Đừng Chơi Cùng Yêu Quái

Chương 7: Cùng tìm đồ

Khi hai đứa trẻ về đến phòng học liền phát hiện các bạn học khác đều đã đến.

Tiểu Hề Hề cũng không để ý đến các bạn khác, ở trong mắt cô bé, những bạn mà nói xấu sau lưng người khác đều là đứa trẻ hư.

Đúng vậy, tiểu Hề Hề đánh giá bọn họ là đứa trẻ không ngoan không phải bởi vì họ là yêu quái, mà là họ hay nói xấu sau lưng người khác.

Tiểu Hề Hề vừa ngồi xuống chỗ của mình, bé lại có chuyện muốn nói rồi~~

"Tớ còn không cảm nhận được vòng sáng giống các bạn khác." Tiểu Hề Hề buồn bã nói, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm xị xuống giống như trời sắp sập vậy. Nhưng cô bé buồn rầu chưa đến một phút, lại nói: "Vòng sáng của cậu thật lớn, thật lợi hại, không biết đến bao giờ tớ mới có thể cảm ứng được nó nữa, tớ chỉ cần một chút xíu xíu thôi là tốt lắm rồi."

Hổ Con tuy không nói chuyện cùng cô bé, nhưng Hề Hề lại cảm thấy bạn ấy vẫn đang nghe mình nói chuyện, giống như chú hàng xóm cách vách vậy. Chú ấy cũng thường nghe mình nói chuyện, cũng chưa từng cắt ngang hay chê mình phiền. Cho nên, tiểu Hề Hề càng thêm thích người bạn mới này.

Hổ Con rất muốn nói trẻ con loài người không thể cảm ứng được vòng sáng.. Không đúng, cái đó không gọi là vòng sáng, mà là thuộc tính. Nhưng nhìn tiểu Hề Hề nghiêm túc như vậy, tiểu lão hổ có chút phiền não, phiền đến mức muốn cào cào cái gì đó, nhưng là tiểu lão hổ chỉ nghĩ vậy thôi, rồi nãi thanh nãi khí nói: "Nếu vẫn luôn không có gì làm sao bây giờ?"

Tiểu Hề Hề chép miệng, giống như đang rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, sau đó khẳng định: "Nhất định sẽ có, lúc trước cô giáo của tớ nói, một người nếu muốn làm được việc gì thì chỉ cần nỗ lực, cố gắng hết sức thì mọi người trên thế giới đều sẽ chung tay giúp đỡ mình."

Tiểu Hề nói đến một nửa, lại bổ sung thêm: "Yêu quái cũng vậy!"

Trên khuôn mặt mũm mĩm của cô bé tràn ngập tự tin, phảng phất ngay sau đó liền khoác lên bộ chiến bào, đi chinh phục thế giới, ngay cả vua của loài muôn loài – lão hổ cũng không có tự tin này đâu.

Nhưng sau đó tiểu Hề Hề liền quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Hổ Con, cậu có thể vẽ xoắn ốc cho tớ xem không?" Đều là vẽ xoắn ốc, vì cái gì mà các bạn khác có vòng sáng còn mình thì không?

Hổ Con: "Không được."

Tiểu Hề Hề cũng không vì Hổ con cự tuyệt mà mất hứng, lại nói: "Cậu vẽ xoắn ốc cho tớ xem, tớ sẽ.. tớ sẽ cho cậu một nửa bánh mì của tớ."

Hổ Con: "Không cần bánh mì."

"Vậy cậu vẽ xoắn ốc cho tớ xem, tớ sẽ thơm cậu một cái?" Tiểu Hề Hề tung ra đại chiêu.

"Không cần thơm thơm." Thanh âm trẻ con của tiểu Hổ nghiêm túc cự tuyệt. Tuy Hổ Con không có ai dạy, nhưng hắn biến loại chuyện thơm thơm thì chỉ có con người mới có thể làm, mà hắn là yêu quái, nên sẽ không làm loại chuyện này.

Cô bé xoắn xuýt, vậy phải làm sao bây giờ? Mãi không nghĩ ra, vì thế tiểu Hề Hề cũng không ríu rít nói chuyện nữa, cánh tay nhỏ chống cằm, an tĩnh nhìn bục giảng. Tiểu Hề hề trong lòng nghĩ, bình thường giáo viên đều đứng trên bục giảng một mình, trông thật cô đơn, vì sao không phải hai người cùng giảng bài? Suy nghĩ của cô bé bay xa, ngay sau đó, cô bé liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái vòng sáng thật lớn, lấp la lấp lánh.

