Trongnhà Hổ Con lúc này trống rỗng. Đã thật lâu nơi này không có trống rỗng như vậy rồi, xung quanh là bốn bức tường, giống như lần đầu tiên Hổ Con đến. Lúc ấy Hổ Con còn quá non nớt, lá gan cũng không lớn nên cái gì cậu nhóc cũng sợ, phảng phất chỉ cần một thứ gì đó cũng có thể gϊếŧ chết cậu.
Ban ngày cậu không dám ra ngoài, chỉ ru rú trong một góc nào đó, đến tối mới dám đi ra, nhưng cũng là có một chút động tĩnh cũng khiến cậu phải bỏ chạy.
Khi đó thì cậu đã phát hiện ra tầng hầm này rồi nhưng không dám tiến vào vì sợ là một cái bẫy nên đã trộm quan sát rất nhiều lần.
Lớn hơn một chút thì cậu mới thoái khỏi cái trạng thái lúc nào cũng lo sợ đề phòng này, sau đó dọn vào đây ở, không cần chịu những ngày mưa, những cơn nắng gắt hay tuyết rơi nữa.
Từ đó về sau tiểu lão hổ giống như một con sóc đang chuẩn bị cho mùa đông, cậu đi nhặt rất nhiều thứ để chất đầy căn phòng, ngày này qua tháng nọ.
Hiện tại tuy căn phòng trống rỗng, không còn gì cả giống như lần đầu tiên cậu đến, lúc ấy cảm giác của cậu chỉ có khủng hoảng và hoang mang.
Hổ Con đi lại trong căn phòng trống nhưng trong lòng không có một chút cảm giác lo sợ nào, một chút cũng không.
Bởi vì lúc này cậu đang nghĩ sau khi cô bạn nhỏ của mình cầm tiền kiểu cũng sẽ về đưa cho ba mẹ, khẳng định sẽ càng được ba mẹ thương hơn.
Tiểu lão hổ rúc người trên đống lá khô, bụng lại truyền tới một trận ‘ọt, ọt ọt’.
Liền ở ngay trước mặt tiểu lão hổ, một con kiến nhẹ nhàng bò qua mảnh lá khô, sau đó là những con kiến nhỏ lục tục theo sau.
Cậu bỗng cảm thấy chỗ rụng răng ẩn ẩn đau, lúc đầu mới chỉ đau nhẹ nhưng càng về sau lại đau đến mức cậu không thể xem nhẹ được. Vì vậy cậu đành lấy một cái gương từ trong đống cỏ khô ra, cái gương hình tròn, là do cô bạn nhỏ cất ở đây. Từ trước đến giờ mỗi khi cậu ấy cảm thấy món đồ nào đẹp thì đều mang về.
Mặt sau của chiếc gương còn dán hai bông hoa nhỏ.
Hổ Con dùng trảo của mình kéo chiếc gương lại đây liền nhìn thấy một cái đầu hổ, vì vậy cậu mở miệng muốn nhìn xem có phải mình đang mọc răng hay không.
Kết quả sau khi mở miệng, liền không nhìn tới gương nữa....
Cậu ngậm miệng lại, thấy trong gương có cái đầu hổ, vì thế lại há miệng, lại không nhìn tới nữa.
Cứ lặp lại như vậy hai lần thì tiểu lão hổ bực bội, dùng trảo cào cào đầu, sau đó nhắm mắt lại, nghĩ ngày mai phải nhờ cô bạn loài người nhìn hộ xem có phỉa cậu mọc răng hay không.
Sáng sớm hôm sau Triệu Hề Hề vừa đến lớp thì Hổ Con liền gọi.
“Triệu Hề Hề, hình như tớ đang mọc răng.”
Đây là lần đầu tiên cô bé thấy bạn mình nói chuyện như vậy, trong suy nghĩ của cô bé thì Hổ Con tuy là ấu tể nhưng mà không thích nói chuyện chút nào, cũng không thích cười nữa.
Bởi thế đây chính là lần đầu tiên cậu ấy chủ động nói chuyện với mình nên Hề Hề cực kỳ cao hứng, đầu nhỏ nghiêng sang bên Hổ Con, nói: “Thật vậy chăng? Tớ muốn nhìn nó!”
Hổ con không phải bị rụng hai cái răng cửa mà là hai cái răng nanh, mỗi bên thiếu một chiếc, nhìn cực kỳ đối xứng.
