Có lẽ là quá mệt nhọc, Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không có tỉnh lại, dù bánh bao đặt ở trên trán, ngược lại thoải mái hừ một tiếng, ngủ càng say.
Mộ Dung Trường Tình thực đau đầu, đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, liền đi ra cửa. Bất quá hắn cũng không phải hảo tâm đem phòng nhường cho Nghê Diệp Tâm, mà là ra cửa đi lấy nước. Mộ Dung Trường Tình có thói quen sạch sẽ, trước khi ngủ tất nhiên phải tắm gội.
Nghê Diệp Tâm ngủ quá say đã bỏ lỡ cảnh mỹ nhân tắm gội. Nếu mà Nghê đại nhân biết được không chừng sẽ hối hận lấy đầu đập vào gối cho đến ngất.
Mộ Dung Trường Tình tắm rửa xong trở lại, Nghê Diệp Tâm vẫn còn ngủ, cái bánh bao cũng vẫn "đoan chính" nằm yên, căn bản chưa có "lăn xuống".
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy buồn cười, vung tay lên tắt đèn, sau đó cũng chuẩn bị lên giường ngủ.
Bắp còn ngủ bên ngoài mép giường, Nghê Diệp Tâm ngủ ở bên trong, đã không còn chỗ cho Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn, dứt khoát vung tay lên đem Bắp ném trên mặt đất.
“Xì”
Bắp lập tức bị doạ tỉnh, ngoe nguẩy đầu lung tung, phun lưỡi ra, một bộ dáng muốn đánh nhau. Nhưng khi thấy rõ người ném nó chính là chủ nhân, tức khắc liền từ con rắn hung mãnh biến thành ôn nhu cực kỳ. Bắp thực ngoan ngoãn lặng lẽ bò vào trong một góc, tiếp tục ngủ.
Mộ Dung Trường Tình liền nằm ở bên ngoài Nghê Diệp Tâm, cũng ngủ.
Cả một đêm bình an không có việc gì xảy ra. Nghê Diệp Tâm ngủ đặc biệt kiên định, cũng không lăn lộn. Bánh bao vẫn luôn đặt ở trên trán, từ bánh bao nóng đã biến thành bánh bao lạnh ngắt.
Sáng ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Nghê Diệp Tâm liền tỉnh, vì ngủ tương đối sớm cho nên tỉnh cũng sớm hơn một chút.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt lang thang không có mục tiêu nhìn xung quanh.
Thực mau, Nghê Diệp Tâm thấy được bóng dáng màu trắng của Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung đại hiệp thật đẹp. Đôi mắt đẹp, cái mũi đẹp, miệng cũng đẹp, chiếc cổ cũng hoàn mỹ, xương quai xanh cũng thực tinh tế……
Nghê Diệp Tâm càng nhìn càng cảm thấy không thể tự kềm chế, cũng không còn buồn ngủ, nước miếng chảy xuống. Đặc biệt Nghê Diệp Tâm định duỗi tay sờ sờ phía dưới xương quai xanh, chỗ cổ áo nửa hé mở kia. Không biết tay sờ vào sẽ có cảm xúc gì?
Đầu óc Nghê Diệp Tâm lúc này giống da^ʍ tặc chặn đường cướp sắc.
Nghĩ vậy liền duỗi tay tới, tay mới vừa nâng lên, Nghê Diệp Tâm sửng sốt trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ không phải đang nằm mơ sao? Vì sao Mộ Dung Trường Tình nằm ở bên cạnh?
Não Nghê Diệp Tâm đã thành hồ nhão, cố hồi tưởng lại chuyện đêm qua.
Mộ Dung đại hiệp thực sự chỉ muốn mình làm giường hắn ấm lên, sau đó liền đem mình ném ở chỗ này đi ra ngoài ăn cơm. Mình cùng Bắp giằng co cả buổi, có chút buồn ngủ, bất tri bất giác liền ngủ.
Mình đúng là ngủ rồi……
Nghê Diệp Tâm bừng tỉnh.
Nhưng vì sao vừa mở mắt liền thấy Mộ Dung đại hiệp nằm ở bên cạnh? Chẳng lẽ... đêm qua chúng ta cùng chung chăn gối?
Nghê Diệp Tâm nhất thời kích động, đột nhiên liền xoay người ngồi dậy. Cũng hoàn toàn không chú ý trên trán mình còn có một cái bánh bao.
“Bộp!”
