LEO ƯỚC GÌ MÌNH CÓ THỂ CHẾ TẠO RA
một
cỗ máy thời gian. Cậu
sẽ
quay về hai giờ trước và xoá bỏ hết những gì
đã
xảy ra. Hoặc thế, hoặc cậu có thể chế tạo
một
cỗ máy Tát-Leo-ngay-giữa-mặt để tự trừng phạt bản thân, dù cậu ngờ ràng
sẽ
rất đau, đau hệt như ánh mắt Annabeth
đang
nhìn cậu ấy.
“một
lần nữa,”
cô
nói. “Chính xác
thì
đã
xảy ra
chuyện gì
vậy?”
Leo dựa phịch vào cột buồm. Đầu cậu vẫn ong ong từ khi va vào sàn tàu. Toàn bộ xung quanh cậu, con tàu mới đẹp đẽ của cậu
đang
vô cùng lộn xộn. Những chiếc nỏ phía đuôi tàu
đã
thành những đống củi vụn. Buồm trước tả tơi. Dàn vệ tinh cung cấp internet và TV
trên
bong nổ tan tành, điều này thực
sựkhiến HLV Hedge nổi khùng. Đầu tàu hình rồng bằng đồng của họ, Festus,
đang
khạc ra khói như hóc
một
trái banh lông và Leo có thể chỉ ra từ những tiếng cót két phía bên mạn trái rằng
một
vài mái chèo
không
lực
đã
bị va đập trẹo khỏi hàng hay là vỡ hẳn rồi cũng nên, điều này giải thích tại sao con tàu cứ nghiêng ngả và rung mạnh khi bay, động cơ kêu khùng khục như
một
đoàn tàu hơi nước mắc bệnh hen.
Cậu gắng
không
thổn thức. “Tớ
không
biết. Nó cứ xoắn hết cả lên.”
Quá nhiều người
đang
nhìn cậu: Annabeth (Leo
ghét
làm
cô
giận dữ;
cô
gái
đó thực làm cậu thấy sợ), Huấn luyện viên Hedge với đôi chân dê đầy lông, chiếc áo sơ mi pô lô và cây gậy bóng chày của ông (ông có phải mang nó mọi lúc mọi nơi thế
không?) và người mới đến, Frank.
Leo
không
chắc mình nghĩ gì về Frank. Cậu trông như
một
chú bé đô vật su mô dù Leo
không
đủ ngu mà
nói
thành tiếng. Trí nhớ của Leo cứ mờ mờ mịt mịt, nhưng khi
đã
tỉnh được phân nửa, cậu khá chắc rằng mình
đã
thấy
một
con rồng hạ cánh xuống tàu__con rồng
đã
biến thành Frank.
Annabeth khoanh tay trước ngực. “Ý cậu là cậu
không
nhớ sao?”
“Mình…” Leo thấy như mình
đang
cố nuốt
một
viên bi ve. “Mình nhớ nhưng cứ như là mình
đang
tự quan sát bản thân làm mọi việc. Mình
không
thể điều khiển nó.”
HLV Hedge lại gõ gõ cây gậy bóng chày lên boong. Mặc bộ đồ thể dục với chiếc mũ lưỡi trai trùm qua sừng, trông ông hệt như lúc còn ở trường học Hoang Dã nơi ông
đã
dành hẳn
một
năm dưới lốt giáo viên thể dục của Jason, Piper và Leo. Theo cái cách mà thần rừng
đang
trừng mắt, Leo gần như tự hỏi có khi nào ông
đang
định bắt cậu chống đẩy hay
không.
“Nghe đây, nhóc,” Hedge
nói, “cậu
đã
làm nổ tanh bành vài món. Cậu
đã
tấn công vài tên La Mã. Qúa tuyệt! Xuất sắc! Nhưng có phải cậu
đã
phải
nổ tan tành mấy kênh truyền hình vệ tinh
không? Tôi
đangxem dở
một
trận đấu l*иg sắt
[1].”
“Huấn luyện viên,” Annabeth
nói, “sao thầy
không
đi
kiểm tra cho chắc là lửa
đã
tắt hết rồi nhỉ?”
