Dù sao mọi người đều vì thông quan phó bản nên Diệp Từ không tức giận, càng không vì một nguyên nhân nhỏ này mà khiến tâm tình không tốt.
Cô nhìn Thiên Khả Vạn Giáng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh có phát hiện cỏ ở phó bản này tươi tốt hơn phó bản khác hay không?”
Nói như vậy là để dẫn dắt Thiên Khả Vạn Giáng, cô không thể huỵch toẹt ra với Thiên Khả Vạn Giáng, phía Tây Bắc có một Npc đang núp trong lớp cỏ rậm rạp, muốn thông quan nhất định phải tìm ra Npc ấy. Nếu nói vậy, chắc chắn Thiên Khả Vạn Giáng sẽ tò mò vì sao lần đầu tiên cô đến phó bản lại am hiểu nó đến thế.
Nghe Diệp Từ nói, Thiên Khả Vạn Giáng quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên cỏ ở nơi anh đang đứng đã tươi tốt, ở một số nơi khác còn rậm rạp hơn rất nhiều, có một vài chỗ cỏ mọc còn cao hơn cả người nữa. Mọc tốt như vậy có lẽ có thể bọn nó đang giấu thứ gì đó, nếu không cẩn thận tìm kiếm chắc chắn không thể nhìn thấy.
“Tất cả mọi người tìm kiếm xung quanh cỏ của Ky Giáp Trận, xem xem có manh mối nào không.” Kinh nghiệm của Thiên Khả Vạn Giáng vốn phong phú, chỉ cần Diệp Từ đưa ra chút gợi ý nhỏ, anh liền hiểu được vấn đề, vì thế phát ra chỉ lệnh với người đang nghỉ ngơi.
Không hổ là đội ngũ đã qua huấn luyện, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên, bắt đầu tìm tòi bí mật của Ky Giáp Trận. Diệp Từ cố ý không đi về phía Tây Bắc, mà đi về hướng ngược lại.
Vấn đề này cô đề xuất, nếu cô tiếp tục tìm được, vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Quả nhiên, lát sau có một đoàn viên lớn tiếng nói với Thiên Khả Vạn Giáng: “Chỉ huy ở đây có Npc.”
Thiên Khả Vạn Giáng nghe được lời này, lập tức chạy đến chỗ đoàn viên kia. Diệp Từ không đi theo, chỉ đi tới phía trước Ky Giáp Trận, ngồi xuống. Dù sao lúc nữa Npc cũng đến nơi này.
Npc bị làm phiền gần nửa ngày, Người lùn rốt cục chịu không nổi, hùng hùng hổ hổ hướng về phía Diệp Từ đi tới.
“Các ngươi là một đám người đáng giận, chẳng lẽ không nhìn thấy tôi đang ẩn nấp hay sao? Tuy tôi đang làm nhiệm vụ nhưng nhiệm vụ của tôi do cấp trên giao phó là quan sát bản đồ này, không phải gϊếŧ chết mấy thứ lạnh băng biết di động kia.”
Diệp Từ cười cười, Npc Người lùn vẫn ngốc như trước, có ở chỗ bên kia rậm rạp như thế, ông lại ngồi xổm xuống, vậy có thể quan sát được gì?
“Tôi đặc biệt nói cho mấy người, vì tiền nên tôi mới giúp mấy người. Nếu thất bại, trăm ngàn lần đừng tìm tôi tính xổ.” Người lùn không biết từ chỗ nào lấy ra ít công cụ, sau đó chỉ huy game thủ đẩy ra mấy khẩu đại bác cổ lỗ xỉ chẳng khác gì rác rưởi.
Tục ngữ nói rất hay, áp súc chính là tinh hoa (thứ được ép nhỏ lại chính là thứ tốt). Tuy người lùn mất đi dáng người nhưng bọn họ lại là chủng tộc tinh thông về máy móc, nào là công trình học, nào là luyện kim thuật đều tài nghệ tinh túy của chủng tộc bọn họ.
Vì thế chẳng cần nhiều thời gian, Người lùn đã sửa chửa xong ba khẩu đại bác.
“Là mấy thứ này, tôi chỉ có thể giúp ngang đây thôi.” Người lùn sửa chửa xong khẩu đại bác cuối cùng, liền nhảy xuống, chạy về chỗ cũ đi ẩn nấp.
Ông là điểm mấu chốt để thông quan phó bản, bởi vì quái trong Ky Giáp Trận rất đông, không có cách tiêu diệt sạch sẽ, chỉ có thể dựa vào đại bác. Nhưng đạn lại có hạn. Ba khẩu đại bác chỉ có sáu khỏa đạn.
