Con Mồi

Chương 7-5

Sau đó,



bị

anh

đuổi tới

một

ngõ cụt, rốt cục

không

thể

không

dừng lại thở hổn hển,



nhận ra

một

điều,



căn bản

không

thể cắt đuôi

anh.

Hoài An thở phì phò, cả người đẫm mồ hôi nhìn người đàn ông trước mắt,

không

thể tin được

anh

thế nhưng đuổi theo được

cô,

không

thể tin được



thế nhưng

không

bỏ lại được

anh,



biết thể lực

anh

rất tốt, nhưng bình thường căn bản

anh

không

chạy bộ,

không

có việc gì ăn no liền lên sofa nằm ngủ, làm sao

anh

có thể theo kịp tốc độ của

cô?



cơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực, chạy đến tim phổi gần như bốc cháy,

anh

lại vẫn như cũ như bóng với hình.

anh

rốt cuộc đuổi theo



bao xa? Năm km? Tám km? Mười km? Hai mươi km?

Người đàn ông này rốt cuộc làm từ gì ra vậy?

anh

cũng

đã

hơi thở mạnh, nhưng

không

đến mức hổn hển như

cô, áo T-shirt

trên

người

anh

đã

sớm ướt đẫm mồ hôi, nhưng thoạt nhìn vẫn còn dư sức, thậm chí cảm giác thực

nhẹ

nhàng, dường như tất cả chỉ mới bắt đầu.

"anh

lâu lắm rồi

không

chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm." Hai tay

anh

xoa eo, quay quay cổ nhìn

cô, khóe miệng giương lên,

nói: "Nhưng

anh

nghĩ mình hẳn vẫn chưa lụt tay nghề."



tức giận trừng mắt với

anh, "anh

rốt cuộc muốn làm cái gì? Bắt tôi đến đồn cảnh sát?"

"anh

chỉ muốn cùng em

nói

chuyện."

Cổ họng



căng thẳng.

anh

thở sâu, ngước lên nhìn

cô,

nói: "Em có thể tiếp tục chạy để

anh

đuổi, hoặc em có thể cùng

anh

nói



mọi chuyện."



biết chính mình còn thiếu

anh

một

lời giải thích, mà



có thể nhìn thấy

sự

chấp nhất quen thuộc trong mắt

anh. Sớm chiều ở chung hơn ba năm,



rất



người đàn ông này đối với mọi chuyện đều rất tùy tiên, nhưng nếu

anh

thực

sự

nghiêm túc,

anh

có thể ngoan cố hơn cả tảng đá.

Đáng giận! Người đàn ông này thực đáng chết!



không

muốn đối mặt với

anh,

không

muốn làm hại

anh, nhưng

anh

cố tình

không

chịu hết hy vọng,



cắn răng

một

cái, chỉ có thể lạnh giọng phun ra

một

câu.

"anh

muốn

nói

chuyện gì?"

anh

muốn

nói

chuyện gì?

anh

muốn bàn bạc mọi chuyện với



hơn.

Đuổi theo



cả ngày, người phụ nữ này rốt cục cũng chịu dừng lại, nhưng

anh

cũng

không

vì thể mà thả lỏng,

anh

mất năm ngày mới tìm được

cô,



ràng



còn giảo hoạt hơn cả hồ ly.

Mặc dù có người của Hồng Nhãn hỗ trợ,

anh

vẫn như cũ mỗi lần đều chậm nửa nhịp, đều tới muộn

một

bước.

Từ giám thị hình ảnh của A Chấn,

anh

thấy



cách



đối phó, thoát khỏi nhừng người đuổi gϊếŧ

cô.



rất lợi hại,

anh

biết



không

đơn giản, nhưng

không

nghĩ tới



lại giỏi chạy trốn đến thế.

Cho nên

anh

cẩn thận

đi

lên phía trước, thần kinh

không

hề thả lỏng.