“A...”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình chưa ngủ tỉnh. Vi cái gì mình xoay người ngồi dậy lại có một cái bánh bao từ trên trời giáng xuống. Còn nện ở trên gương mặt hoàn mỹ của Mộ Dung đại hiệp……
Bánh bao tròn xoe, kỳ thật không giống bánh bao mà Nghê Diệp Tâm biết, không có nếp gắp ở trên, nó giống cái màn thầu hơn.
Cái bánh bao cũng không nhỏ, để qua đêm cũng có chút cứng, phỏng chừng đập cho Mộ Dung đại hiệp một cú đau. Mộ Dung Trường Tình lập tức mở mắt.
Bánh bao rơi vào mặt Mộ Dung Trường Tình, sau đó liền nhanh như chớp bắt đầu lăn lộn xuống ngực. Khi Mộ Dung Trường Tình còn có chút mê man nó đã lăn xuống mặt đất.
Mộ Dung Trường Tình là bị đập tỉnh. Tuy rằng lúc đầu còn có chút mơ màng chưa tỉnh ngủ, nhưng rất mau, ánh mắt liền nhìn tới đầu sỏ gây tội. Bánh bao lăn trên mặt đất, lăn ra thật xa.
Nghê Diệp Tâm hút một ngụm khí lạnh, lập tức liền nói.
“Đại hiệp.... ta cái gì cũng không có làm. Ta thật sự không biết chuyện là như thế nào!”
Mộ Dung Trường Tình thoạt nhìn không tốt lắm, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi dậy, duỗi tay xoa xoa chỗ mặt bị bánh bao đập vào.
Bánh bao khá cứng làm mặt Mộ Dung Trường Tình đỏ lên.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy mà đau lòng.
Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết vì sao ngủ một đêm liền biến ra một cái bánh bao, nhưng Mộ Dung Trường Tình biết.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên có chút chán nản. Cũng không muốn cùng Nghê Diệp Tâm giải thích, hắn đành phải đen mặt yên lặng ngồi dậy, xuống giường đi rửa mặt.
“……”
Nghê Diệp Tâm mê mang nhìn Mộ Dung Trường Tình, còn tưởng rằng Mộ Dung đại hiệp sẽ vung nắm tay đánh mình. Kết quả Mộ Dung đại hiệp lại giống như không thấy gì.
Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình, sau đó lại nhìn thoáng qua bánh bao trên mặt đất.
Bắp lúc này đã hưng phấn từ trong gốc giường bò ra, sau đó cuốn lấy bánh bao, bộ dáng đói khát. Nó đem bánh bao kéo tới một góc, bắt đầu dùng bữa sáng.
Nghê Diệp Tâm không biết đó là cái bánh bao tình yêu mà Mộ Dung Trường Tình cố ý mang về cho mình ăn khuya. Nếu biết, phỏng chừng lúc này Nghê Diệp Tâm đã nhảy xuống giường đoạt lại.
Nghê Diệp Tâm xuống giường, tung ta tung tăng chạy đến bên Mộ Dung Trường Tình đang rửa mặt, đi vòng tới vòng lui, hỏi:
“Đại hiệp, đại hiệp, đêm qua chúng ta ngủ chung sao?”
“Không biết.”
“Đại hiệp, đại hiệp, vì sao có cái bánh bao từ trên trời giáng xuống vậy?”
“Không biết.”
Mộ Dung Trường Tình rửa mặt. Nghê Diệp Tâm liền đi xung quanh phục vụ.
Mộ Dung Trường Tình có chút khó chịu vì sự quấy nhiễu này. Nghê Diệp Tâm đi vòng vòng làm hắn chống mặt. Mới sáng sớm hắn đã cảm thấy muốn đánh người.
Nghê Diệp Tâm dâng khăn gấm cho Mộ Dung Trường Tình, sau đó lại giúp cho hắn thay quần áo. Mộ Dung Trường Tình cũng không nhìn liền mặc vào. Sau đó hai người đi ra ngoài ăn sáng. Ăn sáng xong, bọn họ phải khởi hành, còn có vụ án khác cần bọn họ điều tra, thời gian không thể chậm trễ.
Nghê Diệp Tâm vui vẻ đi theo Mộ Dung Trường Tình.
Ngoài sảnh lúc này đã có rất nhiều người. Triệu Nguyên Kính cũng ở đó.
Kính Vương gia ngồi giữa hai người, một là Phùng Thiên, một người khác tuyệt đối là Phùng Cố. Họ rất giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác.
Tuy rằng giống nhau, vừa nhìn có khả năng nhận không ra, nhưng tuyệt đối không phải loại phân biệt không được, chỉ có thể dựa vào vết bớt trên cánh tay để phân biệt.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được duỗi tay đè ép huyệt Thái Dương. Đại phu nhân nói những lời đó quả nhiên là để lừa bọn họ.
