Lúc tiến vào cửa phòng bệnh, Lý Tam Thất dừng lại nhìn Ứng Bạc Xuyên.
Ứng Bạc Xuyên đứng tại chỗ, nói như kẻ lừa đảo: "Đừng nhìn tôi, nhìn tôi cũng vô dụng. Đường này em phải tự đi, chuyện này em cũng phải tự giải quyết. Tôi sẽ phụ trách đứng bên quan sát, trừ phi em muốn chết, hoặc là không chống đỡ nổi thì đừng gọi tôi tới hỗ trợ. Lý Tam Thất, em nên học cách độc lập đi."
Lý Tam Thất lập tức đạp cho Ứng Bạc Xuyên một phát mới nhấc chân đi vào phòng bệnh.
Gian phòng ba người bệnh rất yên tĩnh, bên trong có hai giường đang ngủ, Dương Quy ngồi sát bên cửa sổ, dựa vào đầu giường ngẩn người.
Dương Quy mắt sáng rực lên, nhìn Lý Tam Thất tiến vào, nói: "Anh Tam Thất, lâu lắm rồi anh mới đến thăm em đó".
Lý Tam Thất không phải một người sẽ buông những lời nặng nề, hắn chỉ trả về một chữ: "Ừm."
"Anh, anh mau lại đây ngồi đi." Dương Quy hưng phấn vỗ giường, "Nhanh tới chỗ này."
Lý Tam Thất hơi dừng lại, chậm chạp ngồi ở mép giường, hỏi cậu ta: "Khá hơn chút nào không?"
"Tốt lắm rồi." Dương Quy nói, "Anh Tam Thất đến gặp em, em liền khá hơn nhiều lắm."
"Anh của cậu khi nào quay lại đây?"
"Chắc muộn một chút, hôm nay anh ấy ăn cơm với bạn bè bên ngoài." Dương Quy lưu luyến nhìn chằm chằm Lý Tam Thất, khẽ hỏi, "Anh Tam Thất, anh hỏi anh em làm gì?"
Ứng Bạc Xuyên không chịu nổi ánh mắt Dương Quy nhìn Lý Tam Thất kiểu đó, rặt một vẻ thích Lý Tam Thất vô cùng: "Dương Quy, năm nay cậu cũng hai mươi rồi. Không còn nhỏ nữa, có thể tự mình làm chủ bản thân rồi."
Ứng Bạc Xuyên dùng lực rất lớn kéo Lý Tam Thất ngồi sát cạnh mình, Dương Quy vẫn ngồi trên đầu giường bệnh.
Lý Tam Thất trừng lại, Ứng Bạc Xuyên tỏ vẻ không thèm quan tâm.
"Chúng tôi cũng không phải muốn bắt nạt cậu." Ứng Bạc Xuyên nói, "Chỉ là hiện tại, tôi không hy vọng em tôi bị các cậu bám theo mãi."
"Lý Tam Thất cũng nghĩ như vậy."
"Em anh?" Dương Quy thu lại biểu tình, "Anh nói dối, tôi chưa bao giờ nghe anh Tam Thất nói anh ấy có người thân nào cả!"
"Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm." Ứng Bạc Xuyên nói chuyện không có một chút nhân tình nào, "Ngày hôm nay, chúng tôi chỉ đến đây để giải quyết chuyện này, cậu đừng nên đánh bài tình cảm ở đây. Hơn nữa,nhà cậu bám theo Lý Tam Thất nhiều năm như vậy, em ấy có thể có tình cảm gì với cậu được kia chứ."
"Lý Tam Thất chính là anh trai tôi!" Dương Quy mặt không thay đổi lặp lại.
"Cậu coi em ấy là anh thì buông tha cho em ấy đi." Ứng Bạc Xuyên thoáng dừng lại một hai giây tiếp tục nói, "Chúng tôi không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, chỉ là muốn đem tất cả làm rõ, một lần giải quyết cho xong."
"Cậu lôi kéo Lý Tam Thất làm em ấy mãi mãi chẳng thể nào sống cuộc sống của mình được."