Vài ngày nay,

hắn

cả đầu đều là nữ nhân này,

hắn

có nhất xe tải vấn đề muốn hỏi nàng, khả kết quả là, lúc

hắn

rốt cục tìm được nàng, làm nàng rốt cục nguyện ý dừng lại đứng ở trước mặt

hắn

nghe

hắn

nói

nói,

hắn

lại chỉ nghe thấy chính mình

nói.

"Ai vậy làm?"

anh

chạm

nhẹ

vào khóe miệng bầm tím của

cô.



cứng người lại, nghiêng đầu, né tránh đυ.ng chạm của

anh.

"Chuyện này

không

liên qua tới

anh."

"Em là vợ của

anh."

anh

nhìn thẳng vào

cô, rõng rạc

nói: "Ai đánh em đều liên quan tới

anh."

"Tôi

không

phải."



nắm chặt túi xách lạnh lùng

nói: "Tôi

đã

nói

rồi, Diệp Hoài An người này căn bản

không

tồn tại."

Trải qua vài ngày lo lắng hoảng sợ,

anh

không

có phát hỏa như trước, chỉ bình tĩnh

nói: "anh

cũng

đã

nói, người

anh

cưới là em, chứ

không

phải tên của em."

"Tại sao

anh

vẫn

không

hiểu?"



mặt

không

chút biểu cảm nhìn

anh,

nói: "Tôi

không

phải là người mà

anh

luôn biết, Diệp Hoài An là giả, mọi thứ về tôi đều là giả, tên của tôi là giả, thân phận là giả, cái gì cũng là giả. Tôi tìm người kết hôn, chỉ là vì có người ở đuổi gϊếŧ tôi, tôi cần trốn

đi, cần

một

cái thân phận

đã

kết hôn để che giấu hành tung, bất luận kẻ nào cũng được,

anh

chỉ là vừa khéo phù hợp cái điều kiện kia mà thôi."

"Điều kiện gì?"

anh

hỏi.



mắt cũng

không

chớp

nói: "Thành

thật, độc thân,

không

có người nhà.

không

rượu chè cờ bạc,

không

thích ầm ĩ."

Những lời này,

thật

đúng là trực tiếp sáng tỏ.

"Cho nên em chưa từng có thích

anh?" Vấn đề này

thật

ngốc nghếch, nhưng

anh

không

thể khống chế miệng mình, chỉ là

không

nhịn được muốn hỏi.

"anh

là người tốt."

Cứt chó! Chẳng lẽ đây là phiếu bé ngoan trong truyền thuyết?

anh

quả thực

không

thể tin



lại

nói

như vậy, nhưng



thực

sự

nói

thế,



hít

một

hơi

thật

sâu, nhìn thẳng vào mắt

anh,

nói

với

hắn: "Tôi cũng

không

chán ghét

anh, tôi

thật

xin lỗi

đã

đem lại cho

anh

thêm phiền toái, nhưng

anh

cũng

không

phải là đối tượng tôi muốn gửi gắm cả đời mình, từ

nhỏ

tôi

đã

thích người đàn ông nhã nhặn đẹp trai, thông minh linh hoạt,

không

phải giống như

anh."

Chết tiệt là, cùng



sống lâu như vậy,

anh

biết đây là lời

nói

thật, mỗi

một

câu đều là.

anh

mắt híp lại,

không

nhịn được cúi đầu, càng tới gần

cô, cơ hồ là có chút thẹn quá hóa giận hỏi: "Vậy em vì sao phải giúp

anh

để dành tiền mua phòng ở?"



lui về phía sau

một

bước, lắp bắp

nói: "Dành tiền là vì để phòng ngừa vạn nhất, giống như bây giờ vậy,

không

phải thực

sự

muốn mua phòng, tôi chỉ để dành tiền để chuẩn bị đào thoát."

"Vậy sao em còn để lại tiền cho

anh?"



cứng đờ, nhưng vẫn trả lời

thật

nhanh: "Tôi đốt đồ đạc của

anh, còn có cái nhà trọ kia, tôi biết chủ nhà

sẽ

đến làm phiền

anh,

anh

là người tốt, tôi cảm thấy có lỗi, nên đó là tiền bồi thường."

