Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 24: Liễu Nghiêm

Mặc hoa phục, tuổi chừng bốn mươi, thoạt nhìn vẻ mặt Liễu Nghiêm rất chính khí, trên gương mặt tràn đầy nét giận dữ nhíu mày nhìn nữ nhi mình không có một mảnh vải che thân, không chút do dự mà cởi xuống áo bào khoác trên người bao lại thân thể của Liễu Nhược Tuyên, rồi ra hiệu với người ở phía sau, rất nhanh người ở phía sau đã mang Liễu Nhược Tuyên đi không còn bóng dáng.

Hiện trường rất nhanh chỉ còn lại người của tướng phủ và vương phủ, lại cũng chỉ có Hoa Thiên Vũ là người ngoài, đối mặt với hai người hiện tại có quyền thế nhất ở Cẩm Quốc đương triều, trong lòng Hoa Thiên Vũ không tự chủ mà hồi hộp, ánh mắt đánh giá chung quanh bốn phía, nghĩ tới mình nên làm sao để thoát thân.

Lăng Mạc Thiên như nhìn ra được ý nghĩ của Hoa Thiên Vũ, trên gương mặt tràn đầy nụ cười khinh bỉ, bước chân không tự giác được mà bước đi về phía đường chạy Hoa Thiên Vũ mới vừa thấy khả quan.

Hoa Thiên Vũ giống như đã nhìn ra, ngày hôm nay hai nam nhân ở nơi trước mắt vốn muốn bắt mình lại, nghĩ tới đây, trái lại Hoa Thiên Vũ không thèm lo lắng nữa, nàng thật muốn nhìn một chút hai nam nhân trước mắt này có thể làm ra dạng chuyện gì!

“Súc sinh, ngươi đến đây mất mặt xấu hổ còn chưa đủ sao, ngươi lại làm chuyện rõ ràng như vậy với tỷ tỷ ruột của mình!” Liễu Nghiêm đi lên mắng Hoa Thiên Vũ, dáng vẻ như tức giận không nói được, vô cùng đau đớn, nói: “Còn không nhanh cút về phòng cho vi phụ, tự mình đi lấy gia pháp, sau đó chạy về sân nhỏ của ngươi, nếu không được lệnh của vì phụ, không cho phép ngươi rời khỏi viện nhỏ kia nửa bước!”

Nói xong lập tức chắp tay hành lễ với Lăng Mạc Thiên ở một bên, nói: “Để cho vương gia chê cười, gia môn bất hạnh, do lão già cổ hủ này dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, để cho vương gia mất mặt, lão phu nhất định sẽ vì chuyện này trả cho vương gia một công đạo!”

“Ngừng, ngươi xem ngươi là ai!” Hoa Thiên Vũ bị dáng vẻ trước sau như một của Liễu Nghiêm làm tức giận nàng nở nụ cười, thật đúng là đối đãi khác nhau mà! Quát tới quát lui mình, vậy mà lại khưm núm nịnh bợ với Lăng Mạc Thiên, điệu bộ này, xem ra chỉ sợ là nàng ở trong lòng Liễu Nghiêm đã trở thành vật hy sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.

Thấy dáng vẻ Lăng Mạc Thiên vênh váo tự đắc, lại nnhìn lại dáng vẻ của Liễu Nghiêm một cái, Hoa Thiên Vũ cũng không phải là loại người tự tìm phiền phức không thoải mái vào mình, đánh đòn phủ đầu luôn luôn là chiêu độc nhất của nàng, so với trước cứ mặc người chỉ mũi mình mắng, còn không bằng tự mình trước mắng sau nói!

“Liễu Nghiêm ngươi nói vậy ngươi còn là nam nhân sao?” Hoa Thiên Vũ mặc kệ sắc mặt của hai nam nhân ở trước mắt đều đã xanh mét, ngoảnh đầu cười nhạo Liễu Nghiêm: “Ngươi sợ ta ở chỗ này hay là sợ ta nói hết những chuyện xấu của ngươi ở trong nhà ra ngoài? Làm sao, thì ra ngươi vẫn biết cái gì gọi là sợ à! Ta còn tưởng rằng ngươi lên làm thừa tướng thì không biết cái gì gọi là sợ nữa chứ!”