"Cậu biết, Lý Tam Thất học y, trường học danh giá, thành tích rất tốt, còn được cử đi học nghiên cứu." Ứng Bạc Xuyên dừng lại mấy giây, nhìn chằm chằm Dương Quy, "Khó tưởng tượng phải không. Có lẽ Lý Tam Thất đã là một bác sĩ giỏi, được làm công việc mình yêu thích chứ không phải bị anh của cậu uy hϊếp vơ vét mà phải rửa bát trong quán ăn, bị người người bắt nạt."
Lý Tam Thất yên tĩnh nghe Ứng Bạc Xuyên nói chuyện, nhìn anh biện bạch vì mình, trong lòng như bị đổ vô số chậu màu, không biết là màu gì nữa.
"Người rơi xuống vực sâu, không muốn nghĩ xem làm sao bò lên mà lại muốn kéo người khác xuống giống bọn họ rất nhiều". Ứng Bạc Xuyên nói, "Dương Quy, nhưng cậu đừng làm người như thế. Cậu nói rõ ràng ra cậu muốn gì, chờ anh cậu trở lại, bàn bạc với nhau đi. Coi như cho Lý Tam Thất một kết cục đi."
Dương Quy im lặng, cực kỳ lâu không nói câu nào, một hồi sau bỗng nhiên không nhịn được hỏi Lý Tam Thất: "Không còn liên quan, sau này chúng ta sẽ gặp mặt nữa không anh?"
Lý Tam Thất ngồi trở lại bên giường của Dương Quy, sờ tóc cậu ta: "Khi nào Tiểu Dương Quy triệt để khôi phục, tới tìm anh, anh Tam Thất mời em ăn cơm."
Bữa nói chuyện đó đặc biệt thuận lợi, Ứng Bạc Xuyên không ra mặt nói thêm gì nữa, Dương Quy cũng không để mặc cho anh cậu ta chào giá trên trời. Ứng Bạc Xuyên thay Lý Tam Thất chi trả một khoản bồi thường thích hợp, đem Lý Tam Thất triệt để từ trong vũng bùn đào ra, không dính lấy một chút nước bẩn, ngay cả linh hồn cũng nhẹ nhàng theo.
Ra cửa bệnh viện, Ứng Bạc Xuyên lấy ra một tờ giấy, bật đèn flash điện thoại nhét vào tay Lý Tam Thất, bảo hắn giơ cho hẳn hoi.
Ứng Bạc Xuyên đem giấy kê trên nắp động cơ, Lý Tam Thất nhìn chăm chú xem anh viết gì, Ứng Bạc Xuyên đang viết giấy vay nợ, khoản vay đương nhiên đã cộng thêm lãi rồi.
"Lý Tam Thất, hiện tại em chỉ thiếu tôi một người." Ứng Bạc Xuyên đem giấy vay nợ đưa cho Lý Tam Thất, hiếm thấy nghiêm túc nói: "Tiền này là để mượn em, không tính tình cảm của chúng ta, em không nên cảm thấy phải gánh vác."
"Gánh vác gì?" Lý Tam Thất giả ngu.
"Tôi sợ em kiến thức hạn hẹp, bởi vì một chút tiền liền muốn lấy thân báo đáp." Ứng Bạc Xuyên đem bút đưa cho hắn, liếc ngang mắt nói, "Tôi là thương nhân, yêu tiền muốn chết, làm thêm giờ mà không có công thật thiệt thòi."
"Trời, thần giữ của." Lý Tam Thất đem tờ giấy viết xong, đưa lại cho Ứng Bạc Xuyên.
Hắn xoay người, đưa lưng về phía Ứng Bạc Xuyên nhỏ giọng nói: "Thật sự cám ơn anh đã giúp tôi lấy bằng tốt nghiệp."
Có lẽ bởi vì xấu hổ, Lý Tam Thất lấy dũng khí nói rất nhanh, "Còn có, cám ơn anh đã bảo vệ tôi giống như trưởng bối trong nhà vậy."