Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 7

Kết quả khám sức khoẻ cho thấy thân thể Diệp Chi Châu rất bình thường, thậm chí còn khoẻ mạnh hơn trước kia. Vân Kha cau mày nhìn chằm chằm báo cáo sức khoẻ hồi lâu, vẫn không yên lắm, kéo cậu đến bệnh viện khác kiểm tra một lần. Kết quả đi ra, vẫn bình thường.

Vài ngày sau, Diệp Chi Châu làm gì cũng bị Vân Kha nhất nhất để ý, đặc biệt là lúc ăn cơm, vì thế cậu còn ép buộc mình ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm. Cân nặng vẫn theo một cách không khoa học mà tụt xuống, tác dụng phụ gầy thần tốc cũng xuất hiện theo. Một tháng sau, cân nặng của cậu cũng tụt xuống mức của người bình thường, biến thành một mỹ thiếu niên tuấn tú thon dài.

Đổi sang quần áo bác Phúc tỉ mỉ chuẩn bị, Diệp Chi Châu đứng trước gương, nhìn bộ dáng hiện tại của mình, giật giật khoé miệng. Môi hồng răng trắng, mắt hạnh môi mỏng, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, tóc mái hơi dài... Đúng là cực giống con gái. May mà lông mày của cậu nhìn anh khí, bộ dáng đường nét rõ ràng là của con trai, nếu không thì...

Nhớ đến quãng thời gian này, Vân Kha thỉnh thoảng nhìn cậu thâm trầm, cậu giơ tay kéo kéo tóc mái dài: "Cũng nên đi cắt tóc rồi..." Cậu muốn bản thân thành thiếu niên anh tuấn tiêu sái, nhưng bây giờ... Thôi thì trước hết cắt tóc đã.

Cân nặng Diệp Chi Châu ổn định rồi, Vân Kha lập tức lại lôi cậu đi khám sức khoẻ, kết quả đương nhiên vẫn bình thường. Cuối cùng cũng tiếp nhận chuyện Diệp Chi Châu gầy đột biến mà còn khoẻ hơn lúc trước, hắn thừa dịp cuối tuần, đem thiếu niên Diệp Chi Châu cố gắng học tập đi trung tâm thương mại.

"Quần áo của em nhiều lắm rồi, tuần trước bác Phúc còn mua cho em mấy bộ." Giống phần đông nam giới, Diệp Chi Châu đối với việc dạo phố ghét cay ghét đắng. Ở thế giới của cậu, mua sắm trực tuyến trở thành chủ đạo, ra cửa dạo phố chủ yếu là các bà nội trợ rảnh rỗi đến nhàm chán, cho nên cậu thật sự không dậy nổi hứng thú.

"Cuối năm công ty có tiệc rượu, anh chuẩn bị mang em đi giới thiệu. Hôm nay đi đo thước tấc, kêu người may vest cho em." Vân Kha thuần thục lái xe xuống nơi giữ xe, nghiêng người giúp cậu tháo đai an toàn.

Đối với hành động tiện tay chăm sóc dạo gần đây của hắn, Diệp Chi Châu sớm đã quen, một bên giơ tay phối hợp, một bên cố ý nói: "Trước đây sao không thấy anh dẫn em đi tiệc rượu? Có phải chê em ngày trước béo quá nên xấu không?" Hơn tháng nay, cậu nhìn thấu bản chất mặt lạnh tâm mềm của hắn, nói chuyện càng ngày càng tuỳ tiện.

"Đồ ngốc!" Vân Kha theo thói quen cau mày, trong mắt lại ấm áp: "Trước đây không cho em đi vì em còn nhỏ, sợ hoàn cảnh như vậy doạ em. Bây giờ em lớn hơn rồi, tiếp xúc sự vụ công ty được một thời gian, cũng đến lúc cho em đi tiếp xúc với vài người trong cao tầng quản lý."

Cậu cầm ba lô mở cửa xuống xe, gan lớn hừ hừ cười: "Cẩn thận đến lúc đó em làm anh mất mặt."

Vân Kha cũng xuống xe, bước đi chung với cậu, vò đầu cậu: "Sẽ không, anh tin tưởng em."

