Cằm của Hổ Con sờ lên không hề giống với lỗ tai mềm mại, xù xù lại còn tròn tròn nên Hề Hề không thích lắm.
Cho nên cô bé chỉ sờ một chút, sau đó tay nhỏ di chuyển lên muốn sờ sờ tai. Nhưng mà tiểu Hổ không muốn, nó thấy tay cô bé di chuyển liền ngửa đầu, làm cho tay của Hề Hề lại đặt ở trên cằm, tiếp tục sờ sờ cằm.
Đương nhiên, lúc Hề Hề sờ vẫn không quên an ủi bạn của mình: “Hổ Con, Hổ Con, khi nào về nhà tớ sẽ đi tìm những bức ảnh kia, ngày mai liền mang cho thầy cô xem để cho họ biết cậu là Hổ Đông Bắc, như vậy thì sẽ không ai đưa cậu đến vườn bách thú nữa đâu.”
Hổ Con được gãi cằm cực kì thoải mái, từng tế bào đều đang thả lỏng: “Ừ.”
Với vì có chuyện của tiểu Hổ nên Hề Hề không thích đại yêu quái sắp đến một chút nào.
Bởi vì bé cảm thấy đại yêu quái hẳn là đã nghe lời nói của những đứa trẻ hư, tin lời bọn họ nói cho nên mới thấy Hổ con là yêu quái hỗn huyết.
Cô bé nghĩ như vậy là do lúc trước có một bạn rất xấu xa, thường đi trộm mách cô giáo nói bé ăn vụng trong giờ học.
Tiểu Hề Hề nghĩ tới đây, đôi mắt đột nhiên sáng lên, cô bé có thể nói với đại yêu quái rằng tuy Hổ Con có bộ lông dài, không giống yêu quái hổ khác là bởi vì Hổ Con là Hổ Đông Bắc, người thân của Hổ Con sinh sống ở nơi cực kỳ lạnh, cho nên bộ lông mới dài như vậy để giữ ấm.
Tiểu Hề Hề càng nghĩ càng thấy đúng, vì thế liền nhảy từ trên ghế xuống, sau đó chui xuống gậm bàn, vội vàng chạy ra ngoài.
Hổ Con đang được gãi cằm đến thỏi mái, liền thấy cô bạn nhỉ chạy ra ngoài.
Đương nhiên, cậu cũng nhảy xuống bàn, đi theo.
Tiểu Hề Hề chưa đến văn phòng của thầy cô bao giờ, nhưng mà bé biết phương hướng nên vẫn nhanh chóng chạy tới.
Rất nhanh, liền thấy một người cao lớn cường tráng đi bên cạnh thầy giáo râu xồm.
Tiểu Hề Hề chạy đến thở hổn hển, chạy đến trước mặt họ mà mệt đến cong lưng, tay nhỏ chống đầu gối, há miệng thở dốc, nhưng vẫn cố nói: “Thầy giáo.....thầy giáo.......Hổ Con không phải là hổ hỗn huyết, lông của cậu ấy dài như vậy....là bởi vì......bởi vì cậu ấy là....Hổ Đông Bắc....”
Thầy giáo râu xồm đã rất quen với tiểu Hề Hề: “......”
Mà đại yêu quái bên cạnh lại kinh ngạc, nói: “Đây chính là cô bé loài người đến Ấu Tể viên học sao?”
Thầy giáo râu xồm gật đầu: “Hổ Con mà cô bé nhắc tới có quan hệ rất tốt.”
Đại yêu quái không cần hắn nói thì cũng từ bộ dáng vội vàng này của cô bé mà biết được, chỉ là hắn có chút kỳ quái, ngồi xuống trước mặt Hề Hề, hỏi: “Hổ Con là yêu quái hổ, con không thấy sợ sao?”
Tiểu Hề Hề không cần suy nghĩ, đã nói: “Cậu ấy là bạn tốt của con, con mới không sợ đâu.”
Tiểu Hề Hề tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà cũng đã biết có những đứa trẻ là con người, nhưng mà đặc biệt hư, có những bạn nhỏ là yêu quái nhưng mà lại cực kì tốt!
Giống như Hổ Con vậy, bạn ấy tuy rằng là yêu quái nhưng mà bạn ấy sẽ không khi dễ trẻ con, mà ngược lại, còn bị những đứa trẻ khác bắt nạt.
Đại yêu quái nghe được hai chữ ‘bằng hữu’ thì cười phá lên.
Bỗng tiểu Hề Hề cảm thấy trước mặt mình tối sầm, thân thể xoay một cái, sau đó liền nghe thấy tiếng hổ non nớt gầm.....
Cô bé không đứng vững, đầu nhỏ đều gục trên người Hổ Con.
Tiểu Hề Hề tập trung nhìn liền thấy Hổ Con đang đứng trước mặt mình, lông mao trên người đều dựng hết lên, hướng về phía đối diện rít gào, thanh âm gầm gừ.
Mà đối diện, tiểu Hề Hề chỉ thấy một đôi chân màu vàng, bộ lông nhung óng mượt, cô bé nhìn lên trên.....
Thật là một con hổ lớn!!!!!!
Chân liền mềm nhũn rồi>.<
Thì ra, đại yêu quái vừa biến về nguyên hình, cho nên Hổ Con mới vọt lại đây, chắn trước mặt tiểu Hề Hề, phát ra tiếng hổ gầm vẫn còn trẻ con.
Đại lão hổ cúi đầu, nhìn cô bé loài người phía sau con hổ hỗn huyết, cảm thấy đặc biệt thú vị.
Hắn cũng ngạc nhiên khi con hổ hỗn huyết này có thể đứng ở trước mặt hắn mà không hề bị cấp bậc chủng tộc đè ép.
Vốn hắn chỉ muốn trêu cô bạn nhỏ này thôi, cũng không thực sự muốn làm gì cả, chỉ là nhóc hổ hỗn huyết này nhảy ra che chở liền thấy hứng thú hơn.
Hắn rất muốn nhìn xem, con hổ hỗn huyết mà cô bé loài người muốn bảo vệ này sẽ làm thế nào ?
Đại lão hổ, đi vòng quanh hai đứa nhỏ, thả ra một nửa uy áp, sau đó nói: “Nhóc con hỗn huyết kia, ta đang cùng cô bạn nhỏ này nói chuyện, nhóc mau tránh ra đi.”
Tiểu Hề Hề bị uy áp của đại lão hổ dọa cho sợ hãi, nhưng mà nghe được hai chữ kia liền tức giận, quát to: “Con đã nói rất nhiều lần rồi, không phải hổ hỗn huyết, không phải yêu quái hổ hốn huyết! Cậu ấy là Hổ Đông Bắc!!”
Mình đã nói nhiều lần như vậy rồi, vì cái gì mà những người này nghe không hiểu? Tiểu Hề Hề đang cực kỳ tức giận! Phi thường tức giận!
Tiểu Hổ cũng không quay đầu nhìn bạn mình, nhưng mà hắn cũng không rời đi, trong lòng nghĩ cô bạn loài người này rất yếu ớt, nhẹ nhàng chạm liền chảy máu rồi, nếu mà bị đại lão hổ này không cẩn thận làm bị thương thì sao bây giờ?
