Đồng Nhân Tây Du Ký

Quyển 1 - Chương 2: Huyền Trang - Đường Tam Tạng

"Soạt, soạt..."

Hai tiếng động nhỏ vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh.

"Rầm!"

Tiếp đó là thanh âm gây ra chấn động lớn, khiến cả con cú đang bắt mồi cũng phải dừng đập cánh, suýt chút nữa rơi xuống đất.

"A."

"Ách, đau quá. Cái gì thế này?"

Trong đêm tối, giọng nói của một nam thanh niên vang lên. Có lẽ cậu là người tạo nên tiếng động lớn vừa rồi.

Nam thanh niên một tay xoa mái tóc bị rối, một tay xoa bên mông đang đau đến ê ẩm.

Dưới ánh trăng bạc, khuôn mặt thanh dần lộ ra. Dung mạo thanh tú, dễ nhìn. Đôi đồng tử màu tím sậm như sáng rực lên dưới ánh sáng bạc.

Đây là La Huân.

La Huân ngơ ngác nhìn xung quanh, trong mắt ánh lên tia khó hiểu thấy rõ.

Quay trở lại trước đó, theo trí nhớ của cậu thì rõ ràng cậu đang nằm trên giường và trong phòng của mình để ngủ. Vậy mà khi trở mình một cái, liền có cảm giác mình đang rơi. Sau đó từ mông truyền tới cơn đau tê tái. Và mở mắt ra quan sát thì phát hiện, cậu đang ở một cái địa phương chưa thấy bao giờ.

La Huân nhìn lại chỗ mình đang ở một lần nữa. Cây cối rất nhiều. Lúc nãy là cậu bị rơi từ một cái cây xuống. Nhìn thêm một chút nữa thì mặt trăng khuyết một nửa đập ngay vào mắt.

Cậu trố mắt nhìn mặt trăng. Cậu đang sống ở một thành phố lớn với những tòa nhà cao ốc xếp thành hàng dài. Vậy thì lấy đâu ra địa phương có nhiều cây cối và có thể nhìn thấy mặt trăng rõ ràng như thế? Chưa kể quang cảnh rất thanh tĩnh, không ồn ào, không khí còn trong lành nữa.

Rốt cuộc thì cậu đang ở đâu đây?

La Huân nâng môi, miễn cưỡng nở ra một nụ cười gọi là tự an ủi. Cậu lẩm bẩm.

"Rồi sẽ tìm được đường về thôi..."

Sau một hồi tự thẩm... nhầm, tự lẩm bẩm, La Huân cũng bắt đầu đứng dậy tự tìm hiểu nơi mình đang đứng. Nhưng sau khi đi mò mẫn vòng quanh một vòng, cậu run rẩy đưa ra kết luận:

Đây là một cái địa phương rừng núi hoang vu!

Độc giả đáng thương ngồi thụp xuống đất, ôm đầu, thiếu chút nữa muốn mở miệng la hét. Chỗ này là một vùng hoang dã. La Huân dám chắc khả năng có thú dữ cao hơn tỉ lệ trai thẳng bị bẻ cong 30%! À không, 40%!

Nghĩ tới đây, sắc mặt cậu hơi tái đi. No no, cậu chưa muốn chết! Cậu còn trẻ, chưa muốn vì lí do "trong lúc ngủ bị khiêng tới cái địa phương lạ và bị thú dữ ăn thịt" mà chết chút nào! Á, dài dòng! Tóm lại, La Huân cậu chưa muốn chết! No!!

Sau một lúc run rẩy, La Huân nuốt nước miếng, quyết định tự mình đi tìm chỗ nào đó ngủ tiếp. Cái chuyện "đi lạc" này để lúc khác rồi tính, đi kiếm chỗ ngủ trước đã. Cậu thực sự vẫn rất buồn ngủ, mắt sắp díu lại rồi.

Thanh niên tóc "đen" đứng dậy, hướng cái cây vừa nãy mà đi tới. Một lúc sau, La Huân rất hài lòng ngồi trên một cành cây khá kín đáo và sạch sẽ. Cậu xoa xoa cái đầu rồi tựa vào cây, bắt đầu nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

*

Sáng hôm sau.

"Chip- chip-"

"Chóc- chóc- chϊếp-"

Mặt trời lúc này chưa lên cao, nắng vẫn chưa xuất hiện. Không khí mát mẻ, vài đám mây trôi trên bầu trời xanh nhạt, chim chóc bay lượn hót vang một khoảng trời. Chúng cất tiếng kêu đủ kiểu, âm thanh trong trẻo vô cùng.

Dưới một gốc cây cao lớn, một thanh niên tầm cỡ hai mươi tuổi, mặc y phục đen trắng, tóc rối bù, uể oải ngục ngặc cái đầu. Quầng mắt thanh niên thâm đen, trạng thái hiện tại chính là cực kỳ buồn ngủ.

