Ân Tứ

Chương 1

Giao thừa năm 2008, đường phố Bắc Kinh nơi nơi giăng đèn kết hoa. Trình Hàn Lang lái xe qua hết con phố này đến con phố khác, không có đích đến mà chỉ chậm chậm đi về phía trước, di dộng để phía trên càng không ngừng rung rung, hắn vẫn như không nhìn tới tiếp tục chạy. Không biết là do mệt mỏi hay là thói quen, hắn ngừng xe dưới một tòa nhà, ngẩng đầu nhìn cửa sổ ở tầng 5, ánh sáng hắt ra làm tim hắn nhảy mạnh một chút, không có nhìn lầm, chính là ở gian phòng kia. Hắn giống như điên mà rút chìa khóa, xuống xe, đóng cửa xe, sau đó vọt đến tòa nhà lớn, vào thang máy. Trái tim vẫn còn đập thình thịch.

Thang máy từ từ đi lên, Trình Hàn Lang phát hiện chính mình không thể khắc chế tình tự của bản thân, vài giây này so với nửa năm qua còn dày vò hắn hơn. Cửa thang máy mở ra, hắn đi đến gian phòng kia, tay đưa lên đến cửa lại buông xuống, hắn sợ mình gõ cửa sẽ là tuyên án chính mình rằng đây chỉ là lỗi giác của hắn, hoặc là bỗng nhiên có một người ra mở cửa sau đó hắn đang trong vui sướиɠ mà tỉnh dậy phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ, người ở đây đã sớm rời khỏi, chỉ còn lại một căn phòng trống rỗng.

“Hàn Lang, anh cũng đến đây à.” Cửa bị mở ra, tâm tình của Trình Hàn Lang từ đỉnh núi té xuống đáy cốc. Ngô Ngọc đứng trước cửa, cầm theo túi đang muốn rời đi.

“Em như thế nào lại có chìa khóa nơi này?”

“Anh cho em a, từ rất lâu trước kia rồi! Anh không nhớ rõ sao?”

“Đúng vậy, anh đã cho em, là anh đưa cho em, là anh đưa cho em……” Trình Hàn Lang lặp đi lặp lại một cách bình thường như đang tự giễu mình.

“Lần trước anh nói anh muốn thu dọn nơi này một chút, nhìn anh vội như vậy, em tới đây giúp anh thu dọn một chút!”

“Nga, cám ơn em, Ngô Ngọc.” Trình Hàn Lang cứ vậy nói xong lời cảm ơn, Ngô Ngọc lại cảm thấy hắn có một chút không yên lòng.

“Tốt lắm, đi thôi! Chúng ta đi ra ngoài ăn, em cố ý ra khỏi nhà cùng anh đi ăn, sợ anh cô đơn. Mẹ em mắng thẳng em là xem thường sói (anh Lang ý)”. Ngô Ngọc kéo tay Trình Hàn Lang vừa nói vừa đi xuống lầu, Trình Hàn Lang quay đầu lại, cuối cùng liếc mắt về cái cửa phòng kia một cái, cùng Ngô Ngọc vào thang máy.

“Anh bỗng nhiên muốn ăn tạc tương diện(1)” Ở trên đường đi khách sạn Trình Hàn Lang bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Ngô Ngọc một câu như vậy.

“Anh nghĩ như thế nào nào mà lại muốn ăn món này? Nhà ai mà đêm 30 lại ăn cái đó a? Bất quá nếu anh thực đặc biệt tưởng nhớ nó thì chúng ta liền đi. Cùng anh ăn cái gì em cũng đều nguyện ý.” Ngô Ngọc nói.

Trình Hàn Lang lắc đầu, cười nói: “Anh vừa nói như vậy, em liền cho là thật sao a?” Ngô Ngọc vừa nghe thì cố gắng nâng khóe miệng lên, thoạt nhìn có điểm bất mãn nho nhỏ.