Mà đại lão hổ cũng không muốn xem tình cảm giữa nhóc con hỗn huyết với cô bé nhân loại kia, nên nói với Hổ Con: “Nhóc nói quá nhỏ, cái gì ta cũng không nghe rõ, mau đến đây nói lại cho ta nghe xem nào.”
Thực ra chân tiểu Hề Hề đã mềm như bún rồi, chỉ là nghĩ tới Hổ Con luôn bị người ta cười nhạo là hổ hỗn huyết, lại còn nói hổ hỗn huyết thì phải bị bắt lại, rồi đưa đến sở thú thì cô bé cắt chặt răng, đi lên phía trước.
Nhưng mà uy áp của đại lão hổ cũng không phải nói giỡn, dù chỉ mới thả một nửa nhưng mà chân tiểu Hề Hề vẫn mềm, vừa đi mấy bước liền té ngã.
Tiểu Hề Hề không biết là do uy áp, mà chỉ nghĩ là do mình nhát gan, sợ hãi nên chân mới mềm.
Hổ Con bước lên ngậm lấy quần áo của Hề Hề.
Tiểu Hề Hề bò dậy, nhỏ giọng nói với Hổ Con: “Hình như chú ấy bị lãng tai rồi, chắc không phải yêu quái hư đâu.” Bà nội của tiểu Hề Hề cũng bị lãng tai, cho nên bé cảm thấy người bị lãng tai thì không xấu.
Nghĩ đến đây, Hề Hề lại tức giận: “Khẳng định là chị em Quạ Đen nói với chú ấy, cậu là hổ hỗn huyết.”
Trong đầu cô bé lúc này đang nghĩ, tai của đại yêu quái bị lãng, mà chị em Quạ Đen thì có thể bay, nên chắc chắn đã bay đến gần tai của đại yêu quái mà nói chuyện này với hắn.
Triệu Hề Hề không đứng dậy nổi, nhưng mà vẫn nỗ lực bò bò đến bên chân của đại yêu quái.
Hổ Con thấy vậy thì muốn ngậm cô bé chạy, kết quả liền bị đại yêu quái hổ túm lấy quần áo, ném ra xa.
Tiểu Hề Hề vẫn vừa bò vừa lầu bầu----
“Không biết máy trợ thính của bà nội có đắt không....”
“Đại yêu quái nhìn qua rất lợi hại, hẳn là có thể mua nổi.....”
“Nhưng vẫn là có máy trợ thính thì tốt hơn.”
Đại yêu quái bỗng trở thành kẻ lãng tai: “.........”
Sau bao nhiêu cố gắng thì cô bé đã bò tới nơi, cô bé điều chỉnh thân thể, sau đó hai tay đặt bên miệng thành hình cái loa nhỏ, hít một hơi thật sâu, sau đó hét: “Hổ — Con— không phải — là yêu quái hổ — hỗn huyết! Cậu ấy— là — Hổ Đông Bắc!!!”
Tiểu Hề Hề hét xong liền cảm thấy phổi muốn nổ tung rồi, dùng sức ho khan vài cái.
Đại lão hổ bị hoảng sợ, sau đó dùng móng vuốt nhấc cô bé lên.
Tiểu Hề Hề rời khỏi mặt đất, thấy được lỗ tai xù xù của đại yêu quái hổ liền nghĩ có lẽ chú ấy vẫn chưa nghe được lời mình nói, vì thế lại tê tâm liệt phế àm hét lần nữa: “Hổ— Con— không phải— là— hổ hỗn huyết! Cậu ấy — là — Hổ Đông Bắc.... Khụ khụ khụ khụ....”
Tiểu Hề Hề lại ho sặc sụa, đại yêu quái thấy cô bé ho đến mặt đỏ tía tai, cũng khá bất ngờ, hắn không nghĩ tới cô nhóc lại bảo vệ con hổ nhỏ kia như vậy.
Tiểu Hề Hề lại khụ khụ khụ, sau đó một lần nữa nhìn thấy mặt của đại yêu quái, cảm thấy gương mặt của chú ấy cực kỳ nghiêm túc, nghĩ chắc mình nên hét một lần nữa vậy.
Lúc cô bé đang chuẩn bị hét một lần nữa thì đại yêu quái nhanh chóng ngăn lại, nói: “Ta nghe được, ta nghe được rồi, hắn là Hổ Đông Bắc!”
Tiểu Hề Hề dùng sức gật đầu, nói: “Cậu ấy thực sự là Hổ Đông Bắc, cực kỳ lợi hại nhé!”
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Chú có thể nói với cậu ấy chuyện cậu ấy là Hổ Đông Bắc không? Chú là người lớn, trẻ nhỏ chúng cháu thường rất nghe lời người lớn, không đúng, tiểu yêu quái cũng rất nghe lời đại yêu quái nói. Các bạn khác đều nói cậu ấy là hổ hỗn huyết, nhưng mà cháu biết cậu ấy không phải, cậu ấy là Hổ Đông Bắc cơ mà, nếu mà có người lớn nói thì cậu ấy sẽ tin tưởng hơn.”
Thanh âm của cô bé có chút trách cứ: “Đại yêu quái các chú không thể đối xử với những yêu quái nhỏ như vậy được! Trái tim của tiểu yêu quái cũng rất yếu ớt, rất cần được bảo vệ!”
Đây là lời mà cô bé đã nghe người lớn trong nhà nói, trẻ con rất mong manh yếu ớt, cần được bảo vệ nâng niu, mà tiểu yêu quái cũng là trẻ con nha!
Đại yêu quái: “.....” Hắn một chút cũng không nhìn ra trái tim của trẻ con yêu quái yếu ớt!
Tiểu Hề Hề thấy hắn không nói lời nào, cho rằng hắn lại không nghe rõ, vì thế lại rống một lần nữa: “ Chú— hiện tại— đã biết— Hổ Con— là Hổ Đông Bắc, chú mau nói với cậu ấy đi.”
Đại yêu quái: “...........” Vấn đề là Hổ Con không phải Hổ Đông Bắc!
Nhưng mà cô bé trước mặt này quá kiên trì, quá nghiêm túc, phảng phất như hắn mà phản bác chuyện này thì giống như làm tổn thương đến cô bé vậy.
Hắn là đại yêu quái, đã từng thấy qua rất nhiều thái độ của loài người đối với yêu quái, dù hắn có vững tâm thế nào thì vẫn cảm thấy có điểm không đành lòng. Nguyên nhân bởi, gặp qua nhiều nhân loại như vậy thì mới cảm thấy tình cảm của cô bé đối với tiểu hổ hốn huyết này đáng quý nhường nào.
Hắn do dự một chút, nói: “Để chú nói với cậu bé ấy.”
“Vâng –! Chú cũng là một thày giáo tốt! Cho chú sờ đầu rối hôm nay của cháu nè!” Tiểu Hề Hề quay đầu, đem phần tóc rối của mình lộ ra.
Đại lão hổ bị ma xui quỷ khiến thế nào mà còn dùng vuốt lớn của mình sờ soạng một chút, ừm –tóc của cô bé này cũng thật mềm mại.
Sau đó đại yêu quái thả cô bé loài người xuống, cũng nhân tiện xách hổ con lại đây.
Tiểu Hổ vừa lại đây liền chắn trước mặt cô bé, còn cô bé thì lại cao hứng mà ôm lấy Hổ Con, “Hổ Con, Hổ Con, đại yêu quái này có chuyện muốn nói với cậu đấy!”