Khó khăn của phó bản đã hiện ra, nếu 6 khỏa đạn không thể đánh chết 81 người máy, vậy điều tiếp theo là Người lùn từ trong tháp lập tức òa ra, 10 giây sau sẽ sửa chửa xong toàn bộ người máy, chúng nó tiếp tục công kích game thủ. Lúc ấy, phó bản cơ bản đã thất bại.
Lúc khai hoang, có rất nhiều đoàn đội bó tay ở đoạn này, nếu không thể gϊếŧ hết người máy thì cả đội sẽ bị bọn chúng cuồng sát dẫn đến diệt đoàn.
Ba khẩu đại bác được sắp xếp ổn thỏa, Thiên Khả Vạn Giáng bắt đầu phân phối game thủ bắn pháo. Một người là Phong Vô Ngân, một người khác tên là Ám Nguyệt – Đạo tặc. Ngay lúc Thiên Khả Vạn Giáng đang suy nghĩ khẩu đại bác cuối cùng nên giao cho ai, Diệp Từ chủ động yêu cầu: “Chỉ huy, có thể cho tôi thử một lần không?”
Diệp Từ tự tiến cử bản thân khiến mọi người lập tức bàn luận, tuy Diệp Từ biểu hiện bất phàm, vào phó bản cũng khiến người khác nhìn bằng ánh mắt khác xưa, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đi phó bản với người trong công hội, so với người khác, mọi người càng không quen thuộc cô, tự nhiên không muốn giao cho cô nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Thiên Khả Vạn Giáng đương nhiên cũng suy nghĩ điều này, nhưng cuối cùng vẫn muốn thử một phen, để xem nữ Thợ Săn Công Tử U rốt cuộc có thể làm ra điều gì.
Vì thế anh gật đầu, không quan tâm đến sự lo lắng của đoàn viên, giao cho Diệp Từ khẩu đại bác cuối cùng.
“Mỗi người có hai khỏa đạn, tận lực gϊếŧ nhiều một chút, không cần lãng phí. Gϊếŧ được bao nhiêu người mấy sẽ giảm bớt bấy nhiêu áp lực cho cả đoàn.” Thiên Khả Vạn Giáng bảo ba người lên pháo đài, thấy bọn họ đã chuẩn bị tốt, nói thêm: “Tôi đếm đến 3, cả ba liền bắt đầu……”
Thiên Khả Vạn Giáng chưa nói hết câu, chợt nghe tiếng rít của gió xuất hiện trên không trung, bay về phía Ky Giáp Trận.
-1742
Người máy lập tức chạy về phía người công kích nó. Thế cục đột ngột biến đổi, Thiên Khả Vạn Giáng giật mình, lập tức giận giữ nói: “Công Tử U, cô làm gì đấy hả? Muốn cả đội diệt đoàn sao?”
Tuy giờ Thiên Khả Vạn Giáng tức giận đến cực điểm, nhưng không có thời gian chửi bới Diệp Từ, vội vàng chỉ huy đoàn đội lui lại.
Nhất thời, toàn bộ đoàn đội loạn cả lên, chẳng khác gì rắn mất đầu, tìm không thấy phương hướng. Mọi người đều đang mắng Diệp Từ trong kênh đoàn đội, cũng có người oán giận Thiên Khả Vạn Giáng, thanh âm ồn ào khiến người khác phải phiền lòng.
Ám Nguyệt đã nhảy xuống khỏi pháo đài, gia nhập đội ngũ chạy trối chết. Phong Vô Ngân cũng nhảy xuống pháo đài chuẩn bị gia nhập đoàn đội kia nhưng vừa ngẩng đầu liền trông thấy Diệp Từ còn đứng trên pháo đài ấy, gương mặt bình tĩnh, trong lòng anh lập tức cảm thấy bình thản đến kì lạ.
Nhưng dù như thế, anh vẫn vội vàng nói: “Công tử, đi mau”
Diệp Từ không hé môi, chỉ đứng trên pháo đài, điều chỉnh góc độ, mặc kệ sự tức giận của Thiên Khả Vạn Giáng, cũng mặc kệ đoàn viên đang hoảng loạn. Lúc đám người máy chạy đến một vị trí đặc biệt, khẩu đại bác rung lên, tiếp đó là “Ầm” một tiếng nổ, khỏa đạn pháo bay ra ngoài.
“Lấy khỏa đạn pháo lại đây.”
Đạn pháo còn chưa đến đích, Diệp Từ đã vươn tay về phía Phong Vô Ngân.
Phong Vô Ngân giật mình, ngay sau đó thân thể anh phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, trực tiếp ôm một khỏa đạn đưa cho Diệp Từ. Diệp Từ thuần thục lên đạn, liền bắn ra.
