Phượng Vũ Giang Sơn: Phúc Hắc Ma Vương, Tới Đây Quỳ Xuống!

Chương 20: Yêu nghiệt Vô Cực (6)

Thật là, cao hứng đến vậy sao?

"Ngươi, ngươi là người phương nào!" Nửa ngày, Trầm Thiên Thiên rốt cuộc hoàn hồn, ở dưới khí tràng cường đại của nam nhân này, nàng cảm thấy hai chân có chút nhũn ra.

"Ta chỉ là tiểu tuỳ tùng của Ngưng Ngưng mà thôi." Mặc Vô Cực tự phụ cùng vô sỉ nói ra.

Trầm Thiên Thiên nghẹn một chút, nàng chắc không có nghe lầm?

Tên nam nhân cao quý cường đại như thần này, cư nhiên nói mình là tiểu tuỳ tùng của Trầm Vi Ngưng?

"Trầm Vi Ngưng, ngươi đây là có ý tứ gì?" Trầm Thiên Thiên trong lòng thực ghen ghét!

Khí độ của người nam nhân này so với Trạch Vương điện hạ còn cao quý hơn, không, Trạch Vương điện hạ ở trước mặt hắn, quả thực ảm đạm không ánh sáng!

"Không có gì ý tứ a." Trầm Vi Ngưng nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, "Các ngươi nhiều người, ta sợ các ngươi hạ độc thủ, cho nên mướn một tên vệ sĩ."

"Ngươi đánh người trước đây cũng chưa dùng giúp đỡ!" Trầm Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng.

"Ai nói Ngưng Ngưng đánh người? Chứng cứ đâu?" Âm thanh Mặc Vô Cực lạnh xuống.

Cường đại hơi thở khiến Trầm Thiên Thiên không dám phản bác, chỉ là yếu ớt mà mở miệng:

"Trầm Vi Ngưng cho ngươi bao nhiêu tiền, ta cho ngươi gấp mười lần, ngươi rời nàng ta đi, thế nào?"

Nàng quá hiểu biết Trầm Vi Ngưng! Một nha đầu từ nông thôn đến, nàng ta có thể có được cái gì tốt?

Nhưng nàng có toàn bộ Trầm gia làm hậu thuẫn, Trầm Vi Ngưng làm sao so bì hơn nàng?

"Tiền? Ta làm tiểu tuỳ tùng của Ngưng Ngưng là không công. Ta muốn chính là cường đại thực lực, điểm này, ngươi vĩnh viễn kém với Ngưng Ngưng." Mặc Vô Cực không chút nào e lệ mà nói.

Trầm Vi Ngưng vì hắn mà xấu hổ, cư nhiên nói mình là không cho tiền.

Trầm Thiên Thiên mở to hai mắt, một lát sau cười ha hả: "Luận thực lực, ta cũng mạnh hơn Trầm Vi Ngưng nhiều! Nàng ta mới linh mạch cấp 1 mà thôi!"

"Vậy sao?" Mặc Vô Cực rõ ràng đối với nàng ta không có kiên nhẫn, chỉ có mãnh liệt sát khí.

Nếu không phải Ngưng Ngưng muốn tự mình động thủ, hắn sớm đã đem loại cặn bã như nàng ta gϊếŧ chết không ít lần!

Bị ánh mắt của hắn làm cho kinh sợ, Trầm Thiên Thiên cũng không dám nhiều lời thốt ra nửa chữ bất kính.

"Bảo bối, chúng ta đi thôi." Mặc Vô Cực ngược lại, đối với Trầm Vi Ngưng thay đổi giọng nói ôn nhu nhất trên đời này.

Trầm Vi Ngưng càng lười đi để ý Trầm Thiên Thiên, nàng ta hiện tại tự phụ như vậy, trong chốc lát liền tự phụ không đứng dậy.

Linh mạch cấp 4 mà dám cùng nàng kêu ca?

Chờ lát nữa để cho nàng ta biết cái gì gọi là nghịch thiên thực lực!

Nhìn bóng dáng bọn họ sánh vai đi xa, nam nhân kia thật cẩn thận mà giữ Trầm Vi Ngưng bên người, dường như trên cây có một mảnh lá rụng vương lại trên người nàng đều sẽ đau lòng.

Nam nhân hoàn mỹ như vậy, nam nhân cao quý nhất mà nàng từng gặp qua trong đời, vì sao lại cố tình mắt mù, phải bảo vệ một phế vật linh mạch cấp 1?

Lại còn là phế vật nàng ghét nhất!

Nàng nhất định phải huỷ hoại Trầm Vi Ngưng!

Mãnh liệt ghen ghét khiến Trầm Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi mà hô to đối với những người đang tìm kiếm chứng cứ đó.

"Mau tìm! Nhất định phải tìm được chứng cứ!"

"Đại tiểu thư, phần tuyết này đều đã quật lên, thật sự tìm không ra cái chứng cứ gì a." Một người phụ trách chỉ huy tất cung tất kính* mà nói.

(*Tất cung tất kính: lễ độ cung kính.)

"Ngu ngốc! Tìm không thấy chứng cứ, ngươi không biết làm cho chứng cứ xuất hiện sao?" Trầm Thiên Thiên phẫn nộ quát.

"Vâng, vâng." Người phụ trách nọ lĩnh hội ý tứ của nàng, vội vàng xoay người đi.

Mà đúng lúc này, bên kia chính điện của Huyền Vũ Viện truyền đến một trận huyên náo.

"Có người xin khởi động lại Trắc linh Trận! Viện trưởng cùng các điện trưởng lão đều bị kinh động!"

"Khởi động lại Trắc linh Trận, đây chính là chuyện vài trăm năm qua cũng chưa xuất hiện qua!"

"Tất cả mọi người đều đi xem đi!"