“Đem những bao này bỏ ra phía sau, thì cậu có thể về nhà nghỉ ngơi”.
“tốt, lão bản, cảm ơn anh”.
Nam hài đáp lời có một đôi mắt tròn to, khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con, cùng với khuôn mặt tròn đỏ bừng. Vừa mới khai giảng, các bạn học cùng lớp cười cậu quê mùa, vừa thấy cậu là biết cậu không phải là người Tokyo, nhất định là đến từ một nơi nông thôn nào đó ở Nhật Bản.
Sự thật đúng là vậy, Tùng Bổn Ưu đến từ nông thôn, nó nhỏ và chưa từng ai nghe qua , cậu là bởi vì muốn học ở Anh Hoa học viện nên mới dựa vào năng lực học tập mới có thể tiến vào nơi cao quý nhất toàn bộ Nhật Bản, thầy giáo ở Anh Hoa học viện này đối với những người ở nông thôn nhỏ như bọn cậu mà nói quả thực là rất vinh dự.
Nhưng mà lĩnh học bổng, đi vào Tokyo, liền vào học ở Anh Hoa học viện nhưng giá hàng hóa ở Tokyo rất cao, tiền thua nhà, những vật dụng linh tinh giá đều rất cao, hơn nữa sau khi mua sách giáo khoa tiền chỉ còn một chút, làm cho cậu cảm thấy tiền học bổng rất nhiều nhưng bây giờ lại không đủ dùng, cậu không thể không thừa dịp khóa sau nhàn rỗi mà tranh thủ đi làm công.
Công việc hầu hết đều là chuyển giao hàng, sản phẩm của bọn họ đều là những sản phẩm trò chơi trí tuệ do ông chủ nghĩ ra, đôi khi ông chủ đưa chúng đến nhà kho ở phía sau, còn có thể cho những người khách chơi thử những trò chơi trí tuệ này.
Sau này có rất nhiều bà cụ đều kêu ông chủ đưa trò chơi đến, bởi vì ông chủ giống một người cháu tri kỷ và lanh lợi; cũng bởi vì có rất nhiều bà cụ ủng hộ cho nên sản phẩm trò chơi mới ra của bọn họ bản phi thường tốt, hơn nữa đại bộ phận đều chỉ định muốn ông chủ đưa đi.
“Ông chủ tôi đi nha”.
Cậu cầm hòm đồ chơi đóng gói tốt, đi ra cửa. Địa chỉ cậu giao hàng lần này cậu chưa từng đi qua, mãi cho đến khi đến cao ốc cao cấp phía trước, cậu mới trợn mắt há hốc mồm.
“Thực….thật là có tiền ! »
Trước đây kiến thức về những người có tiền của Tùng Bổn Ưu chỉ dừng lại ở những phim truyền hình xưa, đều cho là người có tiền là những người trung niên mập mạp mặc tây trang, cho đến khi vào học ở học viện Anh Hoa, các bạn học cùng lớp đều là đại thiếu gia của những tập đoàn tài chính, tiếng cười bọn họ cao vυ't, ăn mặc hợp thời trang, trong tay mang những chiếc túi đến một trăm vạn đồng Yên, làm cho cậu hoa mắt chóng mặt, Tùng Bản Ưu lúc này mới chính thức biết được như thế nào là người có tiền. Tất cả bạn học cùng lớp đều cười dáng vẻ quê mùa của cậu, cậu khi nghe thấy những cái túi đến một trăm vạn đồng Yên đều sợ đến há hốc mồm, cảm thấy những cái túi kia bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra những ánh sáng quái dị_ nếu không phát ra những tia sáng quái dị, vì sao những cái túi bình thường như vậy lại bán với giá một trăm vạn đồng Yên ?
Cuối cùng các bạn không biết làm thế nào đành nói cho cậu hiểu : « Ai, cậu không hiểu, cậu đúng là người nhà quê ».
Cậu thật sự không hiểu, cậu chỉ biết một trăm vạn đồng Yên có thể làm cho cậu cùng hai em gái ở Tokyo sống khá hơn.
Cậu tiền vào cao ốc hết nhìn đông rồi nhìn tây, nói với quản lý cậu là người đến đưa hàng.
« Đưa hàng ? »
Người quản lý nhìn cậu từ đầu đến chân. Khuôn mặt nhỏ nhỏ hồng hồng, hơn nữa đôi mắt to tròn lanh lợi, cảm giác giống một tiểu bạch thỏ vô tội đáng yêu đi nhầm vào một khu rừng đầy nguy hiểm.
Bây giờ thật sự không thể nhìn người chỉ nhìn tướng mạo, tiểu hài tử nhìn thanh thuần như vậy, cũng làm những việc này sao ?
Người quản lý biểu tình kỳ quái nói : « Kỳ quái, có gọi đưa hàng bây giờ sao ? tôi biết rồi, Giáp Phỉ đã có nói qua, cậu đi lên lầu cao nhất đi ».