Tiểu Hề Hề nói xong liền mong chờ nhìn về phía lão hổ.
Sau đó, liền nghe thấy lão hổ nói: “Tình huống của nhóc xác thực rất đặc thù, ta hiện tại là yêu quái hổ thuẩn chủng có địa vị tối cao nhất, theo lý thuyết thì ấu tể như nhóc cho dù có là thuần chủng thì cũng không thể chống cực áp chế của chủng tộc, nhưng mà nhóc một chút cũng không chịu ảnh hưởng từ uy áp của ta, cho nên ta cũng không hiểu tình huống của nhóc lắm.”
Tiểu Hề Hề: “.......” Đại yêu quái này đang nói gì vậy chứ? Không phải chỉ cần nói ‘Những ấu tể nói những lời đó đều là trẻ hư, trên thực tế thì cháu là Hổ Con thuẩn chủng ngoan nhất! Về sau trưởng thành sẽ rất lợi hại!’ là được rồi a!
Tiểu Hề Hề hơi hối hận, vừa rồi hẳn là cô bé nên dạy lão hổ này nên nói thế nào mới phải!
Vì thế, giọng nói non nớt bên cạnh bổ sung: “Chú ấy đã biết sai rồi, chú ấy đã biết cậu là hổ thuần chủng, vậy nên cậu sẽ không bị đưa đến vườn bách thú đâu.”
Đại lão hổ thấy cô bé nhìn mình với vẻ ghét bỏ hắn nói không tốt, còn phải bổ sung thêm: “.......”
Hổ Con nhìn bạn thân của mình: “Hề Hề, chúng ta về lớp đi.”
Tiểu Hề Hề vẫn còn muốn cùng đại yêu quái nói hai câu nữa.
Hổ Con bổ sung: “Trở về sẽ cho cậu sờ lỗ tai tiếp.”
Tiểu Hề Hề lập tức đuổi kịp tiểu Hổ, nói: “Hổ Con, thật sự có thể cho tớ sờ lỗ tai sao?”
“Ừ.”
“Hổ Con, về sau cậu cũng lớn như chú ấy sao?”
“Ừ.”
“Vậy nếu cậu lớn lên cao như vậy, tớ nhón chân cũng không với tới lỗ tai cậu thì sao bây giờ?”
“.......”
“Đến lúc đó........Đến lúc đó.......Cậu có thể nằm xuống cho tớ sờ không?”
Hổ Con nhìn đôi mắt mong chờ bên cạnh, sau đó từ trong mũi phát ra một thanh âm cực nhẹ: “Ừ.”
Tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Vừa rồi tớ nhìn lỗ tai của đại lão hổ rồi, vậy sau này lỗ tai của cậu cũng sẽ thật lớn như thế......ừm, sờ lên khẳng định thực thoải mái!”
Hổ Con: “Cậu không sợ đại lão hổ sao?”
Tiểu Hề Hề: “Vừa mới bắt đầu thì còn sợ, nhưng mà sau đó tớ nghĩ nếu cậu truỏng thành cao lớn như vậy thì tớ lại thấy thật cao hứng!”
“Vì cái gì?” Hổ Con tò mò.
“Bởi vì nếu cậu lớn như vậy thì sẽ không bị ai khi dễ nữa.”
Rồi cô bé còn nói thêm: “Nếu cậu thành đại yêu quái thì không được nghe lời đứa trẻ hư nói nhé.”
Tiểu Hề Hề nói lời này là bởi vì cô bé vẫn cho rằng, đại lão hổ bởi vì nghe lời các bạn trong lớp nói Hổ Con là hổ hỗn huyết nên mới muốn đưa cậu ấy vào vườn thú.
Hổ Con ừ một tiếng.
Tiểu Hề Hề lại có chút buồn, nhìn Hổ Con nói: “Sau khi cậu lớn như vậy thì có phải sẽ bị lãng tai không?”
Này còn chưa có lớn lên đâu mà đã bắt đầu lo lắng sau này trưởng thành bị lãng tai rồi.
Hổ Con do dự : “Có khả năng.” Hắn không có nói đại yêu quái căn bản không bị lãng tai, mà chỉ muốn trêu cô bé thôi.
Tiểu Hề Hề: “Chờ sau này tớ trưởng thành, tớ sẽ đi làm sau đó tích tiền mua cho cậu một cái máy trợ thính, bà nội tớ cũng có một cái máy trợ thính đó.”
Hổ Con: “Sau này cậu muốn làm cái gì?”
Tiểu Hề Hề bẻ bẻ ngón tay, cười tủm tỉm nói: “Sờ ~ lỗ tai ~ sờ ~ đại lỗ tai~”
Hổ Con: “......” Thật có tiền đồ.
Hai đứa nhỏ một đường vừa đi vừa nói chuyện trở về phòng học, tiểu Hề Hề vẫn là chui từ dưới gậm bàn lên, nhìn thấy cặp sách của mình thì mới chợt nhớ ra mình đã quên một chuyện rất quan trọng.
Tiểu Hề Hề ngẩng đầu nhìn Hổ Con đang ngồi trên bàn: “Hổ Con, cậu xuống dưới này một chút đi.”
Tiểu lão hổ không nói hai lời lập tức nhảy xuống bên cạnh tiểu Hề Hề. Các bạn học khác đều đang nghiêm túc mà vẽ xoắn ốc, bởi vì có đại yêu quái tới thăm trường nên bọn họ muốn biểu hiện thật tốt.
Tiểu Hề Hề lấy từ trong cặp sách ra một chiếc lược màu hồng phấn, cùng tiểu lão hổ ngồi dưới gầm bàn ––
“Hổ Con, để tớ chải lông mao cho cậu......”
Nhất định phải chải cho thật mượt, nếu không lông lại bị dính lại với nhau, đến lúc đó sẽ rất đau.
Hổ Con nhìn chiếc lược, cự tuyệt: “Không cần đâu. Chải lông sẽ không thoải mái.”
Tiểu Hề Hề trước kia mỗi lần chải đầu cũng cảm thấy đau, lúc nào cũng bỏ chạy không cho mẹ chải, kết quả là sau đó tóc rối vào với nhau nên khi chải càng đau hơn. Vì thế mỗi ngày bé đều chải tóc, như vậy sẽ không đau nữa.
Tiểu Hề Hề bắt đầu dỗ Hổ Con giống như đang dỗ trẻ nhỏ: “Chúng ta mỗi ngày đều chải, tớ sẽ chải thật nhẹ nhàng, sẽ không đau đâu. Tớ đảm bảo, đảm bảo sẽ chải cực nhẹ.....”
Hổ Con nhìn tay Hề Hề, nghĩ đến mỗi lần cô bé sờ tai mình có bao nhiêu nhẹ nhàng.
Vì thế, cuộn người nằm xuống.
Tiểu Hề Hề ngồi xếp bằng trên đất, sau đó bắt chước bà nội mỗi lần bà chải lông cho cún con, đầu tiên là sờ sờ dầu, sau đó nhẹ nhàng dùng lược chậm rãi chải.
Tiểu Hề Hề nói được làm được, cô bé nói sẽ chải nhẹ là chải phi thường nhẹ, chỗ nào có lông bị dính thì cũng không chải mạnh, mà là cận thận lấy cái kéo trước kia dùng để cắt dây điện cắt nhúm lông đó, sau lại nhẹ thổi thổi: “Không đau, không đau nha.”
