Mốc dịch
Fei Yang beta
Ngày hôm sau, Du Tùng và Trương Thạc chạy bộ buổi sáng.
Ánh nắng sớm mai ấm áp, sưởi ấm cả mặt đất rộng lớn.
Bọn họ chạy chầm chậm xung quanh bờ hồ, bỗng Du Tùng hỏi: "Mấy năm nay tất tả như thế có mệt không?"
Trương Thạc ngẩn người hai giây, vô thức nói: "...Mệt." rồi nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Tìm thấy Lưu Đại Ba, tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống."
Du Tùng nói: "Cũng tốt, ở đây chơi thêm vài ngày."
Bước chạy Trương Thạc dần chậm lại, mắt mở to nhìn chằm chằm bóng lưng anh phía trước, một lúc sau mới hoàn hồn, đuổi theo xác nhận: "Ý anh là du lịch á?"
"Không muốn sao?"
"Muốn chứ." Trương Thạc cười tươi như hoa, gật đầu lia lịa, chỉ còn thiếu nhảy cẫng lên: "Vậy lát nữa em đi tìm hướng dẫn viên."
"...Không cần đâu."
* * * * *
Ăn xong bữa sáng, Du Tùng bảo các nhân viên đi theo quay về Nghi Huyện trước. Trương Thạc lái xe đến nhà ga Đại Lý.
Lữ Xương Dân biết bọn họ ở lại Đại Lý chơi, nên đặc biệt cho mượn hẳn con xe Buick.
Du Tùng không tiện từ chối, đành phải thuận theo "ý tốt" của anh ta.
Thời tiết hôm nay vẫn rất đẹp, nhưng nhiều mây hơn hôm qua, từng đám mây bay lơ lửng trên bầu trời, cực kì thấp, dường như chỉ cần vươn tay ra là chạm tới.
Cây trên đường được rào xung quanh, đường quốc lộ thẳng tắp vắt ngang giữa dãy núi Thương Sơn và hồ Nhĩ Hải. Màu xanh biếc, xanh thẳm, trắng tinh, xám nhạt mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác, giống như bức tranh khổng lồ tuyệt đẹp được ông trời chấp bút khắc lên, tất cả cảnh vật đều đang thong thả rong chơi trong bức tranh.
Tâm trạng Trương Thạc rất tốt, cả người đều cảm thấy dễ chịu, anh ta không nhớ lần trước có tâm trạng tốt thế này là lúc nào.
Anh ta khẽ lẩm bẩm hát, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, thỉnh thoảng lén nhìn Du Tùng qua gương chiếu hậu.
Du Tùng dựa người vào ghế nhắm mắt, nét mặt cũng thả lỏng hiếm thấy.
Vừa nãy khi anh nói muốn tới nhà ga, Trương Thạc cũng không hiểu gì cả, ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều.
Sau khi đi hết con đường, xe Buick dừng lại ở làn đường trước nhà ga.
Du Tùng nhìn cô gái vẫn ở vị trí hôm qua phía xa xa.
Nhưng hôm nay cô không ngồi, mà đưa lưng về phía họ, đang nói chuyện với một nam một nữ trước mặt.
Du Tùng hạ cửa kính ô tô, bóng lưng màu xám bỗng nhiên rõ ràng hơn.
Cô vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, trên người là chiếc áo phông lửng màu trắng có tua rua ở vạt dưới và quần bò rất ngắn, chân đi đôi giày thể thao.
Vóc dáng Dư Nam nóng bỏng, cần cổ mảnh khảnh giống như cành cây, bờ eo thon thoắt ẩn thoắt hiện dưới vạt áo. Cô sở hữu một đôi chân tuyệt đẹp, dài, thẳng tắp, đường cong rõ ràng. Mặt bên bắp đùi hơi lõm xuống, tạo cho người nhìn vô số tưởng tượng.
Nhìn qua thì mang lại cho người khác cảm giác... rất mềm mại.
Nhưng...
Sau gáy là bím tóc được tết gọn gàng, gió thổi cũng không động, giống như được buộc bằng một sợi dây chằng.
Du Tùng đánh giá từ trên xuống dưới, rồi ánh mắt quay trở lại bờ mông cô. Khoảng cách giữa hai người khoảng mười mét, cô đứng dưới ánh nắng rực rỡ, làn da lộ ra bên ngoài rám nắng, tỏa ra hương vị của mặt trời.
