, một phạm nhân khác làm trợ thủ giúp Lạc Lan duy trì trật tự, các phạm nhân còn lại đều giương mắt trông đợi Lạc Lan khám bệnh cho bọn họ.
Hiển nhiên, trong nhà tù này Lạc Lan đã có được địa vị và sự tôn trọng.
Thần Sa dừng bước.
Trên đường đến đây, hắn trong lòng lo lắng. Tuy tính cách của Lạc Lan thật sự có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, khi huấn luyện thể năng cũng thật sự có thể chịu được gian khổ, nhưng dù sao nàng vẫn là công chúa, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướиɠ, hoàn cảnh sống lại đơn thuần, chưa bao giờ tiếp xúc với tội phạm, chắc chắn không thể thích ứng được hoàn cảnh trong nhà tù, rất có thể sẽ bị các phạm nhân khác bắt nạt.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, người phụ nữ này lại giống như một gốc cỏ dại sinh trưởng trên cánh đồng hoang vu, vô cùng kiên cường cứng cỏi, dường như cho dù mang nàng đến đâu, nàng cũng có thể mọc rễ nảy mầm, sinh trưởng khỏe mạnh.
Thần Sa đứng sang một bên, lẳng lặng nhìn.
Không biết tại sao, rõ ràng bốn phía rất lộn xộn, nhưng lòng hắn ngày càng tĩnh lặng, giống như rốt cuộc đã tìm được nơi định sẵn.
Thanh kiếm sắc bén vẫn treo lơ lửng trên đỉnh đầu, nhưng hắn dường như không hề sợ nó rơi xuống. Nếu vợ của hắn là nàng, cho dù một ngày hắn bị dị biến, thì nàng chắc chắn sẽ có thể ứng phó.
Thần Sa đợi Lạc Lan khám xong cho bệnh nhân cuối cùng mới đi đến.
Lạc Lan giống như ngượng ngùng khiến hắn thêm phiền toái, nàng gãi gãi đầu, cười xin lỗi, "Anh đến... là thăm tù?"
Thần Sa bất đắc dĩ, "Tôi đến đón em về nhà."
"Vâng!" Lạc Lan vội vàng thu dọn đồ đạc, theo hắn rời khỏi nhà tù.
————·————·————
Lên xe bay, Lạc Lan liền nhìn thấy Tử Yến cũng ở trên xe, nàng kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Tử Yến vuốt cằm, híp mắt đào hoa, giả vờ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Đến để xem người đầu tiên trong lịch sử liên bang bởi vì tội bất kính với Chấp Chính Quan bị nhốt lại là như thế nào? Đây không phải là loại hiếm có, mà là loại đã tuyệt chủng rồi."
Lạc Lan ngồi xuống bên cạnh hắn, "Vậy sao anh không đi xem vị Chấp Chính Quan đầu tiên trong lịch sử liên bang bởi vì tội bất kính mà bắt người ta vào ngục là như thế nào? Đây cũng không phải là loại hiếm có, mà là loại đã tuyệt chủng rồi."
Tử Yến cười to, nói với Thần Sa: "Tinh thần tốt như vậy, xem ra ở trong tù không tệ lắm."
Thần Sa không nói nửa lời, khởi động máy xe, tự mình lái xe bay lên.
Tử Yến phấn khích hỏi: "Lần đầu tiên ngồi tù, có sợ không?"
Lạc Lan nhe răng nhếch miệng làm cái mặt quỷ, "Không sợ."
Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên nàng ngồi tù. Huống chi quản ngục cũng biết nàng là phu nhân của quan chỉ huy, đối đãi khách khí, sắp xếp cho nàng một mình một buồng giam. Nàng chưa được ăn khổ, chỉ là bị gợi lại một ít ký ức không tốt mà thôi.
Tử Yến vô cùng tò mò, "Rốt cuộc cô đã làm gì Chấp Chính Quan vậy?"
Thần Sa cũng muốn biết. Hắn đã hỏi qua Chấp Chính Quan, Chấp Chính Quan làm như không có gì nói rằng, chỉ là tìm một lý do giam công chúa lại 48 giờ, hạn chế tiếp xúc giữa nàng và Diệp Giới, tránh xảy ra sự việc giống như ở khu trò chơi Nhà mạo hiểm thêm lần nữa.