Viện trưởng đang trong văn phòng cùng đại lão hổ nhìn một màn này, không thể không thừa nhận bọn họ có chút hâm mộ, rất khó có yêu quái nào gặp được một con người có thể đối đãi với hắn như thế. Càng là yêu quái cường đại thì càng khó gặp, bởi vì không có nhân loại nào nguyện ý làm bạn với một yêu quái chỉ cần tùy tiện tát một phát là mình toi mạng, chứ đừng nói đến thân mật như hai đứa nhỏ đó.
Đại yêu quái nhìn hổ con, những lời sau cùng của hắn đều là nói thật, bởi vì nhất thời ác ý muốn trêu đùa cô bé loài người, kết quả lại phát hiện nhóc hổ này không giống bình thường chút nào.
Chỉ là hắn cũng không để trong lòng, nhưng mà cô bé kia đã kiên trì như vậy nên hắn nói với viện trưởng: “Thằng bé đó lựa chọn sẽ không tiêm thuốc mất trí lúc này, cứ để hắn ở nơi này lớn lên đi.
Viện trưởng Ấu Tể viên có điểm kỳ quái: “Sẽ không sao? Sinh hoạt của hắn hiên tại cũng rất khổ mà.”
Đại yêu quái nhìn hình ảnh trong máy giám sát, cô bé loài người đang cẩn thận mà chải lông cho tiểu lão hổ: “Không hẳn là hắn cảm thấy khổ đâu.”
Tiếng khò khè thoải mái từ trong video truyền ra, làm gì có tia khổ sở nào?
Cũng rất lâu rồi đại lão hổ cũng không có khò khè khò khè nên thiếu chút nữa hắn quên mất bọn họ cũng là động vật họ mèo.
Tuy rằng các thầy cô đều tin Hổ Con là Hổ Đông Bắc nhưng mà buổi tối khi về đến nhà, sau khi ăn cơm xong, tiểu Hề Hề tự mình đánh răng rửa mặt, sau đó còn bưng nước rửa chân chạy tới ngọt ngào gọi mẹ ––
“Mami ơi, để con rửa chân cho mẹ nhé!”
Mẹ Triệu thực kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền bị Hề Hề kéo đến bên cạnh, ra hình ra dáng mà đấm lưng cho mẹ.
Mẹ Triệu bị phù chân, nước hơi lạnh nhưng mà trong lòng cực ấm áp.
Sau đó cô liền nghe con gái nói: “Mami....mami còn nhớ lần trước chúng ta đi họp, cái chú kia đã giảng về yêu quái....”
Quả thật mẹ Triệu không nhớ rõ, bởi vì từ khi mang thai thì cô cảm thấy cả người mệt mỏi, trí nhớ cũng không còn tốt nữa.
Mẹ Triệu: “Mẹ không có nhớ rõ.”
Triệu Hề Hề cao hứng vỗ tay, sau đó nhớ ra mình không thể vui sướиɠ như vậy, vì thế nói: “Con cũng không nhớ rõ nữa, mẹ ơi, mẹ có muốn xem lại không?”
Thấy tiểu Hề Hề dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn mình, chứng tỏ con bé đang rất muốn xem.
Nhìn con gái mặt mày hớn hở rạng rỡ, mẹ Triệu đột nhiên ý thức được con gái mình hình như đã thay đổi ––
Tiểu Hề Hề không giống trước kia, lúc nào cũng quấn lấy bọn họ nói chuyện, lại càng không thích khóc nữa, mà hiện tại con bé dường như lại thích cười ngây ngô một mình......
Mẹ Triệu có chút không quen, nhưng mà vẫn nhẹ giọng nói: “Có muốn.”
“Vậy....Chúng ta cùng xem lại một lần được không?” Tiểu Hề Hề nũng nịu nói, trong mắt viết đầy hai chữ ‘muốn xem’.
“Được rồi.” Mẹ Triệu liền nhắn tin cho bạn của mình, cũng chính là người chủ trì hội nghị
“Cậu có còn bản ppt của lần họp trước không? Có thể gửi cho tớ một bản không?”
“Cái này không thể gửi được. Mà cậu cần để làm gì sao?”
“Con gái của tớ muốn xem.”
“Chờ một chút, tớ gửi ngay đây.”
Mẹ Triệu: “......” Đãi ngộ khác biệt kiểu gì đây hả.
Cô nhớ hình như trong hội nghị lần đó thì người chủ trì cực kì thích Hề Hề.
Lát sau, mẹ Triệu quả nhiên thấy một file được gửi tới, lập tức download xuống.
Sau đó liền mở ra cho Hề Hề xem, tiểu Hề Hề lại nghĩ ––
Đây là di động của mẹ, không thể mang đi được, vậy phải làm sao để cho người khác nhìn thấy đây?
Triệu Hề Hề cau mày, mẹ Triệu nhìn sang con gái, thấy con bé cau mày giống như người lớn, lại nhìn bản ppt. Tuy bản ppt này có hình ảnh nhưng đại đã số là chữ, bảo bảo nhà mình mới hơn ba tuổi, đếm đến ba mươi đã rất cố sức rồi, huống chi là chữ viết này, liền nói: “Có muốn mẹ đọc cho con nghe không?”
Tiểu Hề Hề gật đầu.
Vì thế mẹ Triệu chậm rãi đọc lên.
Đang đọc, tiểu Hề Hề đột nhiên mở miệng: “Mẹ ơi, mẹ vừa nói cái gì....nhân bản?”
Mẹ Triệu nhìn đoạn này, cảm thấy có chút cao thâm khó hiểu nên con gái nghe không hiểu cũng là bình thường, vì thế cô giả thích một chút: “Đây là nói khoảng thời gian trước bên các nhà khoa học đã thông qua hóa thạch của Cọp Răng Kiếm để nhân bản một loài hổ còn mạnh hơn cả Cọp Răng Kiếm, chúng nó cũng có hai cái răng nanh tựa như hai thanh kiếm.”
Tiểu Hề Hề sờ sờ đầu nhỏ, nhân bản.....hình như mình đã nghe từ này ở đâu đó rồi.
Cô bé suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra được, vì thế Hề Hề nói: “Mẹ ơi, con có thể mang theo cái này không? Con muốn mang đến trường cho các bạn cùng lớp xem nữa.”
Lời này vào tai mẹ Triệu lại thành tiểu Hề Hề muốn phát động bạn học phản đối yêu quái, căn bản không ngờ con gái mình là muốn chính danh cho tiểu yêu quái bằng hữu, chứng minh cậu bạn là Hổ Đông Bắc thuần chủng.
Vì thế mẹ Triệu bởi vì hiểu lầm tốt đẹp này, nói: “Ở trong thư phòng có máy in đó, con đi gọi ba ba tới in cho con nhé.”
Tiểu Hề Hề mừng rỡ chạy tới thư phòng tìm ba ba.
Cuối cùng hai vợ chống thấy con gái nghiêm túc mà đem những bức ảnh yêu quái cất vào trong cặp sách, còn những phần khác thì để trong ngăn kéo.
****
Hổ Con đương nhiên nhớ tiểu Hề Hề nói muốn mang gì đó để chứng minh hắn là Hổ Đông Bắc, nhưng mà hắn cũng không biết thứ mà cô bạn nói đến là cái gì.
Cho nên, sáng hôm sau Hổ Con liền thấy trong tay Hề Hề cầm một xấp giấy, trên đó hắn không biết viết cái gì nhưng thấy được rất nhiều ảnh.
Tiểu Hề Hề chỉ vào hình ảnh trên đó, bắt đầu dạy các bạn khác, vẻ mặt cực nghiêm túc: “Các cậu xem, đây chính là yêu quái hổ.”
“Xem! Cái này là yêu quái Hổ Đông Bắc, Hổ Đông Bắc có bộ lông rất dài!”
Các bạn học khác cũng không biết chữ, nhưng mà nghe tiểu Hề Hề nói hùng hồn, đầy lí lẽ như vậy cũng cảm thấy có lí.
Lúc thầy giáo râu xồm tiến vào thì liền thấy các ấu tể ngồi chụm lại với nhau, đang nghe nhân loại duy nhất –Triệu Hề Hề giảng chuyện, thầy giáo râu xồm lại gần thì nghe thấy giọng nói non nớt của cô bé ––
“Hổ Đông Bắc sau khi trưởng thanh thì cực kỳ lợi hại!”
Thầy giáo râu xồm cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay cô bé, đầu cảm thấy hơi đau, bởi vì tiêu đề là ––––
“Mối nguy hiểm lớn nhất của nhân loại –– Yêu quái hổ!”
Mà phía dưới là hàng chữ “Bản quyền thuộc về Hiệp hội phản đối yêu quái”.
Hắn nhanh chóng chạy đến cầm tờ giấy trong tay cô nhóc. Hắn đương nhiên biết đến sự tồn tại của Hiệp hội này, một năm cũng có rất nhiều đợt biểu tình nên không biết là không có khả năng.
Chỉ là thầy giáo râu xồm đau đầu hỏi cô bé loài người Triệu Hề Hề: “Nhóc có biết đây là cái gì không?” Tuy rằng yêu quái đều biết đến Hiệp hội này nhưng mà điều đó cũng không đại biểu có thể đem chuyện này đến Ấu Tể viên để tuyên truyền.
Tiểu Hề Hề cực kỳ tự tin: “Cái này có thể chứng minh Hổ Con là Hổ Đông Bắc!”
Thầy giáo râu xồm nhịn không được chỉ chỉ vào tiêu đề ––
“Đây là cái gì?”
Tiểu Hề Hề không biết chữ, ít nhất còn không biết những chữ này, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng tới việc bé tỏ ra hiểu biết trước mặt bạn học, vì thế nói: “Hổ Con chính là Hổ Đông Bắc!”
Ừ, hàng chữ to này chính là ‘Hổ Con chính là Hổ Đông Bắc’!
Thầy giáo râu xồm nhìn lại: ‘Mối nguy hiểm lớn nhất của nhân loại –– Yêu quái hổ’
Mẹ nó, số lượng từ còn không giống nhau!
Thầy giáo râu xồm lại nhìn cô bé, sau đó nhìn mấy đứa ấu tể thất học trong phòng, ngay cả nhóc hổ thường ngày học đếm còn không nghiêm túc hiện tại cũng đang chăm chú lắng nghe.
Lần đầu tiên hắn có cảm nhận sâu sắc về một câu nói của con người ――
Không có văn hóa thật đáng sợ. ==!
Tiểu Hề Hề lúc này đang khẩn trương, bởi vì bé không biết thầy giáo râu xồm có thể vạch trần mình không nữa.
Vì vậy dùng tay nhỏ kéo kéo quần áo của thầy, đôi mắt mang theo sự cầu khẩn.
Thầy giáo râu xồm thở dài, sau đó nói: “Nếu đã chứng minh được Hổ Con là Hổ Đông Bắc thì tờ giấy này thầy mang đến văn phòng nhé.”
Tiểu Hề Hề mang cái này tới chính là vì muốn các bạn biết Hổ Con chính là Hổ Đông Bắc nên không cần bị bắt đến vườn thú, hiện giờ mục đích đã đạt được nên bé cũng rất hào phóng mà cho thầy giáo râu xồm.
Sau khi thầy giáo râu xồm mang về phòng thì không biết nên xử lí tài liệu này như nào, đắn đo suy nghĩ một chút, vẫn là nên cất vào ngăn kéo đi.
Hắn không lấy làm lạ khi thấy cô bé có tài liệu này bởi cháu của hắn sống gần nhà cô bé bên cũng biết ba mẹ cô nhóc chính là thành viên của Hiệp hội này. Chỉ là mọi người đều không rõ tại sao thành viên nòng cốt của Hiệp hội phản đối yêu quái lại đưa con đến Ấu Tể viên để học.
Lúc đàu thì bọn họ còn nghĩ có phải cô bé đến để nằm vùng hay không.....
Nhưng mà tiếp xúc một thời gian thì mọi người liền cảm thấy, nếu mà là gián điệp thật thì không biết cô bé nằm vùng cho bên nào nữa.
Sau đó, các thầy cô ở Ấu Tể viên mới phát hiện, người nhà của cô bé không hề biết rằng mình đã đưa con đến đây học.
Càng ý tứ hơn là cô nhóc này mỗi buổi sáng đều sẽ đi bộ từ trường Mẫu Giáo cách vách đến đây học, sau khi tan học thì lại đi bộ từ đây đến cổng trường cách vách chờ bố mẹ tới đón.
Điều này chứng tỏ cô bé muốn học ở bên Ấu Tể viên hơn, mà cũng không muốn để cho ba mẹ phát hiện mình học bên này.
Rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy, nhìn qua thì ngây ngây ngô ngô, thế mà ai cũng không nghĩ tới con bé có lá gan này. Vì vậy mà chuyện này vẫn luôn kéo dài như vậy, các thầy cô ở Ấu Tể viên nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Dù sao cũng không phải bọn họ cưỡng ép đứa nhỏ học ở đây, cho nên lúc nào chuyện bị bại lộ thì bọn họ có thể tỏ ra chuyện gì cũng không biết, hoàn toàn không biết, chúng tôi cái gì cũng không biết!
Tiểu Hề Hề cả ngày hôm nay đều là ưỡn ngực ngẩng đầu, ngay cả khi chải lông cho Hổ Con thì cũng vui vẻ đến nỗi tự chế lời hát lung tung.
“Chải lông mao~~ tớ thích chải lông mao~~~ lông mao của tiểu hổ dài thật dài~~~”
****
Đến buổi tối, tiểu Hề Hề đang an tĩnh ăn cơm thì mẹ Triệu đột nhiên nhớ tới một chuyện ――
“Hề Hề, sao học kỳ này cô giáo trường con không có liên hệ với bố mẹ? Lúc ở trường Hề Hề có nghe lời hay không đó?”
Hôm nay, khi ba mẹ Triệu đang nói chuyện phiếm thì hai vợ chồng bỗng nhớ tới tiểu Hề Hề gần đây không kể chuyện ở trường cho bọn họ nghe nữa.
Trước kia mỗi khi đi học về là con bé đặc biệt thích kể cho bọn họ nghe ở trường cô giáo dạy những gì, ngay cả khi bé đang vẽ cũng nói chuyện với họ.
Tiểu Hề Hề nghĩ nghĩ, nói: “Con rất nghe lời nha.”
