Editor: Linh
3.
Lý Tam Thất ngừng làm thuê và gia sư vì đã kiếm đủ học phí. Số tiền Bạch Tô đưa, ngoại trừ trả Ứng Bạc Xuyên, chỗ dư lại Lý Tam Thất quyết định dùng làm sinh hoạt phí.
Gian phòng thuê vốn không lớn, thêm một Ứng Bạc Xuyên cũng coi như vừa vặn. Ứng Bạc Xuyên có lẽ quyết tâm xây tổ ở đây rồi, liều mạng tha đồ của mình chuyển sang.
Bàn học duy nhất trong nhà bị chiếm. Máy tính của Ứng Bạc Xuyên, các thể loại giấy tờ văn kiện chồng đống trên mặt bàn, mấy cuốn giáo trình của Lý Tam Thất tội nghiệp bị đẩy ra một góc.
Trong tủ treo quần áo, hơn một nửa đã bị Ứng Bạc Xuyên chiếm lấy, Lý Tam Thất không hiểu, tại sao cùng một kiểu cà vạt, Ứng Bạc Xuyên nhất định phải có vài cái, mà nó chỉ khác mỗi cái hoa văn một xíu.
Trong phòng tắm, toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân của hắn bị Ứng Bạc Xuyên vứt đi hết, ngay cả một tuýp sữa rửa mặt, một cây bàn chải đánh răng cũng chạy không thoát. Trên kệ gương bày đầy chai lọ, hai cái bàn chải đánh răng điện, lọ kem cạo râu in đầy chữ tây, còn có các thể loại kem dưỡng da cho nam mà trợ lý mới khuân tới.
Ứng Bạc Xuyên như bà già, buổi tối rửa mặt xong lên giường, liền đè Lý Tam Thất ra bôi bôi xịt xịt gì đó, nói cái gì mà giữ gìn nhan sắc duy trì diện mạo, Lý Tam Thất trốn không cho Ứng Bạc Xuyên bôi kem dưỡng da lên mặt hắn, tất nhiên phản kháng không có hiệu lực.
Ứng Bạc Xuyên không chỉ có sở thích tha đồ đạc đến nhà Lý Tam Thất mà còn thích mua cho hắn các loại nhãn hiệu quần áo. Đối với kiểu người quanh năm chỉ biết áo phông trắng quần bò như hắn thì nếu như không có tình huống nào chính thức thì sẽ không cả ngày mặc đồ trang trọng như Ứng Bạc Xuyên.
Hành động của Ứng Bạc Xuyên đối với Lý Tam Thất mà nói thì có thể xem như tai nạn. Không gian vốn không lớn đều đã bị Ứng Bạc Xuyên lôi đủ thứ thượng vàng hạ cám lấp đầy.
Sau khi sống chung một tháng, Lý Tam Thất rốt cục không nhịn được nổi giận với Ứng Bạc Xuyên đang đánh răng trong phòng tắm.
Hắn rống lên: "Ứng Bạc Xuyên, anh là chó à? Anh suốt ngày tha các thứ về nhà là sao?!!"
"Anh nhìn đi, nhà đã chật lại còn bị các thứ anh lôi về chất đầy, chật đến nỗi không còn chỗ mà đặt chân!"
"Anh mà còn mua linh tinh nữa thì anh và những thứ vớ vẩn kia cút ra khỏi nhà em đi!"
Ứng Bạc Xuyên ngậm bàn chải đánh răng quay đầu lại, chớp mắt, không rõ, oan ức.
Anh cao lớn như vậy, đứng trong buồng tắm chật chội nhỏ hẹp, tự dưng nhìn có chút đáng thương.
"Anh chỉ là muốn cùng Tam Thất ở chung một chỗ." Ứng Bạc Xuyên lẩm bẩm, "Em không thích, sau này anh sẽ nói trợ lý đừng mua nữa."
Khi còn học cấp ba, Ứng Bạc Xuyên lớn hơn hắn hai lớp, là quý công tử nổi tiếng trong trường. Đi học đều có xe đón đưa, càng đừng bàn đến chiếc xe đó là bản giới hạn mà cả thành phố bọn họ chỉ có hai chiếc. Bạch Tô thích tìm hiểu chuyện về Ứng Bạc Xuyên, thường hay ghé vào lỗ tai hắn nói trong nhà Ứng Bạc Xuyên có bao nhiêu sản nghiệp, tổng giá trị quy đổi là bao nhiêu bao nhiêu. Khi đó trong đầu trong mắt Lý Tam Thất chỉ có Bạch Tô, hắn cảm thấy kể cả Ứng Bạc Xuyên có dát vàng lên người thì sao, có cái gì để mà thích.
