Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

Chương 23

Tống Tiểu Đường à?

Lục Thâm Viễn trầm tư hồi lâu sau đó cau mày, nghĩ tới khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của cô ta.

Cuối cùng anh vẫn tự mình dẫn hai thanh niên kia đi xem di vật của thi thể: Độc nhất một cái qυầи ɭóŧ.

Đồ vật được phơi bày, bầu không khí trầm mặc hai giây, người thanh niên nhỏ hơn bỗng nhiên bật khóc, nước mắt không ngừng chảy ra ngoài, sau đó cậu ta che mặt lại.

Lục Thâm Viễn nhìn người còn lại, cậu ta có vẻ trấn tĩnh hơn nhưng mắt vẫn hoen đỏ.

Hình như anh đã biết gì rồi.

Người con trai nhỏ lấy tay dụi mắt, giọng nói khàn khàn: “Đây chính là cha tôi!” Anh ta rất chắc chắn.

Lục Thâm Viễn nghiêm mặt, hỏi: “Tại sao?”

Anh ta nói: “Cái quần kia là tôi mua cho ông ấy, lúc ấy mua một tặng một, ở nhà còn một cái giống như đúc.”

Anh yên lặng. Hồi lâu sau nghiêng đầu, nhìn người cảnh sát đứng ngoài cửa, nói: “Gọi Tống Tiểu Đường đến đây.”

Người cảnh sát kia a một tiếng, hấp tấp nói: “Chị Tiểu Đường hôm nay không đi làm!”

Sắc mặt anh đen hơn, lạnh lùng nói: “Vậy thì gọi Cao Viễn đến.”

Người kia nào dám nói gì, vội vàng “Dạ” một tiếng rồi lập tức đi tìm người!

Lục Thâm Viễn kiềm chế sự kích động muốn mắng người.

Cao Viễn rất nhanh đi tới, sải bước đến bên cạnh anh, áo khoác trắng phấp phới một lúc mới ngừng lại.

Anh không chần chừ, chỉ hai anh em đang khóc đỏ mắt bên kia, nói đơn giản tình huống.

Nghe đến cuối cùng, chân mày của Cao Viễn cũng nhíu lại, nhìn di vật và thi thể, không biết làm sao, lắc đầu nói: “Tiểu Đường ít tiếp xúc với những vụ án như thế này.” Huống chi, Cao Viễn hàm ý nhìn Lục Thâm Viễn, “Chắc là ngày đó tâm tình không tốt, cho nên…”

Lục Thâm Viễn lạnh như băng cắt đứt lời: “Tôi còn cho rằng cô ấy là người công tư rõ ràng.”

Cao Viễn nhanh chóng ngậm miệng, thu lời: “…”

——

Cao Viễn lần nữa làm kiểm nghiệm xác, dẫn hai người con trai đi làm biên bản: Rõ ràng trong thông báo đã nói tuổi tác người chết từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm, tại sao bọn họ kiên định nhận đó là cha mình như vậy?

Người con trai lớn sờ tim mình, nghiêm nghị nói, “Anh có thể cảm nhận cái gọi là cảm ứng tâm linh không? Ba tôi đã mấy ngày không liên lạc được, trong lòng chúng tôi cũng hoang mang, trống rỗng, dự cảm được xảy ra chuyện không mong muốn…”

“Hơn nữa người trong huyện đều biết, mấy người nghiệm xác cũng làm sai vài lần rồi, chúng tôi đang nghĩ có khi nào lần này cũng sai hay không.” Người con trai nhỏ nói chuyện không chút kiêng dè.

Người làm biên bản đỏ mặt.

Kỹ thuật của Cao Viễn hiển nhiên so với Tống Tiểu Đường tốt hơn rất nhiều, không lâu sau đã có kết quả.

Trải qua việc thẩm tra hai người con và tài liệu thu thập được, người chết chính là cha của hai thanh niên này, Lưu Chí Phi.

Lưu Chí Phi, nam, ở nhà kinh doanh một quán ăn, năm nay năm mươi lăm tuổi.

Bởi vì thân thể tráng kiện, răng tốt cộng thêm việc thi thể thối rữa nghiêm trọng, Tống Tiểu Đường đã cho ra thông tin sai lệch.

Đây là câu trả lời và giải thích của Cao Viễn.

Thân thể Lưu Chí Phi thối rữa, nhân viên pháp y căn cứ vào hàm răng để xác định độ tuổi. Người tuổi tác càng lớn thì răng càng thêm mòn.

Phán đoán sai lầm là do sự khác biệt trong răng của nạn nhân và răng của người thường cùng độ tuổi. Lỗi là do nhân viên pháp y không đủ trình độ.

Công việc phá án đi một đoạn đường quanh co nhưng cũng may, cuối cùng đã kịp thời trở về ngay ngắn.