“Nhưng tôi vừa làm rồi.”
“Làm lại lần nữa nhé.”
Thần rừng lê bước, khẽ làu bàu trong họng. Dù vậy, ngài Hedge
không
đủ điên để
không
tuân theo lời Annabeth.
cô
quỳ xuống cạnh Leo. Đôi mắt xám của
cô
nghiêm lạnh như những viên bi truyền động
[2]. Mái tóc vàng của
cô
buông xõa quanh vai, nhưng Leo chẳng thấy thế là quyến rũ gì cả. Cậu
không
biết hình mẫu các
cô
gái
tóc vàng ngớ ngẩn từ đâu mà ra. Ngay từ lúc gặp Annabeth ở Grand Canyon[3]
mùa đông năm ngoái, khi
cô
bước tới chỗ cậu với biểu
hiện
kiểu
Trả Percy Jackson lại cho tôi hoặc tôi
sẽ
gϊếŧ cậu,
Leo
đã
nghĩ là các
cô
nàng tóc vàng cực kì thông minh và vô cùng nguy hiểm rồi.
“Leo,”
cô
bình tĩnh
nói, “có phải Octavian
đã
lừa cậu bằng cách nào đó
không? Có phải
hắn
đã
gài bẫy cậu hay__”
“không.” Leo hẳn
đã
nên
nói
dối và đổ tội cho tên La Mã ngu ngốc đó, nhưng cậu
không
muốn làm cho tình hình
đã
tồi tệ sẵn càng trở nên tồi tệ hơn. “Gã đó là
một
tên đần, nhưng
hắn
không
bắn vào khu trại. Tớ
đã
làm đấy.”
anh
chàng mới đến, Frank, cáu kỉnh. “Cố ý hả?’
“không!” Leo nhắm nghiền mắt. “Ừm, đúng như vậy… ý tớ là, tớ
không
muốn làm thế. Nhưng cùng lúc ấy, tớ lại
cảm thấy
tớ muốn làm thế. Cái gì đó
đã
khiến tớ làm thế. Có cảm giác ớn lạnh trong người tớ__”
“Cảm giác ớn lạnh.” Giọng Annabeth thay đổi.
cô
phát tiếng gần như là… sợ hãi.
“Ừ,” Leo
nói. ‘Tại sao vậy?”
Từ khoang dưới, Percy gọi với lên, “Annabeth, bọn tớ cần cậu đấy.”
Ôi, thánh thần ơi, Leo nghĩ. Làm ơn phù hộ Jason bình an.
Ngay khi lên tàu Piper
đã
đưa Jason xuống dưới. Vết cắt
trên
đầu cậu trông khá tệ. Leo biết Jason lâu hơn bất cứ ai ở Trại Con Lai. Họ là những người bạn thân nhất. Nếu Jason
không
qua khỏi…
“Cậu ấy
sẽ
ổn thôi.” Vẻ mặt Annabeth dịu
đi. “Frank, mình
sẽ
quay lại. Cứ … trông chừng Leo. Nhé.”
Frank gật đầu.
Nếu Leo có thể cảm thấy tồi tệ hơn
thì
cậu
đã
làm thế rồi đó. Giờ Annabeth còn tin
một
á thần La Mã
cômới biết khoảng, ba giây, hơn là tin Leo nữa.
Khi
cô
đi
rồi, Leo với Frank chằm chằm nhìn nhau. Chàng công tử bột trông khá kỳ cục trong chiếc toga bằng ga trải giường với chiếc áo chui có mũ và quần jeans màu xám, lại còn
một
cây cung và ống tên từ kho vũ khí của tàu quàng qua vai. Leo nhớ lúc cậu gặp các thợ săn của thần Artemis __
một
đoàn các
cô
gái
yểu điệu dễ thương trong những bộ trang phục màu bạc và trang bị cung tên. Cậu tưởng tượng Frank
đang
nô đùa với họ. Ý nghĩ
thật
ngớ ngẩn, nó gần như giúp cậu cảm thấy khá hơn.
“Thế,” Frank
nói. “Tên cậu
không
phải Sammy hả?”