Cô nhóc quay sang liền nhìn thấy móng vuốt xù xù của Hổ con, sau đó thanh âm có phần mất tự nhiên truyền đến: "Tôi chỉ cho cậu xem một lần thôi."

Đừng nhìn hắn không lớn, nhưng mà ngay khi còn bé hắn đã nghe nói rất nhiều đứa trẻ loài người thích nhốt yêu quái lại trong l*иg sắt, sau đó xem yêu quái biểu diễn. Cậu không muốn bị nhốt trong l*иg sắt. Nhưng mà nhìn cô bé đáng thương như vậy, vẫn là cho cô xem một lần đi.

Tiểu Hề Hề đặc biệt cao hứng, vỗ vỗ tay, vui vui vẻ vẻ nhìn móng vuốt Hổ con xoay nửa vòng tròn, rồi sau đó trong không khí liền xuất hiện một cái vòng sáng. Ngay sau đó, Hổ con thu hồi chi trước, vòng sáng đã không thấy tăm hơi. Tiểu Hề Hề cũng vươn bàn tay mập của mình ra, học bộ dáng của Hổ con, vẽ nửa vòng trong không khí, nhưng đợi mãi ngay cả một tia sáng cũng không thấy. Cô bé rất ngượng ngùng, bạn của mình có thể biến ra một vòng sáng lớn như vậy, mình thì ngay cả một vệt sáng cũng không có.

Cô giáo rất nhanh đã đến lớp, buổi sáng sẽ học về tri thức nhân loại. Hôm nay học con số, từ 1 đến 30. Triệu Hề Hề một chút cũng không lo lắng, vì bài này cô bé đã học qua rồi, cô bé còn có thể đếm từ 1 đến 100 cơ.

Mà Hổ Con thì vẫn ngủ như mọi ngày.

Tiểu Hề Hề lẩm nhẩm đọc theo cô giáo: "123456.."

Trộm liếc Hổ Con bên cạnh, cậu ấy lại đang ngủ, đều không nghe giảng, đầu nhỏ ghé vào bàn, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại duỗi duỗi chân sau, nhìn qua có vẻ ngủ rất ngon.

"7, 8, 9, 10, 11.." Tiểu Hề Hề trộm vươn tay sờ sờ lông mao trên chân Hổ Con, cô bé phát hiện, lông mao của tiểu yêu quái ngồi cùng bàn này sờ rất thoải mái!

Thời điểm hết tiết, Hổ Con tỉnh lại liền đối mặt với một đôi mắt trong trẻo, đứa trẻ nhân loại ngồi cùng đến gần, nói chuyện với nó.

"Hổ Con, Hổ Con, lông mao của cậu sờ thật thoải mái, tớ cũng muốn có một bộ lông mao như thế này."

Hổ Con: "..."

Tiểu Hề Hề vẫn còn mải nói: "Nhưng tớ chỉ có tóc.."

Những đứa trẻ khác cho tới này đều không để ý cô bé nhân loại duy nhất trong lớp và tiểu yêu quái lang thang này.

Không để ý đến cô bé, vì bọn họ lúc nhỏ cũng bị trẻ con loài người khóc dọa luôn rồi, chỉ cần trẻ con nhân loại khóc, thì phần sai sẽ mãi thuộc về bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ bị xui xẻo, bị đánh đuổi, vì vậy nên chúng dứt khoát không thèm để ý tới.

Mà không để ý Hổ con, là bởi vì hắn hung dữ, lại không có cha mẹ. Thời đại này mà không có ba mẹ thì sẽ bị những đứa trẻ khác trêu chọc, nói xấu, nhưng bởi vì hắn hung dữ quá, cho nên bọn họ chỉ có thể nói bậy sau lưng.

***

Buổi chiều tan học, Tiểu Hề Hề nghĩ, dù sao ba mẹ mình cũng phải một giờ sau mới tới đón, vì vậy liền hỏi Hổ con: "Hổ con, tớ có thể chơi với cậu một lúc được không?"

