Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 23: Những giấc mơ bất khả thi (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Rosa

Chung Tẫn không thể thấy chết mà không cứu được.

Giữa trưa, trong dòng xe cộ, một chiếc honda màu đỏ và một chiếc Lexus màu bạc như hai đuôi cá không ngừng đung đưa trên đường.

Thường Hạo không có thói quen trưng cầu ý kiến của người khác, anh trực tiếp chạy xe đến một nhà hàng kiểu Nhật.

Nhìn thấy một em nhân viên mặc kimono ra chào đón, trong lòng Hoa Bội không kém gì mưa to tầm tã.

“Gọi điện thoại cho Thang thiếu đi, bảo anh ta đến thanh toán.” Chung Tẫn nhỏ giọng đề nghị.

Mặt Hoa Bội xanh mét, cô khó chịu nghiến răng: “Đừng nhắc đến người này với tôi.”

Chung Tẫn nhìn cô ấy.

Hoa Bội chua xót, tự giễu: “Có lẽ rất ứng với câu nói kia ‘chức tràng đắc ý, tình trường thất ý‘ [1].”

[1] ý nói một người mất đi tình yêu nhưng con đường sự nghiệp lại thành công rực rỡ, vang dội.

Lời tuyên bố này thật miễn cưỡng và lập dị nhưng Hoa Bội lại cảm thấy có mấy phần là thật. Tiếp xúc với Thang thiếu, đây là một trận chiến cân não về thông tin dưới cái bóng của chiến tranh hạt nhân, mức độ phức tạp và khó khăn không gì sánh nổi.

Bạn có việc muốn nhờ anh giúp đỡ, anh ta rất sảng khoái, nói được sẽ làm được. Anh ta ăn cơm với bạn, mua hoa, mua quà cho bạn, ra tay rất rộng rãi. Anh ta cũng sẽ trêu ghẹo bạn một cách mờ ám, nắm tay một chút rồi đến hôn má nhưng khi súng đã lên nòng anh sẽ dừng lại đúng lúc mà không mất đi phong độ.

Anh ta nói là tôn trọng.

Nhưng Hoa Bội hiểu, anh ta sợ cô bò lên.

Mặc dù bây giờ “lên giường” cũng không phải là lời thề trên đá Tam Sinh nhưng nếu không vượt qua ranh giới này, quan hệ của bọn họ mãi mãi là nửa sáng nửa tối mà thôi. Cũng giống như cho bạn một hy vọng nhưng loại hy vọng này không thấy được cũng không sờ được khiến bạn vừa hận lại vừa bất đắc dĩ.

Cho nên, nếu anh ta có biến mất mấy ngày điều đó cũng không có nghĩa là anh ta phụ lòng bạn, ngay cả khi anh ta có công khai sánh đôi với người khác đi nữa thì cũng là tự do của anh ta!

Đàn ông như Thang thiếu không thể dùng hai chữ “thông minh” để hình dung hết được. Có tiến có công, có lùi có thủ.

Đã gần một tuần mà cả hai không liên lạc gì với nhau. Hoa Bội có thể cảm thấy anh ta đang muốn kéo dài khoảng cách của hai người. Đối với chuyện này, ngoại trừ chấp nhận, cô cũng chẳng có cách nào khác.

Em gái phục vụ bước từng bước nhỏ, dẫn ba người lên lầu hai, tường giấy được thiết kế theo phong cách Nhật Bản thanh lịch, từ bàn ghế cho đến cửa sổ đều được làm bằng gỗ thô tự nhiên, màn trúc tinh xảo buông xuống khiến người ta bước vào liền có cảm giác sảng khoái.

Bất luận là theo kiểu Hàn Quốc hay kiểu Nhật Bản, Chung Tẫn cũng đều không có hứng thú. Chẳng qua là không quen ngồi xếp bằng nên cô thấy cực kỳ khó chịu, mới ngồi một lát mà đã cảm thấy eo rất mỏi. Ngược lại xương của Hoa Bội thật sự dẻo dai và mạnh mẽ, trông cô ấy ngồi rất tự nhiên. Còn Thường Hạo thì vẫn là vẻ mặt bất mãn như toàn bộ thế giới thiếu nợ anh ta vậy.