“Câm miệng! Nghiệt súc!” Liễu Nghiêm tức giận đỏ bừng cả mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào Hoa Thiên Vũ nói: “Ngươi súc sinh này, tại sao ta lại có được nữ nhi như ngươi, trước kia sao ta không phát hiện ngươi là con sói mắt trắng không có người nuôi dưỡng như thế này, uổng công ta còn nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, không bằng nuôi dưỡng chó còn tốt hơn, không ngờ tới hôm nay ngươi lại có thể bỉ ổi như thế, làm ra những hành động này!”

“Được! Đừng ở chỗ này giả mù sa mưa, ta cũng lười nhìn ngươi giả vờ!” Hoa Thiên Vũ cười lạnh nói: “Ngươi nuôi dưỡng ta? Ngươi có dạy dỗ ta sao? Mẫu thân của ta chết như thế nào? Chân của ta làm sao lại què? Hôn ước của ta, tất cả của ta, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này, thừa tướng đại nhân, ngươi đừng nói với ta rằng, ngươi vốn chuyện gì cũng không biết đi!”

“Ngươi này là muốn chết!” Tròng mắt Liễu Nghiêm rụt lại, ánh mắt nhìn xem Hoa Thiên Vũ tràn đầy oán độc, mà Hoa Thiên Vũ lại ở trước mặt hắn nói ra tất cả những chuyện chấn kinh như đổ đậu.

“Không phải là bất mãn với thái hoàng thái hậu ban miêu nữ có thân phận đê tiện làm thϊếp cho ngươi sao? Hẳn là không được làm chính thê của ngươi đi, bộ dáng còn như từ chối vì năng lực kém, sau lưng lại suy nghĩ làm sao để đạt được ích lợi lớn, chỉ sợ mẫu thân đáng thương mẫu thân của ta đến chết cũng không biết, kỳ thật ngươi vốn không hề thích nàng!”

“Nhìn một thứ nữ như ta được thái hoàng thái hậu đặt ra hôn ước cho nhị hoàng tử có khả năng thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất, cho nên trong lòng ngươi mới ngứa như mèo gãi đúng không! Nếu ta không đoán sai, đại phu nhân hẳn cũng không dám ra tay với mẫu thân ta, mà ngươi ở sau lưng hẳn cũng tốn không ít khí lực đi!”

“Mẫu thân của ta chết rồi, như vậy bây giờ sẽ đến lượt ta, nhưng không nghĩ tới một hồi ngoài ý muốn chỉ có thể phế chân và mặt của ta, mà không thể lấy đi mạng nhỏ này, có phải các ngươi cảm thấy mạng của ta quá dầy hay không? Sau đó ngươi chỉ có thể bỏ ta vào trong viện nhỏ, không thèm quan tâm!”

“Cho tới bây giờ ta chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với các ngươi, ta cũng không nghĩ đến chuyện gả vào Hoàng gia hay thay đổi lên làm phượng hoàng, tất cả đều là do các ngươi tự mình nghĩ ra, mà xem một nữ tử nhu nhược như ta thành quân địch, và vì muốn làm đám hỏi với Nhị hoàng tử, các ngươi không biết xấu hổ là gì, mà để cho nữ nhi ruột thịt của mình đi đến quyến rũ nam nhân kia, sau đó còn xúi giục๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n hắn thay đổi hôn ước, ta nói không sai chứ! Phụ thân của ta, ta rất muốn hỏi một câu, lúc mẫu thân của ta gả cho ngươi, có phải là nàng đã mang thai ta rồi hay không, mà ta, vốn cũng không phải là nữ nhi ruột của ngươi, nếu không làm sao ngươi lại làm ra hành động hoàn toàn trái ngược với nữ nhi ruột thịt này?”