"Vậy còn thuốc tránh thai? Em

đã

vứt nó

đi."

Vấn đề này làm cho



lắp bắp kinh hãi, biểu cảm cứng đơ lại

một

lúc, rốt cục lắp bắp đáp lại.

"Nó, nó bị ẩm."

"Tại sao em

không

mua thuốc mới?"

anh

truy hỏi.

"Tôi bận quá... Nên quên..."



lại lui

một

bước, trong mắt

hiện

lên

sự

hoảng loạn.

anh

không

có mềm lòng, tiếp tục tiến sát vào

cô, hỏi lại: "một

khi

đã

như vậy, vì sao em còn muốn

đi

xe bus tới tìm

anh?"

"Tôi

không... Tôi

không

có... Đó là..."



há mồm thở hổn hển, con ngươi đen xuất

hiện

màng nước, nhưng vẫn kiên quyết

nói: "Tôi chỉ là đúng dịp

đi

qua."

"Bảy lần."

anh

nói

với

cô.



ngẩn người, trừng mắt nhìn

anh: "Cái gì?"

"Em

đi

truyến xe buýt đến công trường

anh, bảy lần."

anh

nhìn người phụ nữ quật cường,

nói: "Ít nhất bảy lần."

Hành động này của

cô, quả thực làm

anh

mệt mỏi, ngay từ đầu theo máy quan sát của A Chấn, phát

hiện



lên xe bus,

anh

cũng tưởng chỉ là đúng dịp, sợ mất

đi

tung tích của

cô, cho nên chỉ có thể lái xe đuổi theo

cô, nhưng lại luôn lỡ mất

cô, chỉ vì



không

ngừng thay đổi chỗ bắt xe, lên xe bus

đi

vòng vèo, cho đến khi

đi

một

vòng,

anh

mới tỉnh ngộ,



không

phải

đi

vòng vèo

không

có mục đích, hay vì thoát khỏi truy tìm của ai,



ngồi các xe bus khác nhau, nhưng tất cả đều

đi

qua

một

chỗ ——công trường

anh

làm việc.

"Ít nhất bảy lần."

anh

nâng tay,

nhẹ

nhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt của

cô: "nói

cho

anh, em tới làm gì?"



hé miệng, lại thốt ra được chữ nào, chỉ có đôi môi khẽ run.

"Em

đang

làm cái gì?"

anh

lau mồ hôi

trên

trán

cô, chất vấn: "Trong lúc những tên chết tiệt kia

đang

trên

đường đuổi gϊếŧ em, đuổi em đến mức cả cơ hội lấy hơi cũng

không

có, vì sao em phải làm như vậy?"

Khuôn mặt

nhỏ

nhắn của



trắng bệch như tờ giấy, môi khẽ run, mắt mông lung, run rẩy như

một

đóa hoa lung lay trong cơn mưa bão.

"Vì sao?"

anh

cứng rắn ép hỏi.



một

chữ cũng

không

nói

được, chỉ có hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống.

Nhìn vậy làm lòng

anh

như bị ai đó kéo ra, hung hăng xoắn lại.

Thở dài,

anh

đưa tay đem người phụ nữ bé

nhỏ

quật cường kia ôm chặt vào trong ngực.



ở trong lòng

anh

run run, bàn tay

nhỏ

bé túm lấy chiếc áo ẩm ướt của

anh, nhưng



chỉ khuất phục ba giây, sau đó



dùng sức đâỷ

anh

ra, giãy thoát khỏi vòng ôm của

anh, rưng rưng gầm

nhẹ

rít gào.

"Cầu xin

anh

tránh ra! Cách xa tôi ra

một

chút!

anh

đừng báo công an tìm tôi nữa, hãy cút ra xa

một

chút! Tôi mặc kệ

anh

muốn

đi

đâu! Đừng nữa

đi

theo tôi nữa!"



nói

xong, quay đầu bước

đi,

anh

lập tức đuổi kịp, trong nháy mắt



từ trong túi lấy ra súng điện, vung về phía

anh.

không

dự đoán được



thực

sự

sẽ

đánh mình,

anh

tuy rằng muốn nghiêng người tránh né, vẫn bị điện chạm vào, đau đến mức quỳ rạp xuống đất.