« Vâng ».
Tùng Bổn Ưu đi lên lầu, vào thang máy ấn nút tầng cao nhất. Cậu cho tới bây giờ chưa bao giờ đi thang máy nhanh như vậy,ba mươi mấy tầng vậy mà đi chưa tới một phút. Cậu vừa ra thang máy, thực dễ dàng tìm đến cửa phòng của khách hàng, bởi vì tầng cao nhất chỉ có một phòng.
Dịa điểm cao quý như vậy, cảm giác có chút hồi hộp, hi vọng bà nội mua đồ chơi lần này không phải là người khó ở chung.
Cấu nhấn chuông điện. Nơi này âm thanh của chuông điện thật dễ nghe. Không bao lâu, có người ra mở cửa, người ra mở cửa cũng không phải là một bà nội giống như cậu tưởng tượng- chẳng những không gia, còn phi thường trẻ tuổi.
Tùng Bổn Ưu mắt choáng váng. Ở trường học có rất nhiều học trưởng anh tuấn, nhưng chưa từng có một người nào giống như người đàn ông trước mắt này.
Tóc đen của hắn rơi ở hai bên nhìn rất có cá tính, mũi vừa cao lại thẳng, gò mà cũng cao làm hiện lên rõ ràng vẻ đẹp trai của anh, chỉ có đôi mắt đem mang theo vài tia lãnh đạm nhìn cậu, mà ánh mắt lãnh khốc kia giống như muốn rút đi y phục của cậu, như là đang đánh gía nội tâm bên trọng của cậu.
Có người nói ánh mắt của nam nhân này làm cho người khác cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng mà ở trong mắt Tùng Bổn Ưu xem ra ánh mắt của nam nhân giống như trân châu đen chứa nhiều ma lực hơn nữa tủy lúc có thể tỏa ra hào quang lóng lánh xinh đẹp.
« Vào đi ». Âm thanh lạnh lùng cho thấy anh là người lãnh đạm.
Anh mở rộng cửa làm cho Tùng Bổn Ưu hoàn hồn. Cậu vội vàng khom người chào, miệng nhỏ giọng nói « quấy rầy ».
Có lẽ là lần đầu tiên đến một tòa nhà xa hoa như vậy, hoặc là người đàn ông trước mắt quá mức đẹp trai----- cảm giác giống như không phải người thường-----Tùng Bổn Ưu khẩn trương ở cửa té ngã kêu thảm một tiếng thật sự lớn.
« Ôi ! »
Cậu nằm úp sấp trền sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, đầu bị đυ.ng cho choáng váng.
Cú ngã sơ ý này làm lộ ra cá tính mơ hồ của Tùng Bổn Ưu. Cậu ngay cả ở trường học đưa đồ vật toàn là nhớ lầm số tủ, lấy áo tắm thì lấy nhầm của nữ sinh, còn thường thường nhớ lầm thời khóa biểu, lấy lộn giầy của người khác. Những chuyện này khiến cậu muốn tìm một cái lỗ chui vào, bạn bè cùng lớp nghe xong đều muốn té xỉu hỏi : « Cậu thật là dựa vào thành tích học tập hơn người của mình để tiến vào học viện Anh Hoa sao ? Cậu là không phải đi nhầm trường học đấy chứ ? »
Tùng Bổn Ưu nằm trên mặt đất chỉ nhìn thấy chân của đối phương, không thể nghờ được chân của đối phương lại to như vậy, cuối cùng nói người trưởng thành có chân tay to như vậy sẽ phải rất là cao, giống như người trước mắt cực kỳ, cực kỳ cao.
Tầm mắt của cậu nhìn lên trên theo đôi chân dài nhìn đến lưng áo cường tráng, sau đó nhìn đến ngực cường tráng của anh, sau đó nhìn thấy sự kinh hồn trong ánh mắt anh giống như nhìn thấy một con khủng long té ngã trước mặt anh vậy.
Cậu nhanh chóng từ trên sàn đứng lên, vẻ mặt ngượng ngùng xin lỗi, « Thực xin lỗi, tôi…. Tôi không cẩn thận nên bị ngã xuống sàn…. »
Vừa nói xong, Tùng Bổn Ưu lại bị trợt chân, người liền té về phía trước--- nghĩ lần này ngã đầu sẽ bị đυ.ng xuống sàn, ngã thành chụp ếch----
Một cánh tay hữu lực đưa ra kéo cậu ôm vào ngực, sau đó ôm ngang cậu đi đến phía trước, cậu bị nhốt trong vòm ngực cường tráng cùng cánh tay hữu lực.
Một khắc kia, mùi nước hoa trên người nam nhân anh tuấn tỏa ra, mùi hương này làm cậu váng đầu hoa mắt.
