Bác sĩ Tần tan làm xong liền dắt bảo bối đến chào dì Hồng một cái rồi ra về. Nhìn đứa nhỏ vui vẻ ngồi bên ghế phó lái, hắn mỉm cười nhìn cậu, "Bảo bối, hôm nay muốn ăn gì?"
Phó Tư Hàm nhìn bên má đã bớt sưng của hắn, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng sờ lên, "Anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh ăn!"
Tần Hy Dương cười khẽ nâng bàn tay ôm lấy tay cậu, nhỏ giọng trêu đùa, "Ăn bảo bối được không?"
Đứa nhỏ nào đó nghe xong hai má đỏ ửng bất quá khóe miệng khẽ cong nhẹ giọng nói, "Anh thật không đứng đắn!"
Đối với lời trách mắng này hắn nghe như lời mời gọi, kéo bàn tay cậu hôn lên rồi nắm lấy đặt xuống đùi mình ôn nhu xoa nắn mu bàn tay nhỏ mềm.
Phó Tư Hàm thấy hắn vẫn nắm tay mình không buông bất đắc dĩ nhỏ giọng nói, "Anh đang lái xe đó!"
"Ừm!" Vị bác sĩ nào đó vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Ông xã em lái xe rất an toàn, em yên tâm!"
Đứa nhỏ nào đó nghe hắn nói thế ngượng ngùng ngoan ngoãn không rút tay về nữa. Vì thế suốt quãng đường về nhà, bàn tay hai người vẫn dính với nhau.
Vừa về đến nhà, Tần Hy Dương liền tháo cà vạt ra đưa cho Phó Tư Hàm sẵn tiện hôn lên môi cậu một cái, "Bảo bối, đem lên phòng giúp anh! Em tắm đi, anh nấu bữa tối cho chúng ta!"
"Dạ!" Phó Tư Hàm tròn mắt gật đầu rồi đi về phòng.
Phó Tư Hàm mắc cà vạt lên móc, ngón tay sờ nhẹ chất vải mềm mại kia ngẩn người... bất quá ngẩn người không bao lâu cậu liền lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, Phó Tư Hàm một thân đồ ngủ vừa lau tóc vừa đi xuống bếp. Tần Hy Dương xào thịt bò xong liền bắt đầu lấy nồi hầm gà, vừa xoay người lại liền thấy Phó Tư Hàm đang bước đến, "Anh có cần em giúp gì không?"
Tần Hy Dương chỉnh lửa nhỏ lại, rửa tay rồi đi đến cầm lấy khăn trong tay Phó Tư Hàm ôn nhu lau tóc cho cậu, "Gà hầm khoảng một giờ nữa mới ăn được! Bảo bối có đói bụng không?"
Phó Tư Hàm lắc đầu, tròn mắt nhìn hắn, "Hôm nay gà hầm ạ?"
"Ừm!" Tần Hy Dương mỉm cười hôn lên đôi môi non mềm, "Ngoan, lên phòng anh sấy tóc cho em!"
"Dạ!"
Hắn mỉm cười nắm lấy tay cậu đi về phòng, ngồi xuống giường sấy tóc cho cậu. Tiếng máy sấy tóc ồ ồ vang lên, ngón tay thon dài của Tần Hy Dương ôn nhu luồng qua từng lọn tóc ngắn của đứa nhỏ, "Bảo bối thoải mái không?"
"Ân, thoải mái!" Phó Tư Hàm cong mắt mềm mại nói.
Tóc của Phó Tư Hàm sấy rất nhanh liền khô, Tần Hy Dương đặt máy sấy qua một bên từ phía sau ôm lấy đứa nhỏ đang ngồi trong lòng mình hôn lên tóc cậu.
Đột nhiên, cậu khẽ xoay người lại hôn lên cằm hắn một cái. Nụ hôn mềm nhẹ như móng mèo con cào cào lên tim hắn, ngứa ngáy nhưng vô cùng dễ chịu.
Hắn mỉm cười, bàn tay nâng cằm cậu hôn lên môi một cái, miệng nhỏ lại như chờ đợi hắn đến mà hé ra, đầu lưỡi mềm mại nhỏ xíu cũng vươn ra chạm nhẹ lên môi hắn.
Giây phút này Tần Hy Dương liền cảm thấy mình phát điên rồi! Đứa nhỏ chủ động có một chút cũng đủ làm hắn muốn có phản ứng. Bàn tay giữ lấy gáy cậu làm sâu hơn nụ hôn kia, môi lưỡi cùng nhau dây dưa không dứt.
Cả người Phó Tư Hàm khẽ cử động xoay người lại bàn tay nhỏ bé ôm cổ hắn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rĩ.
Đến khi nhận ra bảo bối trong ngực hơi thở hỗn loạn hắn mới rời khỏi môi cậu, cánh môi sưng đỏ vương lại sợi chỉ bạc. Hai má Phó Tư Hàm ửng hồng hơi mím mím môi, đôi mắt to tròn mờ sương nhìn hắn một cái chôn khuôn mặt ửng hồng của mình vào cổ hắn nhỏ giọng nói, "Hy Dương, anh... cứng rồi!"
"Ừm!" Tần Hy Dương cười khẽ hôn lên tóc Phó Tư Hàm, bàn tay vỗ vỗ lên mông đứa nhỏ trêu chọc, "Là em khiến nó như vậy. Em chịu trách nhiệm đi!"
Đứa nhỏ nào đó chôn mặt sâu hơn, nhẹ giọng "Dạ!" một cái, mềm mại làm hắn không chịu nổi!
Không dừng lại ở đó, đứa nhỏ còn chưa để cho hắn thích ứng xong đột ngột hôn lên môi hắn một cái, bàn tay cẩn thận kéo áo sơ mi của hắn ra từng nút từng nút cởi xuống.
"Bảo bối!" Tần Hy Dương nắm lấy tay đứa nhỏ đang làm loạn trên người mình khàn giọng nói, "Nếu anh nói anh không muốn nhịn nữa thì sao?"
Phó Tư Hàm nhìn hắn một cái khẽ cụp mắt xuống mềm mại nói, "Vậy... đừng nhịn nữa!"
Bảo bối là đang câu dẫn hắn sao? Tần Hy Dương thoáng ngạc nhiên, cười khẽ một tiếng ôm lấy Phó Tư Hàm nằm xuống giường, hôn lên hai má cậu.
"Bảo bối, có thể không? Cho anh."
Đôi mắt to tròn lại nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu. Tức thì liền rơi vào nụ hôn sâu của hắn. Môi lưỡi lại tìm đến nhau quấn quýt dây dưa. Bàn tay to lớn bắt đầu không an phận luồng vào vạt áo của Phó Tư Hàm, xoa nắn eo cậu rồi lại di chuyển lên trên, lên trên nữa chạm phải điểm nổi lên liền ấn nhẹ một cái.
"Ân ~ ưm ~"
Tiểu tiểu Hàm phía dưới cũng hưởng ứng tiết ra chất lỏng trong suốt ướt một mảng qυầи ɭóŧ.
Hắn rời khỏi môi cậu kéo theo một sợi chỉ bạc, hắn nhìn đứa nhỏ mơ mơ màng màng hé môi thở dốc khẽ hôn cằm cậu, cắn nhẹ một cái. Mưa hôn dần dần trải xuống từ hai gò má non mềm xuống cổ, xương quai xanh, nơi nơi đều để lại ấn ký riêng của mình. Hắn vừa hôn, bàn tay vừa xoa vừa cởϊ qυầи áo cậu. Phút chốc, trước mặt hắn là đứa nhỏ trần trụi, làn da trắng nõn phủ một màu hồng nhạt đâu đó còn có dấu hồng ngân.
Phó Tư Hàm chớp mắt, ngại ngùng lấy tay che tiểu tiểu Hàm đang hưng phấn bừng bừng liền nghe tiếng cười khẽ của nam nhân. Tần Hy Dương cúi người hôn lên má cậu một cái, khàn khàn thổi khí vào tay cậu, "Bảo bối ngại ngùng thật đáng yêu!" Dứt lời còn cắn nhẹ lên tai cậu rồi mυ'ŧ một cái.
"Ân ~ a ~"
Đột nhiên Tiểu Tiểu Hàm bị bao lấy, bàn tay nặng nhẹ luật động, "Bảo bối, thoải mái không?"
"Ưm ~ a ~" Kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Phó Tư Hàm không chịu được rên rĩ, "Hy Dương ~ a ~"
Khóe môi Tần Hy Dương khẽ cong hôn lên ngực cậu một cái, đầu lưỡi đảo quanh hạt đậu nhỏ cương cứng cắn nhẹ mấy cái, "Bảo bối không ngoan! Gọi anh là gì? Hửm?" Bàn tay cũng luật động nhanh hơn, ngón tay không khách khí niết niết qυყ đầυ phấn nộn rồi ấn xuống phần đỉnh ngăn cản cậu phóng xuất.
Phó Tư Hàm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng mà muốn bắn cũng không bắn được đôi mắt to tròn ướt nước nức nở nhìn hắn, "A ~ đừng... ông xã ~ ưm ~ ông xã ~ em... em muốn ra ~"
Bác sĩ Tần nghe được từ muốn nghe tâm tình vui vẻ hôn lên đôi mắt to tròn của cậu, "Ngoan!" Nhưng mà vẫn không có bỏ ngón tay ra, vẫn nặng nhẹ xoa bóp Tiểu Tiểu Hàm.
"A ~ hưm ~ ông xã ~ muốn... muốn ra ~"
"Ừm!" Hắn hôn lên môi cậu một cái, không khi dễ bảo bối nữa! Ngón tay vừa rời khỏi, tiểu tiểu Hàm giật giật mấy cái liền bắn ra một cỗ bạch trọc.
"Ân ~ hưm ~ ha ~"
"Bảo bối!" Tần Hy Dương hôn lên má cậu một cái, bàn tay cầm lấy tay cậu đưa đến "nơi nào đó" của mình, nhẹ giọng nói, "Giúp anh xoa một chút!"
"Ân!" Hai má Phó Tư Hàm vì kí©ɧ ŧìиɧ mà ửng hồng, đôi mắt to tròn cũng nhiễm màu tìиɧ ɖu͙© hồng lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa bộ vị của hắn... Dù cách một lớp qυầи ɭóŧ cậu vẫn cảm nhận được, nó to nha! Hơn nữa... cũng đã từng thấy qua rồi... Lại nghĩ đến việc sau đó sẽ làm, hai má Phó Tư Hàm nóng lên, Tiểu Tiểu Hàm cũng cảm nhận được mà có chút hưng phấn.
"Bảo bối!" Hắn hôn nhẹ lên môi cậu, "Sẽ rất đau. Em chịu được không?"
"Ưm" Phó Tư Hàm khẽ gật đầu, "Em... chịu được!"
Hắn mỉm cười hôn cậu thêm cái nữa, đứng dậy bước vào phòng tắm. Bôi trơn chưa mua... dùng đỡ kem dưỡng da tay vậy.
Đến lúc hắn trở lại trên tay mang theo hộp kem dưỡng da, hai má Phó Tư Hàm hồng hồng tránh ánh mắt của hắn, bất quá trong lòng lại có điểm chờ mong. Một chút nữa thôi, cậu và hắn chính thức là của nhau!
Tần Hy Dương đổ một ít kem dưỡng da lên tay cẩn thận chạm đến nơi bí mật phía dưới Tiểu Tiểu Hàm.
"Ân ~"
Thấy đầu mày cậu hơi nhíu hắn ngừng tay lại, ôn nhu nhìn cậu, "Bảo bối, đau à?"
"... Không... có!" Phó Tư Hàm nhẹ lắc đầu, "Anh... tiếp tục đi!"
Tần Hy Dương hôn lên môi cậu một cái, "Ngoan, đổi tư thế một chút em sẽ đỡ đau hơn!" Nói xong liền ôm lấy cậu lật người lại. "Bảo bối, dạng chân ra một chút!"
Cả người Phó Tư Hàm nóng như bị lửa thiêu, chôn mặt vào gối nâng mông lên, hai chân cũng dạng ra, cúc huyệt hồng nhạt vì thế mà bị lộ trước mặt Tần Hy Dương. Hắn nhìn cậu một chút, hai mắt tối đi, ngón tay mang một ít kem dưỡng cẩn thận xoa nắn cúc huyệt.
"Ưm ~" Tiểu Tiểu Hàm thế mà lại có phản ứng nữa rồi! Phó Tư Hàm ngại ngùng chôn sâu mặt vào gối hơn.
Tần Hy Dương nhìn bảo bối đang ngại ngùng đáng yêu không thôi liền cúi xuống hôn lên vành tai đỏ hồng của cậu, "Bảo bối, cẩn thận ngộp thở!"
"Ân ~" Phó Tư Hàm hừ nhẹ một cái, khẽ ngẩng đầu lên.
"Ngoan!" Hắn mỉm cười hôn lên má cậu một cái, nụ hôn di chuyển đến bờ vai nhỏ bé, chiếc gáy trắng nõn, nụ hôn dần di chuyển dọc xuống xương sống, khắp lưng đều là một chuỗi hồng ngân, phía dưới cũng thêm vào một ngón tay nữa.
"Ân ~ ưm ~" Phó Tư Hằm cắn môi, phía dưới thật trướng.
"Bảo bối, thả lỏng!" Tần Hy Dương hôn lên bờ mông cong vểnh của đứa nhỏ, cắn nhẹ mấy cái thành công để lại dấu răng.
"Ưm ~ a ~"
Vì đây là lần đầu tiên của đứa nhỏ, Tần Hy Dương làm công tác phía dưới thật cẩn thận. Dần dần cúc huyệt phấn nộn chịu được ba ngón tay của hắn rồi hắn mới rút ra, cởϊ qυầи lót, ngón tay quệt một ít kem dưỡng thoa lên phân thân đã sớm cương cứng của mình chậm rãi đến cúc huyệt của cậu, cẩn thận đẩy vào.
Lúc ba ngón tay Tần Hy Dương rút ra, phía dưới trở nên trống trãi làm Phó Tư Hàm không nhịn được khẽ lắc mông rên rĩ. Chỉ là, bất thình lình một vật khác còn nóng hơn, to hơn ba ngón tay xuất hiện, chậm rãi đi vào cúc huyệt của cậu.
"A ~ ưm ~" Trán Phó Tư Hàm phủ một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch. Hảo đau!
Tần Hy Dương đau lòng muốn chết, hôn lên môi cậu ôn nhu trấn an, "Bảo bối ngoan, thả lỏng! Một chút sẽ không đau nữa!"
"Ân ~" Phó Tư Hàm mơ hồ gật đầu, bàn tay nắm lấy chăn siết chặt.
Hắn cúi xuống hôn lên vai cậu, bàn tay chậm rãi di chuyển khắp cơ thể mềm mại của cậu, ngón tay nặng nhẹ niết đầu ngực sưng đỏ.
"A ~ ưm ~ ha ~"
Tần Hy Dương nhân cơ hội đẩy phân thân vào sâu bên trong một cái làm cậu chịu không được liền bắn ra. Phân thân chôn trong cúc huyệt sau đó bị siết chặt, trán hắn cũng phủ một lớp mồ hôi vỗ nhẹ mông cậu.
"Bảo bối, thả lỏng!"