Mẹ Triệu: “Vậy hôm nay ở trường có chuyện gì vui không, con kể cho ba mẹ nghe đi?”
Cô bé suy nghĩ một chút: “Không có ạ.”
Mẹ Triệu thấy tiểu Hề Hề ngày càng trầm mặc ít nói, lại nhớ tới vẻ cao hứng của con gái mỗi khi tan học, lúc nào cũng cực hưng phấn mà ríu rít nói chuyện.
Cô có chút buồn bã mất mát, ba Triệu bên cạnh nhìn mẹ Triệu, tất nhiên cũng hiểu được cảm giác của vợ, vì thế mửo miệng: “Hề Hề, hôm nay bạn nhỏ xấu kia có giật tóc con không?”
Tiểu Hề Hề chớp chớp mắt: “Không có ạ, rất lâu rồi con không gặp hắn.”
Tiểu Hề Hề đã rất lâu không có bị bạn túm tóc trên đường rồi.
Triệu ba ba lại hỏi: “Vậy hôm nay ở trường học cái gì? Có học hát không?”
Tiểu Hề Hề: “.........” Không có học ca hát, trường của cô bé chỉ dạy vẽ tranh thôi.
Cô bé buông đũa xuống, không dám nhìn ba mẹ, nói: “Có học ạ.”
“Vậy học bài gì thế? Hát cho ba mẹ nghe xem nào, không phải trước kia con thích hát cho ba mẹ nghe nhất sao?”
Tiểu Hề Hề đã quên những bài hát được học trước kia rồi, bé thở dài, phảng phất như mình là người lớn, đang đối mặt với đứa nhỏ gây rối vậy, nói: “Vậy được rồi, để con hát bài ‘Bạn thân của tôi đi’.”
Đây là bài mà cô bé tự chế khi đang chải lông mao cho Hổ Con.
“Bạn thân của tôi là người bạn tốt nhất~~~lạp lạp lạp lạp~ cậu ấy có bốn chân, hai con mắt, còn có hai lỗ tai nhỏ, tôi mỗi ngày đều phải sờ sờ lỗ tai nhỏ~ lạp lạp lạp lạp~”
Giọng hát tuy hơi kỳ quái nhưng mà vẫn ra hình ra dạng.
Ba mẹ Triệu cực kỳ phối hợp mà vỗ tay: “Tiểu Hề Hề hát hay lắm.”
Tiểu Hề Hề trên mặt tỏ vẻ khiêm tốn ưu nhã nhưng trong lòng cực kỳ cao hứng: “Cảm ơn.”
Sau đó cô bé im lặng, không nói nữa. Bởi vì tiểu Hề Hề đang suy nghĩ xem ngày mai phải hát một lần nữa cho Hổ Con nghe mới được, sáng hôm nay lúc hát cho cậu ấy nghe thì mình không có hát đoạn mỗi ngày đều phải sờ sờ tai nhỏ.
Ba mẹ Triệu thấy con gái lại trầm mặc, vì thế lại bắt đầu gợi chuyện ――
“Bảo bảo, con có muốn nuôi một con cún nhỏ không? Cẩu nhà cô hai của con mới sinh con nên hỏi chúng ta xem có muốn nuôi một con không, cô ấy còn gửi hình cho mẹ nữa, bảo bối có muốn xem không?” Ba Triệu vẫn còn nhớ tiểu Hề Hề đã nói có chút thời điểm bọn họ không phải ba mẹ tốt nên hắn cảm thấy hẳn là chuyện bọn họ đã thả Đại Bảo đi.
Tiểu Hề Hề nhảy xuống từ trên ghế, lập tức chạy tới chỗ ba mẹ để xem ảnh.
Trên ảnh là mấy con cún nhỏ lông xù, đang nằm bên cạnh một con cún lớn.
Tiểu Hề Hề vừa nhìn liền thích vô cùng.
Triệu ba ba ngồi bên cạnh nói: “Nếu con thích thì chúng ta liền nuôi một con, nhé?”
Tiểu Hề Hề nhìn ba: “Không dưỡng.”
“Vì sao vậy? Con không thích sao?”
“Con thích, chỉ là.....”
“Chỉ là con còn phải đi học nên không có thời gian chăm sóc nó, vậy nên cứ để cún con ở bên cạnh mẹ nó đi.”
Triệu ba ba: “Ba với mẹ có thể chăm sóc khi con đi học nha.”
Tiểu Hề Hề hết nhìn ba lại nhìn mẹ, giọng nói trẻ con có vẻ nghiêm túc: “Công việc của ba mẹ cũng rất bận rộn nên cũng không có thời gian chăm sóc cún con đâu.”
Mẹ Triệu chỉ có thể nói: “Vậy được rồi, chúng ta không nuôi chó.”
****
Ngày hôm sau, vừa đến trường thì tiểu Hề Hề đã gấp không chờ nổi mà đem chuyện này kể cho Hổ Con nghe ――
Sau khi kể xong, lại nhìn tiểu hổ, đột nhiên nhớ ra một chuyện rất tuyệt vời!
“Hôm nay tớ sẽ về hỏi ba mẹ xem, chúng ta không dưỡng cẩu, có thể dưỡng tiểu lão hổ được không? Lại không cần bọn họ chăm sóc, tớ có thể chải lông, mặc quần áo cho cậu rồi hai đứa mình cùng đến trường, cùng tan học về nhà.”
Không thể không thừa nhận, cái ý tưởng này đúng là phi thường tốt đẹp, nhưng là Hổ Con không thể không chọc thủng ảo tưởng này ―― chỉ với một câu: “Tớ là yêu quái.”
Tiểu Hề Hề vốn đang phấn khích, vừa nghe lười này thì giống như bóng cao su bị xì hơi, gục xuống bàn, mất mát nói: “Đúng nha, tớ suýt nữa là quên chuyện này rồi.”
Khi bọn họ là người xa lạ thì cái nhãn mác ‘Yêu quái’ dán trên người tiểu lão hổ là phi thường lớn, lớn đến mức tiểu Hề Hề chỉ có thể nhìn thấy cái nhãn này.
Nhưng khi bọn họ trở nên quen thuộc, là bạn tốt của nhau thì trên người tiểu lão hổ dán đủ mọi loại nhãn ――
‘Người bạn tốt nhất’, ‘lỗ tai sờ thực thích’, ‘rất tốt với mình’, ‘lợi hại’, ‘không có ba mẹ’, ‘Hổ Đông Bắc’ , mà cái nhãn yêu quái kia không thấy đâu nữa, thế cho nên trong khoảnh khắc cô bé không nhớ ra Hổ Con là yêu quái.
Tiểu lão hổ thừa dịp đang ở bên ngoài, sờ sờ đỉnh đầu hơi rối của cô bạn, thanh âm giòn giã nói: “Tớ ở một mình cũng rất tốt, cậu không cần lo lắng chuyện này đâu.”
Tiểu Hề Hề học Hổ Con, dùng đầu nhỏ cọ cọ cậu ấy, “Vậy chờ khi nào tớ trưởng thành thì dọn đến chỗ của cậu sống được không?”
Tiểu Hề Hề khi con nhỏ sống ở nhà bà nội cho nên bé biết sau này khi mình trưởng thành thì không được sống cùng ba mẹ nữa, tựa như ba mẹ sau khi lớn thì không sống với ông nội bà nội cùng ông ngoại bà ngoại vậy.