Lạc Lan không để ý nói: "Người với người trong lúc xung đột thì có thể làm gì? Không phải là nói chuyện rồi sau đó động thủ hay sao?"
"Cái gì? Cô và Chấp Chính Quan đánh nhau?" Giọng nói của Tử Yến thay đổi, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Thần Sa cũng đột nhiên quay đầu lại nhìn Lạc Lan, ánh mắt tràn đầy khϊếp sợ.
Lạc Lan chỉ chỉ về phía cửa kính xe trước mắt, nhắc nhở hắn chú ý an toàn, "Anh đang lái xe bằng tay đấy."
Tử Yến hỏi: "Cô thật sự đã đánh nhau với Chấp Chính Quan? Không phải nói đùa đấy chứ?"
"Đánh nhau thì thế nào? Dù sao... tôi cũng không đánh lại ông ta."
Tử Yến lần đầu tiên cảm thấy não của Lạc Lan đã bị đem đi ngâm dung dịch formal hết rồi, hắn hầm hầm giận dữ răng đe nàng: "Đây không phải là vấn đề đánh thắng hay không thắng. Chỉ cần cô động thủ, là có thể xem như tập kích, thậm chí ám sát. Chấp Chính Quan có thể không so đo với cô, nhưng nếu để người khác nhìn thấy, thì cho dù có đánh gục cô tại chỗ, cũng đều hợp pháp. Anh Tiên Lạc Lan, cô chán sống rồi sao?"
Lạc Lan im lặng không nói gì.
Trong xe bay, nhiệt độ không khí bỗng chốc giảm xuống 10 độ.
Tử Yến liếc mắt nhìn ngọn núi băng tuyết Thần Sa, hắn nhẫn nại hạ nhiệt nỗi lòng, ngậm miệng lại. Cho dù Lạc Lan làm chuyện ngu ngốc, cũng không tới lượt hắn lên tiếng dạy dỗ nàng.
————·————·————
Trở lại cung điện Spera.
Tử Yến làm như không có việc gì xuống xe, cười hì hì chào từ biệt Thần Sa, nhẹ nhàng phong độ rời khỏi.
Trong xe bay chỉ còn lại Thần Sa và Lạc Lan.
Lạc Lan nhìn hắn không nói gì, không có ý muốn xuống xe, nàng nhẹ thở dài, "Anh muốn trách thì cứ việc trách đi!"
"Tôi không muốn trách mắng em, chỉ cảm thấy bất ngờ." Thần Sa đưa lưng về phía nàng, ngồi rất thẳng, "Thiên Húc chết, về mặt tình cảm em không thể chấp nhận, nhưng về mặt lý trí em chắc chắn hiểu được Chấp Chính Quan không làm gì sai. Tôi hy vọng những hành vi khác thường của em gần đây không liên quan gì đến cái chết của Thiên Húc."
Thần Sa quay đầu lại, mong đợi nhìn Lạc Lan, "Nếu như tất yếu phải đánh nhau mới có thể giải quyết, tôi sẽ giúp em. Trên sân huấn luyện, tôi có thể quang minh chính đại giúp em đánh ngài ấy, tuy tôi có thể không đánh lại ngài ấy, nhưng vẫn tốt hơn là chính em động thủ."
Lạc Lan cúi thấp đầu, không nói tiếng nào.
Lấp lánh trong ánh mắt của Thần Sa tắt đi một chút, "Là bởi vì Thiên Húc?"
"Vâng."
Thần Sa quay đầu, không nói một lời xuống xe.
Lạc Lan cúi thấp thân thể, đau khổ che mặt.
Nàng cho rằng mình đã suy nghĩ thật cẩn thận, Thiên Húc là Thiên Húc, Ân Nam Chiêu là Ân Nam Chiêu. Nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn muốn tìm được trên người của Chấp Chính Quan chút bóng dáng của Thiên Húc!
Trí nhớ này của nàng không phải nói quên là có thể quên, giống như phẩm màu đỏ rực ở trên đầu ngón tay, có lẽ, chỉ có thể sau khi tìm lại được ký ức đã mất kia, mới có thể hòa tan và làm nó biến mất.
————•————•————
Sáng sớm hôm sau.
Lạc Lan mới biết được, hai ngày nàng ở tù, Chấp Chính Quan đã đồng ý cho Diệp Giới rời khỏi liên bang Odin, hơn nữa đã thông báo tới đế quốc Ar.
