Phượng Vũ Giang Sơn: Phúc Hắc Ma Vương, Tới Đây Quỳ Xuống!

Chương 33: Phế vật nghịch chuyển (3)

Vừa rồi...... Trạch Vương khen Trầm Vi Ngưng sao?

Cái tên hắn nói, không phải nữ nhi bảo bối của hắn Trầm Thiên Thiên, mà là người làm hắn hổ thẹn -Trầm Vi Ngưng sao?

Trầm Thiên Thiên cũng ôm vài phần nghi hoặc, nàng biết Trạch Vương khinh thường nhất là Trầm Vi Ngưng, nếu không hôm qua sẽ không vừa mới nghe tên ả ta thì không chút do dự mà giúp nàng.

Đã từng bị Ma tộc làm bẩn, lại là phế vật linh mạch cấp một, vừa khéo đưa cho Phế Thái Tử, là cách tốt nhất để làm nhục Phế Thái Tử.

Trạch Vương điện hạ không phải vẫn luôn tính toán như vậy sao?

"Trạch Vương điện hạ, ngày hôm qua Trầm Vi Ngưng ra tay khiến Tiểu Nhu bị thương, chứng cứ ta đã tìm được rồi, hôm nay là có thể khiến cho tỷ ấy ngoan ngoãn về nhà, nửa tháng sau nhất định thuận lợi gả cho Phế Thái Tử."

Trầm Thiên Thiên tự cho là hiểu thấu tâm tư Trạch Vương, đó là vì ngày hôm qua Trạch Vương tự mình chỉ dẫn nàng.

Để nàng mau chóng tìm được chứng cứ, không thể trì hoãn thời gian Trầm Vi Ngưng gả cho phế Thái Tử.

Có thể thấy được, Trạch Vương và nàng đứng trên cùng chiến tuyến, hắn thiên vị nàng, cũng là ngầm thừa nhận chuyện nàng là Trạch Vương phi tương lai.

Nhưng mà Trầm Thiên Thiên không sao nghĩ ra được, đối với Viêm Diệc Trạch mà nói, ngày hôm qua đem Trầm Vi Ngưng đưa cho phế Thái Tử, đó là đưa một nỗi nhục nhã lớn lao cho Vương huynh mà hắn ghét nhất.

Mà hôm nay, đem Trầm Vi Ngưng đưa cho phế Thái Tử, lại là đem bảo vật mà thiên hạ đều muốn có được, bảo vật mà hắn tha thiết ước mơ nhất đời đưa cho Vương huynh hắn ghét nhất!

Làm sao hắn có thể nhịn? Làm sao có thể bỏ được?

Đem Trầm Vi Ngưng đưa cho Phế Thái Tử, chẳng khác nào lột da hắn, uống máu hắn, ăn thịt hắn!

"Trầm Vi Ngưng tuyệt đối không thể gả cho Phế Thái Tử!" Viêm Diệc Trạch đập bàn một cái thật mạnh, tức giận điên cuồng tuôn ra.

Trầm Thiên Thiên chưa bao giờ từng thấy một Viêm Diệc Trạch bị lửa giận thiêu đốt như vậy. Trước nay Trạch Vương đối với nàng đều là nhu thanh tế ngữ*, còn không cũng là kiềm chế, lễ độ.

(*ngữ khí, cách nói chuyện mềm mỏng ôn nhu.)

Mà hiện tại, một tiếng mắng tức giận của Trạch Vương giống như bóc ra lớp mặt nạ ôn nhu hắn mang ở trước mặt Trầm Thiên Thiên trước đây, khiến mặt nàng ta trắng bệch, nhất thời không biết làm sao.

Xương Minh Hầu cũng ngây người, nhưng không có thời gian truy vấn xem những lời này của Trạch Vương là có ý tứ gì.

Bởi vì Trầm Vi Ngưng tới, trường bào tuyết trắng, sợi tóc đen nhánh, không có bất kỳ chu sai điểm thúy* rườm rà gì, nhưng nàng cũng đẹp đến kinh người, khí chất cao quý xuất trần vừa ra liền khiến cho ánh mắt mọi người đều rung động.

(*Chu sai điểm thúy: chu là sắc đỏ thắm, sai là cái thoa hoặc trâm cài tóc của phụ nữ thời xưa, điểm thúy là đính lông chim phỉ thúy khảm vào trang sức cho đẹp. Ở đây ý nói là trang điểm sửa soạn cho xinh đẹp.)

Viêm Diệc Trạch đã sớm mong ngóng trông nàng, lúc này vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng, diễm lệ tú mỹ giống như khí chất thuần tịnh của sương sớm thì đã không có cách nào hoàn hồn.

Nàng theo viện trưởng của Huyền Vũ Viện Tư Mã Hoằng, cùng với bốn vị trưởng lão đông tây nam bắc cùng đi tới.

Huyền Vũ Viện ở Thiên Khải Quốc có địa vị cao, đông nam tây bắc bốn vị trưởng lão cũng luôn ở trong viện, say mê tu luyện, thỉnh thoảng mới có thể xuất hiện ở Huyền Vũ Viện một lần, mỗi năm chỉ có khi học sinh bắt đầu kiểm tra linh mạch bọn họ mới thể cùng xuất hiện.

Mà hôm nay là làm sao vậy? Viện trưởng vậy mà xuất hiện cùng với bốn vị trưởng lão?

Xương Minh Hầu trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, chẳng lẽ chút việc cỏn con này của Trầm Vi Ngưng cũng đáng làm lớn chuyện đến như thế?

Hắn dù soa cũng không phải nữ nhân như Trầm Thiên Thiên, gì cũng đều không biết, hắn có thể ở triều đình Thiên Khải Quốc đến địa vị bây giờ, cũng có một ít thủ đoạn.

Viện trưởng cùng bốn vị trưởng lão cùng xuất hiện, loại tình thế này đã nói lên chuyện xảy ra lát nữa nhất định là đại sự.

Xương Minh Hầu hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ lại vừa rồi phái người đi mời viện trưởng, viện trưởng đều nói là có việc, chẳng lẽ là mình tới không khéo, đυ.ng phải đại sự gì?

Suy nghĩ của Trầm Thiên Thiên và Xương Minh Hầu không giống nhau, nàng ta ngay từ đầu chỉ chăm chăm nhìn vào y phục trên người đối phương từ lúc Trầm Vi Ngưng bước vào!