Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 12

Bạch Lỵ tâm trạng lúc này đúng là không tốt, tóc rối tung, mặt mũi trắng bệch, trên người mặc đồng phục bệnh viện rộng thùng thình, trên mu bàn tay còn có dấu xanh tím do kim truyền dịch lưu lại, cả người toát lên vẻ điên cuồng, nào giống như cô gái ôn nhu tao nhã ngày xưa.

"Đỗ Dương, tao muốn mày chết không được tử tế!"

Vân Kha sắc mặt âm trầm, đem Diệp Chi Châu nhét trở lại trong chăn, đứng dậy ngăn cản Bạch Lỵ, ánh mắt mang theo gai băng nhọn hoắt: "Cô Bạch, mời cô đi ra ngoài."

"Anh Vân, anh bị nó lừa rồi!" Bạch Lỵ rít gào như bị hỏng mất, dùng sức nắm cánh tay hắn, vội vã nói: "Anh Vân, nó là thằng đứa lừa đảo! Dáng vẻ nhát gan hướng nội trước kia của nó đều là giả vờ, anh có biết hay không, nó ở trong bóng tối uy hϊếp Văn..."

Tinh thần lực khổng lồ trong nháy mắt bùng nổ, đem cả phòng bệnh bao trùm trong đó, Diệp Chi Châu đạp chăn ngồi dậy, nhìn Bạch Lỵ hai mắt trợn to, khẽ mỉm cười: "Uy hϊếp ai? Văn gì? Ý cô là bản thiết kế thời trang trẻ em tôi gửi cho nhà họ Văn?" Cậu xuống giường đi tới sau lưng Vân Kha, đặt tay mình lên vai Bạch Lỵ, vô tội nói: "Chị Lỵ Lỵ có phải hiểu lầm không? Bản thiết kế kia là di vật mẹ tôi để lại cho tôi, tôi nghe nói chú Văn cùng cha mẹ tôi năm đó quan hệ rất tốt, liền gửi cho gã hỏi một chút bản thiết kế kia là được sáng tác lúc nào thôi. Mà đúng rồi, đồ tôi gửi cho chú Văn, chị Lỵ Lỵ làm sao biết được?"

Trong đầu giống như bị kim châm không ngừng đâm chọc, trán Bạch Lỵ chảy ra mồ hôi lạnh, tay run rẩy, làm thế nào cũng không thể rút lại được, giãy giụa nói: "Là... là tao trong lúc vô tình phát hiện..." Nói đến đấy đột nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Chi Châu, giọng điệu quỷ dị: "Mày muốn hại tao, họ Văn cũng muốn hại tao, chúng mày chờ, tao sẽ bảo cậu họ gϊếŧ hết chúng mày."

Hai chú cảnh sát đột nhiên xông vào phòng bệnh, động tác nhanh chóng đem Bạch Lỵ còng đi, lạnh lùng nói: "Bạch Lỵ, căn cứ lời nói của Lý Quần ghi trong camera xe, chúng tôi nghi ngờ cô và nghi phạm cấu kết với nhau với tội danh cố ý gây thương tích. Yêu cầu cô đi theo chúng tôi một chuyến."

Từ người bị hại biến thành nghi phạm - muốn phạm tội nhưng đã không thông minh lại còn bị đồng bọn ngu xuẩn thiết kế, nội dung vở kịch đi kiểu này cũng thật vi diệu. Viên cảnh sát trẻ xem xong camera biểu thị bản thân không còn gì nói lên lời.

Bạch Lỵ giãy dụa bị bắt đi.

Phòng bệnh lại bình lặng như trước. Vân Kha quay người, sâu sắc nhìn Diệp Chi Châu, giơ tay khẽ vuốt nhẹ băng gạc trên trán cậu, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc: "Mới vừa rồi trong phòng... Còn có tiếng kèn trước khi ngủ, và cả Lý Quần nhận tội trong camera... Là do em làm sao?"

Diệp Chi Châu còn đang thoả mãn với kết cục của Bạch Lỵ, bị hắn làm cho kinh hách, cứng đờ đứng đó không biết làm sao. Vân Kha có thể nhận ra được cậu phóng thích tinh thần lực, lẽ nào hắn cũng thức tỉnh? Tinh thần lực của con người không phải là do trải qua sự tiến hoá và biến dị trong thời gian dài mới sản sinh ra sao? Vân Kha tên yêu quái này... Còn có tia tinh thần lực mang tính công kích lần trước cậu phát hiện ra...

