Đến khi bóng tối vô tận phủ xuống, Dư Nam mới từ bệnh viện đi ra.
Bà nội không thích làm phiền đến các cháu, Dư Nam muốn ở lại, lại bị bà đuổi đi.
Bạch Chấn Dương nói lái xe đưa cô về, cô từ chối.
Biết tính cách Dư Nam không thể ép buộc, anh ta lưu luyến từng bước đi, do dự rời đi.
Buổi tối, gió lạnh càng lớn, giống như cây kim nhỏ chui vào lỗ chân lông. Đi chưa được mấy bước, Dư Nam đã bị đông lạnh đến run rẩy.
Cô kéo khoá áo khoác lên, ôm chặt cơ thể, bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài bệnh viện là một con phố buôn bán bình thường, chỉ có mấy nhà hàng nhỏ, cửa hàng tiện lợi, tiệm thuốc, tiệm bán quan tài và phục vụ mai táng, không phồn hoa, hoàn toàn vì người nhà bệnh nhân mà suy xét.
Dư Nam cúi đầu, bước đi vội vã.
Chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm, bước chân cô dừng lại, lại lùi ra sau. Nghiêng đầu nhìn vào quán cơm bên cạnh, dừng một chút, Dư Nam đi vào.
Quán cơm hơi cũ, trần nhà chỉ treo một bóng đèn vàng nên cửa tiệm khác tối tăm. Mặt bàn bóng nhẫy, phía trên để bình nước khoáng, giấm chua, dầu vừng và sa tế. Góc tường bị khói dầu hun đen sì, có mấy chỗ còn bị tróc lớp sơn tường.
Dư Nam tìm chỗ ngồi xuống, trên không trung có mấy con ruồi bay qua, lờ đờ vẫy cánh, giống như đang giãy giụa hấp hối.
Bờ tường bên phải dán thực đơn, Dư Nam hơi ngẩng đầu lên.
Có người đi đến: "Xin hỏi cô ăn gì?"
Dư Nam nói: "Cho tôi một phần mỳ nước nóng, thêm cay."
"Cô còn muốn gì nữa không?"
"Không."
Người kia viết vài nét bút xuống cuốn sổ trong tay, xoay người định đi.
"Từ từ." Dư Nam gọi anh ta lại, cô khẽ xoa xoa tay, một lúc sau, giống như ra quyết định gì đó, nhìn về phía đối phương: "Đổi giúp tôi thành một bát mì thịt bò... Thêm thịt bò."
Quán cơm này cô đã tới hai lần, mỗi lần đều đến cùng Du Tùng.
Mì thịt bò, thêm thịt bò. Anh đều gọi như vậy.
Hôm ấy, sau khi thăm Lữ Xương Dân ở bệnh viện, cô đói lả, ăn rất nhiều.
Sau đó Du Tùng đuổi theo.
Cô dùng mũi chân kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, Du Tùng đánh giá nói cô là người nóng toàn diện không phải ngoài lạnh trong nóng.
Ngày đó, trời đổ mưa trong nắng, giọt mưa giống như kim cương, chân trời xuất hiện cầu vồng, vô cùng tươi đẹp.
Bọn họ nhiệt tình như lửa ở trong xe, âu yếm quên mình, anh dán bên tai cô thổi khí rồi nói, sau này cô chỉ được phép quyến rũ mình anh.
Dư Nam tự giễu cười cười, hoá ra mỗi câu nói của anh cô đều có thể dễ dàng nhớ lại.
Có người mất trí nhớ, có người có thể quên có thể nhớ, mà có người chỉ có thể không ngừng sống trong hồi ức.
Mà cô không muốn làm loại người cuối cùng kia.
Trước mặt có thêm một cái bát, ánh mắt cô dời đến, bát rất to, mì rất nhiều, bên trên bày một lớp thịt bò rất dày, gần như che khuất toàn bộ.
Dư Nam nhìn đến ngẩn người, ngón tay cuộn tròn trong tay áo, khí lạnh trên người vẫn không hết, cô hơi rùng mình.
Ông chủ đã đi vào quầy hàng, Dư Nam gọi một tiếng.
Đối phương cho rằng cô muốn gọi thêm đồ ăn, cầm lấy cuốn sổ nhỏ, Dư Nam nói: "Ông có thuốc lá không? Tôi mua."