Hổ con mới không có thời gian chơi đùa, hắn còn phải đi về tìm thức ăn, nếu về quá muộn thì sẽ không có gì ăn cả, cho nên hắn lắc đầu, lách mình đi khỏi. Cô bé nghĩ nghĩ, vậy thì đi trường học cũ đợi mẹ tới đón vậy. Triệu Hề Hề cho rằng, đứng đợi ở nhà trẻ một lát thì mẹ sẽ tới đón giống mọi ngày. Nhưng mà không nghĩ tới chính là, các bạn khác đã được đón về rồi, mà mẹ vẫn chưa tới. Vì thế tiểu Hề Hề đeo cặp sách, đi về phía tiểu khu. Đang đi, bỗng quai đeo cặp sách của cô bé bị người khác bắt được.

Tiểu Hề Hề quay đầu, liền nghe được âm thanh đáng ghét: "Tiểu heo béo, ba mẹ cậu sao lại không tới đón cậu? Có phải cậu ăn nhiều quá nên họ không cần nữa không?"

Triệu Hề Hề tức giận, mở miệng nói: "Cậu nói bậy, tớ sẽ bảo bạn của tớ tới ăn cậu!" Cậu bé nhìn bà nội đang nói chuyện phiếm, liền lôi tiểu Hề Hề tới một góc đường khác, "Tiểu heo béo, sao bây giờ cậu không khóc?"

Tiểu Hề Hề sửng sốt, mình trước kia chỉ cần bị bắt nạt thì nước mắt liền rơi, nhưng hiện tại hình như cô bé cũng không muốn khóc lắm. Tiểu Hề Hề ngẩng đầu ưỡn ngực, mạnh mẽ nói: "Tớ muốn khóc thì khóc, tớ không muốn khóc thì sẽ không khóc!"

Cậu bé nghe lời này, liền dung sức nhéo mặt tiểu Hề Hề: "Tớ muốn thấy cậu khóc! Mau khóc đi!"

Má tiểu Hề Hề bị nhéo đến đỏ hồng, đau nhức, nước mắt cứ theo đó mà rơi.. Cậu nhóc đắc ý chạy đi, khoe khoang nói: "Thấy chưa, cậu vẫn khóc nhè! Thích khóc là heo!"

Triệu Hề Hề lúc này vừa ủy khuất, vừa khổ sở, đứa trẻ khác bị bạn bè bắt nạt thì chỉ cần nói với người lớn thì họ sẽ tới trường gặp thầy giáo, tìm đứa trẻ hư đó. Còn cô bé mà nói với mẹ, thì mẹ toàn bảo trẻ con đều như vậy, bởi vì thích mình nên mới bắt nạt mình. Tiểu Hề Hề rất buồn, cô bé không muốn về nhà nữa, vì thế vừa khóc vừa đi đến hướng khác. Kết quả, vừa rẽ liền thấy Hổ Con đeo cặp sách màu hồng trên lưng, đang tìm kiếm ở thùng rác..

Tiểu Hề Hề thấy bạn thân, khóc càng lớn hơn, một phen nước mắt nước mũi tèm lem. "Hổ Con, tớ bị đứa trẻ hư khi dễ.."

"Hắn niết mặt tớ, muốn nhéo tớ phát khóc!"

Hổ Con nhìn cô bé khóc nhè, mũi hắn giật giật, ngửi thấy được một hơi thở xa lạ, hắn nhớ kỹ cái mùi này rồi.

Hổ Con không nói chuyện.

Tiều Hề Hề vừa ủy khuất vửa kể lể: "Mỗi lần kêu tớ là heo béo, còn muốn cứa cổ tớ.."

"Mẹ tớ đều không giúp tớ.." Tiểu Hề Hề một bên khóc, một bên đeo cặp sách nhỏ đứng bên cạnh thùng rác, cùng Hổ Con đào bới.

Cô bé quên luôn cả khóc, hỏi Hổ Con: "Chúng ta đang tìm cái gì vậy?"

Hổ Con: "..." Tại sao có nhân loại ngốc như vậy? Trách không được bị những đứa trẻ khác khi dễ.

Hổ Con do dự một chút, mở miệng nói: "Cậu về trước đi, tôi tự mình tìm"

Lúc này, Tiểu Hề Hề từ trong túi Hổ con nhìn thấy đồ vật, liền hiểu hắn tới tìm đồ ăn. Cô bé tay nhỏ tìm tìm, rất nhanh liền thấy một túi bánh mì. "Tìm được rồi!"

Mà lúc này, Hổ Con mẫn cảm nghe được tiếng bước chân của con người, lập tức lao vào trong lùm cây.