“Ngươi tìm đường chết!” Mặt Liễu Nghiêm từ xanh sang tím, lúc sau lại trở thành tái mét, khi thấy ánh mắt Lăng Mạc Thiên mang hoài nghi nhìn mình, hình tượng thừa tướng đại nhân chững chạc trong suốt thời gian qua ở trong mắt mọi người không nhịn được nữa, mà để lộ một mặt khác chân thật nhất của hắn, quát lớn với người ở sau lưng: “Bắt nàng lại cho ta, chặn miệng của nàng lại, rồi mang về phủ cho ta! Đừng để cho ta nghe thấy nửa chữ nào nàng nói nữa!”

“Thẹn quá hoá giận rồi!” Hoa Thiên Vũ không thèm để vào mắt những người đang nhào lên, vừa nhào lên đánh nhau, Hoa Thiên Vũ còn rảnh rỗi nói thêm vài lời: “Đúng rồi, ta quên mất, đây mới là khuôn mặt thật nhất vốn có của phụ thân, ngươi vốn là chính là người như vậy! Rốt cục ngươi cũng không giả bộ nữa, xem ra thật sự là ta nói đúng rồi, ta vốn không phải là người của phủ Thừa tướng các ngươi, ngươi vốn không phải là phụ thân của ta, ngươi còn muốn bắt ta trở về làm gì? Ồ, ta biết rồi, ngươi muốn lén lút gϊếŧ người diệt khẩu, sau đó liền nói với công chư hậu thế (toàn mọi người) rằng ta bị mắc phải chứng bệnh điên mà không trị được phải bỏ mình đúng không! Ta đoán là ngươi sẽ làm như vậy!”

“Bắt nàng lại cho ta! Bắt nàng câm miệng lại!” Liễu Nghiêm bị Hoa Thiên Vũ làm cho tức giận không nhẹ, hết lần này tới lần khác trong lời nói của Hoa Thiên Vũ đều nói đúng vài suy nghĩ của Liễu Nghiêm, nhìn thấy sắc mặt Lăng Mạc Thiên ở bên cạnh càng thêm quái dị, Liễu Nghiêm dùng ánh mắt ra hiệu cho tâm phúc ở sau lưng, tâm phúc ngầm hiểu nhào về phía Hoa Thiên Vũ, dựa theo ý của Liễu Nghiêm, mà nổi lên sát ý với Hoa Thiên Vũ.

Nhìn thấy hành động của người tướng phủ, Lăng Mạc Thiên cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt liếc qua không nói thêm gì nữa, bắt đầu nghiêm túc đối địch với Hoa Thiên Vũ, Lăng Mạc Thiên quay đầu nhìn Liễu Nghiêm nói: “Chuyện hôm nay, tướng gia nợ bản vương một câu trả lời có thuyết phục, bản vương mỏi mắt mong chờ, hồi phủ!” Nói xong đầu cũng không quay lại một cái mà tung người rời khỏi, một đám người vương phủ thấy thế chỉ cúi đầu vẻ mặt ủ rũ chạy nhanh như bay về phía vương phủ.

Nhìn tình hình ở trước mắt, lại nhìn thấy thủ hạ mình khó đánh phân thắng bại với Hoa Thiên Vũ, lúc này Liễu Nghiêm không giả bộ được, chỉ vào Hoa Thiên Vũ tức giận quát: “Gϊếŧ tiểu tiện nhân này cho ta! Làm thịt nàng cho ta!”

Hoa Thiên Vũ vốn bị đám người ở trước mắt khiến tay chân hơi luống cuống, dù sao hiện tại thân thủ nàng vẫn chưa tới dạng có thể một mình mà đánh được mấy trăm, chứ nói chi là người bên cạnh thừa tướng Cẩm Quốc sao có thể là người bình thường được! Đám người này vừa nghe Liễu Nghiêm hạ lệnh gϊếŧ, càng không cố kỵ, xuống tay không hề có chút kiêng dè với Hoa Thiên Vũ.

Lần này, Hoa Thiên Vũ bắt đầu buồn bực, hơn nữa nơi này là chỗ Đông thành nơi các nhà quyền quý giàu có tụ tập, đường phố so với các thành khác đều rộng rãi hơn, nàng bị một đám người vây quanh như vậy, nghĩ muốn nhờ vào kiến trúc quanh mình để rời khỏi là một hy vọng xa vời, đám Tô Lâm đã chạy trốn, nàng lại không có viện quân, nhưng cho dù đám người kia có đến đây, cũng không nhất định có thể giúp được nàng. Hoa Thiên Vũ cảm thấy, nếu hôm nay nàng làm không xong thì thật đúng là phải thiệt mạng tại chỗ này!