Hiện tại, phi thuyền của Diệp Giới đã neo đậu ở trên cảng vũ trụ, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Xem ra Ân Nam Chiêu đã tính toán "rút củi dưới đáy nồi" rồi, khi không thể điều tra ra mục đích của Diệp Giới, thà rằng thả hổ về rừng, chứ không nên nuôi hổ gây họa.
Lạc Lan quá sợ hãi, vội vàng đi tìm Thần Sa.
Nàng ngay cả cửa cũng chưa gõ đã vọt thẳng vào, "Lần trước anh nói có thể sắp xếp cho tôi trở về Ar thăm người thân, tôi muốn đi cùng với Diệp Giới, được không?"
Thần Sa đang mặc quần áo, lập tức xoay người, đưa lưng về phía nàng, "Chấp Chính Quan không đồng ý."
Ân Nam Chiêu biết nàng là công chúa giả, chịu chấp nhận cho nàng quay về đế quốc Ar thăm người thân mới là lạ!
Lạc Lan muốn đi vòng đến trước mặt Thần Sa nói chuyện, Thần Sa nhìn qua không thay đổi, nhưng luôn nhanh hơn nàng một chút, vẫn đưa lưng về phía Lạc Lan. Lạc Lan vội vội vàng vàng, cũng không ý thức được chính mình đang đi vòng quanh Thần Sa, "Tại sao phải có sự đồng ý của Chấp Chính Quan? Anh là quan chỉ huy, chắc chắn sẽ có cách!"
Thần Sa vừa kéo nút thắt, vừa nói: "Xin lỗi, bây giờ tôi cũng không đồng ý."
Lạc Lan mặt đầy kinh ngạc, "Chính anh, lúc trước anh đã nói..."
"Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Phụ nữ có quyền thay đổi ý muốn, thì đàn ông cũng có quyền thay đổi quyết định." Thần Sa thắt xong nút thắt cuối cùng, đột nhiên đứng lại.
Lạc Lan theo bản năng cũng dừng lại, lảo đảo đứng trước mặt hắn, trân trân nhìn hắn, thì ra không phải chỉ có nàng xấu xí!
Thần Sa mở tủ quần áo, lấy một cái áo khoác, chuẩn bị đi làm, "Bây giờ em vẫn còn kịp chạy đi tiễn Diệp Giới."
"Sao?" Lạc Lan không dám nói thêm vô nghĩa, giống như một cơn gió xẹt qua người Thần Sa, phóng nhanh ra ngoài.
"Đứng lại!"
Lạc Lan dừng lại xoay người, gấp đến độ vẫn còn giậm chân, "Gì chứ?"
"Em mặc như vậy đi ra ngoài sao?"
Lạc Lan cúi đầu xem, là quần áo ngủ, "Không kịp thay." Nói xong lại hướng ra bên ngoài.
Trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, đầu bị một cái áo phủ kín, giọng nói của Thần Sa truyền đến, "Hôm nay nhiệt độ cao nhất chỉ 13 độ, mặc áo khoác vào."
Lạc Lan kéo cái áo ở trên đầu xuống, liền phát hiện là chiếc áo khoác Thần Sa vừa lấy ra từ tủ quần áo.
"Cảm ơn!" Nàng vừa chạy, vừa khoác áo vào người.
————·————·————
Lạc Lan dùng tốc độ khiêu chiến cực hạn lúc huấn luyện thể năng, chạy thẳng một mạch, chạy đến nơi ở của Diệp Giới.
Diệp Giới đang chuẩn bị lên xe bay.
"Đợi một chút!" Lạc Lan thở hồng hộc đi tới.
Xung quanh chiếc xe bay có bốn người mặc y phục đặc công bình thường, hai bên trái phải của Diệp Giới là Tử Yến và Tông Ly. Trận thế này đâu phải là vui vẻ tiễn khách lên đường? Giống với áp giải tội phạm xuất cảnh hơn!
Diệp Giới chăm chú nhìn Lạc Lan không nói gì, Tử Yến híp mắt đào hoa, huýt sáo một cái, "Mốt mới năm nay à? Áo ngủ kết hợp với áo khoác nam?"
Lạc Lan không để ý đến giải thích, quét mắt qua sắc mặt hầm hầm của Tông Ly, cười lấy lòng với Tử Yến, "Có thể để tôi và Diệp Giới nói chuyện riêng vài câu được không?"
"Được thôi, có điều chúng tôi không có nhiều thời gian, nói chuyện ở đây đi!" Tử Yến kéo Tông Ly, đi ra phía sau xe bay, bộ dáng cực kỳ hào phóng.
Lạc Lan buồn bực, đây mà gọi là nói chuyện riêng? Thính lực dị năng của Tử Yến, đừng nói là khoảng cách như này, có xa hơn gấp mười lần, hắn cũng có thể nghe được từng chữ một, đúng là tên gián điệp cầm đầu xảo quyệt gian trá, đã được lợi mà còn ra vẻ tốt bụng.
Diệp Giới trái lại giống như không thèm để ý, hắn khẽ vuốt mái tóc rối bời của Lạc Lan một chút, "Sao tóc còn chưa kịp chải thế này?"
"Buổi sáng vừa nghe Thanh Sơ nói anh phải rời khỏi đây, tôi còn chưa chải đầu, chưa rửa mặt, chưa đánh răng, đã vội vàng chạy đến. Áo khoác là do Thần Sa đưa cho tôi trước khi ra khỏi cửa."
Diệp Giới mỉm cười thở dài, "Cách biệt hơn mười năm, bây giờ nói từ biệt, liền từ biệt."
Lạc Lan trong lòng không hiểu sao có vài phần không muốn. Người đàn ông này bề ngoài phóng đãng không kiềm chế, nhưng lại chọn cách giải tỏa áp lực tĩnh lặng bằng vẽ tranh, cách ăn nói cũng mang vẻ nho nhã, trên người đầy mâu thuẫn và bí mật.
Diệp Giới đưa cho nàng một hộp trang sức bằng kim loại, "Lần trước em xuất giá, thời gian quá gấp rút, anh còn chưa kịp trở về để đưa em đi, đây là quà cưới anh muốn tặng em!"
Lạc Lan cầm lấy hộp trang sức, thắc mắc nhìn Diệp Giới.
Diệp Giới mạnh kéo nàng vào lòng, nhỏ giọng căn dặn bên tai nàng, "Hãy tự chăm sóc cho mình. Con gái đừng nên quá cứng cỏi, lúc nào cần chịu thua thì chịu thua, không nên ỷ vào thể năng tốt mà bất chấp giải quyết mọi việc, không phải ai cũng giống như anh để cho em..."
Dựa vào thân thể của hai người che khuất, Diệp Giới viết vào lòng bàn tay của Lạc Lan: "Ống thuốc cuối cùng."
Diệp Giới buông Lạc Lan ra, hai tay nắm lấy bả vai của nàng, không chớp mắt chăm chú nhìn nàng, "Lời của anh, đã nhớ kỹ chưa?"
Lạc Lan gật đầu.
Diệp Giới đưa ra ngón tay út, Lạc Lan loáng thoáng cảm thấy mình đã làm rất nhiều lần, nên cũng đưa ra ngón tay út một cách tự nhiên.
Hai ngón tay út quấn vào nhau, hai ngón tay cái nhếch lên, chạm vào nhau, dùng sức ấn một cái.
"Ước hẹn kết thân." Diệp Giới buông tay, đi về phía chiếc xe bay, thoải mái phất tay với Tử Yến, "Có thể đi."
Tông Ly đi thẳng đến trước mặt Lạc Lan, ra lệnh: "Mở hộp ra."
"Tông Ly!" Lạc Lan nắm chặt hộp trang sức, nổi giận nói: "Anh đừng quá đáng, tôi không phải là phạm nhân của anh!"
"Lạc Lan, nếu bộ trưởng Tông Ly muốn xem, cứ để anh ta xem." Diệp Giới dựa vào xe bay, tỏ ra dáng vẻ thoải mái của một công tử phong lưu.
Lạc Lan mở hộp ra, là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền có hình dạng giọt nước màu ngọc bích, ánh sáng xuyên thấu trong suốt lấp lánh, hoàn mỹ không tỳ vết, giống như dùng nước tinh khiết ngưng tụ tạo thành.
Tông Ly lật trở hộp trang sức, kiểm tra nó thêm lần nữa, lại cầm đến sợi dây chuyền.
Diệp Giới cười híp mắt nói: "Viên bảo thạch này tên gọi là "Nước mắt yêu tinh biển", do tôi thấy được tại buổi đấu giá ở đế quốc Ar một năm trước, cảm giác hợp với Lạc Lan nên đã mua."