"Lần này chỉ là súng điện, lần sau

sẽ

là súng

thật."



nhìn

anh, nghiêm mặt, run môi mở miệng cảnh cáo: “Phiền toái của tôi quá nhiều,

anh

lại còn

đi

theo ta, vậy đừng trách tôi

không

nể tình."

Dứt lời,



xoay người chạy trốn.

Đáng giận! Người phụ nữ này ngoan cố đáng chết!

anh

chịu đủ rồi!

anh

ngẩng đầu, muốn khống chế thân thể cứng ngắc do bị điện giật run run đứng lên,

không

ngờ lại thấy



ngừng lại, trong

một

giây,

anh

còn tưởng



đã

nghĩ thông suốt, ngay sau đó

anh

thấy

một

người đàn ông đứng chặn trước cửa ngõ, ngay tại ở trước mặt

cô, chặn



lại.

"Vậy là,



chính là Alice?"

Người đàn ông trước mắt có khuôn mặt trắng nõn, mặc áo dài tay màu trắng, hai tay trống trơn,

không



một

gì vũ khí, thoạt nhìn thực bình thường, nhưng đôi mắt phượng

nhỏ

dài, lại làm cho người ta có cảm giác sởn gai ốc.



cảnh giác trừng mắt nhìn

hắn

ta,

không

thể khống chế cảm giác muốn chạy trốn, người này làm cho



lông tóc dựng thẳng.

Tuy rằng người trước mắt là người da vàng, nhưng

hắn

là thợ săn,



biết.

Người này cũng có

một

con mắt là giả, đồ nhân tạo.

"Tôi

không

biết

anh

đang

nói

cái gì."



nói.

Thợ săn

không

để ý phủ nhận của

cô, chỉ hạ khóe miệng, hất cằm về phía người đàn ông phía sau lưng

cô, tuyên bố: "cô

đem món đồ đó giao ra đây, tôi

sẽ

cho tên kia chết

một

cách thống khoái

một

chút."

Trong đầu



nháy mắt thoáng

hiện

lên mấy phương pháp chạy trốn, nhưng mỗi

một

loại đều

không

thể chiếu cố phía người ở phía sau.



dùng hết cả trí lực, cố gắng duy trì biểu cảm lạnh lùng

trên

mặt, vô tình phun ra

một

câu.

"Xin cứ tự nhiên."

"hắn

không

phải người đàn ông của

cô?"

"trên

thế giới này, tất cả mọi người đều có thể phản bội, tôi nếu để ý đến

một

ai đó,

anh

cho rằng tôi còn có thể sống đến bây giờ ư?"



cười lạnh

một

tiếng, đồng thời xông lên phía trước, từ thùng đựng bia rỗng trong góc tường nhảy dựng lên, bắt lấy song sắt phía

trên, bay qua đầu thợ săn, sau khi



rơi xuống trước của ngõ,



lạnh lùng

nói.

"Tôi

không

biết

anh

đang

nói

cái gì, cũng

không

có hứng thú. Về phần tên kia, muốn chém muốn gϊếŧ tùy

anh."

nói

xong,



nhẫn tâm xoay người bỏ chạy.

Đây là

một

ván cược, trong

một

phần ngàn giây này,



cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Thợ săn kia nhìn

cô, nhìn A Phong, sau đó

một

cái bước dài, hướng



vọt lại, lựa chọn công kích

cô, mà

không

phải

đi

đối phó với A Phong.



né chân đá tới của

hắn, quyền vung đến, vươn hai tay chắn lại đôi chân dài của nhanh chóng vung tới đối phương.

Ba chiêu,

không

đến

một

giây.

Phanh

một

tiếng,



bị cái chân cứng rắn như gậy sắt đạp lại vào trong ngõ

nhỏ.



còn chưa kịp thở, gã thợ săn

đã

xông tới, hết chiêu này tới chiêu khác đánh vào các bộ phận yếu hại của

cô.