Ông chủ sửng sốt: "Không có."
Dư Nam à một tiếng, cô cúi đầu nhìn bát mì, trước sau không động đũa.
Nửa ngày sau, ông chủ nói: "Chỉ có thuốc tôi hút, tôi cho cô một điếu."
Dư Nam cười cười: "Cảm ơn ông chủ."
Ông chủ hơn năm mươi tuổi, bụng rất lớn, bên thái dương có một ít tóc bạc, đội mũ trắng, khuôn mặt hiền từ.
"Con gái vẫn nên hút thuốc ít thôi." Ông vừa nói vừa đưa điếu thuốc cho cô.
"Vâng." Dư Nam nhếch khóe môi, nói lại lần nữa: "Cảm ơn ông chủ."
Ngón tay cô kẹp điếu thuốc, hỏi ông: "Ông có bật lửa không?"
"À." Ông chủ lấy bật lửa ra, tiện tay bật một cái.
Dư Nam cúi người ghé sát vào, tay run lẩy bẩy, châm thuốc không chuẩn.
Không biết do lạnh hay là nguyên nhân nào khác.
Cô nhận lấy bật lửa: "Để tôi tự châm thuốc đi."
Ánh mắt ông chủ tràn đầy lo lắng, nhìn cô chằm chằm mấy chục giây.
Dư Nam nắm chặt bật lửa, bật vài cái, động tác có chút vụng về. Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, ánh sáng ấm áp hắt lên mặt cô.
Dư Nam nhắm mắt rít liền mấy ngụm, ngẩng đầu cười cười với ông chủ, an ủi nói: "Tôi không sao đâu, chẳng qua là bị lạnh thôi, bên ngoài quá lạnh."
Ông chủ không biết nói gì cho tốt, nhìn cô một cái đầy ẩn ý, quay về quầy.
Hút xong một điếu thuốc, Dư Nam không run nữa, nhưng tay vẫn lạnh lẽo.
Bát mì trước mặt bốc khói nghi ngút, thịt bò được thái rất mỏng, bên trên còn có phần gân trong suốt.
Thời gian hút một điếu thuốc, Dư Nam mơ màng nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, cầm đũa, gắp lên một miếng to.
Cô dùng sức nhai nuốt, ban đầu còn chưa có cảm giác gì, sau đó vị giác chậm rãi sống lại, không ngừng truyền đến đại não, cô nếm được hương vị thịt đã lâu không ăn.
Gân dai, thịt mềm, mang theo mùi tanh khó chịu.
Dư Nam nhíu chặt mi, muốn cố gắng nuốt xuống, lặp lại vài lần, lại không làm được.
Cô ném đũa xuống, che miệng lại, đứng bật dậy lao ra ngoài.
Trước cửa có một cây cổ thụ, cô ôm bụng, hơi cúi người, nôn đến xây xẩm mặt mày.
Dạ dày cuộn lên, không thể bình tĩnh lại.
Khoảng cách từ dạ dày đến trái tim chỉ gần gang tay, dạ dày trống rỗng, tim cũng trống rỗng, mang theo đau đớn nặng nề.
Cô nghĩ rằng ngày này sẽ vĩnh viễn không đến, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà xảy ra. Thế mới biết được, có một số việc không phải cô cố tình trốn tránh thì có thể khống chế, mặt hồ trong lòng cũng chẳng bình tĩnh không gợn sóng như cô dự đoán.
Cô thở dồn dập, đáy lòng dâng lên một cảm giác muốn hủy diệt, tựa như cảm giác sung sướиɠ gần kề cái chết.
Giống như áp lực nặng nề trong lòng, rốt cuộc cũng tìm được lối thoát, toàn bộ dâng lên giải phóng.
Đây không phải là điều cô muốn sao?
Nôn đến tận cùng, dạ dày không còn gì, cô ho khan.
Dư Nam mệt mỏi ngồi xổm xuống.
Ông chủ quán cơm rất tốt bụng, cầm ra cho cô một cốc nước.
Cô nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Đối phương nhìn thấy mặt cô, ngạc nhiên hỏi: "Cô gái, tại sao cô lại khóc?"
Dư Nam sờ sờ khuôn mặt của mình, bị gió thổi qua, làn da lạnh như băng.
Cô cười nói: "Không phải tôi khóc, là ho."
