Triệu Doãn mắt trợn trắng, Trì Long thở phào.
"Nghê đại nhân muốn hù chết chúng ta à. Chúng ta còn tưởng rằng ngài bị tấn công."
Vào buổi tối không đèn không đuốc, trên mặt đất nằm một người không nhúc nhích. Hơn nữa vừa rồi còn xảy ra án mạng, đã chết một người, khó trách Trì Long cùng Triệu Doãn hai người bị dọa.
Miệng Nghê Diệp Tâm đã căng đến mang tai.
"Ta có thể có chuyện gì? Ngươi chẳng lẽ không nghe được tiếng cười của ta sao?"
Nhắc tới tiếng cười, Triệu Doãn lại trợn trắng.
Trì Long nở nụ cười.
"Thì ra là Nghê đại nhân đang cười. Vừa rồi có hai nha hoàn bị dọa sợ tới mức mặt không còn chút máu. Các nàng nói nghe được ác quỷ đang cười, thiếu chút nữa khóc thét. Ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì."
"......"
Nghê Diệp Tâm gian nan từ trên mặt đất bò dậy, được Trì Long cùng Triệu Doãn dìu trở về phòng.
Đèn trong phòng Mộ Dung Trường Tình đã tắt, không biết là không đốt đèn, hay là đã nghỉ ngơi.
Trì Long nói:
"Mộ Dung đại hiệp hôm nay nghỉ ngơi rất sớm nha, không biết có ăn cơm tối chưa?"
Nghê Diệp Tâm đang suy tư làm như thế nào mới có thể tìm được lý do đi gõ cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, nghe Trì Long vừa nói, lập tức có chủ ý.
"Trì Long, ngươi đi gõ cửa hỏi Mộ Dung đại hiệp ăn cơm chưa."
"Dạ."
Trì Long thành thật gật đầu, lập tức đi.
"Từ từ."
Nghê Diệp Tâm gọi lại, khập khiễng đi ôm Bắp Rang lên, sau đó mới nói:
"Được rồi, hiện tại có thể đi."
Trì Long không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết Nghê đại nhân đang làm cái gì, thoạt nhìn cao thâm khó đoán.
Nghê Diệp Tâm ôm Bắp Rang, dùng lực hôn đầu Bắp Rang hai cái, nhỏ giọng nói:
"Bắp Rang, nhờ ngươi."
"Gâu"
Bắp Rang phối hợp kêu một tiếng.
Trì Long đi gõ cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, hô to:
"Mộ Dung đại hiệp có trong đó không?"
Hắn gõ thật lâu bên trong mới có tiếng động. Mộ Dung Trường Tình tựa như có chút phiền chán.
"Kẽo kẹt"
Cửa mở ra.
"Chuyện gì?"
"Ta......"
Trì Long mới nói một chữ, đột nhiên liền nghe.
"Gâu gâu"
Bắp Rang đột nhiên từ phía sau vọt lên. Sau đó chui qua hai chân Mộ Dung Trường Tình vào phòng. Tốc độ của bốn cái chân ngắn nhỏ quả thực rất nhanh.
Nghê Diệp Tâm nhìn theo, lập tức kêu to:
"Bắp Rang, Bắp Rang, ngươi sao không nghe lời như vậy. Mau trở lại, đừng chạy loạn."
Nghê đại nhân kêu lên, liền chạy lại đẩy Trì Long đang đứng ở cửa sang một bên, cúi xuống chui qua dưới cánh tay Mộ Dung Trường Tình đang chống trên khung cửa đi vào phòng. Danh chính ngôn thuận đi vào tìm Bắp Rang.
"......"
Trì Long cũng không biết đã xảy ra cái gì. Nghê Diệp Tâm tiến vào phòng Mộ Dung Trường Tình xong lập tức xoay người nói với Trì Long.
"Trì Long, cơm tối đưa đến phòng ta đi. Hiện tại ta phải cùng Mộ Dung đại hiệp thảo luận vụ án, đừng quấy rầy chúng ta."
"Rầm"
Nghê Diệp Tâm nói xong chữ cuối, liền đóng cửa lại.
Trì Long phản ứng chậm nửa nhịp, ngây ngô gãi gãi cái ót, nói với cánh cửa.
"Dạ."
Nghê Diệp Tâm thuận lợi vào phòng, ôm Bắp Rang, nịnh nọt cười một tiếng.
"Đại hiệp, ta tới thảo luận vụ án một chút, về Xà Văn Đồ Đằng."
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay nhìn Nghê Diệp Tâm.
"Vậy à? Ngươi tốt nhất có phát hiện gì, bằng không ta sẽ đem ngươi cùng con chó ngu xuẩn kia của ngươi bầm ra cho Bắp ăn."
"Xì..."
Bắp phối hợp từ trên vai Mộ Dung Trường Tình nhô đầu ra, le lưỡi với Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm lập tức giơ tay lên cao tỏ vẻ đầu hàng.
"Mộ Dung đại hiệp, ngồi đi, chúng ta chậm rãi nói."
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình lạnh buốt nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Nghê Diệp Tâm chạy nhanh lại ngồi gần Mộ Dung Trường Tình.
"Đại hiệp là như thế này, ta phát hiện mấy điểm đáng ngờ, còn rất đau đầu."
"Đừng nói lời vô nghĩa, nói trọng điểm."
Nghê Diệp Tâm lập tức gật đầu như chẻ củi.
"Trọng điểm chính là tất cả mọi người đều có vấn đề."
Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày. Hắn cũng cảm thấy người Phùng gia ai cũng đều thần bí, thoạt nhìn tất cả trong lòng đều có quỷ. Nhưng đây là trực giác của Mộ Dung Trường Tình, hắn lại không thể nói ra, miễn cho Nghê Diệp Tâm lại nói " Trực giác là giác quan thứ sáu, đây là ưu điểm của nữ nhân ", còn giảng giải đạo lý, phân tích thiên phú của nữ nhân.
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát ít lời mà nhiều ý.
"Lý do?"
"Lý do đương nhiên là có. Ta cũng không phải là đoán mò, không chịu trách nhiệm. Đầu tiên nói về Phùng Thiên, Phùng gia đột nhiên có một người chết, tất cả mọi người đều chấn kinh, biểu tình sẽ kinh ngạc có phải hay không?"
Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
Nghê Diệp Tâm vỗ bàn một cái, biểu tình cổ quái.
"Nhưng mà Phùng Thiên không phải vậy. Vừa rồi đại hiệp có quan sát Phùng Thiên hay không?"
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe lời này, liền cười lạnh một tiếng.
"Hừ, chỉ có ngươi gần gũi quan sát Phùng Thiên."
"......"
Nghê Diệp Tâm không thể không ở trong lòng chửi thầm Mộ Dung Trường Tình "lại ngạo kiều độc miệng". Sự việc quan trọng như vậy, Mộ Dung đại hiệp sao còn nghĩ đâu đâu.
Nghê Diệp Tâm cười gượng, căng da đầu tiếp tục nói:
"Khi Đại phu nhân thuật lại tình huống mình gặp phải, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe, trên mặt ít nhiều lộ ra biểu tình hoảng sợ. Đại phu nhân nói chuyện liên quan xác khô đã sống lại, loại chuyện này ai nghe cũng có chút sợ. Nhưng mà Phùng Thiên thì không, hắn hô hấp thực mau. Đại hiệp có phát hiện ngực hắn phập phồng thực nhanh. Hô hấp nhanh kỳ thật là một loại biểu hiện sử dụng hệ thống thị giác. Cũng không phải hắn nhìn Đại phu nhân mà là hắn đang hồi ức, nhớ lại sự tình hoặc là đồ vật nào đó đã từng thấy qua."
Mộ Dung Trường Tình nhớ lại một chút. Lúc ấy hắn chỉ lo nghe Đại phu nhân nói chuyện, căn bản không nhìn Phùng Thiên kia một cái. Cho nên hắn cũng không biết Phùng Thiên rốt cuộc có biểu hiện gì, đành phải nghe Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói.
"Phùng Thiên có biểu hiện rất kỳ quái. Mới ban đầu, hắn nghe được Đại phu nhân nói đích xác có biểu tình chấn kinh, bất quá không có sợ hãi. Chờ đến Đại phu nhân nói xong, Phùng Thiên cử chỉ cơ thể làm ta cảm thấy rất có ý tứ. Đầu của hắn bảo trì thực cứng đờ, đó là biểu hiện không chút nào sợ hãi, thậm chí biểu hiện khinh thường. Từ chấn kinh đến khinh thường, rốt cuộc vì sao có quá trình chuyển đổi tâm lý như thế?"
"Vì sao?"
Nghê Diệp Tâm lắc đầu.
"Không biết."
"......"
"Ta lại không phải con giun trong bụng Phùng Thiên công tử. Ta chỉ có thể nhìn bề ngoài mà thôi."
Mộ Dung Trường Tình trợn trắng mắt.
"Phùng Thiên khẳng định có chuyện giấu giếm, nhưng mà ta còn đoán chưa ra, hắn rốt cuộc che giấu cái gì."
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày trầm tư, tựa như cũng suy nghĩ về hành động quái dị của Phùng Thiên.
"Chẳng lẽ nói, xác khô căn bản không phải Phùng Cố, kỳ thật người chết là người khác. Phùng Cố chưa có chết, giống như Đại phu nhân đã nói, hắn đã trở về gϊếŧ chết Phùng lão tam?"
Nghê Diệp Tâm lắc đầu.
"Đây là điểm kỳ quái thứ hai cùng cái thứ ba mà ta muốn nói."
"Mau nói."
"Một cái xác khô nhìn không ra bộ dáng, đích xác rất khó nhận định Phùng Cố rốt cuộc đã chết hay chưa. Ta cảm thấy có khả năng Phùng Cố đã chết, cũng có thể chưa chết. Ta cũng thực mâu thuẫn."
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình nháy mắt trở nên thực không lương thiện. Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nói:
"Ta không có lừa đại hiệp, nghe ta phân tích một chút."