Anh dùng mắt mình để ước chừng số đo xương hông, độ dài đôi chân và tỉ lệ cơ thể cô.
Quần đùi quá ngắn, không che giấu được đôi chân dài. Bắp đùi dựa vào hàng rào tạo thành một vệt màu đỏ dài chừng năm centimet, do lúc nãy cô ngồi quá lâu nên để lại, nhìn vô cùng gai mắt, không giống các vị trí khác, nơi này rất nhạy cảm, rất dễ khiến người nhìn phải xao động.
Háo sắc là bản tính của đàn ông, thứ đầu tiên lọt vào giác quan họ là thân hình, khuôn mặt của phụ nữ, sau đó mới đến tâm hồn.
Những lời thề son sắt đến chết cũng không thay đổi, yêu cả tâm hồn em đều chẳng là thứ gì cả.
Trong mắt đàn ông chỉ có nửa thân dưới của phụ nữ.
Còn Dư Nam chính là người phụ nữ có thể thỏa mãn tất cả tưởng tượng của đàn ông.
Ánh mắt Trương Thạc cũng nhìn theo: "Nhìn gì thế?"
Chàng trai trong đôi nam nữ ngoài kia đã rút ví ra, lấy một ít tiền, đếm đếm, rồi đưa cho Dư Nam.
Ngón tay Dư Nam lướt nhanh như gió, cuối cùng gật đầu, cất tiền vào túi quần sau mông trái.
Cô xoay người, cầm tấm biển, đôi nam nữ đó đi theo sau.
Du Tùng vẫn đang nhìn.
Khoảng cách mười mét, chín mét, tám mét, bảy mét, sáu mét...
Từng bước một, càng ngày càng gần.
Dư Nam nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống bên này, như một cái liếc mắt, lại như chưa thấy gì cả.
Ba người đi qua con xe Buick.
Du Tùng mở cửa, tay vịn lên mui xe để đứng.
"Này..."
Giọng nói anh lười biếng, khàn khàn theo cách rất đặc biệt, khiến người ta muốn quên cũng khó.
Hai cô gái đang đi bên đường bị chất giọng của anh hấp dẫn, quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông cao to đang dựa vào chiếc xe, ngạo mạn lại uể oải, cười như không cười.
Ở Đại Lý, những anh chàng cao to như Du Tùng quả thật rất hiếm thấy, huống hồ trên người anh mang theo sự lưu manh cá tính, một vẻ đẹp trai rất "ngầu".
Các cô gái không ngừng quay đầu lại, rỉ tai thủ thỉ với nhau, xấu hổ nhưng không hề e dè đánh giá anh, thậm chí còn giơ điện thoại lên chụp trộm.
Du Tùng làm như không hề nhận ra, ánh mắt vẫn dính chặt vào bóng hình trước con xe Buick.
Dư Nam dừng chân, cũng quay đầu lại nhìn anh.
Du Tùng ngoắc ngón tay: "Qua đây."
Dư Nam không nhúc nhích, nghiêng người, nghiêng đầu, hình như đang suy nghĩ.
Du Tùng đành phải nói với theo: "Cho cô tiền, cô muốn không?"
Dư Nam nhếch môi, nói mấy câu với đôi nam nữ kia, rồi đi về phía anh.
Ánh mắt Du Tùng luôn dán sát vào cô, phút chốc trước mắt lóe lên màu xanh, anh hơi híp mắt lại, nhìn chăm chăm.
Lấp ló sau tua rua dưới vạt áo là một chấm sáng màu xanh, lấp lánh theo mỗi lần cô đánh hông.
Là khuyên rốn.
Dư Nam đứng trước mặt anh: "Chuyện gì?"
Du Tùng thu hồi lại ánh mắt: "Biết mà còn hỏi."
Dư Nam cau mày, định quay người đi.
Du Tùng nói: "Sao, có muốn kiếm tiền không?"
Ánh mắt cô nghiền ngẫm, hỏi: "Hôm nào?"
"Hôm nay."
"Hôm nay tôi có tour rồi, phải chờ năm ngày sau." Dư Nam sờ cằm, ám chỉ đôi nam nữ trước mặt.