Tông Ly nhìn thấy trên thẻ chốt cài của sợ dây chuyền có khắc hai chữ nhỏ "Lạc Lan", đúng là không thể nào mua bừa ở đâu đó, đích thực là một món quà được chuẩn bị cẩn thận. Hắn bỏ sợi dây vào hộp trang sức, trả lại cho Lạc Lan.
Diệp Giới dựng thẳng ngón tay cái hướng Lạc Lan, sau đó lên xe bay.
Lạc Lan hai tay cầm hộp trang sức, nhìn theo hai chiếc xe bay đang vội vã cất cánh, biến mất trên trời.
————·————·————
Con đường nhỏ trong rừng cây.
Lạc Lan hai tay để trong túi áo khoác rộng, chậm rãi bước bộ.
Lúc ở trong tù, máy điện tử cá nhân không có, không thể liên hệ với bên ngoài, cũng không thể lên mạng, không có bất kỳ hoạt động gì để tiêu khiển. Lúc đêm khuya vắng người, nàng nhịn không được đã nhớ lại lần bị giam vào ngục trước kia.
Quá khứ và hiện tại, khuôn mặt của bác sĩ Mục và Diệp Giới không ngừng biến đổi xuất hiện.
Đương nhiên, bác sĩ Mục đã nói anh ta với công chúa Lạc Lan yêu thương thắm thiết, còn đưa cho nàng xem không ít tư liệu hình ảnh, lừa gạt nàng tin tưởng không chút nghi ngờ. Bây giờ, Diệp Giới lại nói yêu nàng.
Nàng có nên tin Diệp Giới hay không?
Lạc Lan không biết, không tin hắn thì có thể tin ai?
Ít ra ——
Khi ở Nham Lâm, trong cái bẫy chết người mà nàng bày ra, hắn đã thà rằng chính mình bị thương cũng phải bảo vệ nàng.
Sống chết trước mắt, hắn nguyện ý nhường khe hở chỉ đủ một người cho nàng.
Khi nàng phế đi hai cánh tay của hắn, hắn rõ ràng có thể gϊếŧ nàng, nhưng lại không làm.
Vì muốn tiêm thuốc cho nàng, hắn đã một thân một mình mạo hiểm đến liên bang Odin.
Lạc Lan đi qua rừng cây vắng vẻ, dừng lại bên bờ hồ.
Đang là thời gian làm việc buổi sáng sớm, bên hồ không có ai, chỉ có vài đàn chim nước đang ngang dọc bơi qua bơi lại.
Lạc Lan tìm một góc khuất, ngồi xuống một tảng đá bên bờ hồ, ngơ ngác nhìn chân của những con chim xiêu xiêu vẹo vẹo qua lại.
Một lúc lâu sau, nàng cúi đầu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của cô gái trên mặt nước.
Trên người khoác một cái áo khoác kiểu nam, mái tóc dài không chải chuốt, rối bời xõa trên vai. Bởi vì quanh năm ở trong phòng thí nghiệm, hiếm thấy ánh nắng mặt trời, làn da của nàng trắng nõn, lộ chút trong trẻo lành lạnh. Nhưng đại khái bởi vì có thể năng tốt, đôi mắt lại đen bóng, đôi môi hồng thắm, trên mặt luôn mang nét dịu dàng ẩn chút ý cười, nên vài phần trong trẻo lành lạnh kia đã bị ép xuống. Nhưng lúc này, trong đôi mắt đen tối lại tràn đầy đau thương, đôi môi khẽ nhếch lộ ra lo lắng, cả khuôn mặt nhìn qua có vài phần xa lạ.
Lạc Lan nhỏ giọng hỏi: "Tôi rốt cuộc là ai?"
Cái bóng ở trong nước cũng động một chút môi, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng.
Lạc Lan lấy ra hộp trang sức tinh xảo, cầm lên sợi dây chuyền ngọc bích, mang nó vào cổ.
Nàng đem hộp trang sức lật qua lật lại nhìn kỹ một lần, rồi ấn ấn bóp bóp cái hộp, cũng không có gì khác thường.
Lạc Lan nhớ tới "Ước hẹn kết thân", khi Diệp Giới chào từ biệt nàng lần cuối, hắn đã đưa lên ngón tay cái.