Leo nhăn mặt. “Kiểu câu hỏi gì thế?”
“không
gì cả,” Frank nhanh nhảu
nói. “Tớ chỉ__Không có gì. Về việc bắn vào trại ấy… Octavian có thể đứng sau chuyện này, kiểu như ma thuật hay thứ gì đó.
hắn
không
muốn người La Mã quan hệ tốt với các cậu.
Leo muốn tin là thế.
thật
tuyệt là
anh
chàng này
không
ghét cậu. Nhưng cậu biết đó
không
phải là Octavian.
Leo
đã
bước tới cái nỏ phóng tiễn và châm ngòi. Phần nào trong cậu biết đó là sai. Cậu
đã
tự hỏi mình:
Mình
đang
làm cái quỷ gì thế nhỉ? Nhưng thế nào chăng nữa, cậu
đã
làm mất rồi.
Có khi là cậu
đang
hóa điên. Có thể áp lực từ bao tháng ròng làm việc
trên
tàu
Argo IIcuối cùng
đãkhiến cậu đổ gục.
Nhưng cậu
không
thể nghĩ như thế được. Cậu cần làm cái gì đó hữu ích. Tay cậu cần phải bận rộn.
“Nghe này,” cậu
nói, “Tôi nên
nói
chuyện với Festus và lấy
một
bản báo cáo thiệt hại. Cậu có phiền…?”
Frank giúp cậu đứng dậy. “Ai là Festus?”
“Bạn tớ,” Leo
nói. “Nếu cậu còn băn khoăn, tên cậu ấy cũng
không
phải Sammy đâu. Nào. Tôi
sẽ
giới thiệu các cậu với nhau.” May mắn thay con rồng bằng đồng
không
bị hư hại gì. Ừm, ngoài
sự
thật
là mùa đông trước nó
đã
mất tất cả mọi thứ trừ cái đầu__nhưng Leo
không
tính đến việc đó.
Khi họ tới mũi tàu, đầu tàu
đã
quay
một
trăm tám mươi độ nhìn thẳng vào họ. Frank khục
một
tiếng rồi quay
đi.
“Nó vẫn còn sống!” Cậu
nói.
Leo hẳn
sẽ
cười nếu cậu
không
cảm thấy tồi tệ đến thế. “Ờ. Frank, đây là Festus. Cậu ấy từng là
mộtchàng rồng bằng đồng nhưng chúng tôi
đã
gặp tai nạn.”
“Cậu có nhiều tai nạn nhỉ,” Frank lưu ý.
‘Ừ
thì, vài người trong bọn tớ
không
thể biến nổi thành rồng nên bọn tơ phải tự làm lấy.” Leo cong cong lông mày nhìn Frank. “Dù sao
thì
tớ
đã
sửa cậu ấy lại thành đầu tàu.
hiện
giờ
thì
cậu ấy là
một
kiểu bộ mặt chính của chung cả con tàu. Mọi thứ trông thế nào hả Festus?”
Festus xì khói và làm
một
tràng tiếng cót két với vo vo. Qua vài tháng rồi, Leo
đã
học được cách phiên dịch ngôn ngữ của máy móc. Những á thần khác có thể hiểu tiếng Hy Lạp và Latin. Leo có thể
nói
tiếng Cót Két và Kẽo Kẹt.
“À,” Leo
nói. “không
thể tệ hơn nhưng phần thân bị hư hại vài chỗ. Các mái chèo
không
lực bên mạn trái cần được sửa trước khi chúng ta lại có thể
đi
với tốc độ tối đa. Chúng ta
sẽ
cần tới
một
vài vật liệu sửa chữa: Đồng Thiên Thai, hắc ín, vôi__”
“Cậu cần chanh làm gì?”
“Công tử bột à,
vôi
[4]. Canxi Cacbonat, dùng trong xi măng và
một
mớ thứ khác nữa__ A, đừng bận tâm. Mấu chốt là con tàu
sẽ
không
đi
xa được trừ phi chúng ta sửa xong nó.”
Festus gây ra
một
tiếng ồn kích-cót mà Leo
không
nhận ra. Nghe như Aiii_zà.