Dù phải đau lòng lần nữa nhưng Hoa Bội vẫn cắn răng gọi món: cá hồi, cá tráp, tempura [2] và trì bộ chử [3]. Thường Hạo không uống rượu, cơm nước xong, anh còn phải gặp một khách hàng cũ. Anh cũng không muốn gặp họ trong khi say khướt, Thường Hạo có nguyên tắc nghề nghiệp của mình.

[2] là một món ăn chiên trong ẩm thực Nhật Bản, được làm từ bột mì, trứng, nước và bột giấy, cá tươi, tôm và rau theo mùa.

[3] trì bộ chử, làm từ thịt chân gàBa người thật sự chỉ muốn ăn và ăn nên không ai lên tiếng, khi đồ ăn được mang lên, bọn họ đều toàn tâm toàn ý mà dùng cơm.

“Gần đây khỏe không?” Thường Hạo cố gắng phá vỡ sự lúng túng.

Khi Hoa Bội huých vào tay cô thì Chung Tẫn mới biết là Thường Hạo đang hỏi mình.

“Ừ, rất tốt. Hôm nay, vụ án của Thích Bác Viễn đã chính thức được khởi tố, anh sẽ sớm nhận được thông báo từ tòa án.” Chung Tẫn cố gắng chuyển đề tài sang chuyện công việc, như vậy, ít nhất hai người còn có chút tiếng nói chung.

Thường Hạo buông đũa, yên lặng nhìn Chung Tẫn vài giây.

“Kết luận của cô vẫn giống như trước sao?” Giọng điệu của Thường Hạo luật sư xuất hiện.

Chung Tẫn “ờ” một tiếng, không nói chuyện.

Hơi thở của Thường Hạo nặng thêm, những lọn tóc quăn bướng bỉnh kia như đông cứng lại: “Phóng viên Hoa, cô ăn no chưa?” Anh quay đầu nhìn Hoa Bội.

Hoa Bội đang tò mò làm người ngoài cuộc, nào ngờ bị cái nhìn của Thường Hạo dọa sợ: “Khá no rồi.”

“Phiền cô sang phòng khác uống trà, tôi có chuyện muốn nói với Chung kiểm.”

Mắt Hoa Bội chớp chớp: “Tôi là bạn tốt của Tẫn.”

“Nhưng cô là một phóng viên.”

Ngụ ý là gì, tự lĩnh hội đi!

Hoa Bội nhìn Chung Tẫn, thấy cô không có ý giữ mình ở lại thì bĩu môi, miễn cưỡng đi ra ngoài. Đây là thói đời gì vậy, tốt xấu gì cô cũng là người trả tiền đó, sao lại đuổi người ta ra ngoài chứ!

Chung Tẫn ngồi thẳng lưng lên, chuẩn bị ứng chiến.

Quả nhiên, một khi Thường Hạo đã mở miệng thì không chút khách khí:

“Tôi rất ghét cơ cấu thể thức hóa của công – kiểm – pháp hiện nay, lối suy nghĩ thì cứng nhắc, lại còn từ chối tiếp thu những điều mới mẻ. Vợ chồng bất hoà, thì nghĩ đến người thứ ba chen chân. Bị hành hung trên đường thì nghĩ là cướp bóc. Cô đã xem bộ phim “Seven Sins” mà Pitt [4] diễn chưa? Cùng là một kẻ tội phạm, liên tục gây án, thủ pháp và mục đích của mỗi lần không giống nhau. Đố kỵ, ăn uống quá độ, tham lam, dâʍ đãиɠ… v.v. Nếu không phải một lão cảnh sát kỳ cựu phát hiện, ai sẽ nghĩ đây là cùng một người chứ? Tôi nghe nói đây là lần đầu tiên cô đảm nhiệm vai trò công tố viên, cô có thể tham khảo một vài thứ từ trước nhưng cần phải có ý kiến cá nhân của riêng mình. Nếu bây giờ khiến cô thua đến thương tích đầy mình thì về sau cô còn có lòng tin là mình sẽ có chỗ đứng trong giới Pháp luật nữa không?”

[4] Diễn viên người Mỹ Brad Pitt.

Lại là giọng điệu kiêu căng này, Chung Tẫn cười lạnh: “Kinh nghiệm của tôi có thể không bằng anh, nhưng anh phải tôn trọng sự thật. Hôm đó, ở nhà của con gái Thích Bác Viễn, anh… không nghe rõ ràng ư? Chẳng lẽ ý anh là Thích Bác Viễn đang nói dối sao? Nếu vậy, ông ta hy sinh như thế là vì ai đây?”

“Mỗi lần nhận một vụ kiện, tôi sẽ để đầu óc của mình trống rỗng, xem xét vụ việc theo một góc độ hoàn toàn mới, rồi thẩm tra và phân tích lại, sau đó mới tìm ra cho mình những manh mối hữu ích. Kiểm sát trưởng, cô thật sự hiểu hết về Thích Bác Viễn sao?”

Chung Tẫn không kiên nhẫn mà xua tay: “Chúng ta không cùng lĩnh vực, không cần anh dạy tôi phải làm như thế nào.”

“Tôi sẽ không dạy cô phải làm gì, nhưng tôi khẳng định sẽ cho cô thấy thế nào là thua.” Nếu không phải từng thấy được bộ dạng khóc lóc thật làm người ta… đau lòng của kiểm sát trưởng, Thường Hạo rất muốn rống cho cô tỉnh.

“Có tôi đến làm nền cho anh, anh còn không vui à?” Chung Tẫn châm chọc.

“Không phải ai cũng là Thường Thắng tướng quân [5], cho dù tôi không thể thắng cũng sẽ chơi tới cùng. Kiểm sát trưởng, cô không phải là tôi, cô rất yếu ớt.”

[5] là người chỉ huy thắng mỗi trận, chủ yếu được sử dụng cho chiến lược, lập kế hoạch và chỉ huy triển khai các chỉ huy hiệu quả.

Chung Tẫn mặt đỏ tai hồng, bật thốt lên: “Đây là bữa cơm trưa tệ nhất mà tôi từng ăn.”

Thường Hạo chẳng nói câu nào, nhẹ nhàng lau tay bằng khăn ăn rồi đứng dậy, mở cửa đi ra.

Hoa Bội dựa thân vào quầy thu ngân mà ngẩn người, nhìn thấy Thường Hạo đi tới, cô hỏi: “Tẫn đâu?”

Thường Hạo không để ý đến cô ấy, lấy ví tiền, rút tấm chi phiếu đưa cô gái thu ngân.

“Tôi đã thanh toán rồi.” Hoa Bội trở mình, kiêu ngạo nói.

“Trả lại đi!” Thường Hạo gằn từng tiếng với cô gái thu ngân.

Cô gái thu ngân nhìn Thường Hạo rồi ngoan ngoãn đưa xấp tiền mặt cho Hoa Bội.

Mắt Hoa Bội trừng thật to.

“Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền khi ăn cơm.” Thường Hạo ném ra những lời này rồi nghênh ngang bỏ đi.

“Anh… con mẹ nó, không thể nói chuyện dịu dàng một chút à?” Hoa Bội ở phía sau cười khẽ, giả vờ làm mặt quỷ rồi xoay người vào phòng.

Cơn tức của Chung Tẫn còn chưa tiêu tan, trên mặt lúc đen lúc trắng. Không chờ Hoa Bội đặt câu hỏi, cô đã xua tay: “Bội, nếu cậu dám nhắc đến tên đầu to kia dù chỉ là một chữ, tôi sẽ tuyệt giao với cậu.”

Hoa Bội vội che miệng lại, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Vậy, có muốn đổi chỗ khác hưởng thụ tiếp không?” Nếu đã không mất tiền vì bữa ăn, Hoa Bội nghĩ đến chuyện ngâm mình trong bồn tắm đầy hoa hồng hoặc đi làm đẹp cho khuôn mặt.

Chung Tẫn vẫn còn ngơ ngẩn: “Tôi muốn đến cửa hàng 4S, cậu đưa tôi đi đi!”

Hoa Bội oán trách: “Muốn mua xe cũng không nói với tôi một tiếng, tôi quen một người làm ở đó.”

“Cũng không phải là xe sang trọng gì, tội gì thỉnh đông thác tây.”

“Cậu lúc nào cũng sợ nợ ân tình của người khác cả.” Thật ra, đây cũng là điều mà Hoa Bội thích ở Chung Tẫn, cô đối xử với mọi người rất chân thành, chưa bao giờ lợi dụng bạn bè hay khiến họ khó xử.

Từ đây đến cửa hàng 4S rất xa, Hoa Bội phải chạy hơn nửa thành phố. Trên đường đi thì nhận mấy cuộc gọi từ tòa soạn, cô định chở Chung Tẫn đến chỗ kia rồi sẽ đi ngay.

Hoa Bội từng thấy trên một cuốn tạp chí viết thế này: thế giới thật sự quá nhỏ, giống như một cái ao cá, đang bơi bơi thì lại gặp con cá cũ, cho dù có lặn sâu xuống cũng vô dụng.

Người đang đứng trong cửa hàng 4S kia không phải Thang thiếu thì ai?

Chân Hoa Bội không nghe theo sai bảo mà xuống xe với Chung Tẫn, hai người bị quản lý và nhân viên bán hàng vây quanh, người đàn ông nghe được tiếng bước chân thì tao nhã xoay người lại.

Hoa Bội chỉ nghe ầm một tiếng, trong cơ thể cuồng phong gào thét, từng cơn sóng dâng cao hơn đầu.

Thang Thần Phi thủy ba bất kinh [6], vô cùng thân thiết nói: “Chỉ biết em đang chơi trò dương đông kích tây thôi, nói cái gì mà có việc, thật là nghịch ngợm, em xem tôi đã nghe ngóng hết rồi, mua xe ở đây rất chuẩn… Bạn em sao?” Ánh mắt dịu dàng của Thần Phi chuyển qua chỗ Hoa Bội.

[6] sử dụng để chỉ người bình tĩnh, có tố chất tâm lý tốt.

Chung Tẫn giới thiệu hai người với nhau: “Bạn tôi Hoa Bội, đây là Thang Thần Phi.”

“Xin chào!” Nếu không phải ánh mắt của anh ta bắn tới cái nhìn cảnh cáo thì Hoa Bội thật sự nghĩ mình đã nhận sai người. Người đàn ông xa lạ này chỉ có gương mặt giống với Thang thiếu mà thôi.

Khi một người đàn ông ở trước mặt người khác thẳng thắn thừa nhận quan hệ với một người khác phái, là muốn khẳng định hai chuyện, thứ nhất là tuyên bố chủ quyền, thứ hai là dành sự tôn trọng và đồng ý với người kia.

Hoa Bội vẫn luôn khát vọng anh ta có thể đối xử với mình như vậy, hóa ra không phải trái tim của anh ta bất định mà lòng anh ta đã thuộc về một nơi khác.

Cô cả ngày lo lắng Tẫn không thể bước ra khỏi khúc mắt trước đây, nào ngờ mùa xuân của cô ấy đã sớm đến.

Một cơn giận dữ bốc lên khiến dạ dày Hoa Bội đau đớn.

“Chúng ta đi xem xe đi!” Thang Thần Phi không dấu vết mà thu lại ánh mắt.

Nhân viên cửa hàng tiếp đãi Chung Tẫn lần trước không ngừng nói xin lỗi, nói rằng không biết cô Chung là bạn của giám đốc Thang, thật là sơ suất.

Thang Thần Phi lạnh lùng nói: sẽ tốt hơn nếu anh mang xe ra ngay bây giờ.

Nhân viên cửa hàng cười ha ha: “Xe mà cô Chung mua hôm nay đã trực tiếp lấy về, giấy phép cũng giải quyết xong, biển số là 527. 527 – tôi yêu vợ tôi, đây là do giám đốc Thang đích thân chọn.”

Trong cửa hàng, ai cũng cười, trừ Chung Tẫn và Hoa Bội.

Chung Tẫn ngay cả mặt cũng không đỏ: “Thần Phi, cảm ơn anh!”

Chung Tẫn nhàn nhạt mà cau mày, giọng điệu làm người ta nghe xong sẽ cảm thấy mọi chuyện không giống như họ nghĩ.

Không khí có chút đình trệ, khóe miệng của nhóm nhân viên cửa hàng đều cứng ngắc.

“Đây là đang giận tôi sao? Cũng không phải chuyện gì lớn, nếu em không thích thì chúng ta đổi cái khác.” Khóe miệng Thang Thần Phi hiện lên một chút sủng nịch.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Mọi người phụ họa.

“Cô Chung, để tôi giúp cô thử xe trước.” Người quản lí sợ tình hình lại căng thẳng, vội vàng nói.

Chung Tẫn ừ một tiếng rồi nhận lấy chìa khóa.

Đa số mọi người đều chạy ra ngoài nhìn, bên trong đại sảnh chỉ còn lại Hoa Bội và Thang Thần Phi.

“Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Hoa Bội hỏi qua kẽ răng.

“Cô nghĩ đã xảy ra chuyện gì thì chính là chuyện đó.” Thang Thần Phi không định nhiều lời.

“Tẫn là bạn tốt của tôi, vậy mà anh lại…”

“Hoa Bội, chú ý từ ngữ của cô. Tôi và Chung Tẫn đã có cơ hội tiếp xúc gần gũi, không giống những người phụ nữ tùy tiện quen biết ở trên đường. Tôi rất nghiêm túc.” Thang Thần Phi chỉ nói mấy câu mà đã tóm gọn quan hệ của hai người.

Nghe xong, Hoa Bội bỗng nhiên có ý định muốn gϊếŧ người: “Ý của anh là tôi tùy tiện?”

“Cô chỉ là bạn bè bình thường của tôi thôi, chuyện của cô tôi không quan tâm. Tình yêu giống như một tên cướp vậy, không biết khi nào thì đến, người đến là người như thế nào, nếu muốn giữ mạng chỉ có thể đầu hàng.”

“Thang Thần Phi…” Không khí trong đại sảnh càng thêm cứng nhắc, trái tim Hoa Bội run lên, trong mắt ẩn ẩn nước.

“Cô đừng như vậy, để Chung Tẫn thấy được sẽ gây hiểu lầm. Nếu cô có gì khó khăn, cứ lén tìm tôi, tôi sẽ giúp cô giống như trước đây.”

Hoa Bội ra sức lau nước mắt: “Thang Thần Phi, nếu anh có ra cửa mà bị xe đâm chết tôi sẽ không thở dài nửa tiếng. Nhưng nếu anh dám cướp đi bạn tốt nhất của tôi, tôi sẽ hận anh!”

“Cứ hận đi, nếu cô muốn.” Thang Thần Phi ung dung cười lên: “Nhưng nếu cô dám nói gì bậy bạ với Chung Tẫn, hẳn là cô đã biết cách tôi xử lý công việc thế nào rồi, đúng chứ? Không biết nhiệm vụ quảng cáo năm nay của cô đã hoàn thành chưa nhỉ?”

“Anh đúng là tên cặn bã, rác rưởi!” Hoa Bội nghiến răng nghiến lợi.

Thang Thần Phi nhún vai: “Tiếc là cô luôn hy vọng tôi là quân tử.”

Hoa Bội không muốn nhìn anh ta thêm lần nào nữa, cô quay đầu xông ra ngoài. Từ làn xe, một chiếc Volkswagen trắng đang chầm chậm tiến lại gần, Hoa Bội nhìn Chung Tẫn ngồi trong xe vẫy tay với cô.

Nước mắt cứ thế mà rơi xuống, không thể ngừng lại được.