Xem Mắt Gặp Định Mệnh

Chương 42: Quyết định khó khăn

Khi về đến nhà Anh Thu rơi vào trạng thái ngẩn ngơ. Câu nói của chị Giang lại luẩn quẩn trong đầu không xua tan được. Rõ ràng Anh Thu không hề nghĩ đến nhưng nó cứ lặp đi lặp lại, hai từ "mang thai" như cái máy ghi âm không có công tắc nguồn nói không ngừng bên tai làm Anh Thu chẳng hiểu sao cô lại lên mạng tìm hiểu về vấn đề này.

Đến khi đọc xong một bài viết cả người cô liền bồn chồn không yên. Rất khó diễn tả, như có dự cảm chẳng lành sắp xảy ra. Nhưng là gì thì không thể đoán.

Có một chuyện không ai biết đó là Anh Thu thuộc kiểu người kinh nguyệt không đều, mấy tháng mới đến chu kỳ một lần. Cho nên bình thường cô không để ý lắm. Khi phát hiện ra triệu chứng này lần đầu là lúc năm nhất. Cô rất lo lắng nên đã đi khám bác sĩ. Nhưng bác sĩ lại nói không có việc gì, bảo cô cứ yên tâm cứ sinh hoạt bình thường ăn uống điều độ. Không nên uống thuốc lung tung hay đi trị gì hết. Khi nào lập gia đình muốn sinh con hãy quay lại.

Nghe ý kiến chuyên khoa cho nên Anh Thu hoàn toàn tin tưởng. Lâu dần thành quen không mấy quan tâm, đến nay đã sống chung với tình trạng này mấy năm rồi. Thông thường thì khoảng hai đến ba tháng mới có một lần. Nhưng bây giờ nhẩm lại đã ba tháng rồi mà chu kỳ vẫn chưa đến. Có phải như bình thường cô bị rối loạn hay lần này khác vì đã có thai nên không đến chu kỳ?

Ý nghĩ này xuất hiện làm cả người Anh Thu run lên, cô vội vàng chạy ra tiệm thuốc tây mua que về thử. Sẵn tiện hỏi dược sĩ về trường hợp của cô luôn. Lại nhận được câu trả lời rằng, đối với những người bị rối loạn khả năng mang thai rất thấp, mà kết quả que thử cũng có thể không chính xác tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra.

Về đến nhà Anh Thu thử hai que cho ra hai kết quả khác nhau. Một que mờ cả hai vạch không thấy rõ, que còn lại vạch đầu tiên rất đậm nhưng vạch thứ hai vô cùng mờ ảo. Như vậy là có hay không có. Trời đã khuya lúc này làm gì còn bệnh viện nào mở cửa. Cho nên muốn khám thì phải sang ngày mai.

Anh Thu viết một đơn xin nghỉ phép, quyết định ngày mai sẽ đi khám cho chắc. Một đêm trằn trọc không sao ngủ được. Đến khi gần sáng cô mới mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Tỉnh lại đã là giữa trưa. Lúc trước có thức khuya cỡ nào buổi sáng chỉ cần đồng hồ báo thức cô nhất định sẽ dậy đúng giờ. Nhưng dạo này một khi đã ngủ thì liền ngủ li bì. Cảm giác cơ thể rất lạ.

Đến bệnh viện lấy số đợi đến lượt đã là một giờ sau.

Một cô y tá bước ra trên tay là một bảng danh sách, bắt đầu hô to: "Mời cô Lê Hoàng Anh Thu đi theo tôi."

Anh Thu càng chờ càng sốt ruột. Khi nghe đến tên mình lập tức đứng dậy, đi theo cô y tá vào bên trong căn phòng, theo hướng dẫn nằm xuống xuống giường, khi dụng cụ siêu âm đặt lên bụng cả người cô trở nên căng cứng vô cùng áp lực.

Cô y tá nhận ra Anh Thu đang lo lắng, liền cười một cái vỗ nhẹ lên tay Anh Thu an ủi: "Cô à, không sao đâu, thả lỏng cơ thể đi."

Anh Thu mím môi làm theo, cô chỉ muốn thật nhanh vượt qua khoảnh khắc này.

...

Sau khi khám xong cô được chuyển sang phòng bên cạnh có một bác sĩ nữ tầm năm mươi tuổi đã ngồi đợi sẵn, khi cô vừa ngồi xuống ghế bà ta gật đầu chào sau đó liền bắt đầu đi vào vấn đề.

"Cô Lê có đi cùng người nhà không?"

Anh Thu lắc đầu: "Không tôi đi một mình."

Vị bác sĩ âm thầm nhìn một lượt cả người Anh Thu đánh giá, thái độ không mấy thân thiện. Đẩy phiếu kết quả ra, miệng nói một câu theo đúng nghĩa vụ: "Chúc mừng cô đã mang thai." Là lời chúc mừng nhưng khuôn mặt bà ta nghiêm nghị không chúc cảm xúc.

