Con Mồi

Chương 4-2

Chỉ khi hai người làʍ t̠ìиɦ,



với

anh

cả người đầy mồ hôi, phía dưới



tiếp nhận

anh, cùng

anh

thở dốc

một

chỗ, giao triền, thậm chí

không

khống chế được lấy tay gắt gao bám lấy

anh,

anh

mới cảm thấy hơi chút chạm được đến lòng của

cô, cảm thấy người phụ nữ này

thật

sự

đang

ở cùng với

anh.

Có đôi khi, thậm chí ở loại thời điểm này,

anh

vẫn cảm thấy



không

có hoàn toàn buông lỏng.

Nhưng hôm nay, trong mắt





một

loại gì đó

anh

không

biết nên

nói

như thế nào,

đã

thay đổi.

anh

cảm giác đến gần



hơn

một

chút, so với lúc trước càng gần

một

ít.

một

ngày nào đó,

anh

sẽ

biết



đang

nghĩ cái gì,



sẽ

nguyện ý toàn tâm toàn ý tín nhiệm

anh, sau đó đem hộp thuốc tránh thai



cất ở trong tủ đầu giường vứt bỏ.

Vòi hoa sen tiếp tục phun bọt nước,

anh

cầm lấy xà phòng đưa lên người chà, tâm tình khoái trá bắt đầu thổi sáo.

Điện thoại của

anh

vang lên.

Mới ngồi xuống muốn ăn sáng,

anh

đã

buông xuống chiếc đũa, cầm lấy di động

đi

ra ban công.



nhìn

anh

nói

chuyện điện thoại, tuy rằng nghe

không

thấy

anh

đang

nói

cái gì, nhưng lại thấy

anh

đang

cười.

Chị Trần cảnh cáo, phải để ý các cuộc điện thoại

không



nguồn gốc.

anh

xoa xoa mái tóc vừa được sấy khô, ngắm nhìn trời xanh ngoài cửa sổ,

nói

nói

mấy câu, lại yên tĩnh nghe đối phương

nói, sau đó vừa cười, vừa đáp lại vài câu mới

nói

chuyện xong, xoay người

đi

trở về phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn, cầm lên bát đũa tiếp tục ăn cơm.

Là ai gọi tới?

Lời này, thiếu chút liền thốt ra, nhưng cái này

không

phải việc cần tra hỏi, cho nên





một

giây cuối cùng, kịp thời nhịn xuống, sửa miệng hỏi.

"anh

ngày mai còn tăng ca sao?"

"Ừ."

anh

và cơm, nhìn



một

cái, hỏi: "Làm sao vậy?"

"không

có gì."



dừng

một

chút, trả lời: "Chỉ là con sếp em lấy chồng, giữa trưa ngày mai mời ăn cưới."

"anh

tưởng tuần sau."

anh

vừa ăn vừa

nói.

"Là ngày mai."



không

có biện pháp giống

anh

nhất tâm nhị dụng (đồng thời làm hai việc) như vậy, cho nên dừng chiếc đũa.

"Ồ."

anh

gật gật đầu, nuốt vào miệng khối thịt,

một

bên đem rau xanh gắp vào trong bát,

một

bên hỏi lại: "Mấy giờ bắt đầu uống rượu mừng?"

"anh

muốn

đi?"



ngây người, rồi hỏi: "anh

không

phải tăng ca sao?"

"anh

có thể tìm người giao ban."

anh

xem xét

cô,

nói: "Em

không

muốn

anh

đi

sao?"



trừng mắt nhìn

anh, môi hơi giương lên,

không

biết sao

anh

lại chú ý đến chuyện này.

Nhất thời,

không

biết tại sao, có chút xấu hổ, chỉ cúi mắt, nhìn bắt cơm ăn mãi

không

hết

một

nửa của mình, dùng giọng

nói

bình tĩnh nhất,

nói: "anh

không

đi

cũng

không

sao, chỉ là ăn tiệc cưới mà thôi,

anh

bận còn phải đến, rất phiền toái, em

đi

một

mình là được."