Hắn trông thế nào cũng thấy Ứng Bạc Xuyên không vừa mắt mình, Lý Tam Thất đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không ít lần bị anh đánh lại.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hồi đó Ứng Bạc Xuyên cũng không hề nói gì làm gì, cũng không có thϊếp vàng lên mặt, cảm giác quý khí đó, cảm giác ưu việt đó từ lúc sinh ra đã mang theo rồi.
Lý Tam Thất nhìn người chưa từng chịu khổ, giờ đây chen chúc cùng hắn trong căn phòng thuê nhỏ xíu, Ứng Bạc Xuyên vốn cao lớn giờ đứng trong phòng tắm chật chội đánh răng, bỗng nhiên đau lòng.
Ứng Bạc Xuyên trước đây giúp Lý Tam Thất, viết cho hắn giấy vay nợ. Bây giờ hai người đã yêu nhau, anh cũng không ép Lý Tam Thất chuyển tới nhà mình, đó cũng vì giữ gìn tự ái của Lý Tam Thất, Ứng Bạc Xuyên vẫn luôn yêu hắn theo cách làm hắn cảm thấy thoải mái nhất, làm cho hắn không vì tay trắng mà tự ti, để hai người nói chuyện yêu đương như bao cặp đôi khác ngoài kia.
Trước khi ngủ, Lý Tam Thất tiến đến bên người Ứng Bạc Xuyên, nhỏ giọng nói: "Ứng Bạc Xuyên, ngày mai chúng ta trả phòng, em dọn về nhà với anh nhé."
Ứng Bạc Xuyên sửng sốt một hồi, cũng không quản Lý Tam Thất có buồn ngủ không, thành thạo đem hắn đè dưới thân mình.
"Anh muốn làm gì?" Lý Tam Thất mắng hắn: "Ngày mai còn phải dọn nhà, anh đừng có mà hăng hái!"
"Tam Thất... " Ứng Bạc Xuyên dùng cằm cạ cạ cổ Lý Tam Thất, khàn giọng nói: "Phòng này ở đêm nay là đêm cuối rồi, mình làm một cái kỷ niệm dọn nhà đi!"
"... "
"Ứng Bạc Xuyên, làm sao mà anh tìm được lắm lí do kì quái thế a a a!"
4.
Ngày Lý Tam Thất tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hắn là sinh viên ưu tú được đại diện lên phát biểu.
Cho tới bây giờ, Lý Tam Thất tốt nghiệp hai lần. Ngày tốt nghiệp đại học, hắn cô đơn không có bạn bè. Ngày đó, hắn coi như lặng lẽ đến nhận là xong. Thế mà vừa nhấc mắt, liền thấy Ứng Bạc Xuyên đứng dưới đài mỉm cười với hắn, nụ cười đó làm đầu óc Lý Tam Thất choáng váng, khi bước khỏi bục còn thiếu chút nữa vấp chân té ngã.
Ngày Lý Tam Thất tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Ứng Bạc Xuyên, cha mẹ Ứng Bạc Xuyên, ngồi ở vị trí bắt mắt nhất của hàng ghế đầu tiên tham gia lễ tốt nghiệp của hắn.
Mẹ Ứng Bạc Xuyên, là một quý bà ngoài năm mươi tuổi, vẫn duy trì ngây thơ như trước, đối với hết thảy sự vật đều rất tò mò. Bà nghe từ Ứng Bạc Xuyên biết Lý Tam Thất tốt nghiệp, lại là người ưu tú nhất được đại diện phát biểu, bà còn khẩn trương hơn cả mọi người.
Bà kéo cánh tay Lý Tam Thất, dẫn hắn đi mua rất nhiều quần áo hàng hiệu, nhất định muốn thử đến cái nào bà ưng nhất để ngày đó Lý Tam Thất mặc đi dự lễ tốt nghiệp.
Ứng Bạc Xuyên giội cho mẹ gáo nước lạnh: "Lúc tốt nghiệp phải mặc áo cử nhân, áo mẹ mua cũng không có tác dụng gì, mặc chẳng ai nhìn thấy."