Cho nên sau này, khi mình trưởng thành thì khẳng định cũng sẽ chuyển ra ngoài, không thể sống với ba mẹ nữa. Tiểu Hề Hề nghĩ đến lúc đó mình có thể sống cùng bạn tốt Hổ Con rồi.
Hơn nữa, bé rất thích nhà Hổ Con nha, bởi vì mỗi khi ngủ thì giường của cậu ấy sẽ phát ra thanh âm rất dễ nghe, hơn nữa còn có thể cùng Hổ Con nhặt dây điện, nhặt chai nhựa, như vậy là sẽ có tiền mua gà rán ăn rồi!
***
Buổi chiều là tiết học cảm ứng, theo cách nói của tiểu Hề Hề thì chính là vẽ xoắn ốc. Bởi vì thuộc tính này có liên quan đến công tác xã hội, vì thế cô giáo mới hỏi các học sinh rằng sau này trưởng thanh muốn làm việc gì ――
Tiểu Hề Hề cùng Hổ Con ngồi ở bàn đầu tiên cho nên theo thứ tự là cô bé nói trước. Cô nhóc cực thoải mái tự tin, không chút luống cuống nào, hào phóng chia sẻ ước mơ của mình ――
“Sau này khi trưởng thành thì con muốn sống cùng Hổ Con, sau đó chúng con sẽ cùng nhau đi nhặt dây điện với chai nhựa để bán lấy tiền, sau đó sẽ mua chân gà rán ăn!”
Các thầy cô của Ấu Tể viên đề đã học qua lớp giáo dục trẻ em, vậy nên đối mặt với mọi tình huống thì đáp án tiêu chuẩn là――
Cô giáo Ngọc Lan mỉm cười, cổ vũ nói: “Thật là một mộng tưởng thú vị, nhất đinhj con sẽ thực hiện được.”
Nhưng trong lòng cô giáo lại nghĩ――
Khó trách, sau khi đại yêu quái cực khét nhân loại tới đây dạy thì nói với viện trưởng cô bé này không tồi, hảo hảo chiếu cố một chút.
Đại yêu quái nhìn trúng cô bé này không phải là do mộng tưởng này chứ?
Cô giáo muốn hỏi tiếp Hổ Con, nhưng thấy cậu đang ngủ thì quay sang hỏi bạn khác.
―― “Đương nhiên là làm phóng viên rồi!” Đây là hai chị em Quạ Đen.
――”Vận động viên ạ” Đây là tiểu Báo Gấm.
――”Trở thành yêu quái giàu có!” Đây là Sư Tử Con.
Cô giáo nghĩ thầm, vẫn là yêu quái bọn họ có tiền đồ hơn.
Quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Hổ Con tỉnh dậy, vì thế ôn nhu hỏi: “Hổ Con, sau này con muốn làm gì?”
Hổ Con không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt chờ mong của cô bạn nhỏ.
Tiểu lão hổ ra vẻ nghiêm túc, nhưng mà giọng nói vẫn non nớt đáng yêu: “Cùng Triệu Hề Hề đi nhặt chai nhựa với dây điện ạ.”
Kỳ thật từ trước tới giờ hắn chỉ có một ước mơ, đó chính là trở thành Vua của muôn thú.
Nhưng mà hắn nghĩ, buổi tối thừa dịp cô bạn nhỏ ngủ thì mình có thể làm bách thủ chi vương, còn ban ngày thì sẽ đi nhặt dây điện cùng chai nhựa.
Lúc cô giáo nghe thấy câu trả lời này thì vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, trong mắt cô, Hổ Con này không giống cô bé loài người vì nhóc hổ vẫn luôn lang thang khắp nơi, không có cha mẹ bảo vệ nên tư duy của hắn càng có khuynh hướng trưởng thành hơn các yêu quái cùng lứa.
Cho nên cô không ngờ Hổ Con lại có thể nói ra lời nói như vậy, chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo: “Hai đứa thật là đôi bạn tốt, ước mơ cũng giống nhau như đúc, về sau khẳng định có thể thành công!”
Cô là một thế hệ yêu quái hoa hồn nhiên, lại còn là cô giáo ở Ấu Tể viên, cái khác không học được lại học được nói dối.
Tiểu Hề Hề là lần đầu tiên nghe được lời chúc từ người khác nên cực kỳ cao hứng, hưng phấn nói: “Cảm ơn cô giáo! Về sau con sẽ đối xử thật tốt với Hổ Con! Để cậu ấy trở thành tiểu hổ vui vẻ khoái hoạt nhất!”
Lời nói này không có lỗi gì. Thật sự một chút cũng không sai.
Nhưng mà tại sao cô lại cứ cảm thấy kỳ quái vậy chứ?
Lúc cô bé nói lời bảo đảm, còn đặc biệt nghiêm túc, không phải là lời đùa giỡn.
Mà tiểu lão hổ bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế: “Tớ cũng sẽ khiến cậu trở thành cô bé loài người khoái hoạt vui sướиɠ nhất!”
Tiểu Hề Hề nghe thấy lời này thì càng cảm động, nước mắt lưng trong mà nhìn tiểu lão hổ, vươn tay ôm lấy đầu cậu: “Hổ Con.....”
Cô giáo nhanh chóng phá vỡ cái cảnh tượng còn buồn nôn hơn so với người trưởng thành kết hôn, nói: “Về sau mọi người đều là bạn tốt, lúc nào cũng phải giúp đỡ nhau nhé.”
****
Sau khi về văn phòng của giáo viên thì cô giáo Ngọc Lan liền thấy các đại yêu quái ở đó đang cười muốn ngất đi ――
“Thật là có ý tứ! Đứa nhỏ nhân loại này thật quá khôi hài rồi!” Thầy giáo râu xồm vừa cười vừa xem điện thoại.
Cô giáo Ngọc Lan nhìn qua liền thấy thầy giáo râu xồm đưa video Hổ Con cùng cô bé loài người nói chuyện lúc nãy lên trên trang mạng của yêu quái.
Yêu quái cũng có trang web riêng, ở đó có thể nói chuyện phiếm, mua sắm, cũng có thể nói xấu nhân loại.
Thầy giáo râu xồm đăng video chỉ có mấy chục giây lên, nhưng chỉ trong chốc lát cô giáo Ngọc Lan liền thấy bình luận tăng bạo, nhíu mày.
“Cái này cũng đừng nên phát lên mạng, dù sao thì con bé cũng là con người nên đến lúc đó có chuyện bất ngờ xảy ra thì con người với yêu quái lại cãi nhau một hồi.” Cô giáo Ngọc Lan nói.
Thầy giáo râu xồm: “Có thể xảy ra chuyện gì?”
“Nếu gọi là chuyện bất ngờ thì tất nhiên hiện tại không biết rồi.” Cô giáo Ngọc Lan vừa nói vừa nhấn vào phần bình luận.
Nói thật, đại đa số yêu quái đều ôm tâm lý không dây vào trẻ con loài người, thấy là phải trốn.
Chủ yếu là bởi vì bọn nhỏ cực kỳ khôn khéo, hơn nữa đại đa số yêu quái thường có bóng ma thời thơ ấu, đó chính là khi còn nhỏ, thời điểm chưa hóa hình từng bị trẻ con loài người bắt nạt.
