Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 24: Chiến Thiên Hạ

Nhìn Tần Sở Nhược, Diệp Từ cười khổ không thôi.

Quả nhiên không trốn được, cho dù mọi chuyện quay về điểm bắt đầu, có một số việc vẫn phải xảy ra.

“Hai mươi ngày trước trò chơi Vận Mệnh đã bắt đầu mở ra mọi người đã biết chưa?”

Thanh niên trong thời đại này ai ai cũng đều chơi game, vả lại Vận Mệnh quá nổi tiếng, vừa nghe câu hỏi của Tần Sở Nhược, toàn bộ cả lớp đồng thanh:“Biết!”

Tiếng vang đinh tai nhức óc, ngay cả Diệp Từ cũng có cảm giác — tuổi trẻ thật tốt!

Lúc nãy mọi người cứ tưởng là xã đoàn bình thường tới chiêu mộ thành viên, sau khi nghe đến cái tên Chiến Thiên Hạ, thái độ của mọi người lập tức thay đổi. Game thủ trẻ tuổi, có thể không thích gia nhập Công Hội, nhưng không thể không biết các hai mươi Công Hội nổi tiếng cả nước, đấy đại biểu cho cường giả, gọi là truyền kỳ cũng không sai.

Toàn bộ mọi người tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào Tần Sở Nhược, đợi câu nói tiếp theo của anh.

“Bắt đầu từ lúc Vận Mệnh open beta, toàn bộ thành viên Công hội Chiến Thiên Hạ đã tham gia rồi cũng đã tạo lập Công Hội xong, bây giờ muốn kêu gọi mọi người gia nhập Công Hội Chiến Thiên Hạ, Công Hội này đại biểu cho trường học của chúng ta, chiến đấu vì trường học, chiến đấu vì vinh quang của mỗi người!”

Thanh âm Tần Sở Nhược vừa dứt, toàn bộ phòng học liền ồn ào, mỗi người hỏi một vấn đề khác nhau, ồn ào hỗn loạn.

“Đội trưởng, đăng kí ở đâu? Vào trò chơi hay ở hiện thực?”

“Đội trưởng, bây giờ mọi người đang đánh phó bản gì? Tôi đến cấp 11 rồi, vẫn chưa có Công Hội! Có thể gia nhập không?”

“Đội trưởng, chế độ phúc lợi Chiến Thiên Hạ được tính như thế nào?”

“Đội trưởng, nhóm các anh tuyển chức nghiệp chủ yếu thuộc loại gì? Hay bất cứ chức nghiệp nào cũng được?……”

“Đội trưởng……”

Căn phòng học ồn ào như ong vỡ tổ, Diệp Từ quay đầu nhìn Phương Tô Tô bên người, chỉ thấy sắc mặt cô hồng nhuận, cũng lớn tiếng hỏi Tần Sở Nhược gì đó.

Trong nháy mắt ấy, Diệp Từ lại có cảm giác cô đã sống được mấy kiếp.

Giống như cô chưa từng sống lại, chưa từng lớn lên.

Hoảng hốt gian, cô nhớ đến mảnh kí ức xa xôi, một chuyện cũ cô không bao giờ dám nghĩ. Vì một chút tình cảm hư ảo, cô chia rẽ Phương Tô Tô với Tần Sở Nhược, hơn nữa vẫn gạt bọn họ, chẳng những hưởng thụ sự quan tâm của Phương Tô Tô và Tần Sở Nhược cho cô, mà còn không ngừng bán đứng Phương Tô Tô, bán đứng Tần Sở Nhược, chỉ vì chút hư danh, vì một đám số liệu, vì một đoạn cảm tình không có kết quả.

Cô đã từng làm những việc gì thế này……

“Diệp Từ, Diệp Từ, cậu nghĩ gì mà ngẩn người thế!” Phương Tô Tô cùng Diệp Từ nói chuyện, không thấy cô phản ứng, vội vàng kéo tay cô.

“Sao?”

Diệp Từ chợt hồi phục tinh thần, cô mở to hai mắt nhìn Phương Tô Tô, cô ấy vẫn trẻ trung, vẫn đơn thuần như vậy, giống hệt với dáng vể lần đầu tiên Diệp Từ trông thấy.

“Ôi, tay cậu sao lại lạnh thế này, có phải thân thể không thoải mái?” Phương Tô Tô nắm tay Diệp Từ, bị độ lạnh trên tay cô kinh sợ, bây giờ chỉ mới vào tháng 9, nắng cuối thu rất gay gắt a!