"Anh đoán đúng rồi?" Nhận ra cậu đứng đó không động, Vân Kha khẽ mỉm cười, đột nhiên cúi đầu hôn cậu, dán lên môi cậu nhẹ giọng nói: "Tiểu Dương, anh nói rồi, sau này anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt... Cho dù em có thế nào, cũng đừng sợ." Hương bạc hà thanh đạm nhè nhẹ truyền tới, xúc cảm ấm áp trên môi dần ám muội ôn nhu, đôi mắt hổ phách xinh đẹp hơi khép hờ, mang theo thần sắc quyến luyến dịu dàng. Vai bị nắm chặt, thân thể hơi bị động, cả người được cái ôm ấm áp bọc lấy.

Sao... Chuyện gì xảy ra a? Làm sao lại hôn lên rồi? Chẳng lẽ không phải là kiêng kị và chất vấn sao? Không đem cậu trói lại mang đi nghiên cứu sao? Tình huống hiện tại là thế nào a?

"Tiểu Dương, há miệng."

"Vân... A!"

Môi bị cạy ra, đầu lưỡi bị cuốn lấy, hàm trên bị liếʍ nhẹ nhàng, mang theo một tia ngọt ngào run rẩy. Cậu muốn thoát khỏi loại thân mật đầy dằn vặt này, sau đầu lại bị người tóm lấy, răng môi dây dưa càng thêm kịch liệt.

"Anh Vân..." Tay hốt hoảng khước từ, bất đắc dĩ là thân thể không hăng hái, mềm nhũn không có khí lực gì.

Một lúc lâu sau, Vân Kha thoả mãn lui lại, một tay vuốt ve sau lưng giúp cậu hô hấp vững vàng, thanh âm tràn ngập sung sướиɠ: "Lần sau hôn môi nhớ dùng mũi để thở, biết không?"

"Còn... còn có lần sau?" Diệp Chi Châu lớn tiếng chất vấn, bị ngữ khí của hắn phá huỷ tâm trạng sạch sành sanh. Cậu có chút ảo não đem người đẩy ra, mạnh mẽ dùng ống tay áo chùi đi ẩm ướt trên môi, nghiêm mặt nói: "Anh không có gì muốn hỏi sao?"

Đáng ghét Cậu cư nhiên không ghét nụ hôn này! Thế giới này tuyệt đối có vấn đề!

Vân Kha mỉm cười nhìn cậu, suy nghĩ một chút hỏi: "Đói bụng chưa? Anh kêu Dương Chấp đi mua chút cháo, còn ấm đấy."

"Vân Kha!" Diệp Chi Châu cảm thấy bản thân sắp nổ tung rồi.

"Anh quả thật có rất nhiều vấn đề muốn hỏi em." Vân Kha tiến tới ôm chặt vai cậu, đột nhiên táo bạo hẳn lên: "Nhưng anh không nghĩ sẽ ép buộc em. Nhà họ Văn, tai nạn giao thông, Lý Quần, Bạch Lỵ... Còn có bản thiết kế em vừa nhắc tới, anh cũng tra ra được vài thứ, nhưng hiện tại xem ra còn không hiểu được bằng em. Tiểu Dương, thứ... năng lực đó của em, em có nguyện ý nói cho anh biết không?"

Diệp Chi Châu nhìn ánh mắt ôn nhu bao dung của hắn, miệng há ra nhưng không thể thốt nên lời, tâm trạng cũng không còn nóng nảy như vừa rồi, có chút luống cuống ngồi trên giường. Trong đầu cậu, những chi tiết nhỏ khi sống chung cùng Vân Kha xoay mòng mòng trong đầu, một lúc lâu sau cậu mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu khẳng định nói: "Em sẽ cho anh biết." Người này có thể tín nhiệm, cậu giờ khắc này cực kỳ tự tin, hơn nữa nếu như Vân Kha chịu giúp đỡ, cậu muốn báo thù cũng sẽ dễ dàng hơn.

Hai người song song ngồi trên giường bệnh, một người từ từ nói, một người an tĩnh lắng nghe. Rõ ràng nội dung cũng không nhiều, nhưng đến khi nói xong cũng mất cả tiếng đồng hồ. Nhận chén nước uống một ngụm cho thuận giọng, cậu đi nhà vệ sinh đem quần áo bẩn thay ra, lấy từ trong quần áo một cái USB đưa cho Vân Kha: "Chính là thứ này, bên trong có đầy đủ chứng cứ có thể lật đổ nhà họ Văn."