Không phải đúng người làm là không làm ra được tạc tương diện có hương vị như trước, trước kia ăn đến chán ngấy, hiện tại lại muốn ăn. Tựa như có một tên nhóc, trước kia cứ ở bên cạnh bạn lui tới, bạn cảm thấy phiền, cảm thấy chán. Cảm thấy nó vĩnh viễn cũng sẽ không đi ra khỏi tầm mắt của bạn. Mặc kệ bạn vẫn không coi trọng như thế nào, vẫn thương tổn như thế nào nó đều như làm việc nghĩa không chùn bước mà ở lại bên cạnh bạn, cho nên bạn bắt đầu thành thói quen, bắt đầu nhận định nó luôn ở tại nơi không cách xa bạn. Rồi có một ngày nó đi khỏi nơi đó – căn nhà trống rỗng, bạn mới có thể phát hiện ra chính bạn lại sợ hãi như vậy, bất lực như vậy. Vì thế bạn bắt đầu liều mạng sửa đổi thói quen trong cuộc sống của chính mình, luôn nghĩ vấn đề nằm ở thói quen mà thôi, cuối cùng chống đỡ được một hồi lâu thì thất bại.

Sau lại dần dần hiểu được, cũng hiểu được hết. Đáng tiếc hết thảy đều đã quá muôn. Này một phần yêu đã lén lút cắm rễ nảy mầm trong lòng bạn. Chính là thời điểm cây còn xanh vì bị bạn bỏ qua mà yên lặng chết đi, cho nên không có ra một trái ngọt nào cho bạn vui mừng. Nó tuy rằng đã hư thối, chính là nó vẫn chôn mình ở chỗ bùn đất ấy, trừ thế nào cũng không trừ sạch sẽ được.

“Hàn Lang, hôm nay buổi tối đến nhà của em đi!” Ngô Ngọc hôn trụ miệng Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang qua loa đáp lại một chút, Ngô Ngọc biết hắn đồng ý, mỉm cười ngọt ngào. Buổi tối Ngô Ngọc đang nằm ngủ trên ngực Trình Hàn Lang, trên mặt treo đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, Trình Hàn Lang nhẹ nhàng đem đầu của cô chuyển qua trên gối đầu bên cạnh, đứng dậy đi về phía trước cửa sổ, bên ngoài giờ phút này phi thường náo nhiệt. Trình Hàn Lang nhìn pháo bông tràn ra giữa không trung, như phụ họa cùng chúng mà rút một điếu rồi lại một điếu thuốc.

Thành Thành, năm 2008 đến rồi, hiện tại Bắc Kinh mỗi ngày đổi một bộ dạng, em còn không trở về nhìn xem sao?

Chú thích:

(1)Tạc tương diện: một món mì xào đặc trưng của Bắc Kinh, mì được cho vào xào với nước sốt đặc trưng

Quyển 1 – Tình yêu lớn dần

“A… A……”

“Thật không hay ho rồi!” Trình Hàn Lang cởi giày trượt patin, đi qua phía thằng bé vừa rồi bị chính mình đυ.ng văng ra ngoài vài mét. Đầu gối đứa bé bị ma sát mà trầy da, lại bị chà trên mặt đất một đoạn xa. Máu đã bắt đầu muốn trào ra bên ngoài.

“Làm ra vẻ khốn khổ cho tao coi à. Đi a, cũng chưa có khóc! Mày nói mày không về nhà đi đứng ở chỗ này làm gì? Này là muốn tìm chỗ mà đâm vào sao?”

Thằng bé đứng bật lên rồi chạy thật nhanh, động tác rất là lưu loát, một chút cũng không giống như bị trọng thương. Nó đi đến bên người Trình Hàn Lang, ôm chân Trình Hàn Lang cọ loạn một trận. Ngẩng đầu mở miệng ra định hỏi giải quyết thế nào, trong ánh mắt lóe ra vẻ tội nghiệp, trong tay gắt gao cầm một mớ tiền toàn hào, lớn nhất là một đồng(1).

“Ra là một nhóc ăn xin! Cứ đứng đây đâm vào người khác đi! Vậy bớt việc.” Trình Hàn Lang lấy trong bóp ra một tờ tiền giá trị lớn, hung hăng vỗ lên người thằng bé.

“Cầm, buông tay! Nghe thấy không?” Đứa nhỏ một tay liền đem tờ tiền nhét nhanh vào túi, tay kìa thì còn nắm quần Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang dùng sức đẩy, nhưng đẩy không ra. Còn làm dính máu đầy quần.

Trình Hàn Lang nóng nảy, một cước đá văng đứa nhỏ “Giày trượt patin của tao bị đâm hỏng tao còn chưa bắt đền đâu!” Nói xong quay đầu đi về hướng nhà mình. Vốn đang nghĩ muốn quay đầu lại mắng hai câu. Thấy đứa nhỏ kia sốt ruột từng bước từng bước nhặt lên từng đồng tiền kim loại bị lăn ra đến tận đây bỏ vào túi quần, nghẹn lắm lắm mà nhịn xuống.

Năm đó Trình Hàn Lang 12 tuổi, đúng mùng một. Nhiều năm sau hắn hồi tưởng lại một màn này, cũng chỉ nhớ rõ đứa nhỏ nhặt tiền kim loại khi đó là một bộ dáng sợ người khác cướp đi tiền của nó.

“Mẹ! Con về rồi, cơm ăn được chưa?” Trình Hàn Lang một bên đổi dép lê một bên hướng nhà bếp hô to.

“Nhanh, đem túi sách cất trước đi, rửa tay rồi ra đây là có ngay!” Nói xong cô liền bưng thức ăn lên trên bàn. Trình Hàn Lang rửa tay lung tung rồi vọt ngay ra tới bàn ăn.

“Chân của con như thế nào mà biến thành như vậy? Đưa mẹ xem xem. Sao lại nhiều máu như vậy a?” Mẹ Trình chạy nhanh tới.

“Không phải của con, đừng nói nữa. Con hôm nay đặc biệt không hay ho gì. Ba mua cho con giày trượt patin kia con còn chưa cảm thấy hết mới mẻ liền bị đâm hỏng mất! Còn đâm phải vào người một tên ăn xin, máu này là của tên ăn xin kia.” Trình Hàn Lang một bên vừa bới cơm vừa nói.

“Con chính là một tên bại gia tử(2), từ nhỏ đã như vậy, mỗi lần mua đồ chơi mới về còn đều mở một lần trước, sau đó giả bộ trả về. Xong rồi đồ đạc tám chín phần mười đều một đi không trở lại. Lát nữa cơm nước xong nhanh đi thay quần đi!”

“Đó là con có một loại tâm lý thăm dò, mẹ, mẹ không hiểu. Trẻ con như vậy mới có tiềm chất.” Trình Hàn Lang nghiêm trang nói. (ừ, tiềm chất phá của:v)

“Con nói vậy cũng nói được a, đừng nói nữa, nhanh ăn đi! Nếm thử cái này một chút.” Sau đó mẹ con hai người lẳng lặng ăn cơm. Bên ngoài trời còn chưa tối hẳn, nắng chiều có thể chiếu vào phần lớn phòng bếp. Đây là một chỗ rất tốt ở Bắc Kinh, phòng này lấy ánh sáng cũng rất tốt. Chính là vẫn có điểm quạnh quẽ. Có thể nguyên nhân là do phòng ở lớn đi!

“Mẹ, ba con khi nào thì trở về?”Trình Hàn Lang thật cẩn thận hỏi. Nhìn đến hắc tuyến trên mặt mẹ mình, hắn ý thức được chính mình hỏi sai vấn đề rồi, mẹ Trình không có trả lời vấn đề của hắn, đứng dậy rời đi.

“Mẹ, mẹ đi đâu? Mẹ không ăn sao?” Trình Hàn Lang thấy mẹ mình xoay người đi mà trong bóng dáng còn có một tia bối rối.

“Mẹ nghe thấy có người gõ cửa, mẹ đi nhìn xem.”

“Nga!” Trình Hàn Lang tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Mỗi lần hỏi đến đề tài này, hắn cảm giác mẹ mình liền một mực lảng tránh. Hắn cho rằng mình đã không còn nhỏ. Có chút vấn đề có thể mở rộng lòng trao đổi với ba mẹ. