“ĐÀN SÓI?” REYNA HỎI.
Họ
đang
dùng bữa tối ở quán cà phê vỉa hè bên cạnh.
Mặc dù
sự
cảnh báo phải nhanh trở về của Hades, Nico thấy
không
có gì thay đổi nhiều ở trại. Reyna vừa thức dậy. Athena Parthenos vẫn nằm ngang
trên
đỉnh của ngôi đền. Huấn luyện viên Hedge
đangchiêu đãi vài người địa phương với màn khiêu vũ gõ guốc và nghệ thuật chiến tranh, thỉnh thoảng hát qua cái loa của ông, mặc dù dường như
không
ai hiểu ông
đang
nói
gì.
Nico ước huấn luyện viên
không
mang theo loa.
không
chỉ vì nó ồn ào và khó chịu mà còn, vì lý do nào đó Nico
không
hiểu, thỉnh thoảng nó thốt ra những lời ngẫu nhiên của Darth Vader từ Chiến tranh những vì sao hoặc hét lên, “CON BÒ RỐNG!”
Khi ba người bọn họ ngồi
trên
bãi cỏ ăn uống, Reyna dường như lanh lợi và thư giãn.
cô
và Huấn luyện viên Hedge lắng nghe khi Nico miêu tả những giấc mơ của cậu, sau đó cuộc gặp gỡ của cậu với Hades ở Nhà nguyện Xương. Nico giữ lại vài chi tiết cá nhân từ cuộc
nói
chuyện với cha cậu, mặc dù cậu cảm thấy rằng Reyna biết khá nhiều về việc vật lộn với cảm xúc của
một
người.
Khi cậu đề cập đến Orion và đàn sói được cho là
đang
trên
đường, Reyna cau mày.
“Hầu hết những con sói thân thiện với người La Mã,”
cô
nói. “Chị chưa từng nghe những câu chuyện Orion
đi
săn với
một
đàn sói.”
Nico ăn xong cái sandwich dăm bông. Cậu nhìn cái dĩa bánh nướng và ngạc nhiên nhận ra cậu vẫn đói. “Nó có thể là
một
minh họa của câu: rất nhanh trước khi đàn sói đến. Có lẽ ý Hades về nghĩa đen
khôngcó nghĩa là đàn sói. Dù sao, chúng ta nên rời
đi
ngay sau khi trời đủ tối để di chuyển.”
Huấn luyện viên Hedge nhét
một
số báo Súng và Đạn dược vào túi của mình. “Chỉ
một
vấn đề: Athena Parthenos vẫn cách chín mét trong
không
trung.
sẽ
vui lắm khi kéo hai đứa cùng dụng cụ lêи đỉиɦ ngôi đền đó.”
Nico thử
một
cái bánh nướng. Quý bà ở quán cà phê
đã
gọi chúng là phong phú. Chúng trông như những cái bánh rán xoắn ốc và rất ngon – chỉ gồm bánh, đường và bơ – nhưng khi lần đầu tiên Nico nghe phong phú cậu biết Percy
sẽ
nói
một
câu đùa về cái tên.
Mỹ có hạt-bột[1], Percy
sẽ
nói. Bồ Đào Nha có hạt-đánh rắm[2].
Nico càng trưởng thành, cậu càng thấy Percy trẻ con, mặc dù Percy lớn hơn cậu ba tuổi. Nico nhận thấy khiếu hài hước của cậu ta ngang ngửa giữa đánh
yêu
và phiền phức. Cậu quyết định tập trung vào phần phiền phức.
Sau đó có những lần Percy nghiêm túc chết người: tìm kiếm Nico từ vực thẳm ở Rome – Bên kia, Nico! Hãy dẫn họ đến đó. Hứa với
anh!
Và Nico
đã
hứa. Mặc kệ cho việc cậu bực tức với Percy Jackson nhiều như thế nào; Nico
sẽ
làm bất cứ điều gì vì cậu ta. Cậu ghét bản thân mình vì điều đó.
“Vậy…” giọng của Reyna làm chói tai cậu trong những suy nghĩ của cậu. “Trại Con Lai
sẽ
chờ đến mùng
một
tháng Tám, hay họ
sẽ
tấn công?”
“Chúng ta phải hy vọng họ chờ,” Nico
nói. “Chúng ta
không
thể… Em
không
thể mang bức tượng trở về nhanh hơn.”
Ngay cả với tốc độ này, cha em nghĩ là em có thể chết. Nico giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.
Cậu ước Hazel ở bên cậu. Họ
đã
cùng nhau di chuyển bóng tối đưa toàn bộ thủy thủ tàu Argo II khỏi Nhà của Hades. Khi họ chia sẻ sức mạnh của mình, Nico cảm thấy bất cứ điều gì cũng đề khả thi. Chuyến
đi
đến Trại Con Lai có thể hoàn thành với nửa thời gian.
Ngoài ra, những lời của Hades về
một
trong những thủy thủ đoàn chết làm cậu ớn lạnh. Cậu
không
thể mất Hazel.
không
phải
một
người chị khác.
không
phải
một
lần nữa.
Huấn luyện viên Hedge ngước lên sau khi đếm những thay đổi trong cái mũ bóng chày của ông. “Và cậu chắc Clarisse
đã
nói
Mellie ổn chứ?”
“Đúng, Huấn luyện viên. Clarisse
đang
chăm sóc
cô
ấy tốt.”
“Đó là
một
sự
an ủi. Ta
không
thích điều mà Grover
đã
nói
về việc Gaia
thì
thầm với các nữ thần tự nhiên và nữ thần cây. Nếu những linh hồn thiên nhiên biến thành quỷ dữ… điều đó
sẽ
không
đẹp đẽ gì.”
Nico chưa bao giờ nghe về
một
việc xảy ra như vậy. Nhưng ngược lại, Gaia chưa từng thức giấc từ buổi bình minh của loài người.
Reyna cắn
một
miếng bánh nướng. Bộ áo giáp dây xích của
cô
lung linh dưới mặt trời chiều. “Chị tự hỏi về những con sói đó… Có thể chúng ta
đã
hiểu nhầm tin nhắn? Nữ thần Lupa
đã
rất yên lặng. Có lẽ bà
đang
gửi chúng đến giúp đỡ chúng ta. Những con sói có thể từ bà ấy – để bảo vệ chúng ta khỏi Orion và đồng bọn của
hắn.”
Hy vọng trong giọng
cô
mỏng manh như màn sương. Nico quyết định
không
phanh phui nó ra.
“Có lẽ,” cậu
nói. “Nhưng
không
phải Lupa
sẽ
bận rộn với cuộc chiến giữa hai trại à? Em nghĩ bà ấy
đãgửi đàn sói đến giúp quân đoàn của chị.”
Reyna lắc đầu. “Sói
không
phải là những chiến binh tiền tuyến. Chị
không
nghĩ bà ấy
sẽ
giúp Octavian. Những con sói của bà có lẽ tuần tra ở Trại Jupier, bảo vệ nó trong khi quân đoàn vắng mặt, nhưng chị chỉ
không
biết…”
cô
ngồi bắt chéo chân tại hai mắt cá, và những đầu sắt của đôi ủng chiến đấu của
cô
lóe sáng. Nico ghi nhớ việc
không
tham gia bất kỳ cuộc thi đấm đá nào với quân đoàn La Mã.
“Có gì đó khác,”
cô
nói. “Chị chưa hề có bất kỳ may mắn nào với việc liên lạc với chị
gái
chị, Hylla. Điều đó làm chị
không
thoải mái rằng cả đàn sói và những nữ chiến binh Amazon
đã
biến mất trong im lặng. Nếu điều gì đó
đã
xảy ra ở Bờ Tây… Chị sợ hy vọng duy nhất cho bất kỳ trại nào đều đặt lên chúng ta. Chúng ta phải trả lại bức tượng sớm. Điều đó có nghĩa là gánh nặng lớn nhất đặt lên em, con trai của Hades.”
Nico cố gắng nuốt cơn giận. Cậu
không
bực bội với Reyna. Cậu khá thích Reyna. Nhưng rất thường xuyên cậu bị
yêu
cầu để làm việc bất khả thi. Thông thường, ngay khi cậu hoàn thành nó, cậu bị lãng quên.
Cậu nhớ những đứa trẻ ở Trại Con Lai đối đãi tử tế như thế nào với cậu sau trận chiến với Kronos. Làm tốt lắm, Nico! Cảm ơn vì mang đội quân của
âm
phủ đến cứu bọn tớ!
Mọi người mỉm cười. Tất cả bọn họ mời cậu ngồi vào bàn họ.
Sau khoảng
một
tuần,
sự
chào đón cậu trở nên mờ nhạt. Trại viên
sẽ
nhảy lên khi cậu
đi
phía sau họ. Cậu
sẽ
hòa vào những cái bóng ở lửa trại, làm giật mình ai đó và nhìn thấy
sự
không
hài lòng trong mắt họ: Cậu vẫn còn ở đây à? Tại sao cậu ở đây?
không
ích gì rằng ngay khi sau trận chiến với Kronos, Annabeth và Percy bắt đầu hẹn hò…
Nico đặt món phong phú của cậu xuống. Đột nhiên nó
không
còn ngon nữa.
Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Annabeth ở Epirus, chỉ trước khi cậu rời
đi
với Athena Parthenos.
cô
kéo cậu qua
một
bên và
nói, “Này, chị phải
nói
chuyện với em.”
Cơn khủng hoảng chộp lấy cậu.
cô
ấy biết.
“Chị muốn cảm ơn,”
cô
tiếp tục. “Bob… Titan… ông ấy chỉ giúp bọn chỉ ở Tartarus bởi vì em tử tế với ông ấy. Em
đã
nói
với ông bọn chị đáng để cứu. Đó là lý do duy nhất bọn chị còn sống.”
cô
ấy
nói
bọn chị rất dễ dàng, như thể
cô
và Percy có thể thay thế nhau,
không
thể chia lìa.