“Ờ… Hazel,” cậu đoán. “Đó là
cô
gái
có mái tóc xoăn phải
không?”
Frank hít
thật
sâu. “cô
ấy ổn chứ?”
“Ừ,
cô
ấy ổn đấy,” Leo
nói. “Theo như Festus, ngựa của
cô
ấy
đang
đuổi theo phía dưới.
cô
ấy
đangbám sát chúng ta.”
“Chúng ta phải hạ cánh, sau đó,” Frank
nói.
Leo chăm chú nhìn cậu. “cô
ấy là bạn
gái
cậu hả?”
Frank cắn cắn môi. “Ừ.”
“Nghe cậu
nói
không
chắc lắm.”
“Ừ. Ừ, nhất định rồi. Tớ chắc chứ.”
Leo giơ tay lên. “Tốt, được rồi. Vấn đề là chúng ta chỉ có thể xoay sở mà hạ cánh được thôi. Theo
hiệntrạng của phần thân và các mái chèo, chúng ta
sẽ
không
thể cất cánh được nữa cho đến khi sửa chữa lại, thế nên chúng ta phải biết chắc là mình
sẽ
hạ cánh ở đâu đó với đúng tất các món tiếp tế.”
Frank gãi đầu. “Cậu kiếm đâu ra Đồng Thiên Thai? Cậu
không
thể mua dự trữ
trên
Home Depot
[5].”
“Festus, quét
một
lượt
đi.”
“Cậu ta có thể quét thấy đồng ma thuật ư?” Frank lấy làm lạ. “Có cái gì cậu ta
không
thể
làm nổi
không?”
Leo nghĩ:
Cậu phải thấy cậu ta lúc có cả phần thân cơ. Nhưng cậu
không
nói
ra. Nhớ lại Festus từng ra sao, việc ấy quá đau đớn.
Leo săm soi nhìn qua mũi tàu. Vùng thung lũng trung tâm Califonia
đang
vụt qua bên dưới. Leo
khônghy vọng mấy rằng họ
sẽ
tìm thấy tất cả nhưng thứ họ cần ở cùng
một
chỗ, nhưng họ cần phải cố thử xem sao. Leo cũng muốn tạo khoảng cách với Rome Mới càng xa càng tốt. Tàu
Argo II
có thể
đi
được
một
quãng cách rất xa khá là nhanh nhờ có động cơ ma thuật, nhưng Leo nhận thấy người La Mã cũng có những phương tiện ma thuật của riêng họ.
Phía sau cậu, cầu thang cọt kẹt. Percy và Annabeth trèo lên, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tim Leo trĩu xuống. “Có phải Jason__?”
“Cậu ấy
đang
nghỉ ngơi,” Annabeth
nói. “Piper
đang
trông nom cậu ấy, nhưng cậu ấy
sẽ
ổn thôi.”
Percy nhìn cậu đăm đăm. “Annabeth
nói
cậu
đã
khai hỏa nỏ phóng tiễn phải
không?”
“Này cậu, Tôi__tôi
không
hiểu sao nó lại xảy ra. Tôi rất tiếc__”
“Tiếc hả?” Percy gắt.
Annabeth đặt tay lên ngực cậu bạn trai mình. “Chúng ta
sẽ
tìm hiểu sau. Ngay bây giờ chúng ta phải tập hợp lại để lên kế hoạch. Tình hình con tàu ra sao rồi?”
Chân Leo run cầm cập. Cái kiểu Percy nhìn cậu làm cậu cảm thấy hệt như lúc Jason triệu hồi tia chớp vậy. Da Leo thấy nhoi nhói và mọi bản năng trong người cậu thét lên,
Đồ nhát chết!
[5]
Cậu
nói
với Annabeth về những thiệt hại và những món tiếp tế họ cần. Ít nhất cậu thấy ổn hơn khi
nóivề vài thứ có thể sửa được.
Cậu
đang
than thở về việc thiếu Đồng Thiên Thai
thì
Festus bắt đầu cót két và cọt kẹt.
“Tuyệt.” Leo thở hắt ra khuây khỏa.
“Cái gì tuyệt cơ?” Annabeth
nói. “Tớ có thể dùng chút cái
tuyệt
bây giờ được
không?”
