Phía bên ngoài đã bắt đầu bốc cháy nghi ngút, lửa nhanh chóng lan toả vào bên trong, nhưng Đoan Uất Liễm dường như không có dáng vẻ sợ hãi, cô chậm rãi tiến sâu vào Nghiêu gia mặc kệ ngọn lửa như con thú khổng lồ đang khát khao muốn nuốt chừng cả ngôi biệt thự.
Đáng lẽ cô nên làm thế này sớm hơn, nên tự thiêu chính mình để chuộc lỗi với người ba nơi chín suối. Cô không đáng làm con của ông, không đáng làm con của người đàn ông tên Đoan Thiệu Niên người người tung hô. Ba cô giỏi như vậy, một tay nuôi dạy cô, một tay gầy dựng Đoan thị phát triển lớn mạnh. Nhưng hiện tại Đoan thị chẳng còn là Đoan thị nữa, ba cô mất, Đoan thị đối diện với nguy cơ phá sản, tổn thất lên tới gần trăm tỷ đồng, nếu không phải Nghiêu Cảnh Hiên đưa tay giúp, cuộc sống của cô cũng không dễ dàng gì.
Cả cuộc đời của Đoan Uất Liễm cô nợ hai người đàn ông, một là người sinh ra cô, nuôi nấng cô, một là người cô yêu thương nhất.
Lửa ngày một lớn, nhiệt độ trong biệt thự cũng đã trở nên nóng hơn, khói đen nghi ngút, Đoan Uất Liễm bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn. Luồng khói đen kia nuốt trọn lấy không khí.
Nền đá cẩm thạch nóng ran, Đoan Uất Liễm bước một bước, đôi bàn chân nóng tựa bị thiêu đốt, nhưng cô vẫn mặc kệ bình tĩnh bước lên phòng ngủ chính.
Kỳ thực, căn phòng này vẫn treo tấm ảnh cưới bảy năm trước của cô và Nghiêu Cảnh Hiên, nhưng hiện tại cô mới để ý. Thoáng chốc, thời gian giống như có cánh mà bay, nhanh như vậy đã được bảy năm rồi. Bảy năm lúc chia ly lúc tái hợp nhưng trái tim cô chưa từng quên anh, trong trái tim ấy Nghiêu Cảnh Hiên vẫn là thứ trụ vững chắc nhất.
Đoan Uất Liễm đưa tay vuốt ve gương mặt của anh trên tấm ảnh. Cô không khóc bởi vì cảm thấy bản thân không xứng đáng.
Cô từng oán, từng hận Nghiêu Cảnh Hiên vì sao đối xử với cô nhẫn tâm, vì sao lại đem lòng yêu Bạch Diễm Hoạ. Hoá ra người nhẫn tâm từ trước đến nay lại là cô. Nếu cô không gây ra tai nạn, anh cũng không bị bức đến đường cùng.
" Cảnh Hiên, em yêu anh, yêu anh thật đấy ".
Nếu ông trời cho phép cô ngược về quá khứ cô nhất định sẽ bám riết anh, mặc kệ anh chán ghét hay không cô vẫn sẽ nói một câu em yêu anh. Giờ muộn rồi, hối hận cũng không có ích.
Nghiêu Cảnh Hiên bị hành động của cô làm cho bất ngờ, thất thần một lúc lâu. Trong đầu như có quả bom phát nổ, bùm một tiếng. Anh chỉ biết, chuyện của ba cô giấu không nổi nữa. Thế nên Liễm Nhi của anh mới thế này, vì muốn chuộc lỗi mà tự thiêu sống chính mình.
Bối Kiệt cũng kịp thời chạy đến, Nghiêu Cảnh Hiên bảo anh ta gọi cứu hoả, còn mình thì vòng ra sau biệt thự, vào từ cửa sau, cũng may lửa vẫn chưa cháy đến chỗ này.
