Chương 6.
Đây là đêm Lý Tam Thất ngủ ngon nhất trong suốt mấy tháng nay.
Hắn mở mắt ra, gian phòng xa lạ, rèm cửa dày nặng che mất ánh sáng mặt trời, nhìn sang trái thấy có máy tạo ẩm, hơi nước lượn lờ, nội thất yên tĩnh cực kỳ.
Lý Tam Thất hoảng hốt một hồi, nhắm hai mắt lại. Chăn mền trên người thoải mái nhẹ nhàng, hắn nghe mùi sữa tắm dành cho nam nhẹ nhàng khoan khoái, giật giật cánh tay, áo ngủ tơ tằm mềm mượt trượt xuống chăn, tiếng động nho nhỏ trong căn phòng yên ắng phá lệ vang lên.
Đây không phải là phòng mình thuê!
Lý Tam Thất mở to mắt, nhảy khỏi giường như trên đó có sâu không bằng. Hắn ngủ quá lâu, đại não vẫn ngơ ngơ ngác ngác, chân cũng không nghe sai khiến, cả người nghiêng về phía trước, "huỵch" một cái ngã xuống.
Ứng Bạc Xuyên đẩy cửa tiến vào, miệng cắn bánh mì nướng, cầm trong tay một lọ dầu thuốc.
Anh đứng ở cửa nhìn Lý Tam Thất, cũng không đỡ hắn dậy: "Phục sát đất cơ à, hành lễ lớn thế."
Có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ, Lý Tam Thất nằm sấp trên sàn nhà bất động.
Ứng Bạc Xuyên đi tới cạnh Lý Tam Thất, ngồi xuống nhìn hắn: "Dậy, lên giường nằm sấp xuống."
Lý Tam Thất y hệt con chó chết, nửa khuôn mặt dán vào sàn nhà bất động.
Ứng Bạc Xuyên đem nửa miếng bánh mì còn lại đặt trên má Lý Tam Thất, vén áo ngủ lên: "Nhìn lưng cậu này, Lý Tam Thất, nhất định kiếp trước cậu mở phường nhuộm rồi, đủ mọi màu sắc luôn."
"Không cần anh quan tâm." Lý Tam Thất uể oải, đem miếng bánh mì Ứng Bạc Xuyên ăn dở trên mặt xuống, định ném đi, nhưng nửa đường xoay tay lại, nhét nốt vào miệng.
"Nước miếng của tôi có phải ngọt lắm không?" Ứng Bạc Xuyên trêu Lý Tam Thất.
"Ngọt mẹ anh à?" Lý Tam Thất nằm sấp, nhắm mắt lại nhai, "Tôi đói mấy ngày rồi, không ăn nữa chắc đi luôn, lại bị siết nợ, không rảnh chơi với anh."
"Chắc cậu chưa đánh răng à." Ứng Bạc Xuyên mở nắp, đổ thuốc ra lòng bàn tay, xoa nóng rồi thoa đều lên lưng Lý Tam Thất.
Sau lưng Lý Tam Thất không còn chỗ nào lành lặn, vết thương cũ mới chồng lên nhau, hiệu quả thị giác rất mạnh: "Đến cùng ai bắt nạt cậu?"
Lực tay Ứng Bạc Xuyên không lớn, câu hỏi cũng như thì thầm.
"Không có ai, tự tôi ngã." Lý Tam Thất không trả lời câu hỏi của Ứng Bạc Xuyên, nuốt bánh mì rồi, há miệng liền hỏi, "Tiểu Tô Ca của tôi ở chỗ nào?"
"Lại hỏi nữa, Lý Tam Thất cậu là sói mắt trắng à?" Ứng Bạc Xuyên mạnh tay hơn rất nhiều, Lý Tam Thất gào lên, thiếu chút nữa muốn bò lên phía trước, "Con mẹ nó anh nhẹ chút, đau, đau quá... "
"Sói mắt trắng cũng biết đau? Mang cậu về nhà tôi ngủ, ngủ phòng của tôi, bôi thuốc của tôi, mở miệng hỏi thăm ngay bạn trai tôi." Ứng Bạc Xuyên dùng sức vỗ hai cái trên lưng Lý Tam Thất cho hả giận, "Tìm Bạch Tô thì cứ mơ đi, hai chúng tôi vẫn tốt lắm, chỉ dựa vào cái bộ dạng nghèo túng này của cậu, Bạch Tô theo cậu làm gì? Vì yêu mà đến? Nghèo quá khùng luôn rồi à?"
Lý Tam Thất không nói lời nào, Ứng Bạc Xuyên kéo lại áo ngủ cho Lý Tam Thất, "Đừng giả chết, dậy đi."
Ứng Bạc Xuyên đi trước, dì giúp việc đã nấu cơm cho hai người, anh vào bếp lấy thêm bát cho Lý Tam Thất rồi ngồi ăn trước.
Lý Tam Thất mặc áo ngủ, ra khỏi phòng, Ứng Bạc Xuyên dùng đũa chỉ chỉ tờ giấy trên bàn.
Lý Tam Thất tiến lại xem.