Leo cố nở
một
nụ cười. “Mọi thứ chúng ta cần ở cùng
một
nơi. Frank, sao cậu
không
biến thành
một
con chim hay gì đó? Bay xuống và bảo bạn
gái
cậu gặp chúng ta tại Hồ Muối Lớn ở Utah
[6].
Khi họ đến đó, cuộc hạ cánh chẳng tốt đẹp tí nào. Với những mái chèo hư hại và buồm trước rách tơi tả, Leo khó mà xoay sở để hạ cánh trong tầm kiểm soát được. Những người khác ép chặt mình xuống__ngoại trừ Huấn luyện viên Hedge, người cứ nằng nặc bám lấy lan can trước, hét lên “YEAH! Tới đây nào, cái hồ!” Leo đứng phía đuôi tàu,
một
mình chỗ bánh lái và tập trung hết mức có thể.
Festus cót két và vo vo những tín hiệu cảnh báo chuyển tiếp qua hệ thống liên lạc tới boong lái.
“Tớ biết, tớ biết,” Leo
nói, nghiến chặt răng.
Cậu chẳng có thời gian đâu mà ngắm cảnh. Phía đông nam có
một
thành phố
ẩn
mình dưới chân
mộtdãy núi, ánh xanh và tím giữa bóng chiều hôm.
một
khung cảnh hoang mạc bải hoải trải rộng về phía nam. Ngay phía dưới là Hồ Muối Lớn lấp lánh như
một
lá nhôm, vùng đầm lầy ven bờ khảm muối trắng nhắc Leo nhớ tới những bức ảnh chụp từ
không
gian của sao Hỏa.
“Bám chặt nhé, huấn luyện viên!” cậu hét. “Việc này
sẽ
đau lắm đấy.” “Tôi được
sinh
ra cho đau đớn mà!”
ÙM!
một
đợt sóng nước mặn tràn qua mũi tàu, tạt nước vào HLV Hedge. Tàu
Argo IInguy hiểm nghiêng sang phải rồi lấy lại hướng thẳng và đắm xuống mặt hồ. Máy móc kêu rền rĩ bởi các cánh
không
lực
đang
hoạt động lại chuyển sang dạng thủy lực.
Ba tầng chèo robot chìm xuống nước và bắt đầu đẩy họ về phía trước.
“Làm tốt đấy, Festus,” Leo
nói. “Đưa bọn tớ đến bờ nam
đi.”
“Yeah!” HLV Hedge tương năm đấm vào
không
khí. Ông ướt như chuột lột từ sừng đến móng nhưng vẫn toét miệng ra cười như
một
con dê điên. “Làm lại
đi!”
“Ừm..có khi để sau nhé,” Leo
nói. “Cứ ở
trên
boong, được chứ? Thầy phải canh chừng, phòng trường hợp__thầy biết đấy, cái hồ quyết định tấn công chúng ta hay sao đó.”
“Nhất trí,” thầy Hedge hứa.
Leo rung chuông
An toàn
và hướng thẳng tới cầu thang. Trước khi cậu tới đó,
một
tiếng cộc-cộc-cộc làm rung cả thân tàu.
một
con ngựa nâu huyền xuất
hiện
ngay boong với Hazel Levesque
trên
lưng.
“Làm sao mà__?” Câu hỏi của Leo nghẹn trong họng. “Bọn tớ
đang
ở giữa hồ đấy! Cái thứ này bay được à?”
Con ngựa rên lên đầy giận dữ.
“Arion
không
bay được,” Hazel
nói. “Nhưng cậu ấy có thể chạy qua bất cứ thứ gì. Nước, những mặt phẳng dựng đứng, những ngọn núi con con__chẳng thứ gì làm khó được cậu ấy.”
“Ồ.”
Hazel
đang
nhìn cậu lạ lùng, như cái cách mà
cô
nhìn cậu trong suốt bữa tiệc ở quảng trường__kiểu như
cô
đang
tìm cái gì đó
trên
mặt cậy vậy. Leo thôi thúc muốn hỏi có phải họ từng gặp nhau trước kia rồi
không, nhưng cậu dám chắc là họ chưa từng gặp mặt. Cậu
sẽ
nhớ
một
cô
gái
xinh xắn chú ý đến cậu nhiều như thế. Việc đó ít khi xảy ra.
cô
ấy là bạn
gái
của Frank, cậu tự nhủ.