"A ~"
Bàn tay xoa bóp mông cậu một chút, sau đó liền chậm rãi di chuyển.
"Ưm ~ đau..."
"Ngoan, bảo bối thả lỏng một chút liền không đau!" Tần Hy Dương hôn lên môi Phó Tư Hàm một cái, bên dưới cũng không có ngừng lại.
Sự thật chứng minh lời hắn nói là thật, cúc huyệt ban đầu đau đến không chịu được dần dần truyền đến cảm giác tê dại còn có một chút thoải mái khó nói thành lời khiến cậu phải rên rĩ.
"Ân ~ hưm ~ ưm ~ a ~"
Tần Hy Dương ban đầu chậm rãi luật động, sau đó liền nhanh một chút, một chút, thêm một chút làm người dưới thân nhịn không được mà lớn tiếng rên rĩ.
"A ~ chậm... chậm một chút ~ ân ~ nhanh... nhanh quá ân ~ rồi..."
"Bảo bối, nhanh một chút mới thoải mái!" Hắn hôn lên má cậu mấy cái, khàn khàn nói, "Bảo bối, gọi ông xã!"
"Ưm ~ ông xã ~ a ~ ông xã ~ chậm... chậm một chút ~ ân ~"
Phó Tư Hàm kí©ɧ ŧɧí©ɧ chịu không được nức nở mà rên rĩ càng làm hắn nhịn không được lại đẩy nhanh tốc độ. Bàn tay rời khỏi cánh mông di chuyển xuống xoa nắn Tiểu Tiểu Hàm đã bắn hai lần còn muốn cứng lên lần nữa.
"Ân ~ đừng ~ ông xã ~ ưm ~ em... em chịu không nổi ~ ông xã ~ a ~"
Hắn hôn nhẹ môi cậu, "Bảo bối, lần này cùng anh bắn được không?"
"Ưm ~ ưm ~ hưm ~"
Cái gọi là cùng bắn tức là hắn làm cho tiểu tiểu Hàm cứng lên rồi dùng ngón tay bịt lại, sau đó tăng giảm cường độ luật động bàn tay còn lại xoa nắn bờ mông cong vểnh khiến cậu vừa thoải mái vừa khó chịu khóc thành tiếng... Thế nhưng mãi một hồi lâu hắn mới chịu tha cho cậu mà bắn ra, tiểu tiểu Hàm vừa được giải thoát cũng bắn ra. Phó Tư Hàm đáng thương ỉu xìu nằm úp sấp thở dốc. Cậu đáng ra không nên nghe hắn mà cho hắn a! Đúng là... bác sĩ thật đáng sợ!
Tần Hy Dương bắn xong liền rút ra khỏi cúc huyệt, là tránh phải cứng lại lần nữa! Hắn nằm xuống ôm lấy cậu vào lòng hôn lên bờ vai trắng nõn.
"Hừm!" Phó Tư Hàm bĩu môi liếc hắn một cái, chôn mặt vào gối.
"Bảo bối, sinh khí rồi?" Tần Hy Dương cười khẽ ôm chặt lấy cậu, bàn tay ôn nhu xoa thắt lưng cho cậu, "Ngoan, anh bế em đi tắm lại!"
Thắt lưng được xoa bóp thoải mái, cậu hừ hừ mấy tiếng, bao nhiêu giận liền tan biến hết dựa vào người hắn làm nũng, "Ân! Tắm rồi ăn cơm, em đói bụng rồi!"
"Ừm!" Hắn hôn lên môi cậu một cái, cẩn thận bế lên đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, Tần Hy Dương thoải mái ôm lấy đứa nhỏ trong ngực từ phòng tắm bước ra, ôn nhu hôn lên má cậu mấy cái, "Em muốn ăn ở đây hay dưới phòng bếp?"
"Ăn ở phòng bếp!" Phó Tư Hàm dựa vào ngực hắn, "Em muốn uống canh gà trước!"