Trương Thạc không biết chui ra khỏi xe từ lúc nào, vóc người cao cao, cùi chỏ gác lên mui xe, tay chống cằm, có phần hứng thú nhìn hai người nói chuyện.
Nhìn sơ qua rõ ràng đây không phải là lần đầu hai người gặp nhau, trong lòng tấm tắc, nếu không để anh ta theo đuổi cũng được.
Trương Thạc vui vẻ, khóe môi càng cong hơn, bỗng nhiên Du Tùng nhìn anh ta, hất cằm.
Trương Thạc sửng sốt, may mà khả năng lĩnh hội hơn người, cộng với sự ăn ý khi làm việc chung nhiều năm, chỉ cần anh ra hiệu, anh ta liền biết phải làm gì.
Trương Thạc đi tới chỗ đôi nam nữ kia.
Du Tùng quay đầu lại tiếp tục nhìn cô chằm chằm.
Dư Nam không biết anh đang nhìn gì. Du Tùng hỏi: "Làm ăn tốt nhỉ?"
Dư Nam cười cười: "Đủ nhét miệng."
Anh lại hỏi: "Bao lâu rồi?"
"Gì cơ?"
"Đứng đây bao lâu rồi?"
Dư Nam không nói gì, ngẩng đầu nhìn anh, cô ngửa đầu, cơ cổ căng cứng.
Hai người đứng bên đường, sau lưng là hàng dài những sạp bán rong, hàng đồ nướng, bánh ngọt Vân Nam, bánh rau khô... hàng trăm mùi hương lẫn lộn vào với nhau, không dễ ngửi chút nào, nhưng là mùi vị thức ăn của đời thường.
Một chiếc xe bán khoai lang nướng từ phía trước đi tới, Dư Nam quay lưng về phía chiếc xe ấy, đang suy nghĩ những lời anh nói.
Ánh mắt Du Tùng không hề di chuyển, nhưng bỗng nhiên giơ cánh tay lên. Trong nháy mắt, Dư Nam cảm thấy eo mình bị bóp chặt, bàn tay rộng lớn ấm áp lạ thường luồn qua tua rua dưới eo, dán lên làn da.
Du Tùng hơi dùng sức, kéo người cô lại gần về phía mình, chỉ trong mấy giây, gạt qua mọi phép tắc, động tác của anh vừa gọn gàng lại vừa ga lăng.
Du Tùng lại đút tay vào túi quần, hơi cúi đầu, nửa cười nửa không nói: "Ừm, đủ nhét miệng."
Tay anh lướt qua nơi không nhìn thấy, cảm xúc mịn màng vẫn còn ở trên đầu ngón tay trong giây phút anh nhẹ nhàng nhéo lên làn da ấy.
Giống như anh tưởng tượng, quả thật rất... mềm mại.
Dư Nam lạnh lùng: "Anh có thể kéo tay tôi mà."
Du Tùng nở nụ cười: "Tôi cũng có thể không kéo cô lại." Để cô cứ thế mà bị xe đυ.ng.
Trương Thạc đã dẫn hai người kia tới.
Anh ta nói: "Chúng ta có thể ghép đoàn với nhau, cùng đi du lịch, đi càng nhiều người càng vui, gặp chuyện phiền phức cũng có thể cùng giúp đỡ nhau, anh Du, có được không?"
Du Tùng gật đầu: "Ý hay."
Dư Nam thẳng thừng từ chối: "Không được, tôi đã đồng ý..."
"Chị Dư, không sao đâu, anh đẹp trai này nói đúng lắm, càng nhiều người thì càng vui mà." Cô gái đang nói tên là Chương Khải Tuệ.
Dư Nam: "..."
Cô nàng này vừa nãy còn khăng khăng yêu cầu chỉ được "một với một", vừa nãy còn làm như nhặt được món béo bở lắm, sao bây giờ lại...
Thạch Minh kéo cô bạn gái mình lại, có chút ghen tị, không mấy vui vẻ thấp giọng nói: "Tuệ Tuệ."
Thạch Minh là mẫu đàn ông phương nam điển hình, da trắng người gầy, tướng mạo nhìn cũng tạm được, mắt đeo kính, nhìn giống con mọt sách, đứng trước hai người cao lớn phương bắc, nhìn "nhỏ con" hơn hẳn.