Frank vẫn ở bên dưới nhưng Leo gần như ước là cậu chàng to con ấy
sẽ
lên cầu thang. Cái cách Hazel
đang
đăm đăm nhìn Leo khiến cậu thấy căng thẳng và ngượng ngập.
HLV Hedge rón rén
đi
tới với cây gậy bóng chày, khả nghi dán mắt vào con ngựa ma thuật. “Valdez, cái này có tính là xâm phạm
không?”
“không!” Leo
nói. “Ừm, Hazel, cậu nên
đi
với tớ. Tớ có xây
một
cái chuồng ngựa ở boong dưới, nếu Arion muốn__”
“Cậu ấy còn hơn cả
một
linh hồn tự do.”
cô
tụt khỏi yên. “Cậu ấy
sẽ
đi
kiếm cỏ quanh hồ tới khi em gọi. Nhưng em muốn tham quan con tàu. Dẫn đường
đi.”
Tàu
Argo II
được thiết kế giống
một
chiếc tàu chiến ba tầng chèo cổ, có điều lớn gấp đôi. Boong đầu có
một
hành lang ở khoảng giữa với khoang cho thủy thủ đoàn ở phía bên kia. Ở
một
tàu ba tầng chèo bình thường, phần lớn khoảng trống hẳn bị chiếm chỗ bởi ba hàng ghế dài cho vài trăm
anh
chàng đầm đìa mồ hôi làm lực lượng lao động bằng tay, nhưng những mái chèo của Leo tự động và có thể rụt vào nên chúng chiếm rất ít
không
gian trong thân tàu. Lực đẩy của con tàu đến từ phòng động cơ ở boong thứ hai tầng dưới, cũng là nơi đặt
một
bệnh xá, nhà kho và chuồng ngựa.
Leo dẫn đường xuống đại sảnh. Cậu
đã
đóng con thuyền với tám khoang __bảy khoang cho các á thần trong lời tiên tri và
một
phòng cho HLV Hedge (Đừng đùa chứ__Chiron xem ông ấy là
một
người bảo hộ trưởng thành có trách nhiệm?). Ở phía đuôi tàu là
một
nhà ăn tập thể/phòng khách lớn, nơi Leo
đangtới.
trên
đường, họ
đi
qua phòng Jason. Cửa mở. Piper ngồi bên giường, nắm tay Jason khi cậu
đang
ngáy với
một
túi đá chườm
trên
đầu.
Piper liếc nhìn Leo.
cô
để
một
tay lên môi ra hiệu im lặng, nhưng trông
không
hề giận dữ. Chút gì đó. Leo cố nén cảm giác tội lỗi và họ cứ
đi
tiếp.
Khi tới nhà ăn tập thể, họ thấy những người khác__ Percy, Annabeth và Frank__đang chán nản ngồi quanh bàn ăn.
Leo
đã
làm phòng khách đẹp hết mức có thể từ khi cậu nhận thấy họ giành rất nhiều thời gian ở đây. Tủ tường được xếp đầy cốc và đĩa ma thuật từ Trại Con Lai, những thứ
sẽ
đầy ắp bất cứ món ăn hay đồ uống gì bạn muốn theo lệnh. Cũng có cả
một
tủ đá với đồ uống đóng hộp, hoàn hảo cho những chuyến dã ngoại
trên
bờ. Ghế là những chiếc ghế bành thoải mái với hàng ngàn ngón tay mát xa, tai nghe gắn liền với mâm kẹp kiếm và đồ uống cho nhu cầu thư giãn của tất cả các á thần của bạn.
không
có cửa sổ nhưng những bức tường
thật
mê hoặc khi
hiện
lên cảnh thực ở Trại Con Lai __bãi biển, trảng rừng, cánh đồng dâu tây__dù Leo
đang
băn khoăn có khi nào nó khiến người ta nhớ nhà hơn là vui vẻ hay
không.