"Ừm!"
Hắn ôn nhu bế cậu xuống bếp, đặt cậu lên ghế rồi dọn thức ăn ra bàn. Phó Tư Hàm ngồi trên ghế, mông đau làm cậu phải dịch chuyển liên tục.
"Bảo bối khó chịu sao?" Hắn dọn thức ăn xong, thấy đứa nhỏ như thế liền ngồi xuống ôm cậu đặt lên đùi mình, "Ngoan, ăn xong anh bế em đi thoa thuốc!"
Dường như vì cả hai "chuyện gì cũng đã làm rồi" nên Phó Tư Hàm cũng không ngượng ngùng nữa, nhỏ giọng "Ân!" một tiếng ngoan ngoãn để hắn đút cơm.
Hai người ăn xong, hắn lấy một ít nho cho cậu ăn, uống một cốc nước rồi bế lên phòng.
Phó Tư Hàm nhìn chiếc giường hỗn loạn, trên đó còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người... Tần Hy Dương bế cậu ngồi lên ghế ôn nhu nói, "Ngoan ngồi ở đây một chút, anh đi thay gra mới!"
"Dạ!"
Hắn nhanh chóng cuống chăn gra bẩn mang vào phòng tắm rồi lấy từ trong ngăn dưới tủ quần áo ra một bộ chăn gra mới trải lên. Xong xuôi liền bế cậu nằm xuống giường.
"Bảo bối, anh thoa thuốc cho em!"
"Dạ!" Đứa nhỏ ngoan ngoãn chôn mặt vào gối.
Hắn cẩn thận thoa thuốc cho cậu xong, rửa tay rồi lên giường ôm lấy cậu vào lòng.
"Bảo bối, nơi đó của em có chút sưng. Ngày mai chúng ta ở nhà nghỉ ngơi!"
"A?" Phó Tư Hàm tròn mắt nhìn hắn, "Ngày mai..." Cậu vốn định nói ngày mai hắn phải đi làm chợt nhớ ra hôm nay thứ bảy.
"Bảo bối sao vậy?" Hắn nựng nựng má cậu.
"Anh... hôm nay vốn không có đi làm!" Nhưng mà vì muốn nói chuyện với dì nên mới đến bệnh viện...
"Ông xã em tăng ca!" Hắn nhìn cậu cười khẽ hôn lên chóp mũi nhỏ xinh, "Ngoan, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, đợi em khỏi rồi về nhà!
Cậu vòng tay ôm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn, "Nhưng mà em lỡ hứa với bác trai bác gái tuần nào cũng đến thăm hai người rồi!"
"Ngồi lâu mông em sẽ đau đó!" Hắn ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực, bàn tay tiếp tục xoa bóp thắt lưng cho cậu.
"Ngày mai sẽ khỏi thôi!" Phó Tư Hàm mềm nhẹ nói.
Hắn thấy đứa nhỏ như vậy cũng không nỡ từ chối, hôn lên mái tóc mềm nhẹ mấy cái ôn nhu nói, "Ừm, ngày mai chúng ta về nhà!"
"Ân!" Phó Tư Hàm cong môi cười ngọt ngào ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái sau đó liền tựa đầu lên ngực hắn.
Hai người ôm nhau nằm trên giường trò chuyện một hồi Phó Tư Hàm mệt mỏi ngáp mấy cái, mơ hồ nghe hắn nói chuyện rồi chìm vào giấc ngủ. Hắn nhìn đứa nhỏ đã ngủ say trong ngực, lại nhìn đồng hồ một cái, hôm nay đứa nhỏ ngủ thật sớm! Chắc là mệt quá đi?! Khẽ cười một cái, hắn ôn nhu hôn lên gò má trắng nõn của cậu.
"Bảo bối, đợi em lớn một chút nữa chúng ta liền kết hôn. Anh sẽ trói em bên người cả đời!"
~~~ Merry Chrismas!!! ~~~