Tiểu Hề Hề nhìn hàm răng của cậu thấy chỗ thiếu răng vẫn chỉ có lợi hồng hồng, cũng không thấy chiếc răng nào mọc ra, một vệt trắng cũng không có.
Cô bé còn hận không thể đem mắt mình đều ấn trong miệng tiểu lão hổ nhưng mà cũng không thể nhìn thấy gì khác.
Tiểu lão hổ hỏi: “Có phải tớ đang mọc răng không?”
Tiểu Hề Hề nhìn, lại nhìn lần nữa: “Hổ Con Hổ Con, răng hẳn vẫn đang nằm trong thịt, muốn vươn ra ngoài.”
Tuy rằng cô bé không nhìn thấy nhưng mà Triệu Hề Hề không hề nghi ngờ rằng cái răng đó có thể mọc ra không. Bởi trong mắt cô nhóc thì nơi này chắc chắn sẽ mọc răng, giống như ba ba từng nói trong bụng mẹ có em trai, chờ một đoạn thời gian nữa thì em trai mới ra đời nên hiện tại Hề Hề cũng không có nhìn thấy em trai.
Hổ Con: “Vậy có phải là không mọc răng không?”
“Sẽ không, sẽ không đâu, răng của cậu cũng giống em trai tớ, tuy rằng hiện tại không hình được nhưng mà một đoạn thời gian nữa em ấy sẽ ra! Ba ba tớ tuy thích gạt người nhưng mà chuyện liên quan đến em trai chắc chắn ba sẽ không lừa tớ đâu, bởi vì mỗi tháng hai người họ còn đến bệnh viện kiểm tra em trai nữa.”
Hề Hề cũng chợt nhớ ra chuyện hôm qua ba ba nói liền vội lấy tiền từ trong cặp sách ra, đưa cho Hổ Con: “Hổ Con Hổ Con, ba ba tớ nói tiền này phải trả cho cậu, nhà tớ không thể nhận được.”
Hổ Con khó hiểu: “Vì sao thế?”
Tiểu Hề Hề đem tiền cất vào cặp sách của Hổ Con, nói: “Đại khái là bởi vì ba tớ không biết nên dùng như thế nào. Tớ cũng trộm nhìn rồi, trong bóp tiền của ba tớ vẫn còn rất nhiều tiền, có thể là ba tớ gạt tớ rằng không có tiền dùng.”
Hổ Con càng thêm không rõ: “Bọn họ thường lừa cậu sao?”
Tiểu Hề Hề thở dài một hơi, phảng phất như không có biện pháp đối với người lớn, nói: “Mỗi ngày đều lừa.”
Tiểu Hề Hề cảm thấy mình đã đọc qua truyện rồi nên biết ba mẹ có rất nhiều chuyện đều lừa mình. Tỷ như họ nói yêu quái sẽ ăn những đứa trẻ hay nghịch bẩn, mới không phải đâu, lớp của mình có nhiều bạn học là yêu quái cũng không hề thích sạch sẽ, còn có, mẹ nói yêu quái cực kỳ ghét những đứa nhỏ nói nhiều nhưng thực tế thì trong lớp của bé còn có yêu quái còn nói nhiều nhất, chính là chị em nhà Quạ Đen.
Còn nữa, mẹ nói trong nhà vệ sinh sẽ có ‘tay đỏ, tay xanh’ nhưng mà mình đi vệ sinh nhiều lần như vậy rồi mà có thấy đâu.
Mẹ còn nói đồ trứng thối kia kéo tóc mình là thích mình nhưng thực tế cũng không phải....
..........
“Nhưng tớ cũng hay lừa bọn họ cho nên vẫn rất công bằng.”
Tiểu Hề Hề cảm thấy như vậy, ba mẹ thường xuyên lừa bé, bé cũng thường gạt ba mẹ, xem như hai bên bằng nhau rồi.
Nếu là không thiếu tiền thì tiểu lão hổ cũng nhận lại, còn nói thêm: “Vậy có phải ba mẹ cậu vẫn đối xử không tốt với cậu không?”
Trong suy nghĩ của Hổ Con, sau khi cô bạn mang tiền về cho ba mẹ thì ba mẹ cô bạn sẽ thực cao hứng, sau đó sẽ ngày càng yêu bạn ấy hơn, nhưng giờ lại trả lại tiền, vậy có phải bọn họ sẽ không thích bạn ấy nữa không?
Triệu Hề Hề a một tiếng, vẻ mặt ngây ngốc giống như không quá hiểu vấn đề này, sau đó lại nhớ tới lời nói vừa rồi liền nói: “Ba mẹ tớ rất tốt với tớ nha.”
“Tuy rằng họ hay gạt tớ nhưng mà cũng vì tốt cho tớ thôi.” Ba mẹ thường nói muốn tốt cho mình nên Hề Hề cực tin tưởng bởi mỗi ngày họ đều nấu cơm cho bé ăn, còn cho bé 5 mao để tiêu vặt, còn chải đầu, đưa bé đến trường học, lại còn đóng học phí nữa. Từ khi Hề Hề bắt đầu kiếm tiền liền thấy tiền học phí rất quý gia, ba mẹ cũng phải làm việc vất vả.
“Tuy tớ cũng lừa bọn họ nhưng đó là vì tớ rất yêu họ, tớ cũng chỉ muốn tốt cho ba mẹ thôi.” Vì ba mẹ đều sợ yêu quái, đánh không lại yêu quái nên bé không nói cho họ nghe chuyện mình làm bạn với yêu quái, nếu mà nói thì ba mẹ sẽ bị dọa sợ mất, lá gan của họ rất nhỏ, lúc nào cũng cảm thấy yêu quái sẽ ăn thịt con người.
Dù lừa gạt nhau nhưng mà cả nhà bọn họ vẫn tương thân tương ái.
Suy nghĩ của Hổ Con rất đơn giản, không hiểu nhiều về tình cảm phức tạp của con người nên trong đôi mắt màu vàng kim đều là vẻ hoang mang, tuy không hiểu nhưng vẫn nói: “Tớ sẽ không bao giờ lừa cậu đâu.”
Tiểu Hề Hề nghe bạn thân nói vậy, suy nghĩ một chút: “Nhưng là có một vài thời điểm cậu muốn tốt cho tớ thì cũng có thể nói dối tớ, ngược lại tớ cũng vậy, có lúc vì để tốt cho cậu nên tớ cũng sẽ gạt cậu, như vậy thì cả hai chúng ta đều vui vẻ rồi.”
Tiểu Hề Hề nghĩ ba mẹ hẳn cũng như vậy.
“Không cần đâu. Tớ không thích cậu gạt tớ bất cứ chuyện gì, nếu cậu gạt tớ một lần thì tớ sẽ nghĩ có phải cậu không còn thích chơi với tớ nữa không.”
Tiểu Hề Hề không hiểu đây là đạo lý gì nhưng mà vẫn nắm thật chặt trảo trảo của Hổ Con, vỗ ngực đảm bảo: “Tớ sẽ không lừa cậu, tuyệt đối sẽ không, bởi vì tớ thực sự rất thích cậu nha.”
Tiểu Hề Hề rất thích Hổ Con, siêu cấp siêu cấp thích!
Lỗ tai được giấu dưới bộ lông dài giật giật, sau đó cậu ừ một tiếng.
Mà hình như lúc này thân thể cậu lại ấm lên rồi, cả người đều không thoải mái, chỗ hàm răng lại bắt đầu đau: “Hàm răng của tớ lại đau rồi.”
Sau đó há miệng nhỏ ra.
Tiểu Hề Hề nhìn sát vào chỗ hai cái răng bị thiếu nhưng mà nhìn mãi vẫn không thấy gì khác lạ, không biết cô bé nghĩ tới chuyện gì mà ra vẻ thần bí ngồi xổm xuống, sau đó tay béo để thành hình cái loa ở bên miệng, ghé vào tai Hổ Con thì thầm: “Hổ Con, Hổ Con, tớ nói cho cậu một bí mật nè.”
Chắc chắn là một bí mật cực lớn, cô bé nghĩ.
Hổ Con quay đầu, cậu có thể ngửi được mùi sữa nhàn nhạt trên người cô bạn loài người, thoang thoảng, rất dễ chịu.
“Hử?”
Tiểu Hề Hề nhìn chung quanh, đè thấp thanh âm, giọng nói trẻ con thực nghiêm túc――
“Hổ Con, ở đây có thể mọc ra một chiếc răng rất dài rất dài...”
Hổ Con không hiểu.
Cô bé càng nghĩ càng thấy đúng, bởi vì bé đã nghe người lớn nói con hổ nào có răng nanh càng dài thì càng lợi hại, mà trong cảm nhận của cô bé thì bạn của mình cái gì cũng tốt, cái gì cũng giỏi, hơn nữa cậu ấy vừa vặn thiếu hai chiếc răng nanh nên chắc chắn khi nó mọc ra thì sẽ dài thật dài!
Triệu Hề Hề cảm thấy khẳng định sẽ như vậy nên rất tự tin nói với Hổ Con: “Hổ Con Hổ Con, tớ cảm thấy sau khi chiếc răng này mọc ra sẽ cực kỳ dài, cực kỳ lợi hại!”
Hổ Con cho rằng tiểu Hề Hề nói chỉ là sau này hắn mọc răng nanh rất dài chứ cậu cũng không nghĩ đến Cọp Răng Kiếm, thậm chí cậu còn không biết có giống loài đó tồn tại. Với lời nói này của Hề Hề, không hiểu sao cậu vẫn rất tin tưởng, vì Hề Hề nói sẽ không lừa cậu.
Vì vậy, tiểu lão hổ nói: “Sau này tớ sẽ mọc răng nanh thật dài để cho cậu xem.”
Triệu Hề Hề: “Vậy mỗi ngày tớ đều giúp cậu kiểm tra xem nó mọc thế nào rồi....”
Sau đó nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Chúng ta muốn cho nó biết chúng ta rất mong đợi ngày nó mọc ra.”
Đây là câu mà cô bé học lỏm khi ba mẹ đang nói chuyện với em trai.
Tiểu lão hổ không có ba mẹ, cậu cũng không quá thích bố mẹ của Triệu Hề Hề nhưng lần này cậu cảm thấy có thể ba mẹ cậu ấy nói thật. Đầu nhỏ gục xuống, có chút buồn rầu nói: “Làm sao để cho nó biết?”
Tiểu Hề Hề bò xuống dưới, nằm trên tấm thảm trong phòng học, không cảm thấy lạnh một chút nào, sau đó nâng nửa người trên, dùng tay nhỏ xoa xoa đầu của Hổ Con, ngón tay xuyên qua lớp lông dài, vẻ mặt nghiêm túc như người lớn, nói: “Hổ Con, cậu mở miệng ra đi!”
Hổ Con thấy vẻ nghiêm túc của cô bạn nhỏ thì ngoan ngoãn há miệng, mặc cho đối phương dùng tay nhỏ sờ vào chỗ bị thiếu răng.
“Hàm răng ơi, hàm răng à, ba cùng Hổ Con đều đợi con lớn lên đó, chờ khi nào con ra ngoài thì một nhà bốn người....Không đúng, là nhà ba người chúng ta có thể cùng nhau ăn ngon, cùng nhau đi chơi....”
**Lúc chơi trò gia đình Hề Hề nhận làm ba nha.
“Con ở trong miệng của Hổ Con thì phải ngoan ngoãn nha, không thể làm Hổ Con đau đâu đấy, có biết không? Bằng không khi nào con đi ra thì ba sẽ đánh mông con nha.”
Tiểu Hề Hề ra hình ra dạng mà sờ sờ lợi của Hổ Con, sau đó nói: “Chỉ cần con ngoan ngoãn thì sẽ cho con ăn thịt.....”
Sau đó Triệu Hề Hề nhớ lại những gì mà ba ba thường nói, tiếp tục: “Còn có, chờ sau này khi con trưởng thành thì phải bảo vệ Hổ Con đấy nhé.” Nguyên văn lời của ba ba là bảo vệ tỷ tỷ.
“Lớn lên thật khỏe mạnh nha.”
“Chúng ta đều yêu con.” Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với hàm răng, tiểu Hề Hề thu hổi tay, hỏi: “Đúng rồi Hổ Con, khoảng thời gian này cậu có cảm thấy buồn nôn hay ăn không ngon miệng không?”
Tiểu lão hổ lắc đầu.
Triệu Hề Hề thở phào: “Vậy là tốt rồi, điều này chứng tỏ chiếc răng này rất ngoan.”
Gần đây mami lúc nào cũng nôn, lại không ăn được cái gì, ba ba nói đó là bởi vì đệ đệ đang quấy, đệ đệ không phải đứa nhỏ ngoan!
Hổ Con tuy không hiểu những gì mà cô bạn nhỏ nói nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui.
Mà lúc này, các giáo viên trong văn phòng đã cười nghiêng ngả rồi, một đám yêu quái nhìn đến một màn thần kì này, cười đến chảy nước mắt.
Cô gái nhỏ loài người này có độc! Kịch độc!