Cho nên, trước khi nhấn vào bình luận thì cô Ngọc Lan nghĩ những bình luận đó khẳng định là cười nhạo lý tưởng của cô nhóc.
Kết quả, xem thì mới phát hiện ――
“Ha ha ha ha, lý tưởng của đứa nhỏ này nhất định phải thực hiện nha.”
“Đã lâu không thấy ai ôm lý tưởng mà không gây thương tổn đến môi trường như vậy rồi, hiện tại không phải laoif nguòi đang chạy như điên trên con đường tiêu diệt yêu quái sao?”
“Không sao hết, đại đa số mục tiếu phấn đấu của ấu tể của chúng ta chính là tiêu diệt laoif người, thiết lập một thế giới thuộc về yêu quái!”
“Thế giới: “Ta chỉ muốn an tĩnh àm nhặt chai nhựa cùng dây điện thôi, bảo vệ môi trường, là một người có trách nhiệm.”
“Cọp con trong miệng cô gái nhỏ này là hai chữ kia sao? Thật sự không phải Phúc tử chứ?”
“Chính phủ không phải mới triển khai một trường học dành cho trẻ em loài người và ấu tể yêu quái sao, hình như cô bé này chính là con người duy nhất ở đó, xem ra Cọp Con là một con hổ nhỏ.”
“Tình bạn thật vĩ đại.”
“Tình bạn của bọn nhỏ thật thần kỳ, tôi cùng chồng mình khi kết hôn cũng không có tuyên thệ nghiêm túc vậy đâu.”
“......”
“.......”
Cô giáo Ngọc Lan lướt xuống dưới, chỉ có một hai bình luận nói xấu cô bé loài người, nhưng mà cũng bị yêu quái khác vùi dập rất nhanh.
Thậm chí còn có một cái nói ‘Nhìn đứa nhỏ loài người này xem, thật là muốn cắn đứt cổ nó!”
Bình luận này nhanh chóng bị bách thú chi vương hiện tại trả lời――
”Ta cũng muốn cắn đứt cổ ngươi.”
Một câu, khu bình luận từ hi hi ha ha, biến thành――
“Đôi bạn nhỏ này thật đáng yêu!”
“Vừa nhìn liền biết sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Đây là điểm đánh dấu mối quan hệ ngoại giao giữa con người cùng yêu quái.”
Cô giáo Ngọc Lan nhìn đại yêu quái hổ này, nhớ tới lúc yêu quái Vương tới trường học, các tiểu yêu quái khác đều chuẩn bị thật kỹ, chờ hắn tới. Kết quả, đại yêu quái không có tới phòng học mà lại ở đây xem video này, có thể là hắn thực sự thích cô bé loài người đó.
Yêu quái hổ không phải có tiếng là chán ghét con người sao? Vận khí của cô nhóc này thực không tồi.
Bạn tốt là tiểu lão hổ, đại lão hổ cũng nói chuyện thay cô bé.
Chỉ là, cô giáo Ngọc Lan vẫn thở dài một hơi.
Đáng tiếc, trẻ con loài người thì vẫn là trẻ con loài người, nếu khi con người với yêu quái khẩu chiến, bắt đầu xung đột thì cô bé sẽ rất khổ sở đi?
Cô giáo Ngọc Lan tưởng tưởng quá xa rồi, hiện tại tiểu Hề Hề đang nghĩ muốn cùng bạn tốt đi chơi.
***
Buổi chiều tan học, tiểu Hề Hề liền chạy tới bên người Hổ Con, cùng cậu ra khỏi phòng học.
Tiểu Hề Hề: “Hổ Con ơi, mẹ của tớ phải một hồi lâu mới tới đón, vậy tớ có thể đến nhà cậu chơi được không?”
Hổ Con nhìn cô bạn nhỏ, ngoại trừ gật đầu thì hắn còn có thể làm gì?
Vì thế, tiểu Hề Hề liền theo đuôi Hổ Con đi về nhà.
Sau khi hai đứa nhỏ về nhà, tiểu Hề Hề nói: “Chúng ta cùng nhau chơi trò gia đình đi!”
Tiểu Hổ không hiểu mà nhìn tiểu Hề Hề.
Tiểu Hề Hề lập tức tìm trong đống tạp vật một con búp bê barbie.
“Chúng ta chính là một nhà ba người.” Giọng nói ngây ngô: “Tớ là ba ba, cậu là mami, còn đây là bảo bảo của chúng ta.”
Tiểu lão hổ: “Vì sao cậu lại là ba ba, mà không phải tớ?”
Tiểu Hề Hề nói với vẻ đương nhiên: “Bởi vì ba ba nói rất nhiều, còn mami thì nói ít.” Nhà cô bé chính là như thế.
Tiểu lão hổ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được rồi.”
Vì thế tiểu Hề Hề đem búp bê barbie đặt bên người Hổ Con, tay nhỏ sờ sờ đầu búp bê: “Bảo bảo có phải đói bụng hay không?”
Nói xong, cầm hai sợi cỏ: “Ăn chút mì sợi đi nha.”
Tiểu lão hổ: “Đây là cỏ xanh.”
Tiểu Hề Hề đem cỏ xanh nhét vào móng vuốt của Hổ Con: “Chúng ta đang chơi trò chơi mà, trong trò chơi thì cỏ xanh chính là mì sợi.”
Hổ Con: “Được rồi được rồi.”
Vì thế hai đứa nhỏ lại tiếp tục cho bảo bảo ăn, sau đó tiểu Hề Hề liền hát cho bảo bảo nghe――
“Tớ có một người bạn tốt ~ tên của cậu ấy là Hổ Con ~ lạp lạp lạp lạp~”
“Mỗi ngày chugns tớ đều cùng nhau đi học ~ cùng nhau tan học ~ Cậu ấy chính là bạn tốt nhất của tớ~”
Giai điệu kỳ kỳ quái quái.
Sau đó, Hề Hề nghe thấy từ xa vang lên tiếng chuông tan học của nhà trẻ, vì thế liền đặt bảo bảo lên đống cỏ khô, nói: “Ba ba phải đi làm rồi, khi nào về thì sẽ mua đồ ăn ngon cho bảo bối nha.”
Sau đó nhìn về Hổ Con: “Tớ phải đi làm kiếm tiền, cậu ở nhà phải chăm sóc bảo bảo thật tốt đấy, không được hung dữ với con đâu, ngày mai tớ sẽ trở lại.”
Tiểu lão hổ thực thận trọng gật gật đầu nhỏ, sau đó nhìn theo bước đi lưu luyến của cô bạn nhỏ.
Thì ra đây chính là trò chơi gia đình, lúc trước hắn cũng trộm nhìn thấy ở nhà người khác, những người đó gọi là phim truyền hình. Hắn lúc ấy xem không hiểu, cũng không cảm thấy có gì vui.
Nhưng là hiện tại, Hổ Con dùng vuốt đem mấy chiếc lá cây đắp lên người búp bê barbie, cảm thấy trò này không tồi chút nào.
Búp bê barbie an tĩnh nằm trên đống cỏ khô, bên cạnh là một con hổ lông xù đang nhắm mắt ngủ.
Hình như mùa đông năm nay một chút cũng không lạnh.
Ngày mai....
Hy vọng ngày mai có thể nhanh tới....