Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 79: Âm hôn

Mọi người vừa nghe Âm hôn đều nhíu mày.

"Hây, chính xác như thế. Nhưng nơi này, âm hôn vẫn có, một chút cũng không xem như xa lạ."

Trời cao Hoàng đế xa, cũng không có người quản, Âm hôn vẫn là liên tiếp phát sinh.

Nói đến Âm hôn kỳ thật chính là Minh hôn, bất quá cũng không phải loại đám cưới ma như ở hiện đại vẫn nghĩ. Minh hôn là một người chết thành thân với một xác chết hoặc là bài vị, còn âm hôn là người chết cưới người còn sống.

Nam tử hai mươi tuổi cập quan, chưa tới hai mươi đã chết mà còn chưa thành thân sẽ thành âm hồn không siêu thoát, sẽ làm loạn gia đình khó yên. Người nhà bắt buộc phải tổ chức cưới cho người đó, gọi là âm hôn.

Loại chuyện này đều phát sinh ở địa phương nhỏ, trong nhà người có tiền.

Nhà có tiền có con đã chết rất thương tâm, sợ nam tử kia sẽ cô độc không quen, liền nghĩ tới loại phương pháp này. Họ sẽ mua một nữ tử về, cho mặc vào hỉ phục, cùng nam tử đã chết bái đường thành hôn. Sau khi thành hôn, nàng cũng không được ở phủ đệ làm thiếu phu nhân hưởng phúc, mà sẽ bị yêu cầu tuẫn táng. Nữ tử kia sẽ cùng nam tử hợp táng trong một quan tài.

Loại Âm hôn này không khác gì mưu sát, nghe rất tàn nhẫn, cho nên triều đình sớm đã có lệnh cấm. Nghê Diệp Tâm không nghĩ tới hôm nay lại nghe được việc này.

"Nghe nói quả phụ Chu thị trước kia có đứa con trai chưa hai mươi tuổi đã chết. Trước đó không lâu phu quân chết, sau đó con trai lại chết, Chu thị quá thương tâm liền tìm người cưới cho con mình."

Quả phụ Chu thị có tiền, nhờ người tìm một nữ tử gả cho đứa con trai đã chết của mình, sau đó tuẫn táng cùng hắn. Kết quả có người tìm tới một thiếu nữ tuổi thanh xuân.

"Nghe nói đó là một người rất đẹp, tuổi cũng không lớn, là một cô nương đáng yêu. Cũng không biết có phải trong nhà quá nghèo mà đem cô nương như thế bán hay không. Một cô nương như thế mà bán để Âm hôn.... Ai da......"

Bộ khoái tỏ ra tiếc hận. Nhưng ở địa phương nhỏ cơm không đủ ăn bán con cũng không ít.

Ở cổ đại loại chuyện này chỗ nào cũng có.

Cô nương được mang đến, quả phụ Chu thị rất vừa lòng, sau đó khua chiêng gõ trống tổ chức hôn lễ cho con trai đã chết.

Nghe nói ngày đó tiệc cưới có rất nhiều người đi, đặc biệt náo nhiệt.

Thành hôn xong, cô nương đã bị yêu cầu tuẫn táng, bị người ta đưa buộc chặt tay chân, bịt miệng, bỏ vào quan tài chôn cùng nam tử đã chết kia.

"Nghe nói, sau đó mấy ngày, có người nửa đêm đi ngang qua chỗ kia đã nghe được có tiếng nữ nhân khóc. Hình như là từ phía dưới truyền đến. Lại không phải một người nghe được, rất nhiều người đều nghe được."

Cô nương đã chết như vậy. Từ đó về sau có không ít lời đồn, nói cô nương kia biến thành nữ quỷ, không chịu đi đầu thai. Mỗi ngày vào ban đêm đều ở trên mộ phần khóc rống không ngừng.

Chu thị cũng không tin những lời này. Ngày qua ngày càng lúc càng sống buông thả. Trước khi con trai chết, Chu thị cũng có mấy tình nhân, nhưng không dám trắng trợn táo bạo. Sau khi con trai đã chết, không ai quản Chu thị càng lộ liễu, đã thành đề tài bàn tán ở quán trà tửu lầu trong thành.

"Ta cảm thấy, cô nương kia biến thành quỷ trở về báo thù! Nếu không mọi người nói xem, một nha hoàn gϊếŧ chủ tử, sao chỉ chớp mắt liền đem thi thể tới Hứa gia được? Hứa gia là nhà giàu hạ nhân cũng nhiều, gia đinh nha hoàn hộ viện, nhiều người nhiều con mắt, một người ngoài sao có thể mang theo thi thể đi vào."

Nghê Diệp Tâm nghe xong nhíu nhíu mày.

"Vậy cô nương bị chết tên là gì, trước kia ở nơi nào, ngươi biết không?"

"Cũng không biết. Chuyện của mấy năm trước rồi. Chúng ta cũng chưa gặp qua cô nương kia, cũng không biết nàng gọi là gì, nhà ở nơi nào."