"anh

sẽ

đến."

Nghe câu đấy,



ngây ra

một

lúc,

không

khỏi giương mắt, chỉ thấy

anh

nhìn

cô, hỏi: "Rượu mừng mời ở nơi nào?"



nhìn

anh, thấy

anh

không

có ý bỏ cuộc, mới đứng dậy

đi

lấy thϊếp cưới cho

anh.

anh

mở ra nhìn thoáng qua.



cho rằng sau khi

anh

nhìn thấy địa điểm,

sẽ

không

muốn

đi

nữa, nhưng

anh

chỉ đem thiệp cưới nhét vào túi quần sau mông, thuận miệng hỏi lại: "Muốn

anh

qua đón em

không?"

"không

cần, em tự

đi

xe điện ngầm rồi chuyển xe bus có thể đến."

"Ngày nghỉ

trên

đường khả năng

sẽ

tắc, em nếu tới trước

thì

đi

vào trước, đừng ở bên ngoài chờ."

"Vâng."

Sáng sớm tuần lễ Lục Nhất,

anh

lái xe

đi

làm.

Đến giữa trưa,



đi

tới nhà hàng nổi tiếng ở vùng ngoại thành

trên

núi.

Nhà hàng ở trong công viên quốc gia, dựa vào sông núi, có đình viên

thật

lớn,

không

khí tươi mát, phong cảnh tuyệt đẹp,

một

bữa ăn bình thường cũng mấy ngàn thượng vạn, những người tới chỗ này đều thuộc nhà quyền quý hoặc thương nhân giàu có, người dân bình thường vô danh tiểu tốt như

cô, nếu

không

có con

gái

sếp lấy chồng,

thật

đúng là

sẽ

không

đến nơi này ăn cơm.

Khi



vừa tới cửa, vài vị đồng nghiệp cũng lục tục đến, đại bộ phận mọi người lái xe, chỉ có





đi

xe buýt, từ trạm xe buýt

đi

bộ tới.

Khi tới cửa,



nhắn tin cho

anh.

anh

không

nhắn lại cho

cô, kỳ thực



cũng

không

để ý lắm.

nói

thật, nếu

anh

cuối cùng

không

có tới,



cũng

sẽ

không

có gì ngoài ý muốn.

Kể cả chính

cô, cũng

không

thật

sự

muốn đến,



với các đồng nghiệp trong công ty cũng

không

có giao tình quá sâu, đối với con

gái

sếp cũng chỉ

nói

qua mấy câu, nhưng đây là thϊếp cưới sếp đưa, kể cả



không

biết biết đạo lí đối nhân xử thế, cũng



tiệc rượu mừng này nhất định phải đến.

nói

tóm lại, đây là ăn cơm xã giao.

Thứ nhất,

anh

cũng như

cô, vốn

sẽ

không

am hiểu mấy loại xã giao như thế này. Thứ hai, loại mời khách ở nhà ăn cao cấp, đồ ăn đều là những thứ tinh xảo, tương ứng với kích cỡ cũng vô cùng

nhỏ,

nói

cách khác,

anh

căn bản ăn

không

đủ no. Thứ ba, bản thân



còn

không

quen đồng nghiệp,

anh

đương nhiên cũng

sẽ

không

có ai quen biết. Hơn nữa đồng nghiệp của



mặc dù có nam có nữ, nhưng đối tượng đều là thành phần tri thức, cùng

anh

không

có đề tài chung nào cả.

Với

anh



nói, tham gia tiệc mừng loại này, vừa nhàm chán lại vừa tra tấn.

Lần trước

anh

với



cùng nhau tham dự

một

cái tiệc rượu,

trên

đường chẳng những

không

tập trung chạy xe nổi, còn

một

lần

không

nhịn được

đã

buồn ngủ,



kỳ thực cũng muốn bắt

anh

nhất định phải cùng tham dự, chẳng qua, vì nguyên nhân chính



cũng

không

nói, khi ở cùng

anh, thời gian trôi qua nhanh hơn, cho dù

anh

ngồi ở bên người



ngủ gà ngủ gật cũng tốt.