Phùng Cố thực lạnh nhạt, nhìn thấy bọn họ cũng không nói chuyện. Chỉ khi Phùng Thiên nói chuyện, hắn sẽ lập tức làm ra bộ dáng nghiêng tai lắng nghe, biểu tình trên mặt mới có chút hòa hoãn.
Triệu Nguyên Kính nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi vào, cũng không có nói lời nào, thật giống như không phát hiện cái gì không ổn.
Trong lòng Nghê Diệp Tâm “lộp bộp”, thật không may lại gặp Kính Vương gia.
Nghê Diệp Tâm cứng đờ ngồi xuống. Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, ngồi ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung đại hiệp là cố ý. Kính Vương gia ngồi đối diện hình như liếc mắt nhìn bọn họ rất nhiều lần. Nghê Diệp Tâm cảm thấy lông tóc đều dựng lên. Bất quá cũng may Kính Vương cũng không nói gì.
Bữa sáng ăn thực an tĩnh, không có ai nói lời nào.
Phùng Thiên ăn một chút, buông đũa mới nói.
“Nghê đại nhân, ta đây đa tạ ngài.”
Nghê Diệp Tâm nghe được Phùng Thiên nói, nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay, ý bảo không có gì.
“Nếu không phải nhờ Nghê đại nhân, chỉ sợ có một số việc chúng ta cả đời cũng không biết.”
Nghê Diệp Tâm biết Phùng Thiên nói về Đại phu nhân. Đại phu nhân tuy rằng gϊếŧ người, nhưng thời này cũng không như hiện đại, cổ đại có điều lệnh đặc xá không ít, xem nguyên nhân mới có thể định tội. Đại phu nhân tuy rằng gϊếŧ chết Phùng lão tam, nhưng tội không đáng chết. Hơn nữa có Triệu Nguyên Kính ngăn chặn, Nghê Diệp Tâm cũng không quản việc này.
“Phùng công tử quá lời rồi.”
Kính Vương cười nói:
“Nghê hộ vệ từ phủ Khai Phong tới, làm việc bổn vương rất yên tâm.”
Nghê Diệp Tâm nghe được Kính Vương nói vậy liền chột dạ, cười gượng một tiếng.
“Nghê hộ vệ, các ngươi khi nào khởi hành?”
“Dùng bữa sáng xong liền khởi hành.”
“Nói cũng phải. Ta nghe nói còn có mấy vụ án. Việc này Hoàng Thượng rất coi trọng, cũng không thể trì hoãn.”
Nghê Diệp Tâm phụ họa theo một tiếng.
“Bổn vương luôn luôn vì Hoàng Thượng phân ưu. Nếu Nghê hộ vệ tra được tin tức gì, chớ quên thông báo cho bổn vương một tiếng.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã hiểu. Kính Vương muốn về sau tra được cái gì đều phải nhanh hồi báo cho ông ta. Đối với Xà Văn Đồ Đằng hình như ông ta rất hứng thú. Nghê Diệp Tâm nào dám nói không, nhanh đáp ứng.
Trong phòng lại an tĩnh, không ai nói nữa.
Nghê Diệp Tâm cúi đầu ăn cháo, muốn nhanh chóng ăn xong chén cháo, bỏ chạy lấy người. Cùng Vương gia ăn cơm thật khó nuốt trôi.
Khi Nghê Diệp Tâm ra sức ăn cháo, bỗng nhiên có một bóng đen che đầu. Ngẩng đầu nhìn lên, Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình gắp một cái bánh bao, đặt vào cái bát nhỏ ở trước mặt.
“……”
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình như có như không nhìn thoáng qua Kính Vương đối diện. Sau đó hắn lại nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, thực thân thiện mỉm cười nói:
“Ăn đi.”
“……”
Vừa rồi Nghê Diệp Tâm còn cảm thấy Mộ Dung đại hiệp có thể là cố ý. Nhưng hiện tại đã chắc chắn khẳng định "Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối là cố ý, không phải có khả năng, mà là tuyệt đối cố ý!"
Nghê Diệp Tâm khóc không ra nước mắt nhìn bánh bao trước mắt, sau đó liền cảm nhận được ánh mắt soi mói của Kính Vương gia.
Mộ Dung Trường Tình còn cười, nhẹ nhàng thúc giục một tiếng.
“Sao không ăn, mau ăn đi.”
Nghê Diệp Tâm trong lòng ủy khuất, nhưng lại không thể nói gì, chỉ có thể cắn răng nhỏ giọng nói:
“Cám…… Cám ơn.”