Nghê Diệp Tâm gật đầu.

"Thôi, đến xem nha hoàn tự xưng là hung thủ đi."

"Nghê đại nhân bên này, nha hoàn bị nhốt ở trong nhà lao."

Bộ khoái kể chuyện cũ làm người ta sởn gai ốc, lại thấy thương cảm cho cô nương tội nghiệp. Tuy rằng Nghê Diệp Tâm không tin quỷ quái gϊếŧ người, nhưng rõ ràng cảm giác được quả phụ Chu thị bị chết có liên quan chuyện Âm hôn.

Lúc trước cô nương đang sống sờ sờ bị bỏ vào quan tài chôn sống. Mà hiện giờ quả phụ Chu thị bị người ta gϊếŧ cũng cùng một cách. Hung thủ hao hết tâm tư tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là ý tưởng nhất thời. Nếu có liên quan với cô nương lúc trước, như vậy tám phần là tới báo thù.

Bọn họ cùng nhau đi đến nhà lao nha môn.

Chỗ này không có trọng phạm, đa số phạm nhân đều là tội ăn trộm ăn cắp, không có ai gϊếŧ người phóng hỏa. Phòng giam hơn phân nửa trống không. Nha hoàn bị nhốt đơn độc ở tận cùng bên trong.

Mấy người Nghê Diệp Tâm đi vào, nghe văng vẳng có tiếng kêu từ bên trong. Bởi vì cách khá xa, nghe không rõ nói cái gì bất quá có thể nghe được từ "oan uổng", khẳng định là nha hoàn kêu.

Nha hoàn bị nhốt đơn độc trong một mình, vẻ mặt nàng thất thần khổ sở. Môi khô nứt, miệng chảy máu, ngồi dưới đất, vẫn luôn hô to "oan uổng".

Nha hoàn đột nhiên nhìn thấy có người tới, ánh mắt sáng lên hy vọng, lập tức từ trên mặt đất đứng lên. Đôi tay nắm song sắt của cửa phòng giam, hô to:

"Oan uổng, quan lão gia, ta oan uổng! Thật sự ta không có gϊếŧ người!"

Bộ khoái chỉ chỉ nha hoàn.

"Chính là nàng."

Nha hoàn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, dáng người cũng không cao lớn chắc nịch, có chút gầy yếu. Không biết đã ở chỗ này bao lâu, thoạt nhìn tinh thần có chút hoảng hốt.

"Trước tiên đem nàng ra, ta có lời muốn hỏi nàng một chút."

Bộ dáng nha hoàn thoạt nhìn thực sự đáng thương. Bộ khoái cũng không nhiều lời, mở cửa phòng giam, đem nha hoàn mang ra.

Bọn họ cũng đi ra khỏi nhà lao.

Mộ Dung Trường Tình đi ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm, liếc mắt nhìn một cái, rồi nói:

"Ngươi đúng là biết thương hương tiếc ngọc."

Nghê Diệp Tâm cười một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Mộ Dung đại hiệp hiểu lầm ta. Trong phòng giam rất dơ, ta sợ Mộ Dung đại hiệp ở nơi đó thêm một khắc sẽ không thoải mái."

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt cười một tiếng.

"Phải không?"

Nha hoàn được mang ra ngoài, trên mặt đều là kinh hỉ, ánh mắt tràn ngập cảm kích cùng hy vọng.

"Phịch"

Nàng liền quỳ gối trước mặt Nghê Diệp Tâm khóc thút thít.

"Vị đại nhân này, cầu ngài làm chủ cho ta. Ta thật sự không có gϊếŧ người. Thật sự ta bị oan uổng. Ta sao có thể gϊếŧ người......"

Nghê Diệp Tâm bị động tác của nàng làm hoảng sợ, nhanh chóng nói:

"Nhưng có người nói ngươi chính miệng thừa nhận gϊếŧ người."

"Đó...... là ta lừa hắn!"

Nha hoàn lập tức sốt ruột nói:

"Đó không phải thật, ta bị bất đắc dĩ mới lừa hắn!"

Nghê Diệp Tâm nhướng mày.

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào, ngươi nói lại cặn kẽ đi."

Nha hoàn đã từng chính miệng thừa nhận chính mình gϊếŧ quả phụ Chu thị. Một thư sinh họ Tôn chính tai nghe được.

Nha hoàn vừa nghe nói thư sinh họ Tôn, tức khắc vẻ mặt đầy phẫn nộ, hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại lộ ra bộ dáng ủy khuất tựa như có ẩn tình không muốn giải thích.

"Nếu ngươi không chịu nói ra, ta cũng không giúp được. Vậy ngươi cũng chỉ có thể trở lại nhà lao chờ."

"Ta nói, ta nói!"