Ngủ một đêm: 1000, dầu hoa hồng một chai: 100, áo ngủ một bộ: 3500, khuyến mãi phí phục vụ: 500, tổng cộng: 4600.
"Ấn cái dấu tay đi." Ứng Bạc Xuyên lấy đĩa nhỏ trên bàn ăn, bên trong là tương để chấm sủi cảo.
Lý Tam Thất tỉnh ngủ, trơ mắt nhìn Ứng Bạc Xuyên cầm đầu ngón tay mình dí vào bát tương, sau đó lăn lăn trên giấy ra một cái dấu tay màu đen.
Ứng Bạc Xuyên một lần nữa ngồi trở lại bên bàn cơm: "Vừa đi cất giấy vay tiền của cậu vô két sắt, Lý Tam Thất tôi thấy cậu còn chưa rõ, tiền đó cứ nợ lại đã, không cần trả gấp."
"Biết cậu nghèo rồi." Ứng Bạc Xuyên nhe răng với Lý Tam Thất.
"Nhiều rận quá rồi, thêm con nữa cũng không ngứa tí nào." Lý Tam Thất ngồi vào một cái ghế khác, cướp lấy đũa trong tay Ứng Bạc Xuyên, gắp sủi cảo nhét vào miệng: "Chờ tôi có tiền mới trả được, chắc anh phải đợi lâu đấy, giờ tôi chả có xu nào đâu."
Lý Tam Thất ăn như hùm như sói, giống hệt quỷ đói đầu thai, Ứng Bạc Xuyên chẳng biết sao lại đau lòng, múc thêm cho hắn một chén cháo nữa.
Ứng Bạc Xuyên không ăn thêm gì nữa, anh ngồi dựa ghế nhìn Lý Tam Thất ăn, nhớ đêm qua cõng Lý Tam Thất về nhà, hắn ngủ say trên lưng anh nhưng miệng không ngừng nói mớ.
Cằm của hắn gác trên vai anh, nói: Tiểu Tô Ca, anh ở đâu rồi? Em sắp không kiên trì nổi nữa, Tiểu Tô Ca anh nhận điện thoại của em đi... Lý Tam Thất nói suốt một đường, nước mắt chảy ướt cổ Ứng Bạc Xuyên.
"Lý Tam Thất." Ứng Bạc Xuyên gọi.
"Hả?"
"Đừng thích Bạch Tô nữa." Ứng Bạc Xuyên nói, "Cậu ta không đáng."
Lý Tam Thất ngẩng đầu nhìn Ứng Bạc Xuyên, suy tư một hồi như nghĩ đến điều gì, hé ra một nụ cười rất dễ nhìn: "Tiểu Tô Ca đáng chứ, anh ấy tốt nhất." Nói xong liền cúi đầu, nhanh chóng ăn sạch bát cháo.
Hắn cười rất đẹp, đôi mắt cong cong, Ứng Bạc Xuyên thấy Lý Tam Thất cực kỳ sạch sẽ, tinh khiết.
Lý Tam Thất ăn xong, về phòng thay quần áo. Quần áo được người giúp việc của Ứng Bạc Xuyên giặt sạch, mùi thơm giống hệt trên chăn của Ứng Bạc Xuyên.
"Tôi đi đây." Lý Tam Thất ra cửa đổi giày, chân thành nói cảm ơn với Ứng Bạc Xuyên.
Ứng Bạc Xuyên bỗng hoang mang, ngay khi Lý Tam Thất đi đưa tay kéo hắn lại.
Lý Tam Thất quay đầu, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đúng đấy, làm sao vậy? Mình bị cái gì thế? Ứng Bạc Xuyên cũng không biết. Anh rất muốn nói nhà tôi lớn lắm, em ở thêm vài ngày nữa cũng chẳng sao, cũng rất muốn nói, nếu không em tới công ty tôi làm việc đi, thế là chẳng cần lang bạt làm công khắp nơi nữa.
Anh càng muốn hỏi, Lý Tam Thất sao em bị thương nặng vậy, cuối cùng là thế nào?
Tất cả lời muốn nghẹn trong họng, Ứng Bạc Xuyên một câu cũng chẳng hỏi ra miệng, bởi vì anh không biết mình nên dùng thân phận gì đi hỏi, anh cũng không có tư cách đi hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Ứng Bạc Xuyên lấy điện thoại trên bàn trà nhét vào tay Lý Tam Thất, "Trả điện thoại cho cậu này."
Lý Tam Thất vừa nghĩ tới Ứng Bạc Xuyên có lẽ không đáng ghét như mình nghĩ, nào ngờ câu tiếp theo của Ứng Bạc Xuyên là: "Nhớ phải trả tiền, đừng nhớ thương bạn trai tôi nữa, quỷ nghèo đừng nghĩ tới chuyện yêu đương."
"Biết rồi!!!"
"Sẽ trả anh!!!" Lý Tam Thất đi ra ngoài, cửa bị đóng lại.
Gian phòng triệt để yên tĩnh, Ứng Bạc Xuyên dựa vào ghế salông, yên lặng nhìn bát cháo trên bàn ăn, mới vừa rồi Lý Tam Thất còn ngồi đối diện anh ăn cơm, vậy mà giờ nơi đó không có một bóng người.