Ngay lúc Hoa Thiên Vũ quyết định đồng quy vu tận (cùng chết) với một đám người ở trước mắt này, thì trên đỉnh đầu đột nhiên lại truyền đến một âm thanh mũi tên bay vυ't qua, lúc mọi người bất tri bất giác ngẩng đầu, ngoài ý muốn lại phát hiện pháo bắn xuống đây liên tiếp, không phân biệt được địch ta ném mạnh về phía đây, những cây pháo này đều được châm lửa, mặc dù không thể nổ chết người, nhưng có thể nổ làm người bị thương rất đơn giản, mặc kệ võ công của ngươi có cao hơn đi nữa, đối mặt với đám pháo liên tiếp công kích không phân biệt phương hướng, thì ngoại trừ chạy trối chết, thì cũng chỉ có thể đứng ở tại chỗ, chờ ai đó ném pháo nổ! Chứ đừng nói chi là pháo được ném ở trước mắt nhiều tới không kể xiết!

Tô Lâm tới cứu mình rồi! Trong đầu Hoa Thiên Vũ xuất hiện ý nghĩ này đầu tiên, nhưng rất nhanh liền biến mất, pháo công kích liên tiếp không phân biệt phương hướng như vậy, chỉ sợ nàng cũng không có cách nào bảo đảm có thể toàn thân lui được, đặc biệt là đám pháo kia còn được ném kèm với pháo hoa, mà pháo hoa lại hình thành một màng khói dầy đặc khiến cho người ta đều không thể phân biệt phương hướng, lúc này trừ khi nàng bị ngốc, bây giờ còn không trốn, thì còn đợi đến khi nào!

Cũng may là trước khi Hoa Thiên Vũ chạy có nhìn phân biệt phương hướng, một đường hữu kinh vô hiểm chạy ra ngoài, nhưng rốt cuộc nàng không biết là ai đã giúp mình, có khả năng nhất thì cũng chỉ có mình đám người Tô Lâm kia!

Nhưng cho dù như thế, Hoa Thiên Vũ vẫn không cam lòng, nay dù mắng chửi thống khoái, nhưng ngoại trừ chọc tức Liễu Nghiêm, thì trên cơ bản hắn không có gì tổn thất, còn về phần Liễu Nhược Tuyên kia, chỉ cần Hoàng gia truyền đi khẩu lệnh, thì toàn bộ tiên đô chỉ sợ ai cũng không dám lấy câu chuyện hôm nay ra làm đề tài để nói!

Cho nên hôm nay cũng chỉ vì nàng, để cho Tô Lâm biết hận ý của mình đối với tướng phủ, còn những chuyện khác thì không đạt được nửa phần, Hoa Thiên Vũ đối với chuyện nhổ lông chim nhạn đang bay này, thì thật sự là một bút mua bán lỗ vốn, rốt ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n cục nàng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào đối thủ tướng phủ ở trước mắt này, đương nhiên, còn có vương phủ, nhưng trước mắt Hoa Thiên Vũ thật lòng nghĩ muốn trả thù tướng phủ, rõ ràng là Liễu Nghiêm hại nàng phải chạy trối chết, đây là chuyện ở thế giới này, nàng lần đầu gặp phải!

Khổng Tử đã nói, chỉ tiểu nhân và nữ tử khó nuôi! Hoa Thiên Vũ thấy những lời nói này rất đúng, lúc trước Hoa Thiên Vũ vốn là vì Tô Lâm, mà chuẩn bị chỉ là chút đánh chút chuyện nhỏ làm ồn tướng phủ, kết quả cho tới bây giờ, nàng phải chuẩn bị lăn qua lăn lại tướng phủ kia một trận thật tốt, nếu không cơn tức hiện giờ không có cách nào khác nuốt xuống được!