Nha hoàn vừa mới từ trong lao ra, bên trong cùng bên ngoài đúng là đối lập. Nàng vừa có hy vọng sao có thể lại thất vọng, lập tức không dám do dự, lập tức cái gì cũng nói.

Nha hoàn ủy khuất nói:

"Ta chính xác có nói cùng thư sinh họ Tôn những lời đó, nhưng đó không phải thật sự, chỉ là hù dọa hắn!"

Nha hoàn này đã theo quả phụ Chu thị nhiều năm. Quả phụ Chu thị bởi vì có rất nhiều tình nhân, cho nên không có tiện để nhiều nha hoàn trong nhà, miễn cho bị nhiều người biết được.

Trước đó vài ngày, quả phụ Chu thị muốn đi đến nhà một tình nhân, nhưng đúng lúc nha hoàn này sinh bệnh. Quả phụ Chu thị liền mang theo hai nha hoàn khác đi, để nha hoàn này ở lại trông giữ phủ.

"Vốn dĩ quản gia ngày thường đều ở trong phủ, nhưng đúng lúc quản gia cũng đi ra ngoài ba ngày bàn chuyện làm ăn. Kết quả trong phủ chỉ còn mình ta."

Trong phủ chỉ có một mình, nhưng cũng không có gì đáng lo, nơi này dân phong chất phác đơn thuần, cũng không có kẻ trộm cắp hay cướp bóc.

Nhưng quả phụ Chu thị lần này đi tương đối lâu mà không có trở về. Chu thị không ở nhà, bỗng nhiên có một người tới, chính là thư sinh họ Tôn kia. Tôn thư sinh là một trong những tình nhân của Chu thị, nha hoàn đã gặp qua hắn, cho nên đối với hắn thực khách khí.

Tôn thư sinh tới tìm Chu thị, nha hoàn nói Chu thị không ở nhà. Tôn thư sinh nghe xong lại thật cao hứng nghênh ngang đi vào.

Nha hoàn ngăn cản không cho hắn tiến vào, nhưng ngăn không được.

Tôn thư sinh tiến vào đặc biệt kiêu ngạo, nói hắn muốn ở chỗ này bắt buộc nha hoàn tiếp đãi hắn.

Nha hoàn không chịu. Tôn thư sinh liền nói mình là bằng hữu của Chu thị nên cũng là chủ tử. Nếu nàng hầu hạ không tốt chờ Chu thị trở về sẽ nói Chu thị đem nàng bán đi, bán vào thanh lâu đi tiếp khách.

Tiểu nha hoàn không có biện pháp, đành phải trơ mắt nhìn hắn ở tại phủ.

Tôn thư sinh kiêu ngạo cực kỳ, không chỉ ở hai ngày, phát hiện Chu thị còn chưa có trở về, càng thêm kiêu ngạo.

"Vào một ngày, ta đột nhiên nhìn thấy hắn lén lút vào phòng chủ tử, đem trâm vàng nhét vào trong lòng ngực. Đúng là trộm đồ!"

Nha hoàn vừa tức lại bực, tiến lên cùng Tôn thư sinh tranh luận. Nhưng Tôn thư sinh không sợ, ỷ vào mình là nam nhân có sức lực đã đánh nha hoàn ngã lăn trên mặt đất. Hắn càng thêm không kiêng nể gì đi lấy những châu báu trang sức có giá trị khác.

"Lúc ấy ta thực tức giận, cũng thực sợ hãi, thư sinh uy hϊếp ta. Hắn nói dù sao chủ tử chưa có trở về, hắn cầm đồ vật đi nếu ta dám cản trở liền đánh ta. Hắn còn nói dù sao hắn cầm đồ vật, chủ tử trở về cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi hắn. Chỉ cần hắn nói một lời, chủ tử khẳng định tin tưởng là ta trộm đồ rồi vu oan cho hắn."

Nha hoàn bực tức, nhưng nàng đánh không lại thư sinh, cũng không có biện pháp đi báo quan. Đột nhiên cái khó ló cái khôn, nghĩ tới một biện pháp.

"Ngươi nói ngươi đã gϊếŧ quả phụ Chu thị?"

Nha hoàn gật đầu.

Nàng đột nhiên giả điên điên khùng khùng, hướng về phía thư sinh hô to. Nàng hỏi thư sinh có biết vì sao Chu thị lâu như vậy cũng chưa trở về. Còn nói Chu thị kỳ thật không có khả năng trở lại, bởi vì đã chết, bị chính mình gϊếŧ.

"Thư sinh mới đầu không tin, bất quá vẻ mặt sợ hãi. Lần này đúng là chủ tử đi rất lâu, ta cũng cảm thấy kỳ quái, phỏng chừng Tôn thư sinh cũng cảm thấy kỳ quái. Sau đó hắn hoang mang rối loạn, đã bị ta dọa chạy. Ta nào biết đâu rằng hắn chạy tới báo quan. Hơn nữa...... Hơn nữa ta cũng không nghĩ tới, chủ tử thật sự đã chết......"