Máu Đỉnh Olympus (Dòng Máu Olympus)

Chương 46: Nico 2

HỌ ĐẾN ĐƯỢC CHỖ CÁI MÁY BẮN ĐÁ ĐẦU TIÊN ngay khi

sự

hỗn loạn nhốn nháo trong quân đoàn nổ ra.

Đầu kia của quân đội, những tiếng kêu la xuất

hiện

từ Đội quân thứ Năm. Những binh lính gãi và đánh rơi giáo của họ.

một

tá những nhân mã cắm đầu chạy qua hàng ngũ, hò hét và vẫy dùi cui của chúng, theo sau bởi

một

đám người hai đầu làm nổ tung những cái nắp thùng rác.

“Chuyện gì

đang

xảy ra dưới đó?” Lou Ellen hỏi.

“Đó là kế phân tâm của tôi,” Nico

nói. “đi

nào.”

Tất cả những tên bảo vệ

đã

tụ tập bên phải của cái máy bắn đá, thử xem chuyện gì

đang

xảy ra ở hàng ngũ dưới kia, điều mà tạo cho Nico và các bạn cậu

một

vị trí trống bên trái. Họ vượt qua với vài mét cách người La Mã gần nhất, nhưng người lính

không

chú ý họ. Màn Sương của Lou Ellen dường như có hiệu quả.

Họ nhảy lên những rãnh gai và vươn tới cái máy.

“Tôi có mang theo ít lửa Hy Lạp,” Cecil

thì

thầm.

“không,” Nico

nói. “Nếu chúng ta tạo nên hư hại quá



ràng, chúng ta

sẽ

không

bao giờ đến được những cái kia đúng giờ.

anh

có thể hiệu chỉnh lại tầm nhắm – giống như, về phía những cái máy bắn đá khác

đang

lên đạn

không?”

Cecil cười toe. “Ồ, tôi thích cách nghĩ của cậu. Họ gửi tôi

đi

bởi vì tôi giỏi việc làm rối tung các thứ.”

Cậu ta tiến hành làm việc trong khi Nico và những người khác đứng canh gác.

Trong khi đó Đội quân thứ Năm

đang

cãi nhau với những người hai đầu. Đội quân thứ Bốn đến để giúp đỡ. Ba đội quân còn lại giữ vị trí của họ, nhưng các sĩ quan gặp khó khăn khi thực

hiện

mệnh lệnh.

“Được rồi,” Cecil thông báo. “đi

thôi.”

Họ lê bước qua sườn đồi về phía máy bắn đá thứ hai.

Lần này Màn Sương

không

hiệu quả mấy.

một

trong những kẻ bảo vệ máy bắn đá hét lên, “Này!”

“Bắt này.” Will chạy nước rút – điều mà có lẽ là chiến thuật ngu ngốc nhất Nico có thể tưởng tượng – và sáu tên bảo vệ chạy theo cậu ta.

Những người La Mã khác tiến về phía Nico, nhưng Lou Ellen xuất

hiện

khỏi Màn Sương và hét lên, “Này, bắt lấy!”



ném

một

quả bóng trắng với kích thước của

một

trái táo. Người La Mã ở giữa bắt nó theo bản năng.

một

quả cầu bột cao sáu mét phát nổ bên ngoài. Khi bụi rơi xuống, tất cả sáu người La Mã là những con lợn con hồng hồng kêu ré.

“Làm tốt lắm,” Nico

nói.

Lou Ellen đỏ mặt. “Ừm, nó chỉ là quả bóng lợn duy nhất tôi có. Vậy nên đừng

yêu

cầu

một

cái nữa.”

“Và, ừm –” Cecil chỉ - “tốt hơn là ai đó giúp Will.”

Thậm chí trong bộ áo giáp của họ, những người La Mã

đang

bắt đầu chiếm ưu thế hơn Solace. Nico nguyền rủa và chạy về phía họ.

Cậu

không

muốn gϊếŧ những á thần khác nếu cậu có thể tránh được. May mắn, cậu

không

phải. Cậu ngáng chân tên La Mã về phía sau và những người khác quay lại. Nico nhảy vào đám đông, đá vào háng, đập vào mặt với mặt bên của lưỡi kiếm của cậu, đập mạnh vào mũ bảo hiểm với chuôi kiếm của cậu. Trong mười giây, tất cả đám người La Mã đều nằm rêи ɾỉ và choáng váng

trên

mặt đất.

“Will đấm vào vai cậu. “Cảm ơn vì

sự

giúp đỡ. Sáu tên

một

lúc là

không

tệ.”

“không

tệ?” Nico nhìn chằm chằm cậu. “Lần tiếp theo tôi

sẽ

để họ đánh ngã

anh, Solace.”

“Và, họ

sẽ

không

bao giờ tóm được tôi.”