Nghiêu Cảnh Hiên bước vào, khói đen che mất tầm nhìn, anh không nhìn thấy phía trước chỉ có thể dùng sự quen thuộc đối với biệt thự để đi tìm Đoan Uất Liễm.
" Liễm Nhi! Liễm Nhi ".
Nghiêu Cảnh Hiên hét lên, nhưng không có một tiếng đáp lại. Anh không biết cô nghe thấy không, không biết cô có phải cố tình không trả lời lại anh.
Nghiêu Cảnh Hiên tìm quanh đại sảnh nhưng không thấy. Lửa càng lúc càng cháy dữ dội, nhiệt độ trong phòng cũng tăng cao, không khí ngột ngạt vô cùng. Anh men theo lan can cầu thang, chạy lên phòng ngủ chính.
" Liễm Nhi, Liễm Nhi, em có nghe thấy không? Liễm Nhi, xin em hãy trả lời anh ".
Nghiêu Cảnh Hiên lo lắng vô cùng, anh điên cuồng hét tên cô. Có lẽ ban nãy hành động quá mạnh khiến miệng vết thương bị hở, huyết đỏ chảy ra. Anh nén đau, một lần nữa gọi tên cô.
" Liễm Nhi, Liễm Nhi. Đoan Uất Liễm, Đoan Uất Liễm ".
" A... ".
Nghiêu Cảnh Hiên bất chợt hét một tiếng thảm thiết. Đoan Uất Liễm đứng phía sau lưng anh, đâm trực diện vào người anh một nhát dao. Cô cười, cười thật lớn.
" Haha. Nghiêu Cảnh Hiên, anh phải chết, phải chết đi! ".
Chưa đầy một phút sau anh lại nghe thấy tiếng của cô.
" Đừng, dừng lại đi, xin cô đừng làm hại anh ấy ".
Khói đen dày đặc khiến hô hấp của Nghiêu Cảnh Hiên cực kỳ khó khăn, lại thêm việc trên người anh có vết thương nghiêm trọng nên thần trí dần dần trở nên mơ hồ. Nghiêu Cảnh Hiên cố gắng khiến bản thân trở nên tỉnh táo, vì Đoan Uất Liễm, anh không thể gục ngã.
" Liễm Nhi ".
Nghiêu Cảnh Hiên yếu ớt gọi tên cô.
" A... ".
Đoan Uất Liễm tiếp tục phát điên, nhân cách thứ hai có lẽ chịu đủ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu bùng phát mạnh mẽ. Trên tay cô cầm chắc con dao, lại một lần nữa đâm trực diện vào người Nghiêu Cảnh Hiên.
" Không. Không! Đừng làm tổn thương anh ấy ".
Một tay Đoan Uất Liễm giữ chặt lấy cổ tay đang cầm lấy con dao nhuốm đầy máu tươi kia, một tay đang cố gắng vùng vẫy.
Không phải cô, kỳ thực không phải cô.
" Liễm Nhi, tỉnh táo, tỉnh táo ".
Nghiêu Cảnh cũng giữ chặt lấy hai tay Đoan Uất Liễm. Vì đau đớn, vì trụ không nổi nữa mà quỳ rạp xuống nền đất. Hai đầu gối cũng vì thế mà bỏng rát.
Anh nghe thấy tiếng xe cứu hoả từ xa vọng tới, cố một chút nữa thôi anh và cô đều bình an.
Nhưng Nghiêu Cảnh Hiên đã coi thường sức lực của nhân cách thứ hai, cô ta vùng lên, đẩy mạnh Nghiêu Cảnh Hiên ra xa khiến người anh đυ.ng mạnh vào thành giường. Ngay lúc ấy, Đoan Uất Liễm lại tiếp tục bồ nhào về phía anh, từng nhát dao cứ thế đâm vào người Nghiêu Cảnh Hiên.
" Ai bảo anh giấu tôi? Anh có tư cách gì giấu tôi? Anh biến tôi thành người xấu vì thế anh phải chết, phải chết ".