——

Lục Thâm Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ vụ án đã có tiến triển, thân phận người chết đã xác định. Không còn giậm chân tại chỗ.

Như vậy, vấn đề quan trọng tiếp theo là: Ai là hung thủ?

Con trai người chết còn chưa đi, Lục Thâm Viễn dẫn người tới hỏi: công việc của Lưu Chí Phi lúc ông ta còn sống.

Hai con trai rất biết phối hợp, đem hết những gì mình biết nói ra.

Trong một đống lớn thông tin, Lục Thâm Viễn lựa ra nội dung chính: Khi còn sống Lưu Chí Phi kinh doanh rau cải đang định mở rộng cửa hàng, mấy ngày nay cùng ba người khác thương lượng chuyện buôn bán.

Mà ba người này đều là người ngoại thành, một người tên Tần Phúc, một tên Lưu Huy, còn có một người tên Trương Thanh.

Bọn họ thường xuyên đến nhà ăn cơm, hai con trai đều biết.

Người con trai nhỏ còn nói: “Nhưng ba người họ không ở đây nữa, lúc cha mất tích chúng tôi có đi tìm bọn họ nhưng không tìm được, không biết đi hướng nào.”

Lục Thâm Viễn gật đầu, ghi xuống.

Con trai lớn bổ sung: “Còn nữa, chúng tôi kiểm tra đồ của cha thì không thấy thẻ tín dụng đâu nữa. Trong thẻ có hơn ba vạn, thẻ liên kết với điện thoại của tôi, sau khi cha mất tích, điện thoại tôi nhận được tin nhắn tiền đã bị rút hết.”

Con trai nhỏ nói tiếp: “Mẹ tôi phản đối chuyện làm ăn này, cha tôi len lén lấy tiền đi làm ăn với ba chú kia, tôi cũng không dám nói với mẹ…”

Bàn tay đang ghi chép ngừng một lát, anh giương mắt hỏi ngược lại: “Không còn tiền nữa?”

Hai anh em gật đầu.

Anh đặt bút xuống. Tốt lắm, động cơ gây án đã rõ rồi.

—— Gϊếŧ người cướp của.

——

Chủ nhiệm lớp mà Xa Tình Không đang dạy họ Cố, tên là Cố Tiểu Hoa.

Bà ấy hơn năm mươi tuổi, không già không trẻ, nhà ở cạnh trường học, lúc tan làm cô có hỏi nhỏ bà ấy: Có thể mượn nhà bếp để chuẩn bị một ít đồ ăn cho bạn hay không?

Cố Tiểu Hoa ăn muối còn nhiều hơn so với Xa Tình Không ăn cơm*, cười, “Làm cơm cho bạn trai?”

*Sành đời

Bị hỏi như vậy, cô không được tự nhiên, thoáng gật đầu: “Dạ…”

Ngày nào cũng ăn thức ăn bên ngoài không tốt, huống chi Lục Thâm Viễn gần đây bận bịu vụ án, mình vẫn tự nên làm món giàu chất dinh dưỡng cho anh.

Giáo sư Cố nhìn bộ dạng Xa Tình Không, cười hai tiếng trêu ghẹo: “Bây giờ không nhiều phụ nữ thành thị biết nấu cơm đâu, bạn trai cô thật có phúc.”

Xa Tình Không cười cười, không đáp lời.

——

Cô làm cơm tối xong thì đi tới đồn cảnh sát, quen đường đi một mạch tới phòng làm việc của anh, đúng dịp thấy ở trước cửa phòng làm việc, thân hình Lục Thâm Viễn cao lớn đứng trước mặt Tống Tiểu Đường.

Cũng không phải là hình ảnh lãng mạn gì. Tống Tiểu Đường bị Lục Thâm Viễn gọi điện thoại kêu lên phê bình.

Tống Tiểu Đường sơ sót, thiếu chút nữa khiến vụ án một đi không trở lại!

Cô ta hạ bả vai, Xa Tình Không đi tới gần, nghe được nội dung cuộc nói chuyện, tâm tình đột nhiên tốt lên.

Lục Thâm Viễn dừng mấy giây, nghiêng đầu đúng dịp thấy vẻ mặt tươi cười, dương dương đắc ý của cô. Xa Tình Không sát vai Tống Tiểu Đường đi qua, đến bên người anh, giơ lên cái hộp giữ ấm, nói giọng nũng nịu: “Cục cưng, em mang thức ăn cho anh nè, em tự làm đó, ăn no mới có sức làm việc!”

Còn nháy nháy mắt vài cái nữa.

Lục Thâm Viễn nhìn sơ qua Tống Tiểu Đường, quả nhiên thấy mặt cô ta tái nhợt, xanh rồi lại tím giống như là cầu vồng biến đổi màu sắc.

Nhìn lại dáng vẻ dương dương đắc ý của cô, anh vừa tức giận vừa buồn cười.