Vân Kha nhận lấy nó, vuốt ve mấy lần, đột nhiên đứng dậy ôm cậu, cọ nhẹ lên mái tóc cậu, thở dài: "Tiểu Dương, em cực khổ rồi."

"Không cực khổ." Cậu cũng không chống cự cái ôm này, nhưng cũng không đón hùa theo. Gom được những thứ này, xác thực là không cực khổ.

"Chuyện còn lại anh sẽ xử lý." Vân Kha buông cậu ra, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo: "Chúng sẽ phải trả cái giá thật lớn."

Đem người dỗ ngủ say, Vân Kha mới cẩn thận rời khỏi phòng bệnh, nguỵ trang ôn nhu và bình tĩnh trên mặt trong nháy mắt bị biểu tình tiêu điều lãnh khốc thay thế, khí lạnh quanh thân không biến mất mà còn mạnh hơn, ép người ta đến không dám ngẩng đầu lên. Ba mạng người, tiếp cận đến hơn 10 năm. Được lắm Văn Trí Trung!

"Ông... ông chủ..." Dương Chấp vốn đứng ngoài cửa chờ, bị khí tức tàn bạo ác liệt của hắn hù đến, lắp bắp nói: "Xe đã chuẩn bị xong, còn có những thứ mà ngài yêu cầu cũng chuẩn bị xong."

"Đi đến cục cảnh sát." Hắn hơi thu lại tâm tình của mình, nhanh chân đi ra ngoài, ánh mắt ám trầm. Tiểu Dương làm rất khá, nhưng mà không đủ, còn thiếu rất nhiều.

Trong phòng bệnh, Diệp Chi Châu mở mắt ra, sờ điện thoại di động trên đầu giường tìm một hòm thư xa lạ - hồn kỳ một cái đã rút, tâm tình nữ chủ sắp hỏng mất, chính là thời điểm rút nốt cái còn lại.

Thời điểm nhận được email lạ, Dương Uy đang ăn điểm tâm, thấy địa chỉ là từ trong nước gửi đến, y khẽ mỉm cười, tưởng đó là vị hôn thê cuối cùng cũng hết giận rồi liên lạc. Thế nhưng, sau khi xem xong email, ý nghĩ này triệt để bị y đá ra khỏi óc, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Vì trốn tránh lễ đính hôn mới trốn về nước, sau đó gặp tai nạn giao thông, mất trí nhớ, đối với người đàn ông giúp đỡ lại sống chết dây dưa, sau khi bị đuổi đi còn âm mưu muốn hại em trai người ta, bây giờ vì dính phải hiềm nghi cố ý gây thương tích nên bị cảnh sát bắt giữ. Ngắn ngủi hơn 1000 chữ, lại miêu tả một Bạch Lỵ hoàn toàn xa lạ. Bên dưới email còn đính kèm vài tấm hình, y mở ra từng cái, lòng y càng ngày càng nguội lạnh.

Đây là hình chụp tin nhắn tán gẫu giữa Bạch Lỵ và Hà Vị Hương. Hai người tuỳ ý lên án mạnh mẽ y ngu xuẩn từ bỏ quyền thừa kế, sau đó lên kế hoạch làm sao tránh khỏi nghi thức đính hôn, giải thích như thế nào cùng y giải trừ hôn ước, nếu như có thể tìm được một người đàn ông so với y còn "cao cấp" hơn.

Số điện thoại của Bạch Lỵ và cả cách hành văn của cô ta, y sớm đã quen đến thuộc lòng, còn có cả một vài nick-name nho nhỏ mà chỉ hai người mới biết... Dương Uy cảm thấy bản thân rơi vào một lời nói dối vô cùng lớn, vị hôn thê trước mặt mình luôn ôn nhu săn sóc, nhưng những thứ này...

Chỉ bị hỗn loạn trong nháy mắt, y hoàn hồn lại ngay lập, tự hỏi lỗ thủng có thể xuất hiện trong này, cuối cùng tỉnh táo hơn, lấy điện thoại gọi cho Hà Vị Hương. Hai phút sau, điện thoại bị cắt đứt, y lần thứ

hai qua loa lấy lệ trở về. Đã mấy tháng không liên hệ với vị hôn thê, Dương Uy rốt cục cũng thừa nhận, e rằng xuất ngoại du lịch chỉ là cái cớ Bạch Lỵ lừa y mà thôi.