Chương Khải Tuệ giãy ra, ôm cánh tay cậu ta, khuyên nhủ bằng giọng mềm mại như sắp chảy nước: "Chỉ hai người một nam một nữ chúng ta đi đâu có an toàn, ở đây dân tộc thiểu số lại nhiều như vậy, ngôn ngữ lại khác nhau, con người lại không quen, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao. Có hai anh này ở đây, cũng an toàn hơn một chút, được không anh?"
Dư Nam không nói gì, nhìn hai gã này giống người tốt lắm à?
Mấy người đã đứng dưới ánh nắng chói chang rất lâu, Du Tùng sợ nóng, trán đã đẫm những giọt mồ hôi li ti, phía trước chiếc áo phông đen mặc trên người cũng ướt đẫm, màu càng sậm hơn, khiến đường nét cơ bắp hiện lên rõ ràng, nhìn anh càng thêm cường tráng.
Du Tùng tìm lấy hộp thuốc, rút một điếu đưa cho Thạch Minh, cậu ta ngẩn người, hình như không ngờ tới.
Mời thuốc là hành động tỏ ý muốn kết bạn giữa đàn ông.
Thạch Minh hết sức xấu hổ, lúng túng xua tay: "Cảm ơn, nhưng tôi không biết hút."
Du Tùng cười cười, ngậm một điếu, rồi ném cả hộp còn lại cho Trương Thạc.
Anh cúi đầu châm thuốc: "Trương Thạc là quán quân tán thủ của thành phố, người còn khỏe hơn trâu, có thể một đánh mười."
Trương Thạc ngậm thuốc, ngẩn người, sau đó nhanh chóng phối hợp: "Đúng vậy, đúng vậy..."
Ánh mắt Chương Khải Tuệ đầy ngưỡng mộ, từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi Du Tùng, không ngừng lay cánh tay bạn trai mình: "Đi mà, được không?"
Thạch Minh nào dám không xấu hổ mà nói không, đành phải gật đầu.
Mọi người cùng nhìn Dư Nam, Dư Nam lại liếc Du Tùng, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô nhún vai, có tiền mà không kiếm thì đúng là kẻ ngu.
Lúc này Du Tùng mới hài lòng, nhếch môi nói: "Lên xe."
Chương Khải Tuệ xung phong đi đầu, vừa mới mở cửa xe, Dư Nam nói: "Đợi đã."
"Sao vậy?"
"Đưa tiền trước."
Du Tùng cười gượng, cắn điếu thuốc nhìn cô, đưa tay lấy ví tiền ở túi quần sau mông ra, rút ra một tập, ước chừng một con số rồi đưa cho Dư Nam.
Dư Nam nhận lấy, cũng không cần đếm: "Chưa đủ."
Du Tùng sửng sốt, sau đó bật cười: "Bao nhiêu thì đủ?"
"Sáu ngàn."
"Lên giá à?"
Dư Nam giải thích: "Tính theo đầu người, một người ba ngàn, hai người sáu ngàn."
Chương Khải Tuệ bên cạnh che miệng cười ha ha, lén nhéo một cái vào tay Thạch Minh, ánh mắt lướt tới, cảm thấy chuyến đi này rất có giá.
Du Tùng nhếch mép, ngón tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả một vòng khói thuốc, nhìn cô rồi lại nhìn Trương Thạc: "Cậu tự trả tiền cho mình đi."
Trương Thạc: "..."
Dư Nam cuối cùng cũng thu đủ tiền, ngay cả hai người Thạch Minh cũng thu luôn, chia thành hai xấp dày cộm, nhét vào túi quần sau mông, vỗ mấy cái.
Trương Thạc hỏi: "Thế bây giờ lên xe được chưa?"
"Chưa xong." Dư Nam lấy điện thoại ra, "Tôi gọi điện thoại sắp xếp xe đã."
Trương Thạc: "Không ngồi xe chúng tôi sao?"
"Không, tôi sẽ gọi xe."
Trương Thạc nhìn Du Tùng, tay người phía sau đã mở cửa xe, anh liếc Dư Nam, cuối cùng thì gật đầu.
Anh ta hỏi: "Vậy xe thì tính sao?"
Du Tùng nói: "Tìm bãi đỗ xe để tạm, lúc về thì lấy."
Hết chương 2