Đoan Uất Liễm cực kỳ điên cuồng. Nơi đáy mắt cô hằn rõ tia phẫn nộ cùng oán hận. Nhân cách thứ hai đã hoàn toàn thay thế triệt để nhân cách chính thống.
Ngay lúc nhát dao cuối cùng chuẩn bị kết liễu mạng sống còn thoi thót của Nghiêu Cảnh Hiên, Cốt Tư Nặc đột nhiên xuất hiện, hắn dùng lực đập mạnh vào gáy khiến cô ngất đi.
Nghiêu Cảnh Hiên ngã xuống, vẫn còn chút tỉnh táo, gắng hết sức nói. Mà lời vừa dứt anh cũng vì kiệt sức mà ngất đi.
" Cứu... Cứu cô ấy! ".
[... ]
Năm năm sau.
Nghiêu Cảnh Hiên chậm rãi mở mắt ra, xung quanh bốn bức tường đều là một mảng trắng xoá. Anh vừa động đậy một chút, liền nghe thấy tiếng động, là chất giọng vui mừng của Nghiêu phu nhân.
" Tiểu Hiên, tỉnh rồi! Tỉnh là tốt rồi ".
Bà dừng lại hành động cắm hoa, vội chạy tới xem Nghiêu Cảnh Hiên. Người con trai bà sinh hôn mê năm năm, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
" Mẹ ".
Nghiêu Cảnh Hiên khẽ cười, thấy bộ dạng vui vẻ của bà giống như một đứa trẻ năm tuổi vui vẻ khi được nhận phiếu bé ngoan mà lắc đầu.
" Liễm Nhi đâu? ".
Nghiêu phu nhân khựng lại, quả nhiên không sai vừa tỉnh dậy đã hỏi tới con bé Tiểu Liễm.
" Không sao rồi ".
" Tiểu Hiên, con hôn mê những năm năm đấy ".
Nghiêu Cảnh Hiên giật mình, hôn mê tận năm năm? Anh đã nằm trên giường bệnh trong một khoảng thời gian dài như thế, còn Đoan Uất Liễm, Liễm Nhi của anh thì sao? Vì sao cô lại không ở bệnh viện đợi anh tỉnh lại?
" Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ".
" Vụ hoả hoạn năm năm trước, Tiểu Liễm được Cốt Tư Nặc cứu nên không sao. Còn bản thân con mãi mới được cứu ra, hít nhiều khói độc, lại cộng thêm trên người toàn là vết thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều tuy không tổn hại đến tính mạng nhưng có khả năng sẽ trở thành người thực vật. Cũng may trời phù hộ con cuối cùng cũng tỉnh lại ".
Nghiêu phu nhân cảm thán hết chỗ nói. Những ngày con trai bà nằm bệnh viện, bà một mình quản giáo từ trên xuống dưới Nghiêu thị lại phải đến bệnh viện chăm sóc Nghiêu Cảnh Hiên, bận đến tối mày tối mũi.
" Liễm Nhi vì sao không đến thăm con? ".
" Tiểu Liễm sau khi được cứu ra, vài ngày sau liền tỉnh lại. Hơn nữa vừa mới tỉnh là nó tự mình đề nghị Cốt Tư Nặc đưa nó vào bệnh viện tâm thần. Chữa trị hai năm ở đó, cũng đã khỏi hẳn. Sau khi con bé xuất viện, mẹ có cho người đi nghe tin tức, nhưng thứ nhận lại chỉ là con số không ".
Nghiêu Cảnh Hiên nghe xong, cả người tựa như chết lặng, nơi đáy mắt nhuốm một màu thất vọng. Năm năm anh nằm trên giường bệnh, cô cũng mất tích đã ba năm...