Bà đem đồ cho vào túi, vung tay với Ứng Bạc Xuyên; "Con thì biết cái gì? Mặc ở bên trong, lơ đãng lộ ra một chút, người hiểu chuyện tự nhiên hiểu, như vậy mới thể hiện được rằng Tiểu Tam Thất của chúng ta vô cùng quý giá."
Cha mẹ Ứng Bạc Xuyên thật sự coi Lý Tam Thất như con ruột mà đối xử. Nhưng mà, muốn bọn họ chấp nhận quả thật cũng bỏ ra rất nhiều thời gian.
Lý Tam Thất nhớ lại, sau khi lên nghiên cứu sinh được một học kỳ, cha mẹ Ứng Bạc Xuyên đồng ý cho họ ở bên nhau. Xế chiều hôm đó, mẹ Ứng Bạc Xuyên rất chính thức mời Lý Tam Thất tới nhà ăn cơm. Chỗ ăn cơm là nhà cũ của Ứng Bạc Xuyên, có ông bà nội Ứng Bạc Xuyên, cô, chú, cả gia đình đều ở đó.
Mọi người nói chuyện tự nhiên, không ai cố gắng nói gì, hỏi gì, giống như thật sự là họp mặt người một nhà.
Sau khi ăn xong, bà nội đem một cái vòng tay xanh biếc giao cho Lý Tam Thất, bà nói: "Chiếc vòng tay này vốn là dành cho cháu dâu Ứng gia. Nghĩ lại thì, cụ tổ cũng chưa từng nói cháu dâu nhất định phải là nữ đúng không nào? Cháu đã ở bên cháu trai ta, nên chiếc vòng này phải là của cháu."
Tan tiệc, Lý Tam Thất cùng Ứng Bạc Xuyên ra sân chuẩn bị về nhà, hai người chẳng ai nói lời nào, Lý Tam Thất rất quý trọng mà vuốt nhẹ chiếc vòng ngọc trong túi.
Bên ngoài tòa nhà có một cây cổ thụ rất lớn. Ứng Bạc Xuyên kéo Lý Tam Thất đến phía sau cái cây, ở trên người hắn tìm ra vòng ngọc.
"Để anh xem một chút, xem Tam Thất có mang vừa không nào!"
Vòng tay xanh biếc, toàn thân long lanh, Lý Tam Thất cổ tay nhỏ nhắn, rất dễ dàng mang vào. Ngược lại là Ứng Bạc Xuyên nhìn hắn đeo vừa chiếc vòng nhỏ xíu như vậy, hốt hoảng nói: "Em không chịu ăn cơm hay sao, gầy quá?"
"Không." Lý Tam Thất nói bé xíu, giống như đang cắn môi.
"Khóc?" Ứng Bạc Xuyên hơi hơi khom lưng, lấy tay chống đầu gối, nghiêng đầu nhìn Lý Tam Thất đã khóc hai mắt đỏ bừng, "Đừng khóc, mang vòng tay bà nội tặng thì chính là cô dâu nhỏ của anh Bạc Xuyên rồi!"
"Cô dâu nhỏ, nhanh cười một cái."
Lý Tam Thất cúi đầu không để ý tới anh.
"Nhanh lại đây, cho anh Bạc Xuyên của em ôm một cái nào."
Lý Tam Thất xoay người, quay mặt về phía cây, vai càng run rẩy.
Ứng Bạc Xuyên không cố dỗ dành, chỉ đưa tay xoa nhẹ tóc hắn.
Tay anh vừa chạm nhẹ lêи đỉиɦ đầu, Lý Tam Thất liền xoay người, vòng tay ôm lấy cổ Ứng Bạc Xuyên.
Ứng Bạc Xuyên thiếu chút nữa bị hắn kéo ngã, đưa tay ôm thắt lưng hắn: "Lý Tam Thất, em thật là có tiền đồ, một cái vòng tay đã làm em khóc thành như vậy."
"Em chính là muốn khóc một hồi còn không được sao?" Lý Tam Thất khóc xong rồi, lau nước mắt vào bả vai Ứng Bạc Xuyên, lại mắng anh biết cái đếch gì, quay người đẩy Ứng Bạc Xuyên ra chạy trước.
