Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 20-2: Hoa Thiên Vũ phân tích (2)

Hoa Thiên Vũ cũng chẳng thèm kiêng dè, mà nói tất cả những điều trong trí nhớ của mình, nói thẳng hết tất cả khiến cho Tô Lâm chấn động đến mức trợn mắt há mồm, Hoa Thiên Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Lâm, nàng biết rõ là hắn đã tin mình.

Sau đó Hoa Thiên Vũ cố làm ra vẻ một bộ dáng ác độc, nói với Tô Lâm: “Ta tận tâm giúp ngươi, đương nhiên là cũng vì có lòng riêng, nhưng ta dám cam đoan, giúp ta, ngươi không có bất kỳ thiệt thòi nào, hơn nữa ta còn bảo đảm cho ngươi trong tương lai ngươi được vinh hoa phú quý, và ta dám bảo đảm sau này sẽ khiến cho ngươi có thể thuận lợi vui vẻ trở lại phủ tướng quân, nhưng mà đến lúc đó thân phận của ngươi còn tôn quý hơn phủ tướng quân hay bất kì kẻ nào, cho dù là Đại tướng quân!”

Đến hiện tại, Hoa Thiên Vũ chỉ cần nói ra một lời, Tô Lâm đều nhìn thấy Hoa Thiên Vũ làm từng chuyện từng chuyện cho hắn, mặc dù trước mắt Hoa Thiên Vũ mang đến cho hắn nhiều khϊếp sợ, nhưng kỳ thật bản thân hắn cũng giống với Hoa Thiên Vũ, trong nội tâm lúc nào cũng có tâm lý muốn trả thù cả phủ Đại tướng quân, lúc này nghe được lời Hoa Thiên Vũ nói, hiển nhiên là bị kích động hoàn toàn hiên ngang lẫm liệt đứng đến.

“Không từ mà biệt, thân ta sẽ theo ngươi, Hoa Thiên Vũ, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, tiếp theo ngươi có muốn làm gì, thì ngươi cứ nói, ta sẽ đến làm! Chuyện này không chỉ vỏn vẹn là ta nợ ngươi thôi!” Tô Lâm vỗ ngực nói: “Về sau này,Tô Lâm ta sẽ luôn tin ngươi, ta tin tưởng là, ngươi sẽ cho ta một tương lai tốt hơn!”

Nói đến nước này, tự nhiên là tất cả mọi chuyện đều nước chảy thành sông, cũng không có xuất hiện chướng ngại gì đáng nói!

Đúng như lời Hoa Thiên Vũ nói lúc trước, hai người còn chưa hoàn toàn thương lượng xong, thì đã có người tới cửa đến thăm, mặc dù thân phận người đến rất đáng giá để nghiên cứu, nhưng lúc ra tay lại vô cùng hào phóng, Tô Lâm chỉ tiếp đãi hai nhóm người này, mà trong tay lại hốt không dưới một ngàn lượng bạc!

Lần này cũng khiến cho Tô Lâm vui mừng đến hỏng, không nghĩ tới lời Hoa Thiên Vũ nói lại linh nghiệm như thế! Một câu đã thành lời tiên tri! Không có nửa điểm nào nói láo, điều này càng khiến cho Tô Lâm hiểu, Hoa Thiên Vũ tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích (ý bảo là HTV sẽ không làm việc vô nghĩa bao giờ), trong nội tâm hắn càng bội phục với Hoa Thiên Vũ không thôi.

Nhưng mà Tô Lâm vẫn không hiểu những người này đến đưa tiền cho mình để làm gì, hơn nữa những người kia khi nói chuyện lại nửa úp nửa mở, nếu như không phải lúc ấy có Hoa Thiên Vũ ở một bên giúp đỡ, thì chỉ sợ là mình sẽ ăn nói vụng về ngay tại chỗ.

Hoa Thiên Vũ không thể không giải thích tiếp cho Tô Lâm: “Đám người này ngươi có thể xem như là đại diện cho lời nói của chủ tử ở phía sau bọn họ, số tiền này chính là muốn hiếu kính ngươi, sau này khi ngươi phục vụ cho bọn họ tự nhiên là còn có thể thu về nhiều tiền hơn, nhưng ngươi sẽ không biết là ngươi đang làm việc cho ai, ngươi cũng không cần phải ngốc quá xá mà tự mình ra tay làm mọi việc, cần phải động não!”

“Bây giờ ngươi ở trong mắt bọn họ là người phụ trách khu vực Cái Bang ở phía đông thành, bọn họ muốn làm một chút chuyện mà bọn họ không dễ làm, thì ngươi chính là lựa chọn tốt nhất, nếu như ta không nói sai, hiện tại chuyện ngươi trở thành Hương chủ, đã được truyền khắp toàn bộ đông thành, mà người truyền tin tức này chính là tân Đà chủ mới của chúng ta!”