——

Tống Tiểu Đường ảo não bỏ đi, Xa Tình Không không nói lời nào kéo anh ngồi vào chỗ, mở nắp hộp giữ ấm, hương thơm thức ăn bay ra, cô mặt dày nịnh nọt: “Anh ăn đi, em đặc biệt làm cho anh, cảm ơn anh về việc dẫn em đi xem Nhan Nhan biểu diễn.”

Lục Thâm Viễn cầm đũa, tự động bỏ qua câu nói sau cùng, gọi cô cùng ngồi xuống: “Em ăn rồi chưa? Ăn chung đi?”

Cô khoát tay, dời cái ghế ngồi cạnh anh, “Em ăn rồi mới tới.”

“Ăn thêm chút nữa?” Lục Thâm Viễn đem cơm chia ra làm hai.

Cô cản anh lại, nóng nảy, “Đã nói là chuẩn bị cho anh rồi mà, anh mau ăn đi, ăn xong em gom chén về nhà trọ.”

Lục Thâm Viễn: …

Xa Tình Không không nhẹ không nặng vỗ mu bàn tay anh hai cái. Lục Thâm Viễn khẽ cười.

Trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, không ai nói gì, thức ăn vừa thơm lại nồng.

Lục Thâm Viễn ngoan ngoãn ăn cơm, đang lúc nghiêng người thấy cô cúi đầu yên tĩnh chơi điện thoại, hiền lành ngoan ngoãn.

Anh sững sốt mấy giây, thức ăn trong miệng cũng quên nhai.

Bộ dạng cao ngạo của cô khi ở hành lang gặp Tống Tiểu Đường khác hẳn với vẻ ngoan hiền bây giờ.

Dừng vài giây, suy nghĩ dường như trở lại thời gian thật lâu trước đây.

Đại khái là một năm sau khi cô được đón về Xa gia, Xa Tình Không đã không còn khóc không còn ồn ào, khi đó ở trong mắt anh, cô là một cô bé trầm lặng ít nói, cô học lớp 1, anh học lớp 3, bởi vì là bạn của Xa Mục Tùng nên cũng có biết cô, nhiều nhất cũng chỉ là gật đầu chào hỏi, nếu như không có sự kiện phát sinh kia.

Hồi nhỏ lúc đi học, thân thể anh không tốt, người yếu nhiều bệnh, nhà vốn lại là thư hương môn đệ, ở trong mắt người khác chính là: Lục Thâm Viễn là một thư sinh đẹp mắt có dáng dấp yếu đuối.

Vào năm đó có rất nhiều học sinh không chịu học, biến thành côn đồ, thấy anh mặt trắng nhỏ, đi học lại có bao nhiêu người ngưỡng mộ, nữ sinh ôm mộng, học sinh cá biệt nhìn không ưa, sau khi tan học chặn Lục Thâm Viễn trước cửa trường học, ném vào người anh bao nhiêu là rác, là đá, Lục Thâm Viễn có trả đũa nhưng vì người gầy yếu, đương nhiên không phải đối thủ của đám côn đồ kia.

Những tên côn đồ cắc ké còn hiểu đạo lý đánh người không đánh mặt, lỡ mà đánh con người ta mặt nở hoa, cha mẹ họ tìm tới cửa cũng không tốt.

Lục Thâm Viễn nhắm hai mắt, thống khổ chịu đựng, đột nhiên một giọng nói nữ cao từ cách đó không xa truyền tới: “Dừng tay lại! Đừng đánh nữa!”

Thanh âm quen thuộc ngất trời, anh run rẩy mở mắt ra liền thấy Xa Tình Không gầy teo xách chổi quét rác vọt tới, khí thế hung hăng: “Mấy người không dừng tay là tôi đánh chết mấy người đó!”

Sau đó…

Chổi quét rác bị ném đi, mấy tên côn đồ kia tưởng người tới là anh hùng, nhìn Lục Thâm Viễn xì một tiếng rồi vội vàng thu tay chạy trốn.

Lục Thâm Viễn: “…” Anh từ nền đất bò dậy, nghiêng đầu xem mặt em gái nhỏ anh dũng, ai ngờ anh vừa quay đầu lại, Xa Tình Không chân trái vướng chân phải, ai u cả người đập mặt xuống đất.

Lục Thâm Viễn: …

Anh vội vàng đi qua muốn đỡ người ta dậy, Xa Tình Không vùng vẫy hai cái tự mình bò dậy, ngẩng đầu lên, răng cửa keng một tiếng rơi xuống đất, còn dính máu.

Lục Thâm Viễn: …

Xa Tình Không ngước mặt, nước mắt lưng tròng, trong miệng máu không ngừng tuôn ra ngoài, hòa cùng với nước mắt, mặt nheo thành một nắm.

Lục Thâm Viễn: … Quá xấu