Chỉ là lần này không giống trước kia nữa. Hắn còn chưa chạy được bao xa đã bị Ứng Bạc Xuyên đè lại.
Kết thúc bài diễn văn của Lý Tam Thất, có một đoạn như sau.
"Có người từng nói với tôi, mỗi người đều có một ánh sáng dẫn đường. Ánh sáng đó chính là ngôi sao chỉ lối cho tôi hướng về phía trước. Bỗng một ngày, ngôi sao của tôi chợt vụt tắt, vô số cám dỗ bị bóng đêm thả ra ngoài, cố gắng kéo tôi sa vào vực thẳm."
"Tôi ở trong bóng tối không thấy lối thoát, bỗng nhiên từ trong vực thẳm, có một bàn tay ấm áp hiện ra, kéo tôi đi thẳng về phía trước, thay tôi thắp lên ngọn lửa hi vọng. Anh ấy nói, Tam Thất, em về trường học tiếp đi, sau này tốt nghiệp hãy làm một bác sĩ tốt. Em phải đối mặt với từng khó khăn, vượt qua từng thử thách. Sau này, sẽ có nhiều chuyện tốt đẹp hơn, em sẽ có nhiều bạn mới, sẽ có tương lai tốt đẹp."
"Tôi đặc biệt yêu ánh sáng ấy, rất yêu rất yêu."
Lý Tam Thất giơ tay lên, trên ngón tay áp út có một chiếc nhẫn, cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc, nhìn chẳng hề nữ tính, ngược lại tôn lên làn da trắng trẻo khỏe mạnh.
Ứng Bạc Xuyên đứng dưới đài cũng giơ tay lên, trên ngón áp út cũng có một chiếc nhẫn giống hệt.
Chiếc nhẫn này là Lý Tam Thất từ khi học lên bắt đầu làm gia sư kiếm tiền, một chút một chút tích góp đến khi tốt nghiệp thì mua được.
Nhẫn được Lý Tam Thất từng chút một đẩy vào ngón tay Ứng Bạc Xuyên, hắn nói: "Em đã muốn mua cho anh từ rất lâu. Nhưng mà em chẳng có đủ tiền. Mua chiếc ít tiền thì không được, không xứng với anh. Hôm qua, em đã dùng tiền kiếm được trong suốt mấy năm qua, toàn bộ đều rút hết để mua hai chiếc nhẫn này. Em vẫn thấy nó không đủ tốt, vẫn không xứng với anh. Anh tốt như vậy, đáng giá có được những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này."
"Tôi từng thấy sao rất sáng, nhưng sau khi gặp anh ấy, trong mắt tôi không thể chứa thêm ai khác." Lý Tam Thất kết thúc điển lễ bằng câu nói ấy.
Dưới đài tiếng vỗ tay không ngớt, tất cả đều cho rằng Lý Tam Thất đang cổ vũ mọi người, cứ tiến về phía trước rồi sẽ có tương lai tốt đẹp đón chờ.
Ứng Bạc Xuyên biết rõ nội tình, đứng lẫn trong đám đông, trường thân ngọc lập, phong lưu cực kỳ.
Anh hơi giơ tay, Lý Tam Thất cũng hơi giơ, hai người vui vẻ cười với nhau.
Lý Tam Thất nói Ứng Bạc Xuyên là ngôi sao của hắn.
Ứng Bạc Xuyên nói Lý Tam Thất là dũng khí của anh.
Ứng Bạc Xuyên không tiếng động mà mở miệng, trả lời Lý Tam Thất: Anh cũng yêu em, rất yêu, rất yêu.
_.__.__.
Kết thúc truyện rồi nè. Cảm ơn bạn vì đã đọc đến đây. Tam Thất không cha mẹ, cô đơn trên đời, cuối cùng cậu ấy không còn cô đơn khổ sở nữa rồi. Cậu ấy chỉ khát khao một mái nhà, giống một câu mà tui từng đọc được " Khát vọng cả đời tôi là được người thương yêu che chở, cẩn thận bao bọc, không để tôi khổ sở, không để tôi vấp ngã, không để tôi phải lưu lạc khắp nơi, không để cho tôi không có chỗ tựa."
Cuối cũng thì, cảm ơn bạn đã đọc đến cuối. Me ri chít mớt muộn và Happy New Year ╰(*´︶"*)╯
29.12.2020