Quả nhiên cậu vẫn không có biện pháp thích ức cuộc sống ở Tokyo. Tất cả mọi người đều rất thơm, lỗ mũi của cậu rất ngứa, rất ngứa, ngứa ắt xì, thanh âm ắt xì liền truyền đến. Sau đó cậu lại bị nhốt tại…trước ngực nam nhân anh tuấn này, cho nên cậu ắt xì tới mức nước miếng, nước mũi, nước mắt, toàn bộ đều dính trên quần áo đắt tiền của anh.
« Oa,……Thực xin lỗi ! »
Quần áo của nam nhân này so với quần áo nông thôn của cậu hình như quý hơn rất nhiều ! Tùng Bổn Ưu nhớ rõ quần áo nông thôn của cậu chỉ có mười vạn tệ, cậu lúc này sờ y phục của anh thì có vẻ mặt sợ hãi, thiếu chút nữa là giơ hai tay lên để bái, làm cho cậu học sinh nông thôn không chịu nổi lộ ra biểu tình.
Lúc này cậu đem quần áo dơ của khách nhân, mà vải dệt của quần áo này so với quần áo nông thôn của cậu rất khác nhau, cái loại xúc cảm này, giống như so với quần áo nông thôn của cậu thì tốt hơn nhiều, nên quần áo của vị khách nầy nhất định là rất đắt tiền ?
« thực xin lỗi, tôi giúp anh giặt ! tôi nhất định sẽ giúp anh giặt sạch sẽ ! »
Mọi người ở Tokyo đều thích mang quần áo đi giặt, nhưng mà Tùng Bổn Ưu sau khi nghe giá quần áo đem đi giặt, ánh mắt trừng lớn, cậu liền quyết định tự mình đi giặt.
Cậu vừa kéo quần áo vừa khẩn trương xin lỗi, nhưng là quần áo quá mỏng, dưới sự kích động dùng sức kéo của cậu, thanh âm quần áo bị xé rách vang lên, Tùng Bổn Ưu trừng lớn ánh mắt, nhìn quần áo đắt tiền bị cậu xé rách.
« Oa, tôi….tôi, thực xin lỗi, tôi sẽ giúp anh khâu lại ! »
Tùng Bổn ưu kinh hoàng chờ đôi mắt giận dữ của anh, nhưng là cậu vừa ngẩng đầu, nam nhân kia không giận dữ như trong sự tưởng tượng của cậu mà là dùng ánh mắt giống như xem một việc kỳ quái nhìn cậu.
« hiện tại câu lạc bộ đều lưu hành phong cách ngốc nghếch này sao ? »
Nam nhân ngữ điệu như không có việc gì nói một câu « Tiến vào » âm thanh lạnh như băng, lại thêm vài tia ức chế tiếng cười. Tuy rằng chỉ châm chọc một câu, nhưng là nam nhân anh tuấn bên miệng lại gương lên một tia mỉm cười, bên môi cơ bắp bởi vì không thường cười, cho nên khóe miệng chỉ hơi nhếch lên có chút lãnh đạm, nhưng nụ cười kia là hàng thật giá thật.
Tùng Bổn Ưu lại cảm thấy một cảm giác mơ hồ vừa dâng lên. Người nam nhân này thật là đẹp đến không lương tâm, cười lên lại đẹp đến nỗi làm cho hai mắt của cậu giống như là bị một chùm tia sáng bắn vào, chói mắt đến nỗi làm cho cậu không mở mắt ra được. Trên thế giới lại có nam nhân đẹp như vậy, hơn nữa giọng của nam nhân đẹp trai này rất êm tai, tiếng nói của anh giống như là âm thanh của tiếng đàn violon, chỉ là nghe đã cảm thấy sau lưng nổi lên một trận tê dại.
Mà ngay cả khi anh nói móc cười nhạo, nghe qua âm thanh cũng rất êm tai.
Phía sau Tùng Bổn Ưu vừa mới tế ngã có một cái hòm nằm trên mặt đất, rốt cục nghĩ đến mình đến đây làm gì, vội vàng đem những gì lão bản đã huấn luyện kia ra để bù lại.
« anh….xin chào, tôi gọi là Tùng Bổn Ưu, cảm ta anh lần này hân hạnh chiếu cố, cái hòm này chính là trò chơi lần này ».
Cậu nói lắp bắp. Ai kêu cậu vừa rồi thật sự rất mất mặt, thế nhưng ở trước mặt khách té ngã hai lần, còn làm ẩm ướt và làm rách quần áo của khách ! May mắn vị khách này không quá để ý, chính là cảm thấy cậu có điểm buồn cười mà thôi, cậu thật sự rất đáng xấu hổ.
« Trò chơi ? Động tác võ thuật đẹp mắt cũng thật nhiều, cậu là người mới sao ? trước kia không thấy qua ! »
Tùng Bổn Ưu không biết nam nhân đẹp trai này cũng thích chơi trò chơi trí tuệ, rõ ràng anh thoạt nhìn có vẻ giống người thích vận động… Trách không được những bà bà trong thôn thường nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo.