Em không cần thế giới này yêu mình. Em chỉ cần anh thích em, dù chỉ là một khoảng khắc nhỏ, Uyên Phương nghĩ thầm.
Cô bước ra khỏi thang máy và bỏ ngoài tai những lời bàn tán về mình của các anh chàng phía sau. Mặc dù đã đeo khẩu trang nhưng cô vẫn không thoát khỏi ánh mắt của họ. Nếu cô biết trước mọi việc như thế này thì cô đã không chăm chỉ đi tập gym rồi. Cô bước qua chỗ ngồi của Quốc Bình và thấy anh ta vẫn chưa đến. Chỗ ngồi của anh đối lưng lại với dãy ngồi của cô. Anh ở đầu sông bên này, còn cô thì ở cuối sông bên kia. Có vẻ định mệnh giữa cô và anh, không chỉ cách trở bởi mặt tình duyên, mà là tất cả mọi việc.
Em có đẹp đến mấy thì cũng vô hình trong mắt anh, Uyên Phương hằn học trong đầu.
“Đi làm sớm vậy em.” Hoài Thư quay qua.
Uyên Phương khẽ cười. “Em mà đi làm sớm, thì chị chắc còn sớm hơn cả em.” Cô ngồi xuống và bất ngờ thấy Quốc Bình đi vào, bên cạnh anh là chị gái xinh đẹp ở trung tâm thương mại trước kia.
Thấy Uyên Phương nhìn chằm chằm phía sau, Hoài Thư như ngầm hiểu ra. “Thích anh ta đến vậy à?”
Uyên Phương đỏ mặt. “Bộ chị không thích sao?” Cô thấy mình tự nhiên lỡ mồm. Nếu bà chị này mà thích anh ta thật, thì càng nguy.
Hoài Thư nói thật. “Mặc dù công nhận anh ấy giỏi thật nhưng chị không có hứng thú.” Cô nháy mắt. “Anh ấy không phải gu của chị.”
Uyên Phương tò mò. “Thế mẫu người đàn ông lý tưởng của chị là gì?”
Hoài Thư ầm ờ. “À, kiểu như vương tử.”
“Vương tử là ai?” Uyên Phương nhíu mày thắc mắc.
“Là con của chủ tịch ấy.” Hoài Thư khẽ cười.
Uyên Phương há hốc ngạc nhiên. “Là cái gã biếи ŧɦái hả?” Cô không thể tin nổi mẫu người lý tưởng của bà chị mình là người như vậy.
“Em nói gì vậy?” Hoài Thư nghiêm mặt lại.
Bệnh thần tượng là đây chứ đâu, Uyên Phương vội chống chế. “Chị không nghe người ta nói trên mạng à?”
“Mấy cái ba xàm đó nghe làm gì.” Hoài Thư hỏi. “Em gặp anh ấy lần nào chưa?”
Uyên Phương lắc đầu. “Chưa. Còn chị?”
Hoài Thư cười bẽn lẽn. “Chị cũng chưa.” Cô nói nhanh. “Nhưng chị nghe mấy anh chị khác nói lại.” Cô chắp hai tay lại như đang cầu nguyện. Gương mặt đầy hớn hở. “Anh ấy rất đẹp trai, lịch lãm, phong độ, quý phái và thân thiện.”
Bệnh chắc luôn, Uyên Phương nghĩ rồi nói. “Cũng chỉ là lời đồn thôi. Em thấy gã ta biếи ŧɦái thì có.”
“Em đừng nói như vậy. Em mà nói nữa.” Hoài Thư ấm ớ một, hai giây. “Chị, chị sẽ không chơi với em nữa đâu.” Cô quay mặt đi.
Uyên Phương vội nhích người tới năn nỉ. “Thôi mà, em sẽ không nói gã ta biếи ŧɦái nữa được chưa.” Hoài Thư vừa cười thì Uyên Phương liền nói tiếp. “Mà gã ta thật sự bệnh hoạn đúng không chị?” Thế là cả buổi hai người không nói chuyện.
Một lúc sau, Quốc Bình đang làm việc thì bỗng nhìn sang Uyên Phương. Anh thấy cô nàng đang cắn bút suy nghĩ gì đó. Hình ảnh khiến anh chợt nhớ lại những kỷ niệm xưa, lúc anh đang dạy kèm cho cô nàng.
Khi đó hai người đang ngồi học ở trong phòng đọc sách. Anh thì liên tục giảng bài, những bài toán, những bài lý quan trọng mà anh muốn cô nắm bắt. Cô thì rất chăm chú, nhưng không phải chăm chú nghe anh giảng, mà là chăm chú ngắm nhìn gương mặt của anh. Vừa cắn bút, vừa mỉm cười, trông cô giống như đang rất thích thú.
Anh quay sang thấy được nên liền cầm bút đánh nhẹ vào vai cô. “Nghĩ đâu đâu vậy?”
“Sao anh đánh em?” Uyên Phương nũng nịu.
Quốc Bình nghiêm mặt. “Không lo học chứ sao.”
“Em có học mà.” Uyên Phương nhu miệng rồi bẽn lẽn cười.
Quốc Bình bặm môi lại. “Vậy nãy giờ học cái gì? Nói lại nghe xem.”
Uyên Phương ngước mắt nhìn Quốc Bình, tay thì chỉ đại vào quyển sách. “Học cái này.”
Quốc Bình lại lấy bút đánh tiếp cô nàng. “Học cái này hả. Biết học tới đâu rồi không?”
Uyên Phương mếu máo. “Anh hỏi em nãy giờ học cái gì. Chứ anh đâu có hỏi em học tới đâu.”
Quốc Bình cảm thấy mình bị hớ. “Ờ thì.”
“Tự nhiên anh đánh em.” Uyên Phương giả vờ nhăn nhó.
“Anh sai, anh xin lỗi được chưa.” Quốc Bình xuống nước năn nỉ.
Uyên Phương vặn lại. “Thế giờ em làm chuyện có lỗi với anh. Rồi em xin lỗi, thì anh có chịu không?” Cô nhu miệng ra so hơn thua.
“Biết lỗi rồi xin lỗi thì anh sẽ bỏ qua.” Quốc Bình khẽ cười.
Uyên Phương muốn chắc chắn. “Thật không?”
Quốc Bình gật đầu. “Thật.”
Vừa nói dứt thì Uyên Phương liền hôn lên má anh. Một hành động nhanh như tốc độ ánh sáng khiến anh không thể tránh.
“Em xin lỗi.” Uyên Phương mỉm cười vì đã gài thế được anh chàng.
Mặt đỏ lên vì ngượng, Quốc Bình cầm bút đánh tiếp vào vai Uyên Phương. “Sao em cứ đùa hoài vậy. Không thể nghiêm túc học được sao.” Anh bặm môi lại.
“Làm sao em có thể học khi trong đầu toàn nghĩ về anh.” Uyên Phương mỉm cười.
“Thích đến vậy à?” Bảo Ngọc nhếch môi.
Trở lại với thực tại, Quốc Bình vội thoát ra khỏi suy nghĩ. “Thích gì chứ. Chị đừng nói bậy.”
“Không thích mà cứ nhìn con bé chằm chằm. Xem ra bộ phim tình cảm thầy trò trong lén lút này, hơi có vẻ nhiều tập.” Bảo Ngọc nói khía.
Quốc Bình bĩu môi. “Lén lút gì chứ.”
“Thích thì tới nhích vào.” Bảo Ngọc tiếp tục công kích. “Cần gì phải ngồi dằn vặt bản thân như vậy.”
Quốc Bình liếc mắt. “Chị đừng nói thô như vậy được không.”
“Thô thật nhưng mà cũng đúng thật.” Bào Ngọc sờ vào lỗ tai Quốc Bình.
“Chả có gì đúng cả.” Quốc Bình né đầu sang trái để lỗ tai tránh bị sờ.
Bảo Ngọc thu tay lại. “Đúng rồi, chả có gì đúng cả. Chị cứ nghĩ con bé khốn nạn nào làm tổn thương thằng em của chị. Khiến nó đóng cửa trái tim, lạnh lùng với những con bé xinh đẹp ở xung quanh.” Cô nhìn sang Uyên Phương. “Nhưng không ngờ và lại khó hiểu, con bé lại thích thằng em của chị.” Bảo Ngọc quay lại nhìn Quốc Bình. “Vậy thì vấn đề là nằm ở thằng em. Nói chị nghe, có phải mày tự ti nên mới chia tay con bé đúng không?”
“Chị hay quá ha.” Quốc Bình hứ lên một tiếng. “Để đầu óc suy diễn đó tập trung vào công việc, không chừng chị có thể hất đổ được chiếc ghế của ông Việt Linh.”
“Thằng cha đó chị hất lúc nào lại không được.” Bào Ngọc đưa tay sờ vào ngực Quốc Bình. “Chị chỉ sợ không hất đổ được em thôi.”
Quốc Bình gạt tay Bảo Ngọc ra. “Chị đừng như vậy được không?” Anh khẽ cười. “Nhột.”
“Cậu mà cũng biết nhột à?” Bảo Ngọc cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. “Vậy trước giờ ngồi bên cạnh chị, cậu có khi nào muốn nhột thanh không?” Cô nói láy.
“Chị bớt thô đi được không?” Quốc Bình nhăn nhó như vẻ mình không thích.
Uyên Phương lúc này chợt nhìn qua. Cô thấy Quốc Bình đang cười với chị đồng nghiệp bên cạnh. Hình ảnh khá giống những gì trước đây cô từng thấy, lúc lần đầu tiên cô gặp anh. Khi đó cô đang uống cà phê cùng với bạn bè. Cách cô vài cái bàn, là nơi Quốc Bình đang dạy kèm những cô cậu học sinh khác.
Lúc đầu cô thắc mắc vì sao lại dạy học ngoài quán cà phê. Lúc sau thì cô không còn thắc mắc chuyện đó nữa. Mà thay vào đó, cô lại thắc mắc vì sao anh ta lại cười đẹp đến như vậy. Cô thấy anh rất hoạt bát khi giảng bài cho mọi người, cô nghĩ mình cũng nên học kèm đi là vừa.
Không quá khó để cô điều tra về thầy giáo điển trai. Cố tình đi vệ sinh chung với một cô học trò, cô giả vờ dò hỏi và ghi nhận tất cả thông tin về anh. Sau khi xin phép ba mẹ, với một mức thù lao cao ngất ngưỡng và giả vờ nói mình được bạn giới thiệu, không khó để Quốc Bình nhận lời mời tới dạy kèm cho cô.
Sau nhiều buổi học kèm trôi qua, sức học của cô không hề tiến bộ lên một chút nào, thứ cô giỏi lên lại là sự mơ mộng và ảo tưởng. Cả buổi học, việc duy nhất mà cô có thể tập trung là ngắm nhìn gương mặt thầy giáo Quốc Bình. Lâu lâu cô lại giả vờ không hiểu thứ gì đó để bắt anh giảng lại cho mình. Nhiều lúc cô không nghiêm túc thì liền bị anh cầm bút đánh nhẹ vào vai. Cách anh bặm môi lại rồi trợn mắt hù dọa, cô chả thấy sợ mà ngược lại càng thấy thích anh hơn.
Có điều, giống như sự trớ trêu của định luật Murphy, cô càng thích anh bao nhiêu, thì anh càng hững hờ với cô bấy nhiêu. Cô yêu anh nhưng anh lại chả thèm thích cô. Vậy thì cô sẽ muốn ghét anh, ghét anh thật nhiều, để đổi lại anh sẽ yêu cô nhiều như thế. Và khi cô càng ghét anh, thì anh lại càng ghét cô hơn.
Có nhiều sự đối lập nhau trên đời mà cô có thể nghĩ ra và có thể khiến cho chúng đối lập nhau như ý mình muốn. Nhưng tình yêu của cô thì vẫn bất biến không bao giờ thay đổi. Mặt trời có thể biến thành mặt trăng, ban ngày có thể biến thành ban đêm, nhưng nhất định tình cảm của anh dành cho cô không thể chuyển được từ dạng “không thích” sang “yêu”. Từ đó cô rút ra một kết luận, thời gian có thể khiến mọi việc thay đổi, duy chỉ tình cảm của anh dành cho cô là không bao giờ đổi thay.
“Chị, đừng giận em nữa mà.” Tời giờ ăn, Uyên Phương cầm khay cơm đi theo Hoài Thư.
Hoài Thư nhếch môi cười. “Ai giận em chứ.”
“Cả buổi sáng đến giờ chị có nói chuyện với em đâu.” Uyên Phương nhu miệng ra.
Hoài Thư đặt khay cơm xuống bàn. “Sáng giờ chị mắc làm việc mà.”
“Rõ ràng là chị vẫn còn giận em về chuyện gã biếи ŧɦái.” Uyên Phương khẳng định.
Hoài Thư liếc mắt. “Sao em cứ gọi anh ấy là gã biếи ŧɦái hoài vậy. Bộ em có thù oán gì với anh ấy hả?”
Uyên Phương lắc đầu. “Không có. Gã với nhà em thân lắm. Gã là bạn của cô nhỏ em nữa.”
“Cô em là bạn của anh ấy?” Hoài Thư không tin, cô gặng hỏi để chứng thực thông tin.
Uyên Phương gật đầu. “Nói đúng ra thì anh trai của gã là chồng hụt của cô nhỏ em.”
Hoài Thư càng hoảng hốt hơn. “Em nói gì?” Cô mở to mắt vì ngạc nhiên. “Cô em là vợ hụt của thái tử?”
Uyên Phương khẽ cười. “Dạ, hai người quen nhau lúc học cấp ba.”
Hoài Thư ngẫm nghĩ giây lát. “Nếu vậy thì sao em lại gọi anh ấy bằng cái tên kỳ cục như vậy?”
Uyên Phương vừa ăn cơm, vừa nói. “Cái đó là biệt danh mọi người đặt cho gã mà. Có phải do em tự bịa ra đâu.” Cô ngước mắt lên. “Mà sao chị lại cuồng gã vậy?”
“Đâu phải mình chị. Ở đây ai lại không ngưỡng mộ anh ấy.” Hoài Thư khẽ cười. “Em mới vào nên không biết họ tôn sùng anh ấy như thế nào đâu.”
Uyên Phương bĩu môi. “Em thích anh trai gã hơn. Cô em kể nhiều về chồng hụt của mình lắm. Ngày trước cô còn để bức ảnh hai người chụp chung ở đầu giường.”
“Cô Phương thấy cơm thế nào?” Trưởng phòng Tâm bất ngờ xuất hiện. “Có thấy hợp khẩu vị không?”
Uyên Phương ngước đầu lên. “Dạ ngon lắm ạ.”
“Có gì thắc mắc hoặc cần giải quyết gì thì cô Phương cứ nói với tôi. Đừng ngại gì cả.” Võ Chí Tâm khẽ cười. Ông sợ Uyên Phương mích lòng đi nói lại với ai đó, thì mắc công tên Vũ Huy lại tìm sang.
“Dạ vâng.” Uyên Phương gật đầu.
Đợi gã trưởng phòng đi khỏi thì Hoài Thư mới khẽ nói. “Giờ thì chị biết rồi nha.”
“Biết gì vậy chị?” Uyên Phương tò mò.
“Em được người ta gởi vào chứ gì. Còn chối với chị nữa đi.” Hoài Thư liếc mắt.
Điện thoại bỗng rung lên, Uyên Phương khẽ cười bắt máy. “Alo, ông chú hả.”
Tuấn Kiệt nói trong điện thoại. “Nhóc gọi tôi có việc gì vậy?”
“Người ta gọi từ lúc sáng, giờ mới gọi lại hỏi tôi có chuyện gì.” Uyên Phương nhăn nhó.
“Tôi bận đi làm mà.” Tuấn Kiệt vội thanh minh.