Dư Nam trả tiền rồi rời đi, cơ thể bị hành hạ đến yếu ớt, cô rụt vai, bước đi nhẹ tênh, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thôi bay.
Ngày thường xung quanh có rất nhiều xe, hôm nay trùng hợp lại không có một chiếc, cô đi hết hai con đường mới đón được xe.
Nhà Dư Nam gần biển Nhĩ Hải, ban đêm Nhĩ Hải rất dễ bị bóng đêm cắn nuốt, căn nhà nhỏ đặt bên cạnh bờ biển có vẻ rất nhỏ bé, nhỏ bé đến gần như không tồn tại.
Cô từ chỗ rẽ đi vào, bên đường chỉ có hai ngọn đèn mờ nhạt, ảm đạm đến mức chỉ có thể chiếu ra bóng dáng mơ hồ.
Dư Nam ngẩng đầu, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người màu đen, dưới ánh sáng đơn điệu, bóng dáng ấy thật to lớn, đứng yên tĩnh bên bồn hoa trước cửa nhà cô.
Có ánh lửa, chợt cháy chợt tắt, không ngừng nâng lên lại buông xuống, anh cúi đầu, khuôn mặt hoàn toàn chìm trong bóng tối. Người ấy mặc áo khoác màu đen, nhìn không ra chất liệu, phần vai được ánh đèn vẽ lên một đường cong, rộng lớn mà cứng cáp.
Bước chân Dư Nam chợt dừng, cùng lúc đó, giống như cảm giác được gì, Du Tùng ngước mắt.
Dư Nam không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh vẫn luôn đi theo cô. Cô không biểu lộ cảm xúc gì, giống như cô gái nôn đến mất kiểm soát vừa rồi không phải cô.
Du Tùng nhìn cô đến gần, cuối cùng đứng trước người anh.
Anh không đứng dậy, hơi ngửa đầu, có thể thấy đôi mắt đen như mực của cô.
Dư Nam hỏi: "Không phải đã nói rõ rồi à? Tại sao bây giờ anh lại đến đây?"
Điếu thuốc trên tay anh còn thừa một ngụm, hút xong, anh ấn xuống bên cạnh bồn hoa, cô ngửi được trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá nồng nặc.
Du Tùng đứng im một lúc, giọng nói trầm thấp, có vẻ lạnh lẽo cô đơn: "Anh chỉ muốn gặp em."
Khi nói lời này, ánh mắt anh quá nóng bỏng, tim Dư Nam gần như tê rần, ánh mắt vội lẩn tránh: "Anh muốn nói chuyện gì với em?"
Du Tùng nói: "Nói chuyện mười bảy năm trước đi."
Dư Nam nhìn về phía anh, anh ngồi, khí chất không như ngày thường, bóng tối có thể che dấu tất cả, cô không nhìn thấy trong mắt anh đầy vẻ hùng hổ doạ người.
Dư Nam ngồi xuống bên cạnh anh, bồn hoa rất lạnh, nhưng cô không có cảm giác, cả đường đã bị đông lạnh đến cứng đờ.
Cô rũ mắt: "Anh biết mà, em không nhớ bất cứ điều gì."
Thật lâu Du Tùng không hé răng, mãi sau mới mở miệng, giống như làm công tác chuẩn bị, anh nói, "Kỳ nghỉ hè mười bảy năm trước, lúc ấy anh học cấp ba, Trương Thạc tới tìm anh rủ ra ngoài chơi game, ngày đó trùng hợp em và Tích Đồng ở nhà anh, mẹ anh mải chơi mạt chược, muốn anh dắt các em ra ngoài..."
Thời ấy, con trai thường ham chơi, hai người đến quán net đánh tổ đội, đồng thời bật một cái máy bên cạnh, để các cô xem phim hoạt hình.
Đeo tai nghe, chìm vào thế giới giả tưởng, chiến dịch kia đánh rất hay, bọn họ vỗ tay hoan hô, chuẩn bị ăn mừng.
Mãi đến giờ phút này, mới phát hiện hai đứa bé bên người sớm đã không có.
Có người nhìn thấy, các cô bị bọn côn đồ nơi khác mang đi, hai người tìm kiếm liên tục, cuối cùng nhìn thấy bọn họ trong một căn nhà cũ nát.
Bên trong có tổng cộng ba người, tên cầm đầu là Lưu "sẹo", lúc ấy Du Tùng còn chưa biết, sau này mới biết được, bọn họ thường xuyên lén gây án, bắt cóc trẻ em không biết đã là lần thứ mấy, liên tục đổi thành phố, linh hoạt đến mức cảnh sát cũng không bắt được.
Du Tùng bảo Trương Thạc đi báo cảnh sát, anh canh tại chỗ.
Nhưng không chờ Trương Thạc quay về, bên trong có động tĩnh, ann thấy một người đàn ông cao lớn thô kệch xách hai đứa bé gái, một đứa bị dọa khóc nức nở, một đứa ánh mắt hoảng sợ, nhưng rất yên tĩnh.
Một đám người chờ xuất phát, chuẩn bị rời sang tỉnh lân cận.
Năm đó Du Tùng chỉ mới mười sáu tuổi, nội tâm dễ xúc động nóng nảy, không nghĩ ra biện pháp khác, anh nhặt một cây gậy gỗ bên cạnh xông vào.
Dư Nam phối hợp hỏi một câu: "Sau đó thì sao?"
Du Tùng âm thầm cười khẽ: "Anh bị đánh đến mặt mũi bầm dập." Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Bọn họ vốn định ném anh đi, nhưng sau đó anh lại dùng phép khích tướng, cùng đám người kia ra điều kiện đánh cược."
"Đánh cược gì ạ?"
Du Tùng nói: "Trong phòng có một sân golf, anh cũng muốn kéo dài thời gian, đánh bậy đánh bạ, không ngờ Lưu "sẹo" lại thích đánh cược, cũng mê chơi golf."
"Kết quả thế nào? Ai thắng ạ?"
Ai thắng? Du Tùng thắng.
Lưu "sẹo" thích đánh cược như mạng, đánh cược xúc xắc, đánh cược mạt chược, đánh cược đổ đấu, chỉ cần có thể đánh cược tên đó đều không dịch được bước. Lúc ấy Du Tùng đột nhiên vọt vào, mặc kệ bốn hay sáu, giơ cây gậy quét ngang mấy người, khi đó anh còn trẻ, cơ thể chưa cứng cáp, mới đánh vài cái đã bị thủ hạ của tên kia tẩn cho một trận.
Có người dẫm lên sườn mặt anh, khóe miệng anh đổ máu, cả người bầm tím, nhưng không chịu nhận thua, ánh mắt sắc bén, tràn đầy vẻ tàn nhẫn nhìn chằm chằm Lưu "sẹo".
Lưu "sẹo" cảm thấy tên nhóc này xương cốt cứng cỏi, tính tình quật cường, tương lai sẽ là trang hán tử, không nhịn được nghiêm túc quan sát anh vài giây.
Du Tùng đề nghị đánh cược với tên đó, ánh mắt tên đó sáng lên, gãi đúng chỗ ngứa.
Khi đó bọn chúng đã tính toán rời đi, Du Tùng chỉ là một tên nhóc thối miệng còn hôi sữa, hoàn toàn không đặt anh vào trong mắt.
Hai người bắt đầu đánh cược, sau khi nói điều kiện, Lưu "sẹo" tự tin mười phần, định tùy ý chơi đùa Du Tùng một chút.
Đấu đấu, sắc mặt tên đó dần trịnh trọng, bắt đầu nghiêm túc hơn.
Ván quyết định thắng thua, Du Tùng đánh một quả cuối cùng rất đẹp mắt.
Lưu "sẹo" ném gậy golf đi, ánh mắt luôn rơi trên người anh. Du Tùng âm thầm bấm đốt ngón tay, chỉ nghĩ kéo dài thời gian, không nghĩ tới bọn buôn người táng tận lương tâm có thể tuân thủ lời hứa thả người.
Du Tùng mang được một người đi.
Sau đó rốt cuộc cảnh sát cũng đuổi tới, nhưng đã người không nhà trống.
Du Tùng miêu tả đặc điểm nhận dạng của mấy người, nhưng lúc ấy bên giám định chứng cứ của cục cảnh sát không hoàn thiện, chân dung và lịch trình xuất nhập của tội phạm, Du Tùng nhìn thấy biển số xe của bọn chúng, sau này được chứng thực là giả
Cảnh sát không bắt được người, cuối cùng vụ án không giải quyết được gì.