Percy
đang
tha thiết chăm chú vào
một
cảnh hoàng hôn ở Đồi Con Lai, nơi mà Bộ Lông Cừu Vàng lấp lánh
trên
cành
một
cây thông cao kều.
“Vậy chúng ta vừa hạ cánh,” Percy
nói. “Giờ
thì
sao?”
Frank bật dây cung. “Luận ra lời tiên tri? Ý tớ là…cái Ella
đã
nói, đó
là
một
lời tiên tri mà, phải
không? Từ cuốn Sibylline?
“Cuốn gì?” Leo hỏi.
Frank giải thích sao mà người bạn
yêu
nữ mình người cánh chim của họ lại giỏi nhớ những cuốn sách
một
cách kì quái. Vào thời điểm nào đó trong quá khứ,
cô
ấy
đã
tiếp thu được
một
mớ những lời tiên tri cổ hẳn là
đã
bị hủy vào lúc La Mã sụp đổ.
“Đó là lý do tại sao cậu
đã
không
nói
với mấy người La Mã,” Leo đoán chừng. “Cậu
không
muốn họ giữ
cô
ấy lại.”
Percy vẫn chăm chú vào bức tranh vẽ Đồi Con Lai. “Ella rất nhạy cảm.
cô
ấy bị giam cầm khi chúng tôi tìm thấy
cô
ấy. Tôi chỉ
không
muốn…” Cậu nắm chặt tay. “Giờ nó chẳng quan trọng nữa. Tôi
đã
gửi Tyson
một
tin nhắn Iris, bảo cậu ấy đưa Ella tới Trại Con Lai. Ở đó họ
sẽ
an toàn.”
Leo nghi ngờ rằng có
bất kỳ
ai trong số họ an toàn hay
không, giờ cậu vừa chọc giận
một
trại toàn những người La Mã cáu kỉnh, trong khi vấn đề họ
đã
có với Gaea và lũ khổng lồ còn rành rành ra đấy, nhưng cậu vẫn im lặng.
Annabeth đan chéo các ngón tay. “Để mình nghĩ về lời tiên tri__nhưng
hiện
tại chúng ta có nhiều vấn đề cấp thiết hơn. Chúng ta phải sửa con tàu này. Leo, chúng ta cần những gì?”
“Thứ dễ kiếm nhất là hắc ín.” Leo rất vui được đổi chủ đề. “Chúng ta có thể kiếm được trong thành phố, ở
một
cửa hàng vật liệu xây dựng mái nhà hay nơi nào đó tương tự. Cũng cần Đồng Thiên Thai và vôi nữa. Theo như Festus, ta có thể kiếm được cả hai thứ đó
trên
một
hòn đảo trong hồ, phía tây của chỗ này.”
“Chúng ta
sẽ
phải nhanh lên đấy,” Hazel cảnh báo. “Như tôi biết về Octavian,
hắn
đang
tìm chúng ta bằng các điềm báo. Người La Mã
sẽ
phái
một
lực lượng tinh nhuệ theo sau chúng ta. Đấy là vấn đề danh dự.”
Leo cảm thấy mọi người đổ dồn mắt về phía mình. “Các cậu…Mình
không
biết chuyện gì xảy ra. Thành thực mà
nói, mình__”
Annabeth giơ tay lên. “Bọn mình vừa bàn bạc. Bọn mình đống ý rằng đó hẳn
không
phải
cậu, Leo. Cảm giác ớn lạnh mà cậu cảm
đã
đề cập ấy… Tớ cũng cảm thấy. Nó hẳn là
một
dạng ma thuật gì đó, của Octavian hay Gaea hay
một
trong những thuộc hạ của bà ta. Nhưng cho đến khi ta hiểu được chuyện gì
đã
xảy ra__”
Frank làu bàu. “Sao ta chắc được là nó
sẽ
không
xảy đến nữa?”
Ngón tay Leo nóng lên như họ sắp chộp phải lửa.
một
trong những quyền năng con thần Hephaestus của cậu là có thể triệu hồi lửa bằng ý chí, nhưng cậu phải cẩn thận
không
tình cờ triệu hồi nó, đặc biệt là
trên
một
con tàu đầy những món dễ nổ và bắt lửa.