"Được rồi, kỳ thật em cũng tin tưởng chính mình." Cậu kiêu ngạo ưỡn ngực, hất tay hắn ra, dáng vẻ đắc ý giống con khổng tước.

Vân Kha liếc nhìn tay mình, lại nhìn mớ tóc rối che khuất xoáy tròn trên đỉnh đầu cậu, ngón tay không tự chủ được chà xát hai cái, thu vào túi áo: "Không thể kiêu ngạo, trong lĩnh vực kinh doanh đó là tối kỵ."

"Biết rồi mà! Được rồi, thang máy đến, chúng ta tốc chiến tốc thắng."

Nhà họ Vân có cửa hàng quần áo riêng, tất cả phương thức phục vụ đều là tốt nhất, chất lượng mọi thứ đều hoàn hảo nhất. Hai người thử vài lượt quần áo xong, Vân Kha mặc kệ Diệp Chi Châu chọn cho cậu một bộ âu phục nhàn nhã.

"Em còn tưởng thay quần áo rồi mới được về." Diệp Chi Châu giật nhẹ quần áo mới hơi không dễ chịu trên người. Cậu kì thật là một trạch nam, mặc quần áo chủ yếu đều là loại thoải mái rộng rãi, âu phục cậu mặc không quen tí nào.

Vân Kha thu hồi tầm mắt vẫn dính trên người cậu, giơ tay giúp cậu chỉnh cổ áo sơ mi, giọng điệu không thể cự tuyệt: "Bộ quần áo kia của em quá lớn, liền mặc cái này, lát nữa đi may thêm áo choàng."

Trong một số việc, Vân Kha thỉnh thoảng sẽ biến về hình thức bá đạo ngày trước, Diệp Chi Châu đối với cái này chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì.

"Được rồi." Cậu thoả hiệp gật đầu, cởϊ áσ khoác ném vào ngực Vân Kha, quay người chạy vào toilet, vừa chạy vừa nói: "Vân ca giúp em cầm áo khoác đi, em đi rửa tay."

"Thực sự quá lười rồi!" Vân Kha nhìn cậu chạy xa, lắc lắc đầu, trên mặt mang theo một chút sủng nịnh khó phát hiện.

Diệp Chi Châu chạy đến khúc ngoặt thì chậm bước, thở dài một hơi. Vừa rồi hình như Vân Kha lại dùng ánh mắt thâm trầm sâu kín nhìn cậu, có chút kì lạ a... Cậu đang suy nghĩ miên man, một bóng trắng từ đâu đột ngột lao ra, đυ.ng mạnh vào ngực cậu. Cả người va vào tường, miệng bật thốt tiếng rêи ɾỉ nhỏ, cậu nhẹ nhàng đẩy người trong ngực ra, dù sức vò ngực: "Lúc chuyển hướng không được đi nhanh như vậy, rất dễ đυ.ng người ta."

"Xin lỗi, tôi không phải cố ý." Người mặc đồ trắng sau khi đứng vững liền nói xin lỗi, bộ dáng khá lễ phép: "Có bị đυ.ng thương chỗ nào không? Cần đi bệnh viện không?"

Giọng nói này... Bạch Lỵ?

Cậu đứng thẳng người, nhìn người kia lúc này mới lộ rõ mặt mũi, bật thốt lên: "Cô sao lại ở đây?"

"Cái gì?" Bạch Lỵ có chút nghi hoặc nhìn thiếu niên tinh xảo quý khí trước mặt, nhíu nhíu lông mày: "Cậu không có chuyện thì tôi đi trước, tôi không có thời gian." Nói rồi vội đi không thèm quay đầu lại.

Chuyện gì xảy ra a? Nữ chủ sao không giống bình thường nhẹ nhàng uyển chuyển đi lại mà lại vội vã như vậy? Dáng dấp ôn nhu cũng không thèm thể hiện luôn?

Cậu cau mày, men theo hướng Bạch Lỵ lặng lẽ theo đuôi. Bạch Lỵ bước đi rất nhanh, giống như sau lưng có cái gì đuổi theo cô ta vậy. Năm phút sau, cô ta đến bãi đậu xe dưới đất, trực tiếp lên xe của một người đàn ông trung niên, hai người ở trong xe nói chuyện vài phút rồi lái xe rời đi.