Cecil vẫy họ từ máy bắn đá, dấu hiệu rằng công việc của cậu ấy

đã

hoàn thành.

Tất cả bọn họ di chuyển về cái máy vây hãm thứ ba.

Trong hàng ngũ quân đoàn, mọi thứ vẫn

đang

hỗn loạn, nhưng các sĩ quan bắt đầu lấy lại kiểm soát. Đội quân thứ Năm và Bốn tập trung lại trong khi Đội quân thứ Hai và Ba hành động như cảnh sát chống bạo động, xô đẩy các nhân mã và người đầu chó và người hai đầu trở về trại riêng của họ. Đội quân thứ Nhất đứng gần máy bắn đá nhất – hơi quá gần cho

sự

thoải mái của Nico – nhưng họ dường như bận rộn với

một

vài sĩ quan diễu hành trước họ, và la hét mệnh lệnh.

Nico hy vọng họ có thể lẻn lên được cỗ máy thứ ba. Thêm

một

cỗ máy bắn đá được đổi hướng và họ có lẽ có

một

cơ hội.

không

may, những bảo vệ nhận ra họ từ khoảng cách mười tám mét.

một

người hét lên, “Đó!”

Lou Ellen nguyền rủa. “Bây giờ họ

đang

mong chờ

một

cuộc tấn công. Màn Sương

không

hoạt động hiệu quả với những kẻ thù cảnh giác. Chúng ta chạy chứ?”

“không,” Nico

nói. “Hãy cho họ điều họ mong chờ.”

Cậu dang hai tay ra. Phía trước những người La Mã, mặt đất phun lên. Cecil và Lou Ellen tiến đến để giúp đỡ. Nico cố gắng

đi

theo, nhưng cậu

sẽ

ngã đập mặt nếu Will

không

tóm lấy cậu.

“Đồ ngốc.” Will đặt

một

cánh tay lên cậu. “Tôi

đã

nói

với cậu là

không

thêm phép thuật

âm

phủ nữa mà.”

“Tôi ổn.”

“Im miệng. Cậu

không

ổn.” Từ cái túi của mình, Will lôi ra

một

gói kẹo gôm.

Nico muốn đẩy ra. Cậu ghét những

sự

đυ.ng chạm cơ thể. Nhưng Will khỏe hơn cậu trông rất nhiều. Nico thấy mình dựa vào người cậu ta, tin tưởng vào

sự

hỗ trợ của cậu ta.

“Lấy cái này

đi,” Will

nói.

“anh

muốn tôi nhai gôm à?”

“Nó là thuốc. Phải giữ cậu sống sót và tỉnh táo trong vài giờ nữa.”

Nico nhét

một

thanh gôm vào miệng. “Vị như hắc ín và bùn.”

“Ngừng phàn nàn

đi.”

“Này.” Cecil

đi

khập khiễng qua, trông như cậu ta bị căng cơ. “Các cậu gần như

đã

lỡ cuộc chiến.”

Lou Ellen

đi

sau, cười toe. Phía sau họ, tất cả bảo vệ La Mã bị trói trong

một

sự

kết hợp lạ lùng của dây và xương.

“Cảm ơn vì những bộ xương,”



nói. “Mánh lới tuyệt vời.”

“Điều mà cậu ta

sẽ

không

lặp lại,” Will

nói.

Nico nhận ra cậu vẫn dựa vào Will. Cậu đẩy cậu ta ra và đứng dậy. “Tôi

sẽ

làm việc tôi cần làm.”

Will trợn mắt. “Tốt, Nhóc Tử thần. Nếu cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết –”

“không

được gọi tôi là Nhóc Tử thần!”

Lou Ellen thông giọng. “Ừm, các cậu –”

“BỎ VŨ KHI XUỐNG!”

Nico xoay lại. Trận chiến ở máy bắn đá thứ ba

không

biến mất trong im lặng.

Toàn bộ Đội quân thứ Nhất

đang

tiến về phía họ, giáo giơ ngang, khiên khóa lại. Phía trước họ Octavian tiến tới, áo choàng tím

trên

áo giáp của cậu ta, châu báu vàng Imperial lấp lánh

trên

cổ và cánh tay cậu ta, và

một

cái vương miện nguyệt quế

trên

đầu cậu ta như thể cậu ta

đã

chiến thắng cuộc chiến rồi. Bên cạnh cậu ta là người cầm biểu tượng quân đoàn, Jacob, giữ

một

con đại bàng vàng, và sáu người đầu chó khổng lồ, những cái răng của chúng nhe ra, kiếm của chúng lóe sáng đỏ.

“Ồ,” Octavian gầm lên, “Những kẻ phá hoại Hy Lạp.” Cậu ta quay sang những chiến binh đầu chó của mình. “Cắn xé chúng ra.”