Tình cảm hơn 10 năm, y cũng không nguyện ý đi hoài nghi Bạch Lỵ, nhưng giữa trưa nhận được tin tức người nhà đưa tới, y bối rồi. Không tra được, hoàn toàn không tra được thông tin Bạch Lỵ về nước, cũng không tra được hành tung của cô ta ở quốc nội.

... Toàn bộ suy đoán trong email đều ứng nghiệm.

Lần thứ hai ngồi trước máy tính mở lại email, trên mặt y khá nặng nề, từng câu từng chữ suy ngẫm một lần, cuối cùng cũng quyết định. Sự thật rốt cục là như thế nào, y muốn đích thân đi chứng thực.

Diệp Chi Châu nhìn nhắc nhở trong màn sáng, hơi nhíu mày: "Vị hôn phu chính quy này của nữ chủ tình cảm thật sâu a! Nhìn thấy hình ảnh có lực trùng kích như vậy, thế mà tỉ lệ chỉ giảm có 2%."

[Xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Ánh mắt cậu loé loé, gõ gõ mặt gương trang điểm, sâu xa nói: "Thông Thiên a, tao có khá nhiều vấn đề, chỉ có mày có thể giải đáp. Như thế nào, chúng ta thẳng thắn nói chuyện một lần?"

Màn sáng loé loé, phạch một cái biến mất.

"Lại giả chết?"

Hệ thống giữ yên lặng.

Sau 10 phút, xác nhận là không chiếm được đáp lại, Diệp Chi Châu dùng sức nắm lấy gương trang điểm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày chờ đấy, sớm muộn gì cũng có ngày mày phải cầu xin tao."

Gương trang điểm rung rung, TV trong phòng bệnh đột nhiên tự động mở lên, hình ảnh nháy chuyển, biến thành kênh tin tức.

"Hôm qua, nhãn hiệu thời trang Văn Cẩm đột nhiên tuôn ra vụ bê bối đánh cắp ý tưởng, ông chủ Văn Phú Cường vì hiềm nghi đánh cắp bí mật thương mại và cạnh tranh bất chính nên đang bị tạm giam..."

Lực chú ý của cậu trong nháy mắt bị nội dung tin tức thu hút, hơi kinh ngạc với tốc độ của Vân Kha. Cậu đem chứng cứ đưa cho hắn mới được mười mấy tiếng, người nắm quyền nhà họ Văn liền bị bắt?

Hiệu suất làm việc này... thật sự là cao.

Sự thật chứng minh, cậu kinh ngạc quá sớm.

Mấy ngày sau đó, nhà họ Văn không ngừng tuôn ra các loại bê bối không nhỏ. Trốn thuế buôn lậu, đạo nhái sản phẩm, ức hϊếp công nhân,... vô vàn các kiểu. Còn có cả gièm pha của cả nhà họ Văn, như con trưởng thâm hụt công khoản; con gái thứ hai chưa kết hôn đã mang thai, còn là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người ta; con thứ ba chơi ma tuý dính phải hiềm nghi gϊếŧ người bị cảnh sát mời đi uống trà,... Chỉ vài ngày, họ Văn toàn quân bị diệt.

Nhưng đó vẫn chưa xong, xui xẻo kế tiếp là những nhà thông gia với nhà họ Văn, đầu tiên chính là họ Tôn giúp nữ chính cung cấp thuốc. Dùng thuốc trái pháp luật, buôn bán giả dối, buôn lậu dược phẩm phi pháp,... Tội danh kê một đống lớn, đủ khiến cả nhà họ Tôn bị giam trong tù.

Diệp Chi Châu triệt để bối rối rồi. Trong kế hoạch của cậu, muốn diệt họ Văn còn cần quá trình không ngắn, dù sao vụ án ba mạng người kia cũng đã quá lâu. Mà hiện tại, hết thảy mọi chuyện, Vân Kha chỉ trong vài ngày liền làm được, còn tiện thể đem thông gia của nhà họ Văn không nằm trong kế hoạch của cậu cũng tóm được. Anh ấy thật sự là quá lợi hại!

.........