JASON GHÉT NHỮNG CON BASILISK.
Những con giác hút-xấu xa
nhỏ
xíu thích đào bới dưới những ngôi đền ở Rome Mới. Trở lại những ngày khi Jason còn là
một
sĩ quan, đội quân của cậu luôn luôn nhận công việc
không
mấy ưa thích là dọn dẹp tổ của chúng.
Con basilisk này trông
không
giống lắm – chỉ là
một
con rắn dài khoảng
một
cánh tay với đôi mắt vàng và
một
cái mào trắng – nhưng nó di chuyển nhanh gọn và có thể gϊếŧ bất cứ thứ gì nó chạm vào. Jason chưa bao giờ đối mặt với hơn hai con
một
lần. Bây giờ
một
tá
đang
bơi xung quanh chân tên khổng lồ. Tin tốt duy nhất: dưới nước, những con basilisk
sẽ
không
thể phun ra lửa, nhưng điều đó
không
khiến chúng trở nên ít nguy hiểm chết người hơn.
Hai trong số những con rắn vọt về phía Percy. Cậu chém chúng làm hai. Mười con khác cuộn xoáy quanh cậu, vừa ngoài tầm với của lưỡi kiếm. Chúng quằn quại tới lui trong
một
trạng thái thôi miên, tìm kiếm
một
kẽ hở.
một
vết cắn,
một
cái chạm là tất cả mà nó cần đến.
“Này!”” Jason hét lên. “Về việc dành
một
ít tình
yêu
cho bên này
thì
sao nhỉ?”
Những con rắn ngó lơ cậu.
Tên khổng lồ cũng thế, kẻ đứng lùi lại và quan sát với
một
nụ cười tự mãn, dường như thích thú việc những con thú cưng của
hắn
làm việc gϊếŧ chóc.
“Kymopoleia.” Jason cố gắng hết sức để phát
âm
đúng tên bà. “Bà phải ngừng việc này lại.”
Bà nhìn chằm chằm cậu với đôi mắt trắng phát sáng. “Tại sao ta phải làm thế? Mẹ Đất
đã
hứa giải phóng quyền năng cho ta. Ngươi có thể đề nghị
một
điều tốt hơn à?”
một
đề nghị tốt hơn…
Cậu cảm thấy được khả năng của
một
khe hở - chỗ để thương lượng. Nhưng cậu có gì mà nữ thần bão mong muốn đây?
Những con basilisk tiến gần Percy. Cậu làm nổ tung chúng với những dòng nước, nhưng chúng cứ xoay vòng xoay vòng.
“Này, đám basilisk!” Jason hét lên.
Vẫn
không
có phản ứng. Cậu có thể xông đến và giúp đỡ, nhưng thậm chí nếu ở cùng nhau cậu và Percy
không
thể đánh bại mười con basilisk
một
lần. Cậu cần
một
giải pháp tốt hơn.
Cậu nhìn lên
trên.
một
cơn bão sấm sét nổi cơn thịnh nộ phía
trên, nhưng họ
đang
ở hàng trăm mét phía dưới. Cậu
không
thể triệu hồi sấm sét dưới đáy đại dương được, phải
không? Thậm chí nếu cậu có thể, nước dẫn điện hơi bị tốt. Cậu có thể rán chín Percy.
Nhưng cậu
không
thể nghĩ ra
một
lựa chọn tốt hơn. Cậu đâm mạnh thanh kiếm của mình. Ngay lập tức lưỡi kiếm tỏa sáng nóng đỏ.
một
đám mây ánh sáng vàng khuếch tán cuồn cuộn qua đáy đại dương, như thể ai đó trút dung dịch nê-ông vào nước. Ánh sáng đập vào kiếm của Jason và phun ra ngoài thành mười tua riêng biệt, hạ gục bọn basilisk.
Đôi mắt chúng trở nên đen kịt. Mào của chúng tan ra. Tất cả mười con rắn lật ngửa ra và chết trôi trong nước.
“Lần sau,” Jason
nói, “nhìn ta khi ta
đang
nói
chuyện với các ngươi.”
Nụ cười của Polybotes đông lại. “Ngươi quá nóng lòng muốn chết à, tên La Mã?”
Percy giơ kiếm lên. Cậu phóng cả người vào tên khổng lồ, nhưng Polybotes vẩy bàn tay
hắn
trong nước, để lại
một
vòng cung chất độc nhờn nhờn đen nhẻm. Percy tấn công thẳng vào nó nhanh hơn Jason có thể hét lên,
anh
bạn, cậu
đang
nghĩ gì thế?
Percy đánh rơi thanh Thủy Triều. Cậu thở hổn hển, vuốt vuốt cổ họng. Tên khổng lồ ném cái lưới nặng trịch của mình và Percy ngã sụp xuống sàn, bị vướng
một
cách vô vọng khi chất độc trở nên dày hơn quanh cậu.
“Để cậu ấy
đi!” Giọng của Jason vỡ ra trong hoảng loạn.
Tên khổng lồ cười thầm. “Đừng lo lắng, con trai của Jupiter. Bạn của ngươi
sẽ
cần
một
khoảng thời gian dài để chết. Sau tất cả những rắc rối
hắn
đã
gây ra cho ta, ta
sẽ
không
mong muốn gϊếŧ
hắn
nhanh chóng.”
Những đám mây độc giãn ra quanh tên khổng lồ, lấp đầy đống tàn tích như màn khói xì gà dày. Jason trườn ngược lại,
không
đủ nhanh, nhưng tinh linh bão của cậu chứng minh là
một
cái máy lọc hữu ích. Khi chất độc nhấn chìm cậu, cơn lốc xoáy thu
nhỏ
xoay nhanh hơn, đẩy lùi những đám mây. Kymopoleia chun mũi và xua chất độc
đi, nhưng ngược lại nó dường như chẳng hề ảnh hưởng đến bà.
Percy quằn quại trong tấm lưới, gương mặt cậu chuyển xanh lè. Jason xông đến giúp cậu, nhưng tên khổng lồ chặn cậu lại với cây đinh ba to lớn của
hắn.
“Ồ, ta
không
thể để ngươi phá hủy niềm vui của ta được,” Polybotes khiển trách. “Cuối cùng chất độc
sẽgϊếŧ chết
hắn, nhưng đầu tiên là tê liệt và hàng tiếng đồng hồ đau đớn quằn quại. Ta muốn
hắn
phải trải nghiệm đủ!
hắn
có thể quan sát khi ta tiêu diệt ngươi, Jason Grace!”
Polybotes tiến lên chậm chạp, cho Jason rất nhiều thời gian để nghiền ngẫm cái tòa tháp ba tầng
trênáo giáp của
hắn
và cơ bắp chảy xuống của
hắn.
Cậu né tránh cây đinh ba và, dùng tinh linh bão của mình để phóng về phía trước, đâm mạnh thanh kiếm của cậu vào cái chân bò sát của tên khổng lồ. Polybotes gầm lên và sẩy chân, máu vàng thần thánh tràn từ vết thương.
“Kym!” Jason hét lên. “Đây là điều bà thực
sự
muốn à?”
Nữ thần bão trông có vẻ buồn chán, lười biếng xoay tấm đĩa kim loại của mình. “Quyền năng tối thượng? Tại sao
không?”
“Nhưng nó có gì vui à?” Jason hỏi. “Vậy là bà phá hủy tàu của chúng tôi. Bà phá hủy toàn bộ bờ biển
trên
thế giới.
một
khi Gaia xóa sạch cư dân loài người, ai còn lại để sợ bà? Bà vẫn
sẽ
không
được biết đến.”
Polybotes quay sang. “Ngươi là
một
kẻ rắc rối, con trai của Jupiter. Ngươi
sẽ
bị nghiền nát!”
Jason cố gắng triệu hồi nhiều sấm chớp hơn. Chẳng có gì xảy ra. Nếu cậu gặp được cha mình, cậu
sẽphải thỉnh cầu cho việc tăng lên số lượng tia chớp cho phép hằng ngày.
Jason lại cố gắng tránh những nhánh của cây đinh ba, nhưng tên khổng lồ xoay đầu kia xung quanh và đánh vào ngực cậu.
Jason loạng choạng lùi lại, choáng váng và đau đớn. Polybotes đến để thực
hiện
việc gϊếŧ chóc. Chỉ trước khi cây đinh ba xuyên qua cậu, tinh linh bão của Jason hành động theo cách của nó. Nó di chuyển theo đường xoắn ốc về
một
bên, vun vυ't đưa Jason băng qua cái sân chín mét.
Cảm ơn,
anh
bạn, Jason nghĩ, tôi nợ cậu
một
ít
không
khí sạch hơn.
Jason
không
thể biết liệu tinh linh bão thích cái ý tưởng đó.
“Thực tế, Jason Grace,” Kym
nói, nghiên cứu những móng tay của mình, “giờ người đề cập đến nó, ta có thích thú việc đám người phàm sợ ta. Ta chưa đủ đáng sợ.”
“Tôi có thể giúp đỡ!” Jason tránh
một
cú đánh khác của cây đinh ba. Cậu kéo dài thanh kiếm thành
mộtcây thương và đâm vào mắt Plybotes.
“AUGH!” Tên khổng lồ lảo đảo.
Percy vẫn lăn lộn trong tấm lưới, nhưng những chuyển động của cậu
đang
dần chậm chạp. Jason cần phải nhanh lên. Cậu phải đưa Percy đến bệnh xá, cà nếu con bão tiếp tục hoành hành ở
trên
họ
sẽkhông
có bất kỳ bệnh xá nào để mang cậu lên đó.
Cậu phóng tới bên cạnh Kym. “Bà biết các vị thần phụ thuộc vào người phàm. Họ càng kính trọng bà, bà càng có nhiều sức mạnh.”
“Ta
không
biết. Ta chưa từng được kính trọng.”
Bà lờ Polybotes
đi,
hắn
giờ
đang
chạy tán loạn quanh bà, cố gắng đập Jason khỏi cơn bão xoáy của cậu. Jason cố gắng hết sực giữ nữ thần ở giữa họ.
“Tôi có thể thay đổi điều đó,” câu hứa hẹn. Tôi với tư cách cá nhân sửa soạn
một
đền thờ cho bà
trênĐồi Đền thờ ở Rome Mới. Ngôi đền La Mã đầu tiên trước nay của bà! Tôi cũng
sẽ
đề xuất
một
cái ở Trại Con Lai, ngay
trên
eo biển Long Island. Hãy tưởng tượng, được kính trọng –”
“Và kính sợ.”
“- và kính sợ bởi cả người Hy Lạp và La Mã. Bà
sẽ
trở nên nổi tiếng!”
“ĐỪNG
nói
CHUYỆN NỮA!” Polybotes vung cây đinh ba của mình như
một
cây gậy bóng chày.
Jason cúi xuống. Kym
không. Tên khổng lồ đập vào bên xương sườn của bà mạnh đến nỗi làm món tóc sứa của bà bung ra và dập dềnh trong nước độc.
Đôi mắt Polybotes mở to. “Ta xin lỗi, Kymopoleia. Ngươi
không
nên cản đường!”
“CẢN ĐƯỜNG?” Nữ thần đứng thẳng lên. “Ta
đang
cản đường?”
“Bà nghe rồi đấy,” Jason
nói. “Bà chẳng là gì ngoài
một
công cụ cho bọn khổng lồ. Chúng
sẽ
ném bà qua
một
bên ngay khi chúng tiêu diệt người phàm xong. Sau đó
không
á thần,
không
đền thờ,
không
sợ hãi,
không
tôn trọng.”
“nói
DỐI!” Polybotes cố gắng đâm cậu, nhưng Jason trốn sau váy nữ thần. “Kymopoleia, khi Gaia thống trị, ngươi
sẽ
nổi thịnh nộ và dông bão mà
không
bị kiềm chế!”
“sẽ
có người phàm để hăm dọa chứ?” Kym hỏi.
“Ừm…
không.”
“Tàu để phá hủy? Á thần để co rúm trong sợ hãi?”
“Ừm…”
“Hãy giúp tôi,” Jason nài nỉ. “Cùng nhau,
một
nữ thần và
một
á thần có thể gϊếŧ
một
tên khổng lồ.”
“không!” Polybotes đột ngột trông rất lo lắng. “không, đó là
một
ý tưởng tồi tệ. Gaia
sẽ
rất
không
hài lòng!”
“Nếu Gaia thức dậy,” Jason
nói. “Kymopoleia hùng mạnh có thể giúp chúng ta đảm bảo rằng điều đó
không
bao giờ xảy ra. Sau đó tất cả các á thần
sẽ
kính trọng bà cực đại!”
“Chúng
sẽ
co rúm lại chứ?” Kym hỏi.
“Hàng tấn co rúm! Cộng với tên của bà trong chương trình hè.
một
băng rôn thiết kế riêng.
một
cabin ở Trại Con Lai. Hai đền thờ. Tôi thậm chí
sẽ
thêm
một
mô hình Kymopoleia.”
“không!” Polybotes khóc thét. “không
có quyền mua bán!”
Kymopoleia quay sang tên khổng lồ. “Ta e là thỏa thuận đó đánh bại những gì Gaia
đã
đề nghị.”
“không
chấp nhận!” tên khổng lồ gầm lên. “Ngươi
không
thể tin tưởng kẻ La Mã hèn hạ này!”
“Nếu tôi
không
tôn trọng giao kèo,” Jason, “Kym có thể gϊếŧ tôi mọi lúc. Với Gaia, bà ấy
không
có gì đảm bảo cả.”
“Đó,” Kym
nói, “thật
khó khăn để tranh luận.”
Khi Polybotes cố gắng trả lời, Jason tiến về phía trước và đâm cây thương của mình vào bụng tên khổng lồ.
Kym nâng đĩa kim loại đồng của mình khỏi đế. “nói
tạm biệt
đi, Polybotes.”
Bà xoay tròn nó ngay cổ tên khổng lồ. Hóa ra, cái vành
thật
bén.
Polybotes thấy
thật
khó khăn để
nói
tạm biệt, bởi vì
hắn
không
còn
một
cái đầu nữa.