“Tân Đà chủ này, ta xem chừng là cũng không đơn giản, nếu như đoán không sai, ngoài mặt hắn là chính là một đại nhân vật (người có danh vọng), hẳn không phải là dạng người vô danh vừa xuất hiện, lần tỷ thí này, chỉ sợ hắn chính là người được lựa chọn tốt nhất, chỉ là bị chúng ta hung hăng chen vào một gậy tre mà thôi, nhưng cũng vì chuyện đó mà khiến cho hắn nghiêm túc nhìn thẳng ra sự tồn tại của ngươi, cho nên mới đưa cho một người không có thân phận bối cảnh như ngươi lên chức vị như thế, cũng có thể coi như là đưa cho ngươi một cành ô-liu, sau đó, liền xem ngươi có nguyện ý trở thành thủ hạ làm việc cho tân Đà chủ hay không!”

Nghe Hoa Thiên Vũ phân tích như vậy, Tô Lâm hết sức đồng ý, nhưng trong nội tâm vẫn không có chủ ý gì, lúc này, Hoa Thiên Vũ chính là quân sư của hắn rồi, sau khi hắn nghe xong lời Hoa Thiên Vũ nói, trực tiếp hỏi: “Như vậy theo ý của huynh, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” (Bởi vì Tô Lâm đã xưng huynh gọi đệ, xem HTV như anh em, cho nên mình theo ý tác giả, để xưng hô TL vs HTV là huynh – đệ)

“Tuyển người, có tiền hiển nhiên là phải muốn tuyển người!” Hoa Thiên Vũ không khách khí với Tô Lâm, nói: “Chuyện kế tiếp cần làm là, trước mắt người của chúng ta không đủ dùng, hơn nữa cũng không yên tâm dùng, cho nên phải dùng người mới, hơn nữa ngươi còn phải chuẩn bị đi nhập vào danh trạng của tân Đà chủ, nhờ hắn tìm người!”

“Nhờ hắn tìm người?” Tô Lâm càng không rõ, nghi hoặc nhìn Hoa Thiên Vũ, hỏi: “Nhập vào danh trạng của hắn? Ta lấy cái gì để nhập danh trạng? Ta nhờ hắn tìm người thì hắn sẽ tìm cho chúng ta sao?”

“Muốn nhập vào danh trạng hắn thì ngươi chỉ cần mở miệng thôi!” Hoa Thiên Vũ lắc đầu cười nói: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại tân Đà chủ đang cần có thủ hạ thân cận, mà ngươi lại chủ động sẵn sàng góp sức, nói dễ nghe hơn chút, là so với lấy thứ khác nhập vào danh trạng hắn còn mạnh hơn, hơn nữa là ngươi còn chủ động đến nhờ hắn tìm người, tuyệt đối là hắn sẽ cho ngươi, hơn nữa còn đưa đến cho ngươi không ít người, dù sao, ngươi lên làm Hương chủ, chỉ sợ là trong lòng hắn chưa chắc có thể yên tâm, mà khi ngươi chủ động nhờ hắn tìm người, hắn sẽ khen ngươi là một người hiểu chuyện, không giống như những gì ngươi nói.”

Tô Lâm nghe vậy xem như hoàn toàn hiểu được, lời Hoa Thiên Vũ nói khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt, đối với chuyện kế tiếp tự nhiên là yên tâm trực tiếp hỏi Hoa Thiên Vũ: “Nếu như theo ngươi nói như vậy, vậy bên Đông thành nếu như có người tìm ta làm việc, thì ta sẽ phân phó cho người đi làm, không tự mình ra mặt, như vậy thì trong ngày thường ta phải làm gì đây?”

“Làm chuyện chuyện nên làm!” Hoa Thiên Vũ vừa cười vừa nói: “Ngươi đã là Hương chủ rồi, cũng coi như là hoàng cột, không cần phải xuất đầu lộ diện đi làm tiếp những việc, đi ăn xin trên phố lớn hẻm nhỏ, lại nói, đó cũng không phải là kế hoạch lâu dài gì, nếu như gặp phải thiên tai hay tai họa gì đó, rồi mỗi ngày lấy tiền đâu ra mà nuôi sống đủ một đám người như vậy? Hơn nữa thủ hạ phía dưới ngươi sẽ càng ngày càng nhiều, và tiền dùng cho khoản đó cũng càng ngày càng tăng, ta nghĩ nếu chỉ dựa vào nghề ăn xin, thì sẽ không thể kiếm đủ chi phí cho hằng ngày, cho nên ngoại trừ người trong bang, ngươi còn phải đi tìm nhân thủ làm nghề khác, cũng chính như lời ban đầu ngươi đã nói, chúng ta đi tìm những những người giàu bất nhân (không có nhân đức), chủ động lấy đi những tiền tài bất nghĩa kia, tiếp tế cho mình một chút, rồi thuận tiện tích trữ vốn của chúng ta, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!”