Bãi đậu xe không có máy sưởi, Diệp Chi Châu bị lạnh đến đỏ cả mũi. Nữ chủ vừa mới đi, cậu liền đi thang máy lên trên, trong đầu chọc chọc hỏi: "Thông Thiên, tư liệu về người đàn ông vừa rồi mày có không?"

Màn sáng bắn ra, bên trên rậm rạp chi chít toàn chữ là chữ.

Cậu nhanh chóng nhìn lướt qua một chút, kinh ngạc lên tiếng: "Cậu tư nhà họ Văn? Đối thủ một mất một còn của cha Đỗ?" Nữ chủ sao lại tiếp xúc với người này? Hơn nữa trong cốt truyện cũng không viết nữ chủ cùng người họ Văn có liên hệ... Lẽ nào đây cũng là một lỗ hổng của hệ thống sao?

Tiếng điện thoại đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cậu, cậu lập tức nhận điện thoại: "Anh ạ... À, em vừa từ toilet đi ra..."

"Lập tức xuống bãi đậu xe, anh ở cạnh xe chờ em." Giọng điệu Vân Kha nghiêm nghị: "Kết quả thẩm tra trà hoa đã có, bên trong xác thật có bỏ thêm này nọ. Thứ kia... không có gì tốt lành."

Tốn thời gian một tháng, kết quả thẩm tra trà hoa cuối cùng cũng có.

"Bên trong có bỏ thêm một loại thuốc mới được nghiên cứu, vật này còn chưa trải qua thí nghiệm lâm sàng nên chưa đưa vào sử dụng, cũng tương đối hiếm có, nên muốn tìm ra nó phải mất chút thời gian." Nhân viên nghiên cứu tóc hoa râm đẩy đẩy kính mắt, đem tư liệu trên tay lật qua lật lại: "Thuốc này dùng để đưa cho bệnh nhân tâm thần sử dụng, hiệu quả tuy tốt nhưng tác dụng phụ khá nặng, dùng hơi quá liều sẽ dễ bị nghiện. Thời gian dùng thuốc quá dài liền khiến người bệnh dần dần trở nên dễ tức giận, hiếu chiến, tốc độ phản ứng chậm chạp, trí nhớ kém... Nói chung là tác dụng phụ khá nhiều, cho nên thuốc này vẫn luôn không thể thông qua thí nghiệm lâm sàng."

Vân Kha càng nghe mặt càng đen, quanh thân khí áp thấp đến đáng sợ: "Một tháng trước Tiểu Dương từng dùng qua thuốc kia, sẽ có vấn đề gì không?"

"Dùng nhiều hay ít?"

Nhận ra cảm xúc Vân Kha có chút không đúng, Diệp Chi Châu nhanh chóng nắm tay hắn, nặn nặn hai cái tượng trưng cho động viên, thay hắn trả lời: "Chỉ dùng có chút xíu, ngay sau đó có đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo không sao hết."

Trên tay đột nhiên bị nhiệt lượng bao trùm khiến Vân Kha khựng lại. Khoảng thời gian này quan hệ hai người tuy nóng rất nhiều, nhưng tiếp xúc tứ chi không có bao nhiêu. Giờ khắc này đối phương theo bản năng có động tác an ủi lại khiến nhịp tim hắn hơi gia tốc. Hắn nghiêng đầu nhìn thiếu niên ôn hoà chăm chú, khí áp quanh thân không tự chủ tản đi, biểu tình cũng mềm hơn. Do dự một chút, cuối cùng kích động cũng chiến thắng lý trí, nhẹ nhàng động động bàn tay, đem ngón tay tuy đã thon dài hơn nhưng vẫn trắng nõn như cũ nắm chặt, sau đó gập ngón tay, mười ngón đan xen chặt chẽ.