Du Tùng không định từ bỏ, cho dù biển số xe là giả, anh dứt khoát chọn bỏ học đến huyện Nghi, vài năm sau, Trương Thạc tốt nghiệp đại học, đến huyện Nghi tìm anh, hai người thành lập một công ty ở huyện Nghi.
Họ lăn lộn ở huyện Nghi mười bảy năm.
Lời tiếp theo, Du Tùng khó mà nói ra, thật lâu sau, anh định kể tiếp.
Dư Nam lại không có hứng thú, giành quyền nói trước: "Anh không cần cảm thấy áy náy, những việc đó em không ấn tượng, cũng không có cảm giác gì, giống như đang nghe chuyện của người khác."
Môi Du Tùng run run, không biết nên nói gì.
Dư Nam nói: "Em sống ở Đại Lý mười bảy năm, hiện tại, đây là tất cả cuộc sống của em, em rất tốt."
Du Tùng nhìn cô, cô bổ sung thêm một câu: "Anh đừng nói xin lỗi em, vô dụng thôi, huống hồ không phải anh sai." Dư Nam cười: "Mười bảy năm, anh cũng trả giá không ít."
"Vậy nên chúng ta cũng không ai nợ ai."
Trong lòng Dư Nam khinh thường, thế mà cũng có một ngày cô trở thành người phụ nữ khẩu thị tâm phi, cô không muốn lại dây dưa đến chuyện năm đó, nói như vậy là muốn anh buông xuống cảm xúc áy náy trong lòng, từ đây sẽ không còn dính dáng gì, không còn liên quan.
Cho dù đã gặp mặt, cũng có thể trở thành người xa lạ.
Ánh mắt Du Tùng tối tăm, biết không thể nói tiếp đề tài này, anh im lặng một lúc lâu, nói: "Ngày mai chú Tưởng sẽ đến. Nhiều năm qua, chú ấy vẫn luôn chờ em trở về."
Dư Nam khẽ ừ một tiếng.
"Chú ấy còn không biết việc em không nhớ rõ chuyện trước đây." Du Tùng vẫn chưa biết nên nói với Tưởng Kỳ Phong như thế nào, thế nên thấy Mạc Tích Đồng làm như vậy, anh mới có thể nổi giận.
"Cơ thể chú Tưởng từ trước đến nay không được tốt."
Dư Nam nói: "Anh sợ ông ấy chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ à?"
Du Tùng cúi đầu, không nói gì, anh châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, khi chút lửa cuối cùng bị gió thổi tắt, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu.
Dư Nam cảm thấy anh có gì đó khó mở miệng.
Anh nói: "Năm ngoài mới phát hiện ra, chú Tưởng bị ung thư."
Hai chân Dư Nam theo bản năng lùi ra sau, đôi tay nắm chặt, anh lại nói: "Đã đến giai đoạn cuối rồi."
"Thế nên anh vẫn luôn sốt ruột đi tìm em."
Tĩnh lặng như chết, tiếng gió bên tai thổi vù vù, lá cây rụng xuống bên chân, lại bị gió cuốn đi.
Không biết qua bao lâu, Dư Nam đứng lên: "Ngày mai em đi theo anh đón ông ấy."
Giọng Du Tùng khàn khàn, phát ra một tiếng "Ử."
Dư Nam bước đi đầu tiên: "Em vào đây, anh cũng về đi."
Du Tùng giữ chặt tay cô, lúc này mới phát hiện, cô lạnh đến mức gần như không còn độ ấm.
Anh nắm chặt, vô thức xoa xoa, "Anh còn có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì?"
"Chúng ta..."
Anh nỗ lực tổ chức lại ngôn ngữ.
Quan hệ của bọn họ bây giờ, tựa như có tầng lá chắn, ngăn cách giữa cô và anh.
Dư Nam không nhớ rõ, chưa nói tới oán trách hay oán hận, nhưng nếu cô nhớ lại thì sao?
Cổ họng Du Tùng khô khốc, không có dũng khí hỏi ra khỏi miệng, có lẽ cùng không có dũng khí nghe đáp án.
Đêm tối bao phủ lấy hai người, xung quanh im ắng, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Rốt cuộc Du Tùng cũng nói ra, giọng khản đặc: "Chúng ta còn có khả năng hay không?"
Dư Nam cười: "Không thể."
Cô xoay cổ tay, muốn thoát khỏi tay anh, Du Tùng bắt đầu nắm chặt, sau đó bất lực rũ xuống.