Thanh niên này không ai khác chính là La Huân.

Tối qua cậu hoàn toàn không có ngủ được. Ai lại gác chân ngủ ngon lành khi biết mình đi lạc chứ? Lại còn ở cái địa phương thi thoảng có tiếng hú của thú dữ chứ!

"Hừ" La Huân đứng bật dậy, cậu đút tay vào túi, nhìn hướng mặt trời mọc lúc, quyết định chọn hướng Đông mà tiến. Dù sao, rời khỏi khu rừng này trước đã rồi tính, cậu nhớ Thượng Hải, nhà của cậu ở đó - căn phòng mà chỉ có mình cậu.

Cước bộ La Huân không nhanh, nhưng dần dần tăng tốc, rồi đến chậm... Cuối cùng, khi cậu dừng hẳn lại, thì đã là gần trưa. Mà khung cảnh... vẫn là cái-chốn-khỉ-ho-cò-gáy này!!

La Huân thực muốn xông lên bóp chết cái thằng ** đã đưa cậu tới đây! Tức chết mất! Vậy mà còn không đem theo máy tính cho cậu! Giờ thì hay rồi, cậu hoàn toàn không còn gì hết. Hoàn toàn không còn gì!

La Huân đi bộ từ lúc mặt trời chưa lên, vậy mà giờ nhìn ánh nắng gay gắt xuyên qua kẽ lá chiếu lên tay mình, cậu muốn nổi cáu! Nhìn cái bóng sắp biến thành hình tròn dưới chân, nắm đấm của La Huân rất muốn đập thẳng vào một cái cây nào đó. Thật bực!

Nếu theo tính toán của La Huân, hẳn cậu đã cước bộ hơn... bốn tiếng đồng hồ... Má nó, bốn tiếng! Là bốn tiếng đồng hồ đó! Không phải là người bình thường có thể làm được, La Huân có chút chán nản, chân dần vô lực, cho đến khi không buồn nhấc lên nữa.

"Ọt ọt ọt~~..."

Giữa lúc này, một tiếng động rất nhỏ nhẹ vang lên giữa núi rừng thanh vắng. Khuôn mặt thanh niên nào đó chợt đen lại, khóe miệng co giật. La Huân hiện tại rất, rất muốn phun một bụng hỏa ra ngoài!

Cậu đói bụng!

Cậu chán nản!

La Huân dứt khoát đưa mắt nhìn xung quanh. Không được, cậu phải cố lên, nhanh chóng tìm đường về nhà. Cậu còn nhiều thứ phải làm, không thể cứ ở đây mãi được! Không được phép nản lòng. "Tây Du Ký" đang chờ cậu, phải nhanh về đọc!

Bàn chân lại lần nữa nhấc lên, hướng về phía trước. La Huân tiếp tục cước bộ. Dường như có âm thanh gì đó từ xa vọng vào tai.

Đột nhiên, một con sông nhỏ hiện ra trong tầm mắt. Nước sông trong vắt, chảy xuôi về một hướng. Đôi đồng tử tím sậm hơi động. Ba bước thành hai, bốn bước thành ba, La Huân nhanh chóng đi tới cạnh con sông. Cậu đưa mắt nhìn hướng nước chảy, càng về phía bên trái cậu, tốc độ nước chảy càng nhanh. Từ hướng đó, âm thanh nhỏ càng ngày càng phóng lớn hơn. Cậu men theo lối đi, phát hiện ra cuối dòng nước chính là một thác nước cao hơn mười lăm trượng.

"Ầm ầm — Ầm ầm —–"

Ra vậy, chả trách cậu nghe thấy tiếng gì đó loáng thoáng bên tai nhưng không xác định ra. Như có thứ gì đó lôi kéo, La Huân đột nhiên muốn đi xuống dưới chân con thác. Và cậu đã tuân theo.

Không mất quá lâu để tìm lối đi dẫn xuống dưới - một dãy bậc thàng dài và hẹp. Sau khi đã xuống dưới, cậu đảo mắt nhìn khắp nơi. Chợt, La Huân khựng lại, đồng tử mở lớn, gần như không thể tin nổi người đang xuất hiện trong tầm mắt mình.

Một nam nhân trẻ tuổi, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất ôn hòa, gần gũi mà thanh cao. Hắn mặc một bộ tăng bào, khoác bên ngoài tấm áo cà sa, tay cầm thiết trượng, trên đầu là một chiếc mũ kim sa! Bên cạnh hắn là một con ngựa trắng.

Đó chẳng phải Đường Tăng à?!

--------

Thứ 6, 6/10/2017

06:20