Uyên Phương nhíu mày. “Bận gì mà bận hoài vậy.”
“Ờ thì, bận chở sếp đi làm. Mà nhóc ăn cơm trưa?”
“Đang ăn này. Còn ông chú.”
“Giờ tôi mới đi ăn, thôi nhóc ăn cơm đi nha. Có gì hồi gặp.” Tuấn Kiệt tắt máy.
Hoài Thư tò mò. “Em nói chuyện với ai vậy?”
Uyên Phương đặt điện thoại xuống bàn. “Ông chú em quen.” Cô khẽ cười. “À, ông ấy làm tài xế cho gã.” Uyên Phương khựng lại vì không dám nói hai từ “biếи ŧɦái” tiếp theo. “Cho con của chủ tịch ấy.”
“Ủa, chị nghe nói anh ấy đi Mỹ lâu rồi mà.” Hoài Thư ngạc nhiên.
“Em cũng chẳng biết nữa. Chỉ nghe ông ấy nói vậy thôi.” Uyên Phương nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
Hoài Thư nghĩ ngợi. “Chắc là làm tài xế cho gia đình của chủ tịch.” Cô liếc mắt đầy vẻ nguy hiểm. “Xem ra Phương tiểu thư nhà ta thân thế không phải dạng vừa. Đến cả trưởng phòng còn phải khép nép nữa cơ đó.”
“Chị này, đã bảo là không phải mà.” Uyên Phương lắc mình như đứa trẻ làm nũng.
Ở đằng xa, Quốc Bình đang ăn cơm thì nhìn sang Uyên Phương. Anh lại bỗng nhớ đến chuyện xưa. Lúc đó anh đang cùng bạn mình đi mua sách. Giai đoạn sắp tốt nghiệp khiến anh bận bịu vô cùng. Cũng chính vì vậy nên anh buộc phải giảm lại các buổi dạy kèm của mình, trừ Uyên Phương ra.
Điện thoại reo lên, Quốc Bình bắt máy. “Alo.”
“Anh đang ở đâu vậy?” Uyên Phương nói lớn.
Quốc Bình ầm ờ nói láo. “Anh đang bận học. Có chuyện gì không em?”
“Thật không?” Uyên Phương nói.
Quốc Bình khẳng định. “Thật.”
Vừa cúp máy xong, anh cùng cô bạn của mình tiếp tục đi lựa sách. Hai người vừa đi, vừa trò chuyện. Đang vui vẻ thì bỗng Uyên Phương xuất hiện, cô trợn mắt nhìn hai người với đầy nỗi căm phẫn trong đó.
“Anh nói mình đang học sao.” Uyên Phương bặm môi lại. “Anh nói láo để đi chơi với gái chứ gì.”
Quốc Bình phát ngượng với bạn mình. “Em nói cái gì vậy. Đừng có trẻ con như vậy được không.”
Uyên Phương ừm một tiếng. “Trẻ con sao, trẻ con nên mới bị anh lừa đó.”
“Anh chả lừa gì em cả.” Quốc Bình nói. “Anh đi chơi với ai là việc của anh.” Anh nhìn cô bạn. “Mình đi thôi.” Anh sợ cứ tiếp tục cãi nhau như thế này thì mọi chuyện sẽ không hay.
Uyên Phương tức giận, cô “lắc mình” hất chồng sách bên cạnh xuống sàn. “Anh là đồ đáng ghét.” Cô lao đi và để lại những quyển sách nằm vất vưởng bên dưới.
Trở lại với thực tại, Quốc Bình thấy Uyên Phương nhìn sang nên vội đánh mặt đi. Uyên Phương xụ mặt xuống, cô không biết vì sao anh lại tránh mặt cô như vậy. Từ khi làm chung với nhau đến giờ, hai người còn chưa nhìn thẳng vào mặt nhau một lần nào, chứ đừng nói đến việc nói chuyện. Thở dài đầy u sầu, Uyên Phương đứng dậy rủ Hoài Thư đi lên tầng mười lăm ngồi uống nước.