Ánh mắt, yết hầu, ngực, hai tai ——

Tên thợ săn này hẳn là cao thủ võ thuật,



biết chính mình

không

đánh lại được

hắn, trong nháy mắt,



chỉ muốn chạy trốn, nhưng A Phong vẫn ở phía sau

cô,



không

thể lui về phía sau,

không

thể chạy trốn.



vội vàng tránh né, mà khi

hắn

đồng thời công kích về phía bụng và hai tai

cô,



không

kịp phản ứng,

không

tự chủ được đưa tay ưu tiên bảo vệ bụng.



thấy

hắn

xông lên trước, thấy từ ống tay áo của

hắn

bắn ra

một

chiếc chủy thủ mỏng như cánh ve,



vươn hai tay, muốn chặn cú đá của

hắn

về bụng

cô, nghiêng đầu né cao, nhưng



biết mình

không

kịp,



có thể cảm thấy được ánh dao màu bạc lóe lên trước mắt, gần như chạm vào mắt

cô, trong lòng



chợt lạnh,



biết mình

sẽ

mất

đi

một

con mắt, nhưng đột nhiên có

một

lực lượng kéo



ra,

một

cái bàn tay to bắt lấy tay cầm dao của thợ săn.



lảo đảo ngã xuống, thấy bàn tay kia vặn tay của thợ săn

một

cái, con dao liền rơi xuông, tay phải nắm thành quyền hướng mặt thợ săn đánh tới.

Thợ săn nhấc tay chắn, nghiêng người nhấc chân đá về mặt đối phương. Người đàn ông dùng tay bắt lấy chân đối phương, bàn tay to sườn

hắn

kéo tới, đồng thời đánh quyền về phía

hắn, phanh

một

quyền đánh trúng mặt thợ săn, lực đạo rất lớn, làm cho hai chân tên kia tách khỏi mặt đất, bay lên

không

trung.

Máu tươi từ ư miệng và mũi của thợ săn phun tung toé, nhưng chỉ thế này

không

làm cho tên biếи ŧɦái ngừng lại, ngược lại

hắn

phun máu loãng của bản thân lên mặt

anh, che

đi

tầm mắt của

anh, đồng thời nhấc chân đá đánh.

Từng cú đá của

hắn

vừa nhanh lại vừa hiểm, giống như trường tiên,

anh

tránh vài lần, sau đó giơ lên tay trái chắn cú đá nhằm vào đầu

anh,

anh

chặn được, nhưng từ mũi giày của thợ săn bán ra

một

con dao, mắt thấy

sẽ

chọc thủng mặt

anh,



ngừng hô hấp quan sát, nhưng

anh

kịp thời nghiêng đầu về

một

bên, chân phải tiến lên

một

bước, từng quyền cũng nhằm vào hông của thợ săn, lại đem tên ti bỉ kia đánh bay ra ngoài.

Tên kia thét lớn

một

tiếng, nhận ra chính mình

không

đánh lại được, vào lúc vừa rơi xuống đất

hắn

liền bắn ra hai thanh phi đao,

một

thanh bắn về phía

anh,

một

thanh nhằm vào

cô.

anh

duỗi tay ra, chân nhấc lên, bắt được

một

thanh, đá bay

một

cái khác, mà thợ săn cũng nhân cơ hội chạy ra khỏi ngõ, chạy nhanh đến

không

thấy bóng dáng.

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, từ lúc



bị kéo ra, đến lúc mọi chuyện kết thúc, tất cả

không

vượt quá năm giây.



trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông trước mắt, nửa ngày

không

nói

nên lời.

Chỉ vì người võ thuật cao cường cứu



ở trước mắt,

không

phải người khác, chính là người đàn ông



đã

gã cho ba năm sáu tháng, mỗi ngày về nhà, mệt mỏi liền ăn, ăn xong liền ngủ, cho tới bây giờ

không

có thấy qua

anh

làm cái vận động gì đặc biệt——

Lã Kì Phong.