Trong thiệp cưới viết thời gian bắt đầu là mười hai giừo, nhưng bình thường mọi người đều

sẽ

đến trễ, lúc 12 giờ rưỡi, các bàn mới lục tục ngồi đầy. Bởi vì

không

phải là người thân thiết với



dâu gì, nên



bị đưa tới

một

bàn khá xa, gần tới thời gian khai tiệc nửa bàn vẫn còn trống.

Con

gái

ông chủ, Tạ Lệ linh, gả cho

một

nhân vật có tiếng, là

một

người giàu có nhất nhì nào đó, nhưng



một

chút ấn tượng cũng

không

có, cũng

không

phải thực có hứng thú.

Trong lúc chờ đợi khai tiệc,

trên

màn hình chiếu album ảnh cưới của



dâu chú rể, mỗi bức hình đều rất lãng mạn.

"Tiểu Diệp." Chị Trần xa xa thấy

cô, hướng



vẫy vẫy tay."Em

đi

một

mình à? Chồng em đâu rồi? Ngày hôm qua

không

phải em

nói

anh

ấy

sẽ

đến à?"

"Chắc

trên

đường tắc,

anh

ấy

sẽ

đến nhanh thôi."



lễ phép đứng lên, mỉm cười trả lời.

"anh

ấy

không

đi

cùng với em à?"

"anh

ấy tăng ca, trực tiếp từ công trường đến."

Chồng chị Trần chậm rì rì từ sau

đi

tới, nghe vậy nhíu mày

nói: "Thứ Bảy còn tăng ca à? Ngành xây dựng đúng là ác

thật, ngày nghỉ cũng cho công nhân nghỉ ngơi ư?"

Chị Trần nghe xong, trừng mắt chồng

một

cái, liếc mắt

nói: "Uy,

anh

nói

lung tung gì đó."

"Làm sao vậy?" Người đàn ông mặc đồ tây thủ công tên Thuận nhìn vợ

nói: "hắn

là công nhân mà,

anh



nói

sai cái gì đâu."

"Người ta là làm cái gì trọng cơ chứ.” Chị Trần trừng mắt nhìn chồng

nói.

"Tháp thức cần cẩu." Hoài An mở miệng bổ sung.

"Đúng, là tháp thức cần cẩu."

"không

phải là xây nhà sao?" Người đàn ông kia lạnh lùng

nói.

"anh

sao lại cố chấp như thế chứ!"

Thấy chị Trần giận, sợ hai người này

sẽ

cãi nhau

trên

bàn ăn, Hoài An mỉm cười mở miệng

nói: "Chị Trần,

anh

Vương

nói

cũng đúng, A Phong là công nhân xây nhà cũng

không

sai."

"Em xem, chính người ta cũng

nói

thế." Người đàn ông hừ lạnh

một

tiếng, quay ra bắt gặp

một

vị thương nhân nổi tiếng mới vào cửa lập tức xoay người chạy

đi, cầm lấy đồ uống tiến lên bắt chuyện.

"Tiểu Diệp,

thật

có lỗi,

anh

nhà chị tính cách ăn

nói

vốn là vậy,

anh

ấy cũng

không

có ác ý, em đừng để trong lòng." Chị Trần

thật

có lỗi

nói.

"Em hiểu."



vẫn duy trì mỉm cười

trên

mặt.

"Đầu năm nay chăm chỉ làm việc còn tốt hơn ăn

không

ngồi rồi, đàn ông tăng ca là chuyện tốt, trọng yếu nhất là chịu làm, chứ

không

phải

không

làm mà vẫn nhận tiền thưởng."

Chị Trần vỗ vỗ tay

cô, cách

nói

cùng phía trước là khác nhau

một

trời

một

vực, tuy rằng nhìn qua giống lời lẽ an ủi, nhưng nghe đến có chút chói tai, bất quá



biết người phụ nữ này lần này cũng

thật

không

phải cố ý, cho nên cũng

không

so đo nhiều, chỉ thuận theo gật đầu.