"Vậy thì không sao cả." Nhân viên nghiên cứu đặt tư liệu xuống, kì quái liếc nhìn Vân Kha đột nhiên yên tĩnh nhu hoà, có lòng tốt hỏi: "Cần tôi giúp hai người báo cảnh sát không? Dám dùng thuốc trái pháp luật là tội rất nghiêm trọng, đứa nhỏ xinh đẹp thế này cũng dám bỏ thuốc, người kia lòng cũng thật độc ác."

"Không cần báo cảnh sát." Vân Kha lắc đầu, nặn nặn ngón tay Diệp Chi Châu phòng ngừa cậu tránh thoát, hướng nhân viên nghiên cứu nói: "Sở trưởng Hồ, xin cảm ơn ý tốt của ngài, chuyện này chúng ta hi vọng bản thân tự mình giải quyết. Đã khiến ngài khổ cực, xin cáo từ."

"Đi đi đi." Sở trưởng vung tay, cầm lấy tư liệu cất đi: "Lần sau còn gặp chuyện tương tự thì tìm đến viện của tôi, tôi ưu đãi chiết khấu cho 8%."

"Chờ đã, em còn có một vấn đề." Diệp Chi Châu vội vã mở miệng: "Ông Hồ, nếu như thuốc này cho người bệnh có chứng mất ngủ để dùng, sẽ có hiệu quả ra sao ạ?"

"Người có chứng mất ngủ?" Sở trưởng nhíu mày, khoa trương nói: "Vậy cũng không khác gì hút thuốc phiện. Thuốc này hiệu quả đầu tiên là tĩnh tâm yên giấc, uống xong là có thể ngủ ngon. Bạn nhỏ, cháu không nên ăn bậy ăn bạ, thứ đồ chơi kia đối với thân thể người khoẻ mạnh cũng có nguy hại không nhỏ."

Diệp Chi Châu lắc đầu một cái, cong ánh mắt cười, ngoan ngoãn trả lời: "Cháu không có ăn, chỉ là hiếu kì hỏi một chút. Cảm ơn ông Hồ ạ, chúng cháu đi trước, hẹn gặp lại!"

Sở trưởng vung tay, không

nhìn bọn họ nữa.

Vừa ra khỏi cửa, Diệp Chi Châu liền tránh thoát bàn tay của ai đó, vuốt bụng: "Anh, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Hai người sáng sớm ra khỏi cửa, sau đó đi thẳng đến viện nghiên cứu, dằn vặt đến giờ đã là hơn 1 giờ chiều, cậu đói đến muốn xỉu.

Ấm áp trong tay biến mất, trong mắt Vân Kha chợt loé một tia không muốn, nhưng rất nhanh liền che đi, đi ra ngoài trước: "Đi thôi! Hôm nay anh mời em ăn lẩu."

Diệp Chi Châu hoan hô một tiếng, vội vàng đuổi theo.

[Vân Kha cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau còn 35%, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]

Gợi ý hệ thống đột nhiên bắn ra làm cậu suýt nữa không đứng vững, ngã trên mặt đất cái oạch.

"Nghe ăn lẩu liền vui như vậy?" Vân Kha vội đỡ vai giúp cậu đứng vững, do dự một chút, trực tiếp không buông cậu ra, ôm lấy cậu dừng ở nơi đỗ xe: "Nếu em thích như vậy, sau này anh dẫn em đi ăn nhiều một chút, đừng nóng vội."

Diệp Chi Châu đang mải tự hỏi nên không chú ý đến tư thế hai người bây giờ có bao nhiêu mờ ám, chỉ gật đầu lung tung, trong đầu các dấu hỏi loạn cào cào bay tứ tung.

Chuyện gì nữa? Tỷ lệ yêu nhau như thế nào lại giảm tiếp? Chẳng lẽ bởi vì hành động hạ thuốc quá mức ác độc, nên Vân Kha càng thêm chán ghét nữ chủ? Nhưng không đúng, cậu nhớ trợ lý Dương từng nói, sau khi tra ra kết quả biểu hiện, nữ chủ cũng không phải có ý định bỏ thuốc, vấn đề xuất hiện ở chỗ cô ta mua nguyên liệu. Từ điểm đó nhìn đến, tỷ lệ yêu nhau không tăng đã là chuyện tốt, làm sao giảm được?

.........