"Mang... Mang thai sao?" Cô tưởng mình nghe nhầm rồi.

"Mười hai tuần." Bác sĩ bổ sung thêm. Chỉ vào phiếu kết quả ghi rõ ràng thời gian.

Anh Thu vô thức sờ vào bụng mình rồi lại nhìn hình chụp siêu âm. Đang có một sinh linh bé bỏng trong cơ thể cô. Cô đã mơ hồ đoán được kết quả này rồi chỉ là không dám tin mà thôi.

Bây giờ cô phải làm sao đây?

Ba tháng trước chính là cái đêm thứ hai bên cạnh Phạm Tích Nhân. Lúc đó trong người có men say, cho nên mới liều lĩnh như vậy. Chỉ mong giải quyết được mọi chuyện nên không suy nghĩ nhiều. Biện pháp an toàn cũng không sử dụng, ngày hôm sao hoàn toàn không nghĩ đến việc phải uống thuốc tránh thai. Chỉ một lần mà vô tình "trúng thưởng" nên nói cô may mắn hay xui xẻo đây?

Mà rốt cuộc cô là vì có tình cảm với Phạm Tích Nhân hay chỉ là một đêm làm liều cô cũng không xác định được nữa. Chuyện của Minh Khải, vết thương trong lòng vẫn chưa lành, hơn nữa cô cũng không có can đảm để yêu tiếp.

Nếu cô nói cho Phạm Tích Nhân biết sẽ như thế nào? Anh ta có giống như Minh Khải cười vào mặt mắng cô ngu ngốc hay không? Với mối quan hệ mập mờ chẳng hiểu là gì này mà bắt anh ta chịu trách nhiệm có được không? Cô không dám thử. Nếu đứa trẻ này sinh ra không có tình thương đầy đủ của một gia đình đó là một sự tàn nhẫn đối với nó. Chi bằng sớm giải quyết thì hơn.

"Bác sĩ tôi muốn bỏ... Bỏ đứa bé." Anh Thu lấy hết dũng khí mới nói hoàn chỉnh một câu.

Bác sĩ nhìn Anh Thu với thái độ hoàn toàn khinh thường. Khi hỏi về người nhà bà ta đã sớm đoán được kết quả này, bởi vì bà ta đã gặp rất nhiều trường hợp như thế này. Đối với những loại người ăn chơi không nghĩ đến hậu quả như cô gái trước mặt có khuyên cũng vô ít. Với cương vị là một bác sĩ bà ta hỏi cho lấy lệ.

"Nếu có suy nghĩ đó thì tại sao bây giờ mới chịu đến đây?" Thai nhi đã được ba tháng muốn phá bỏ, không phải là rất nguy hiểm sao? Chẳng biết mấy cô gái thời nay nghĩ gì nữa.

"Tôi... Tôi bị rối loạn kinh nguyệt cho nên đến bây giờ mới biết." Anh Thu cắn môi nhỏ tiếng trả lời. Nếu không vì chị Giang có khi bây giờ cô cũng không biết nữa là.

"Cô biết thể trạng của cô rất khó mang thai không?" Cho nên nếu phá bỏ sau này có thai hay không cũng không phải vì bà ta không nhắc nhở trước.

Anh Thu nặng nề gật đầu. Năm đó đi khám bác sĩ cũng đã tư vấn qua.

Anh Thu khó khăn mở miệng hỏi tiếp:"Vậy có thể bỏ được không?"

"Có thể. Thai của cô khá lớn, nếu muốn thì nhanh chóng đăng ký nếu để lâu rất nguy hiểm." Dù sao y học phát triển cho nên bây giờ cũng không phải quá muộn. Nhưng rủi ro thì không biết được. Không phải ca nào cũng an toàn.

"Được, mong bác sĩ giúp đỡ."

Bác sĩ xem qua giấy tờ kiểm tra rồi viết gì đó sau đó đưa cho Anh Thu: "Thứ bảy hai hai giờ chiều quay lại. Nghỉ ngơi cho tốt, sức khoẻ cô hơi yếu. Những điều cần lưu ý tôi đã kẹp vào phiếu rồi cô có thể kham khảo thêm."

"Cảm ơn bác sĩ."

Anh Thu cố gắng dùng sức lực còn lại đứng lên đẩy cửa ra ngoài. Ít nhất cô không được đổ gục ở đây.

Con của cô chỉ đến với cô được ba tháng vậy mà bây giờ cô phải bỏ nó. Cô đúng là một kẻ nhẫn tâm không đáng được tha thứ.

"Con à, mẹ xin lỗi con!"

...

"Em nên nói cho Phạm Tích Nhân biết." Anh ta là cha đứa bé phải cùng Anh Thu chịu trách nhiệm.

Anh Thu kịch liệt lắc đầu: "Không! Em không muốn." Cô với Phạm Tích Nhân đã không còn quan hệ gì từ lúc chia tay ở khách sạn rồi.

"Nhưng mà..." Chuyện này không phải là chuyện nhỏ một mình Anh Thu làm sao giải quyết được.

Kỳ Vân chưa nói xong liền bị Anh Thu cắt ngang: "Chị à, em không muốn giữ đứa bé này." Cho dù suy nghĩ ở phương diện nào cũng không thể. Sinh ra mà không thể cho nó hạnh phúc chi bằng đừng sinh. Cô không có tư cách làm mẹ.

"Anh Thu em..." Kỳ Vân không biết phải nói sao nữa.

"Nếu chị còn nói nữa em sẽ đi thật xa để mọi người không tìm được." Cô chỉ muốn âm thầm giải quyết chuyện này một mình không muốn làm phiền tới ai hết.

"Ít nhất ngày hôm đó cho chị đi cùng em được không?" Kỳ Vân biết nếu cô còn ngăn cản Anh Thu không chỉ nói mà sẽ bỏ đi thật. Tính cách này của em gái cô còn lạ gì nữa.

Anh Thu mỉm cười chua sót: "Em muốn đi một mình." Nổi đau này chỉ mình cô chịu là được. Cô không muốn kéo Kỳ Vân đến thấy cảnh tượng kinh khủng đó. Tuy nhiên nhìn nét mặt lo lắng của Kỳ Vân cô biết chị ấy cũng rất sốt ruột cho nên cô đành thoả hiệp: "Phẫu thuật xong em sẽ gọi chị đến được không?"

Trước mắt nên nghe lời Anh Thu tránh làm em ấy kích động cho nên Kỳ Vân gật đầu đồng ý.

"Em phải nhớ gọi cho chị." Anh Thu có thể tỏ ra mạnh mẽ với tất cả mọi người nhưng với cô thì không cần. Cô có thể bên cạnh giúp đỡ em ấy mà.

Anh Thu nắm tay Kỳ Vân nhìn thật sâu vào mắt Kỳ Vân: "Chị nhất định phải hứa với em giữ kín chuyện này. Em cũng hứa với chị sẽ không bỏ đi đâu hết."

"Chị hứa."

"Là thầy Trần gọi kìa chị mau nghe đi." Anh Thu nhìn điện thoại đang reo liên tục của Kỳ Vân cầm lên đưa cho chị họ.

Kỳ Vân đành nhận lấy ra ngoài nghe, là "giáo sư nhà cô" đợi lâu quá nóng ruột cho nên mới gọi như vậy.

Khi Kỳ Vân quay lại Anh Thu đã vội lau nước mắt điều chỉnh tâm trạng nhìn Kỳ Vân cười một cái: "Chị à, chồng chị tìm đến rồi chị còn không mau về đi." Thầy Trần gọi đến chứng tỏ rất lo cho Kỳ Vân muốn làm lành đây mà.

"Chị đã nói hôm nay ngủ ở đây." Kỳ Vân còn muốn nhân cơ hội này tâm sự với Anh Thu nhiều hơn, biết đâu khuyên ngăn được em ấy suy nghĩ lại thì sao.

Anh Thu thở dài: "Em không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu." Hai vợ chồng son nhà người ta cô chen vô rất không có lịch sự. Đạo lý này không cần nhắc cô cũng tự hiểu.

"Em sợ sao?"

"Em cũng không còn là sinh viên của thầy Trần nữa, sợ cái gì chứ?" Vừa lớn giọng nói ra câu đó, Anh Thu lại ỉu xìu: "Nhưng mà chị ngủ lại đây thầy ấy có đến cào nhà em không?" Thầy Trần chỉ dịu dàng với mỗi Kỳ Vân thôi với người khác ví dụ như cô thì không đảm bảo được. Huống hồ hôm đám cưới chính cô đã lớn gan bày trò ngăn cản thầy ấy rước dâu.

Kỳ Vân liếc mắt xem thường, còn nói là không sợ.

Anh Thu đứng dậy chạy đi lấy áo khoác cùng túi của Kỳ Vân sau đó nói: "Tóm lại chị mau về đi, em không muốn tối nay thầy ấy đến nhấn chuông cửa cả đêm đâu."

Kỳ Vân bị đuổi không thương tiếc nhưng vẫn cố chấp đứng lì tại chỗ.

"Yên tâm em gái chị xin hứa không đi đâu hết được chưa?" Cô biết Kỳ Vân đang nghĩ gì. Chỉ là chị cô đang sợ khi chị ấy đi rồi cô sẽ không nói không rằng mà bỏ nhà ra đi.

"Chị sẽ gọi điện kiểm tra thường xuyên đó. Có chuyện gì nhớ báo cho chị."

"Tạm biệt."