Lạc Lan nhìn ngón tay cái của mình, lại nhìn hộp trang sức. Nơi vốn đặt mặt dây chuyền ngọc bích hơi lõm xuống một chút, vừa vặn lớn bằng ngón tay cái.
Lạc Lan liếc nhìn bốn phía, xác định không có ai.
Nàng đưa ngón tay vào ấn xuống một cái, khóa mật mã quét được vân tay, "kiít" một tiếng, một lớp kép mở ra, lộ ra một ống chích giấu ở bên trong.
Lạc Lan cẩn thận lấy ra ống chích, nắm thật chặt ở trong tay.
Nàng nhớ đến một câu nói từ xưa, "Giữ lại vận mệnh quan trọng nhất". Vận mệnh của nàng hiện tại đang nằm trong tay nàng, chỉ cần tiêm ống thuốc này vào cơ thể, ký ức vài thập niên đã mất đi kia sẽ trở lại, nàng sẽ trở thành một người khác.
Ký ức sắc màu đậm đặc của mười một năm này sẽ tan rã, thậm chí biến mất.
Sau khi Thiên Húc chết đi, nàng cũng đã muốn gϊếŧ chết chính mình.
Nàng và Ân Nam Chiêu thật sự không còn ai nợ ai!
Lạc Lan nhìn về phía cô gái ở trong nước, lo lắng mỉm cười với nàng, hít sâu một hơi, ngón tay cái đè xuống đầu ống chích, đâm vào cánh tay của mình.
Một viên đá nhỏ đột nhiên bay xẹt đến, đập vào ngón tay phải của nàng, Lạc Lan bàn tay tê rần, ống chích rơi xuống đất.
Nàng nhịn đau vội vàng nhặt lên, một người xuất hiện bên cạnh, nhặt cái ống chích trước nàng.
"Đây là cái gì?" Chấp Chính Quan hỏi.
"Trả lại cho tôi!" Lạc Lan muốn lấy lại.
Chấp Chính Quan tay kia nắm được tay của nàng, giận dữ hỏi: "Diệp Giới đưa cho cô rốt cuộc là thứ gì? Tại sao cô muốn tiêm vào người? Trả lời tôi!"
Lạc Lan cắn răng không lên tiếng, giống như kẻ điên liên tục giãy giụa đấm đá, một lòng muốn lấy lại ống thuốc.
Hai người thể năng cách xa nhau, Chấp Chính Quan không muốn gây thương tích cho nàng, chỉ có thể né trái tránh phải.
Lạc Lan hai mắt đỏ lên, động tác tấn công ngày càng hiểm độc, thật giống như bọn họ là kẻ thù sinh tử, nhất định phải có kẻ thắng người thua, nàng không chết, thì hắn chết.
Chấp Chính Quan mạnh phất tay, ném cái ống chích ra xa.
Một đường vòng cung vυ't qua bầu trời, rơi tỏm xuống hồ, bầy chim nước giật mình, cạc cạc kêu ỏm tỏi bay lên không trung.
Lạc Lan rốt cuộc cũng ngừng hẳn tấn công điên cuồng, không thể tin nhìn từng vòng nước rung động đang từ mặt nước hướng vào bờ.
Sau một thoáng, nàng giống như đột nhiên phản ứng kịp, buông người nhảy vào hồ.
Chấp Chính Quan vội vàng kéo nàng lại, "Đáy hồ dòng nước chảy xiết, không thể nào tìm được."
Lạc Lan liều mạng giãy giụa, hét lớn khàn cả giọng: "Buông ra! Buông ra..."
Chấp Chính Quan dĩ nhiên một tay không thể kéo được nàng, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy nàng từ phía sau. Lạc Lan vừa đá vừa đạp, thậm chí vừa cắn vừa cấu, nhưng vẫn không thể nào thoát được.
"Đó là ống thuốc cuối cùng! Buông ra... tôi cầu xin ông, buông ra..." Lạc Lan nước mắt dâng trào rơi xuống, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng.
Tình cảnh này, dường như rất quen thuộc.
Trong Nham lâm, nàng máu me bê bếch cũng đau thương tuyệt vọng cầu xin hắn như vậy. Cánh tay của Chấp Chính Quan đang ôm nàng nhịn không được phát run, Lạc Lan đột nhiên thoát được lực kéo của hắn, lao nhanh về phía trước, nhảy xuống hồ.