Nico
đã
từng đọc
một
câu chuyện từ Plato, người tuyên bố rằng thời cổ đại tất cả con người đều là
mộtsự
kết hợp của nam và nữ. Mỗi người có hai đầu, bốn cánh tay, và bốn chân. Cho là, những người-kết hợp này quá hùng mạnh làm các vị thần cảm thấy
không
thoải mái, vì vậy Zeus
đã
tách đôi họ - nam và nữ. Suốt từ đó, con người cảm thấy
không
đầy đủ. Họ dành cuộc đời mình tìm kiếm nửa kia của cuộc đời mình.
Và điều đó để lại tôi ở đâu? Nico tự hỏi.
Nó
không
phải là câu chuyện
yêu
thích của cậu.
Cậu muốn ghét Annabeth, nhưng cậu
không
thể.
cô
ấy
đã
cố gắng theo cách của mình để cảm ơn cậu ở Epirus.
cô
chân thành và thẳng thắn.
cô
không
bao giờ lờ cậu hay tránh cậu như hầu hết mọi người làm. Tại sao
cô
không
thể là
một
người xấu xa? Điều đó
sẽ
khiến mọi việc dễ dàng hơn.
Vị thần gió Favonius
đã
cảnh báo cậu ở Croatia: Nếu ngươi để cơn giận dữ của mình điều khiển ngươi… vận mệnh của ngươi thậm chí còn đáng buồn hơn cả ta.
Nhưng làm sao vận mệnh của cậu có thể là bất cứ thứ gì ngoài nỗi buồn? Thậm chí nếu cậu sống qua được cuộc tìm kiếm này, cậu
sẽ
phải rời hai trại mãi mãi. Đó là cách duy nhất cậu tìm thấy được bình yên. Cậu ước có
một
lựa chọn khác –
một
lựa chọn mà
không
đau đớn như nước của sông Phlegethon – nhưng cậu
không
thể thấy gì.
Reyna
đang
nghiên cứu cậu, có lẽ cố gắng đọc suy nghĩ của cậu.
cô
nhìn xuống tay cậu, và Nico nhận ra cậu
đang
xoay chiếc nhẫn đầu lâu bạc của mình – món quà cuối cùng Bianca
đã
tặng cậu.
“Nico, chị có thể giúp gì cho em?” Reyna hỏi.
một
câu hỏi khác cậu
không
thường nghe.
“Em
không
chắc,” cậu thừa nhận. “Chị
đã
để em nghỉ ngơi nhiều nhất có thể. Điều đó là cần thiết. Có lẽ chị có thể cho em mượn sức mạnh của chị
một
lần nữa. Cú nhảy tiếp theo này
sẽ
là dài nhất. Em
sẽphải tập trung đủ năng lượng để đưa chúng ta băng qua Đại Tây Dương.”
“Em
sẽ
thành công,” Reyna hứa. “một
khi chúng ta trở lại nước Mỹ, chúng ta chắc
sẽ
thu hút ít quái vật hơn. Chị thậm chí có thể có được
sự
giúp đỡ từ những người lính nghỉ hưu ở bờ biển phía đông. Họ buộc phải giúp đỡ bất cứ á thần La Mã nào nhờ họ.”
Hedge càu nhàu. “Nếu Octavian chưa giành được họ. Trong trường hợp đó,
cô
có thể bị bắt vì tội làm phản.”
“Huấn luyện viên,” Reyna quở trách, “không
giúp gì.”
“Này, chỉ
nói
vậy thôi.” Về phần cá nhân, ta ước chúng ta có thể ở lại Évora lâu hơn. Thức ăn ngon, tiền nhiều và cho đến lúc này
không
có dấu hiệu của những con sói
ẩn
dụ -”
Hai con chó của Reyna nhảy
trên
chân chúng.
Từ xa, tiếng tru xuyên qua
không
khí. Trước khi Nico kịp đứng lên, đàn sói xuất
hiện
từ mọi hướng – những con quái vật to lớn màu đen nhảy từ những mái nhà, vây quanh trại của họ.
Con lớn nhất trong số đó bước về phía trước. Con sói đầu đàn đứng
trên
hai chân và bắt đầu biến đổi. Hai chân trước của nó biến thành hai cánh tay. Cái mõm nó rút lại thành
một
cái mũi nhọn. Bộ lông xám của nó biến thành
một
cái áo choàng da động vật dệt.
hắn
ta biến thành
một
người đàn ông cao, rắn chắc với
một
gương mặt hốc hác và đôi mắt sáng đỏ.
một
cái vương miện bằng xương ngón tay vòng quanh
trên
mái tóc đen bóng nhờn của
hắn.
“À, thần rừng bé
nhỏ...” Người đàn ông nhe răng, để lộ những cái răng sắc nhọn. “Mong muốn của ngươi được chấp nhận! Ngươi
sẽ
ở lại Évora vĩnh viễn, bởi vì, đáng buồn cho ngươi, phép
ẩn
dụ những con sói của ta là những con sói về nghĩa đen.”
Chú thích
[1] nguyên văn dough-nuts
[2] nguyên văn fart-nuts (do người phụ nữ gọi nó là fartura)
***