“Giờ mình ổn rồi,” cậu khăng khăng, dù cậu ước gì mình có thể chắc chắn được. “Có lẽ ta nên sử dụng phương thức cặp bạn thôi.
không
ai được
đi
đâu
một
mình. Chúng ta có thể để Piper và HLV Hedge
trênthuyền với Jason. Cử
một
đội vào thị trấn kiếm nhựa đường.
một
đội khác có thể
đi
kiếm đồng và vôi.”
“Chia ra ư?” Percy
nói. “Nghe có vẻ là
một
ý kiến rất rất tồi.”
“Thế
sẽ
nhanh hơn,” Hazel chen vào. “Hơn nữa, có lí do tại sao mà
một
nhiệm vụ thường giới hạn chỉ được ba á thần phải
không?”
Annabeth nhướn mày như thể
đang
đánh giá lại
sự
xuất sắc của Hazel. “Em
nói
đúng. Cũng như lí do chúng ta cần tàu
Argo II
… bên ngoài trại, bảy á thần ở cùng
một
chỗ
sẽ
thu hút quá nhiều
sự
chú ý của lũ quái vật. Con tàu được thiết kế để che giấu và bảo vệ chúng ta. Ta hẳn là đủ an toàn
trên
tàu, nhưng nếu ra ngoài
thì
không
nên
đi
theo nhóm nhiều hơn ba. Chẳng tội gì mà chúng ta phải báo động thêm cho lũ thuộc hạ Gaea nữa.”
Percy trông vẫn chẳng lấy gì làm vui vẻ vì việc này, nhưng cậu nắm tay Annabeth. “Miễn cậu là bạn cặp đôi với tớ
thì
tớ ổn.”
Hazel mỉm cười. “Ồ, thế
thì
dễ thôi. Frank,
anh
rất tuyệt, biến thành rồng!
anh
có thể làm lại lần nữa để đưa Annabeth và Percy vào thị trấn kiếm hắc ín được
không?”
Frank há hốc mồm như muốn phản đối. “anh…anh
cũng nghĩ thế. Nhưng còn em
thì
sao?”
“Em
sẽ
cưỡi Arion với Sa__với Leo, đây.”
cô
bồn chồn vuốt cán kiếm, việc khiến Leo rất căng thẳng.
côcó khả năng còn lo lắng hơn là
cậu. “Chúng ta
sẽ
kiếm đồng và vôi. Chúng ta đều có thể gặp lại ở đây trước khi trời tối.
Frank cau có. Hiển nhiên cậu chẳng thích cái ý để Leo
đi
với Hazel. Bởi
một
vài lí do,
sự
phản đối của Frank khiến Leo muốn
đi. Cậu
phải
chứng minh mình đáng tin. Cậu
sẽ
không
khai hỏa bất kì cái nỏ phóng tiễn nào nữa.
“Leo,” Annabeth
nói, “nếu chúng ta có đủ đồ
thì
mất bao lâu để sửa con tàu?”
“Nếu may mắn
thì
chỉ vài giờ thôi.”
“Được,”
cô
quyết định. “Chúng tớ
sẽ
gặp lại các cậu ở đây sớm nhất có thể, nhưng cố giữ an toàn nhé. Chúng ta có thể có chút vận may. Điều đó
không
có nghĩa là chúng ta
sẽ
kiếm thêm được chút vậy may đó đâu.”
[1] Loại đấu vật mà các đấu sĩ thi đấu trong
một
chiếc l*иg sắt kín
[2] Thường có ở đầu các chi tiết máy, trục quay
[3] Hẻm Núi Lớn, xem thêm tại
đây
[4] chanh vỏ xanh như ở Việt Nam hay vôi tiếng
anh
đều là ‘lime’
[5]
một
công ty bán lẻ vật dụng cải thiện gia đình hay sản phẩm cho xây dựng và dịch vụ, xem thêm ở
đây
[6] Hồ Muối Lớn ở bang Utah, Hoa Kỳ, xem thêm tại
đây