[... ]
Nghiêu Cảnh Hiên sau khi tỉnh lại bị Nghiêu phu nhân cưỡng chế tĩnh dưỡng một tuần trong bệnh viện. Một tuần tiếp đó đã nhanh chóng tiếp quản toàn bộ những vấn đề liên quan đến tập đoàn Nghiêu thị. Sau khi xuất viện, Nghiêu Cảnh Hiên cũng đã cho người đi kiếm tung tích của Đoan Uất Liễm.
Sắp tới cuộc họp cổ đông, thời gian chỉ còn lại vỏn vẹn đúng một tiếng đồng hồ nữa Cốt Tư Nặc gửi tin nhắn cho anh, nội dung tin nhắn: Tôi và Bạc Sơ, quyết định đưa Tiểu Bảo ra nước ngoài sinh sống. Dù gì tôi cũng giúp anh cứu cô ấy, đến tiễn tôi một đoạn coi như trả ơn.
Nghiêu Cảnh Hiên khẽ cười, lệnh cho Bối Kiệt dời lịch họp cổ đông sang ngày khác. Cốt Tư Nặc, nói gì thì nói cũng là hắn đã giúp anh, phần ân nghĩa này không thể không trả.
Sân bay.
Nghiêu Cảnh Hiên đến sân bay liền nhìn thấy một nhà ba người Cốt Tư Nặc đã ngồi trên ghế chờ, hạnh phúc vô cùng. Cốt Tư Nặc có lẽ đã buông bỏ được đoạn tình cảm hắn giành cho Đoan Uất Liễm, và cũng toàn tâm toàn ý hướng về phía Bạc Sơ và cậu nhóc Cốt Uất Bảo.
Khoảng khắc nhìn thấy gia đình nhỏ bé kia anh đã nghĩ, nếu như mọi chuyện không chuyển biến phức tạp anh và Đoan Uất Liễm có phải sẽ giống như bọn họ, có gia đình của riêng mình hay không?
Nghiêu Cảnh Hiên thu lại dòng suy nghĩ, anh vừa bước một bước liền nhìn thấy Đoan Uất Liễm chạy tới chào tạm biệt gia đình của Cốt Tư Nặc. Một khắc ấy, anh sững sờ, chân tựa như chôn tại chỗ.
Ngược xuôi tìm kiếm cô cuối cùng cũng đã có kết quả.
" Nghiêu Cảnh Hiên ".
Cốt Tư Nặc gọi lớn tên anh.
Nghiêu Cảnh Hiên liền theo phản xạ xoay người
lại, khi ấy ánh mắt anh và cô giao nhau, cô khác xa với suy nghĩ của anh, cô chẳng hề né tránh, cứ thế trực tiếp đối diện với anh.
" Đi đây ".
Lời vừa dứt, gia đình Cốt Tư Nặc liền tiến vào bên trong làm thủ tục, chỉ còn lại mình anh và Đoan Uất Liễm đứng đó.
Cô nhìn anh, ánh mắt trong trẻo kia dịu dàng vô cùng. Trong năm năm, hai năm chữa bệnh, ba năm còn lại cô một mình đi khắp các nước tự suy nghĩ về cuộc đời, về chính bản thân mình.
Từng đọc qua một cuốn sách, có nói: Những chuyện đã qua đừng ôm chấp niệm quá sâu. Cứ giữ quá khứ khư khư bên cạnh mình thứ nhận lại đâu phải hạnh phúc mà chỉ có khổ đau. Buông bỏ quá khứ, tập trung vào hiện tại và tương lai mới là việc làm tốt nhất với chính bản thân và những người xung quanh.
Ba cô có lẽ không muốn cô sống dở chết dở, càng không muốn cô vì cái chết của ông mà huỷ đi mạng sống của chính mình.
Anh cũng vậy, chỉ mong cô hạnh phúc.
Đoan Uất Liễm chạy tới ôm thật chặt lấy Nghiêu Cảnh Hiên, khẽ nói.
" Cảnh Hiên, em về rồi ".
HOÀN CHÍHH VĂN.