Khế Ước Hàng Tỷ: Nắm Giữ Ông Xã Giàu Có

Chương 24: Bạch liên hoa*, lòng dạ nham hiểm độc ác (1)

Tên đàn ông xấu xa! Bại hoại!

Bạch Tưởng ngồi xe buýt về phòng trọ, trong lòng tràn ngập oán giận với người đàn ông kia. Mang theo buồn bực, cô chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa hôm sau.

Bạch Tưởng bị tiếng chuông tin nhắn đánh thức.

“Tưởng Tưởng bảo bối, cô gái xinh đẹp nhất trên đời gửi tin nhắn cho cậu, mau dùng thái độ thành tín nhất đọc nó!”

Giọng điệu làm nũng đó không cần nghĩ cũng biết là Kiều Mộc ngốc nghếch kia.

Bạch Tưởng thật muốn nôn một cái, nghĩ đến hôm trước bị các nhân viên an ninh chê cười, buồn bực trong lòng lại tăng thêm vài phần.

Cô tùy tiện cầm lấy di động, tin nhắn là Kiều Mộc gửi tới: Bảo bối, đừng quên buổi chiều có buổi tọạ đàm!

Vừa thấy tin nhắn này, Bạch Tưởng lập tức kinh hoảng.

Trời ạ!

Cô thiếu chút nữa quên mất!

Cô nhanh chóng rửa mặt, trực tiếp lao ra cửa, thuận tiện không quên cài tiếng chuông điện thoại di động sang chế độ mặc định.

Đại học Chính trị Pháp luật ở kinh đô nằm ngay bên cạnh nhà cô trọ.

Cánh cổng đại học cao lớn, uy nghiêm.

Chỉ cần vừa tiến vào nơi này, Bạch Tưởng liền cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng, ngẩng đầu ưỡn ngực, tất cả những thứ xấu xa đen tối đều không thể trốn ở nơi đây.

Buổi chiều cô có một buổi tọa đàm của vị luật sư nổi tiếng kinh đô, phàm là người trong ngành đều có thể tới nghe giảng, Bạch Tưởng may mắn không đến muộn.

Đại sảnh có rất nhiều truyền thông chờ sẵn, bên trong đã bị người ngồi kín hết chỗ.

Vì là buổi tọa đàm của người nổi tiếng nên vị trí tốt đã sớm bị người khác chiếm trước.

Bạch Tưởng mới vừa tiến vào phòng học, liền nghe thấy phía sau vang lên giọng nói dịu dàng: “Chị.”

Cô quay đầu liền thấy một cô gái được mọi người vây quanh, cô ta đang vẫy tay với Bạch Tưởng.

Mái tóc cô ta dài ngang vai, tóc mái lưa thưa, trên người mặc chiếc váy trắng khiến khuôn mặt nhỏ yếu ớt của cô ta càng thêm thuần khiết vô hại, trên gương mặt được phủ một lớp trang điểm rất kĩ.

Đối với thái độ chưa nói đã cười của cô ta khiến người ngoài nhìn rất có thiện cảm. Bạch Tưởng nhìn đoàn người chung quanh cô ta cũng biết nhân duyên cô rất tốt.

Cô ta vừa xinh đẹp dịu dàng, thành tích lại vào loại ưu tú. Cô ta là thủ khoa chính quy của đại học Chính trị Pháp luật, mới vừa vào trường đã được bầu chọn là hoa hậu giảng đường.

Nhưng chỉ có Bạch Tưởng biết, mỹ nhân bề ngoài hoa lệ này lại có tâm cơ thâm trầm cỡ nào.

Cô ta là Tô Nguyệt Kỳ, con gái của mẹ kế Bạch Tưởng, hiện tại đang ở nhà họ Bạch.

Bạch Tưởng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, liền xoay đầu tiếp tục tìm kiếm vị trí ngồi.

Buổi tọa đàm này vô cùng quan trọng, Bạch Tưởng không muốn dây dưa với cô ta.

Tô Nguyệt Kỳ bày ra vẻ mặt buồn bã, bước tới chỗ Bạch Tưởng, “Chị, chúng ta ngồi với nhau đi……”

Ngồi với nhau?

Sau đó để cho mấy người xem thường, vẫn còn muốn trình diễn vở kịch chị em tình thâm với cô?

Ồ, chị đây không có tâm tình làm chuyện đó!

“Không cần.” Bạch Tưởng không kiên nhẫn trả lời.

“Chị, chị……”

“Nguyệt Kỳ!” Cô gái bên người Tô Nguyệt Kỳ tên là Lục Na kéo cô ta một cái, ngẩng đầu trợn mắt với Bạch Tưởng, “Cậu tốt bụng với cô ta làm gì? Một người học chuyên khoa như cô ta còn nghiêm túc tới nghe tọa đàm, đúng là không biết tự lượng sức mình, cho rằng nghe một buổi là có thể trở thành luật sư sao, đúng là mơ mộng hão huyền! Hơn nữa, người ta chính là cô chủ nhà giàu, nào có để mắt tới đám sinh viên nghèo kiết hủ lậu chúng ta? Cậu không thấy người ta còn không thèm nhìn chúng ta à?”

Đại học Chính trị Pháp luật có hai học viện, một khoa chính quy, một là cao đẳng dạy nghề hay còn gọi là chuyên khoa.

Khoa chính quy khinh thường chuyên khoa cũng là chuyện bình thường.

Cô nghe thấy lời này bèn dừng bước.

Xem đi!

Lại là chiêu này!

Phải! Bạch Tưởng cô là sinh viên chuyên khoa đại học Chính trị Pháp luật.

…………