“Không sao, không sao, mình hay như vậy lắm.” Diệp Từ vội vàng che dấu cảm xúc, đem sự hối hận vừa nãy xuất hiện trong suy nghĩ thu về, cười rộ lên với Phương Tô Tô: “Cậu đừng lo lắng, mà có chuyện gì vậy?”

“Diệp Từ, cậu chơi Vận Mệnh không?”

“Có.”

“Mình cũng thế!” Phương Tô Tô cực kỳ vui vẻ, cảm giác giống như tìm được bạn tri kỉ: “Nếu không bọn mình gia nhập Công Hội Chiến Thiên Hạ đi!”

Diệp Từ cười lắc đầu: “Tiếc quá, mình có Công Hội rồi.”

“A, tiếc thật, bọn mình hợp nhau như thế, nếu không cùng Công Hội thật là đáng tiếc, bằng không mình……”

Diệp Từ vội vàng cắt đứt câu nói của Phương Tô Tô, lắc lắc đầu: “Không sao đâu, cậu xem Chiến Thiên Hạ là Công Hội của trường chúng ta, nếu giờ cậu vẫn chưa gia nhập Công Hội vậy vào Công Hội của bọn họ đi, mọi người giúp đỡ lẫn nhau. Mình vì đồng ý yêu cầu của mấy đứa bạn thân mới gia nhập Công Hội hiện tại, nên tạm thời không thể rời đi.”

Nghe Diệp Từ nói như vậy, Phương Tô Tô chẳng thể kiên trì, chỉ còn chút băn khoăn: “Thật vất vả mới gặp được nữ sinh thích chơi game, không thể cùng chơi đùa tiếc quá à.”

“Bọn mình thêm bạn trong game cũng được mà, tên nhân vật của mình trong game là Công Tử U.”

“ID của cậu thật dễ nghe, giống tên của hiệp khác hay danh sĩ thời xưa ý!” Phương Tô Tô không những không cảm thấy tên của Diệp Từ giống con trai, ngược lại còn khen ngợi.“Mình gọi Phiêu Phiêu Diêu Diêu, đăng nhập vào trơi nhất định thêm cậu!”

Diệp Từ dùng sức gật đầu.

Phiêu Phiêu Diêu Diêu, cô làm sao có thể quên cái tên này?

Không thể không nói, Tần Sở dùng chiêu này để chiêu mộ thành viên hiệu quả xuất cao, ngoại trừ một bộ phận vì nguyên nhân đặc biệt đã có Công Hội tạm thời không thể rời đi, đại đa số đều gia nhập Công Hội Chiến Thiên Hạ. Diệp Từ nhẩm tính, trong số học sinh mới, trừ đi 30% người không chơi trò chơi,10% vì lí do cá nhân không gia nhập Chiến Thiên Hạ được, số còn lại đều tham gia, qua đợi này Công Hội thu được 7-800 tân Hội viên, hơn nữa đều có thể hiện lệ trong hiện thực.

Trường học vốn là một đoàn thể, bình thường mọi người đều cùng ăn cùng ở, có thể dễ dàng phát hiện nhân phẩm mỗi người, người nào đáng giá bồi dưỡng, người nào không đáng bồi dưỡng cũng thực dễ dàng phân biệt. Không chỉ thế, vì mọi người luôn luôn ở trường, muốn rời Công hội là một việc không dễ, đợi đến khi tốt nghiệp, họ đã thói quen sinh hoạt trong Công hội này, cơ bản không nghĩ đến việc rời đi.

Vì vậy, chỉ nhìn bước đầu anh đã thành công trói chặt mọi người.

Lịch học của năm 1 tương đối nặng, đôi khi còn phải thêm thời gian tự học, tuy rằng lịch học này không tính là gì đối với Diệp Từ, nhưng vì cuối kỳ không bị quải khoa, cô vẫn cần cù và thành thật đi học, thời gian online ít hẳn.

Hôm nay, cô vừa đăng nhập trò chơi liền nhận được bồ câu đưa tin của Tứ Hải: “Cô định đóng Kênh trò chuyện riêng đến bao giờ thế? Mọi chuyện vẫn chưa bình thường trở lại?”

Diệp Từ ngẫm nghĩ, đã qua gần 20 ngày sau sự kiện thông quan phó bản Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn, có lẽ mọi chuyện đã lắng xuống. Vì thế liền mở kênh trò chuyện bằng giọng nói và viết ra, thông báo với Tứ Hải :“Trường học khai giảng, nhất thời quên mất việc này.”

“Sinh viên?”

“Ừ.” Cứ xem là thế……

“Ba ngày sau đi Thổ Thạch Lâm cấp độ khó, cô có rảnh không?”

Diệp Từ nhìn lịch học, hôm ấy vừa may là cuối tuần: “Không bận.”

“Định vậy đi, ba ngày sau, tôi liên hệ cô.” Tứ Hải nói chuyện dứt khoát, sự tình đã định, không hề vô nghĩa nữa, trực tiếp đóng khung đối thoại.

“A, chị mở kênh trò chuyện riêng rồi?” Vừa nói chuyện với Tứ Hải xong, lại có một thanh âm vang lên bên tai Diệp Từ, xem xét là Minh Nguyệt Tinh?

Diệp Từ vô cùng tò mò, cậu ấy làm sao biết chính xác như vậy: “Sao em lại biết chị mở kênh trò chuyện?”

“Bởi vì mỗi ngày em đều nhắn cho chị trong kênh ấy, hôm nay vừa nhắn liền thông!” Minh Nguyệt tinh rất vui vẻ.

Lần trước sau khi tặng tên cho Minh Nguyệt Tinh, mỗi ngày Minh Nguyệt Tinh đều đi tìm Diệp Từ, không vì lí do gì khác, chỉ muốn trò chuyện với cô, kể về những chuyện cậu biết đang diễn ra trong trò chơi.

Cậu luyện cấp rất chậm nhưng không hề oán giận, thành thành thật thật làm nhiệm vụ. Thậm chí còn tiếp một nhiệm vụ ẩn, đã học xong “Thải kim thuật”, vì thế Minh Nguyệt Tinh nhiều hơn một nhiệm vụ, không chỉ luyện cấp mỗi ngày còn phải khiêng cuốc đào quặng, nhìn xem mới biết thế nào gọi là tận tâm tận lực làm việc.

Không chờ Diệp Từ mở miệng hỏi, Minh Nguyệt Tinh lập tức báo cáo đem sự tình diễn ra trong hai ngày này nói toàn bộ cho cô.

Ví như dựa theo phương pháp Diệp Từ giáo cậu đã đánh chết được quái cấp 5, chỉ bị thương nhẹ, biện pháp này rất hữu dụng.

Ví như gần đây tỉ lệ đào quặng của cậu tăng cao, kém chút nữa liền đạt tới sơ cấp .

Đều là chút chuyện vụn vặt. Nhưng Diệp Từ ngồi nghe không hề thấy phiền, ngược lại còn có cảm giác thích thú.

Nếu ở kiếp trước, có người cứ lải nhải bên tai Diệp Từ như vậy, một là cô trực tiếp phóng người ấy vào danh sách đen, hai là gϊếŧ chết người nọ. Nhưng bây giờ Diệp Từ cảm thấy thực ấm áp, đó là một loại cảm giác – bị người khác dựa vào cảm giác.

Cho nên, chỉ cần Minh Nguyệt Tinh không ngừng lại, cô sẽ không chủ động cắt ngang lời cậu.

“Đúng rồi, đúng rồi, chị ơi, Thợ rèn sư phụ lại cho em thêm một nhiệm vụ!”

Thêm một nhiệm vụ ẩn?

“Nhiệm vụ gì?”

“Ông ấy nói nếu em giao cho ông ấy 20 khối quặng đồng tinh khiết, ông ấy sẽ dạy che em thuật rèn!” Minh Nguyệt Tinh hưng phấn cực kỳ, còn hưng phấn hơn ngày cậu gϊếŧ được quái.“Em đã đào xong 18 khối , chỉ còn hai khối nữa là có thể học được!”

Diệp Từ giật mình, người có thể học được Thải kim thuật trong Tân Thủ Thôn đã khiến cô giật mình, thật không ngờ Minh Nguyệt Tinh còn có thể học thuật rèn!

Cô nghĩ cô đã đủ hiểu biết trò chơi này, nhưng hiện tại xem ra, cô chỉ mới thấy một bộ phận mà thôi.

Minh Nguyệt Tinh là một người bướng bỉnh, chẳng qua nhờ loại bướng bỉnh mà cậu có thể học hai kỹ năng người khác cả đời cũng không thể học.

Diệp Từ chăm chú nghe Minh Nguyệt Tinh nói, bỗng nhiên thấy cậu kêu lên đầy sợ hãi, khiến Diệp Từ cũng khẩn trương theo: “Sao vậy?”

“Chị! Em lại đào được 1 khối đồng quặng tinh khiết!! Chỉ còn thiếu 1 khối! Em không nói chuyện nữa đâu, phải nhanh chóng đào quặng ra!” Không thể nào diễn tả nổi sự hưng phấn xuất hiện trong thanh âm của Minh Nguyệt Tinh.

Cậu vội vội vàng vàng tạm biệt Diệp Từ, đi đào quặng. Mà Diệp Từ cũng tính đi xem Bình nguyên Sa Lạp một chuyến……