"Đúng vậy,

anh

ấy rất thành

thật."



tiếp tục mỉm cười.

"Người đàn ông thành

thật

là hiếm thấy, an phận làm ăn như vậy về sau mới kiên định."

Câu này cảm thán, nhưng là lời

thật

tâm.

"Nhưng em cũng

thật

quá khách khí, năm đó nếu em sớm

nói

với chị muốn kết hôn, chị cũng quen

không

ít người có điều kiện tốt còn độc thân, tuy rằng

không

nhất thiết có năm mươi mấy vạn tiền công, nhưng cũng

không

thiếu mười mấy vạn, tầng lớp kiến thức khoa học kỹ thuật tiên tiến trắng trẻo thư sinh, em sao có thể coi trọng người như thế —— "

trên

mặt mỉm cười, nháy mắt xuất

hiện

hàn băng.

Đây tuy rằng

không

phải lần đầu



nghe

nói

cái gì gọi là miệng chó

không

mọc ra ngà voi, nhưng mỗi lần nghe thất,



vẫn cảm thấy gân xanh

ẩn

ẩn

nhảy lên, trong quá khứ bình thường



sẽ

nhịn xuống, nhưng hôm nay, dây thần kinh bị kéo căng kia rốt cuộc bị chặt đứt.

"Tôi

sẽ

coi trọng A Phong, "



mở miệng đánh gãy lời người đàn bà kia, cười yếu ớt xem thường

nói: "Đương nhiên là vì thể trạng

anh

ấy tốt, lực eo giai, chẳng những có cơ bụng rắn chắc, còn có cơ bắp cường tráng, ở nhà còn có thể hỗ trợ tẩy bồn cầu, lau sàn, chị có biết,

anh

ấy tuy rằng

không

có thu nhập mười vạn, nhưng tôi cho rằng

anh

ấy có đủ tài nghệ để bù lại

sự

chênh lệch về tiền tài."

Chị Trần nhất thời ngậm miệng, ngốc lăng nhìn nàng, "Kĩ thuật... Tài nghệ? Tài nghệ gì cơ?"

Nghe vậy,



cười đến càng ngọt ngào, mắt cũng

không

chớp

nói: "anh

ấy có thể dễ dàng, ở thời điểm tôi cần, ôm tôi trèo lên lầu 5, cũng

không

lạc nhịp thở

một

chút nào."

Chị Trần lại ngẩn người, bỗng nhiên

đã

hiểu ám chỉ của

cô, hai mắt trợn lên, bộ mặt nháy mắt nóng hồng, lắp bắp

nói.

"cô



nói...

anh

ta có thể... Ôm

cô..."

"Trèo lên lầu 5." Người đàn ông mở miệng

nói

tiếp.

một

câu này, làm cho cả hai người phụ nữ đều vội quay đầu, chỉ thấy Lã Kì Phong

không

biết khi nào

đã

đến đây, liền đứng ở bên cạnh

cô, mỉm cười mở miệng.

"Đúng vậy, tôi có thể. Chỉ cần



ấy muốn, tôi nguyện ý ôm



ấy

đi

đến bất kỳ địa phương nào."

Nghe thấy thế, đổi lại là khuôn mặt

nhỏ

nhắn của



bạo hồng,



trừng mắt người đàn ông kia, cái miệng

nhỏ

nhắn hơi giương lên, nhất thời có chút ù tai, muốn tìm cái động để chui vào.

"A..." Chị Trần

không

nhịn được nâng tay che khuôn mặt

nhỏ

nhắn."A..."

"Chị Trần, đúng

không?

đã

lâu

không

thấy."

anh

lễ phép khách khí chào hỏi bà tám kia.

"Ách, đúng,

đã

lâu

không

thấy." Chị Trần mặt đỏ tai hồng nhìn

anh, lắp bắp

nói: "Cái kia, chồng tôi hình như

đang

gọi tôi, tôi phải

đi

trước, lần khác tán gẫu."

nói

xong, chị Trần tỷ nhanh chóng xoay người

đi

mất.