Dư Nam mở cửa sắt, trục ổ khoá vang lên lạch cạch, cô nghe thấy một câu:
"Em đã từng có giây phút nào yêu anh không?"
Dư Nam dừng lại, đầu ngón tay nắm chặt cửa sắt, cô không quay đầu lại, rũ mắt, khẽ nói:
"Loại quan hệ như anh với em, nói chuyện yêu đương có phải có chút xa xỉ hay không."
***
Cuộc sống vẫn tiếp tục.
Hôm sau, Dư Nam đi vào Xương Dung, từ xa đã thấy phía trước có một người đàn ông đang đứng, mấy nữ nhân viên ríu rít vây quanh anh ta.
Cô nhìn về hướng đó một chút, vẻ mặt vô cảm quay đầu lại.
Người đó chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn Dư Nam, sau đó tiếp tục đùa giỡn, nói mấy câu chọc các cô gái cười khanh khách.
Không lâu sau, trên tầng, cửa phòng Lữ Xương Dân được mở ra từ bên trong, Thiệu Thục Mẫn và Trương Mạn đi ra, hai người đứng ngoài hành lang nói hai câu, Thiệu Thục Mẫn trở về văn phòng, Trương Mạn đi xuống dưới tầng.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông kia, ánh mắt sáng ngời, bước đến, vỗ vỗ vai Trương Thạc: "Tại sao anh lại có thời gian đến đây?"
Thông thường đều là cô ta chạy đến công trường, gửi giấy tờ đến, xem tiến độ công trình, chủ yếu là quan sát hướng đi của Du Tùng.
Trương Thạc quay đầu lại, dựa vào bàn, cười nói: "Tôi tới tìm cô."
Cô ta nhướng mày: "Tìm tôi?"
Trương Thạc cầm áo khoác mỏng trong tay, quơ quơ trước mặt cô ta: "Tối qua cô để quên trong xe tôi."
Lời này khá mờ ám, đám nhân viên nữ bên cạnh nhìn thấy, hưng phấn ồn ào.
Trương Mạn giận dỗi: "Đi đi đi, làm việc đi..." Cô ta giả vờ đuổi người: "Các cô đừng đoán mò, tối qua chỉ bất ngờ gặp trên đường, giám đốc Trương có lòng tốt đưa tôi đi một đoạn đường."
Càng bôi càng đen, phụ nữ thường thích tám chuyện, lời này không ai tin, tiếng ồn ào càng to.
Cô ta lười giải thích, chính xác hơn là không muốn giải thích, cảm thấy rất hưởng thụ.
Trương Mạn có cảm tình với Du Tùng, nhưng đối phương chỉ mập mờ với cô, trừ buổi tối cùng ăn cơm hôm trước, ngay cả tiếp xúc cơ thể thực sự cũng không có.
Trước mặt mọi người, cùng Du Tùng khá cao lớn mạnh mẽ, chỉ có người mang bộ dáng kém cỏi, suốt ngày cười hi hi ha ha mới có thể chơi đùa.
Trương Mạn ngẩng đầu nhìn anh ta: "Hôm qua cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Trương Thạc nói: "Chuyện nhỏ thôi, không tốn sức gì đâu."
Trương Mạn cười cười, nhận lấy áo khoác từ trong tay anh ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay anh ta, ngập ngừng: "Hôm nào tôi mời anh ăn bữa cơm, khôn biết giám đốc Trương có vui lòng nhận không?"
Trương Thạc cúi người: "Được chứ, tôi rất hân hạnh."
"Vậy, hôm nào anh có thời gian?"
Trương Thạc hơi cúi đầu, ghé sát vào cô ta: "Vậy phải xem thư ký Trương thế nào, ăn cơm với cô, tôi lúc nào cũng rảnh."
Hết chương 48
Lời editor: chết dồi, tớ mới đọc lại truyện để lấy cảm xúc edit thì phát hiện ra đầu truyện chị Mốc dịch bà của Dư Nam là bà ngoại, nhưng từ chương ba mấy lại là bà nội và tớ cũng edit là bà nội.
Mọi người đọc và để ý giúp tớ xem cách xưng hô và đại từ xưng hô từ đầu truyện đến giờ có lệch ở nhân vật nào thì chỉ tớ với ạ. Tớ xin cảm ơn.