Khỏa thứ nhất vừa mới nổ, vừa vặn là nơi tập trung nhiều người máy nhất, một mảng lớn chỉ toàn chữ đỏ xuất hiện. Cùng với khỏi lửa mù mịt, thanh âm Hệ thống bình tĩnh thông báo trong kênh đoàn đội: “Công Tử U, đánh rơi 67 người máy, liên kích đạt đến 157.”
Từ lúc Diệp Từ bắn khỏa đạn tiếp theo, Hệ thống lại tiếp tục thông báo: “Công Tử U, đánh rơi 73 người máy, liên kích đạt đến 189”
Phong Vô Ngân hoàn toàn đứng hình tại chỗ, không phải như vậy chứ ?
“Đạn pháo.” Diệp Từ liếc mắt thấy Phong Vô Ngân cứ ngây ngốc, lại duỗi tay ra nhắc nhở.
“Ừ, ừ.” Lúc này Phong Vô Ngân căn bản không thể suy nghĩ gì, chỉ nhanh chóng đưa cho cô thêm một khỏa đạn pháo.
“Công Tử U, đánh rơi 81 người máy, liên kích đạt đến 234”
Tiếp đó, mỗi người đều đạt được thành tựu “Cao thủ phá hoại”.
Về thành tựu của Ky Giáp Trận có vài cái, thấp nhất là “Người phá hoại”, bất kì đội nào bắn xong 6 khỏa đoạn gϊếŧ chết 81 người máy đều đạt được thành tựu này. Nếu dùng 3 viên đạn gϊếŧ chết 81 người máy vậy sẽ đạt được thành tựu “Cao thủ phá hoại”, nếu chỉ dùng 2 khỏa, vậy thành tựu sẽ là “Cuồng phá hoại.” Còn chỉ dùng một khỏa đoạn, vậy thành tựu là “Khắc tinh của người máy”.
Diệp Từ rất không hài lòng với thành tích này, kiếp trước cô liên tục 50 lần gϊếŧ chết 81 người máy chỉ bằng 1 khỏa đạn, chiếm được “Kẻ hủy diệt người máy” cũng viết nên một trang giấy trong lịch sử của Vận Mệnh.
Xem ra lâu rồi không luyện tập, phải dùng đến 3 khỏa đạn mới hoàn thành.
Đối với sự bất mãn của Diệp Từ, những người khác không còn gì để nói. Có thể đi vào đoàn 2 bọn họ nào phải là game thủ bình thường, cơ bản đều là Tinh anh, trải qua một lần diệt đoàn, bọn họ đều biết dùng đại bác gϊếŧ người máy khó đến mức nào.
Số lượng nhiều như thế, dùng 6 khỏa đạn chưa chắc đã đủ, nhưng nữ Thợ Săn trước mắt chỉ dùng 3 khỏa liền thu phục. Đương nhiên có vài người vẫn không phục lắm, nghĩ ngày mai vào phó bản này lại thử một lần. Có điều, đây chỉ là chuyện râu ria.
Hiện tại Thiên Khả Vạn Giáng không biết nên nói gì. Anh đến bên cạnh pháo đài, vừa vặn thấy Diệp Từ nhảy xuống, anh chỉ đứng nhìn Diệp Từ, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lúc lâu sau mới có can đảm mở miệng: “Cô từng tới phó bản này rồi?”
Diệp Từ cười cười, nói nửa thật nửa đùa:“Trước đây tôi là cao thủ game cf.”
Tuy trong lòng Thiên Khả Vạn Giáng vẫn còn rất nhiều hoài nghi, ví như cô có thể là game thủ thử bản thử nghiệm, ví như có khả năng rất lớn cô có quan hệ với nhân viên trung tâm của Vận Mệnh, ví như cô là một GM nào đó……. Vô số ví như, vô số nghi hoặc, nhưng hiện giờ chỉ có lí do Diệp Từ giải thích khiến mọi người tin tưởng nhất.
“Lúc nãy tôi nói ……” Thiên Khả Vạn Giáng bỗng nhiên nhớ đến câu mắng người của mình, không tránh khỏi có chút ngại ngùng, anh gải đầu muốn xin lỗi Diệp Từ, nhưng lại mở miệng không ra. Than thở một hồi, anh nghiêm mặt nói: “Lúc nãy hẳn là nên nghe tôi chỉ huy, may mắn lần này vận khí tốt, thông quan. Nếu vận khí không tốt thì……”
Diệp Từ cười cười, đánh gãy lời anh: “Ngại quá, lâu lắm rồi không ngắm bắn thứ gì, kích động.”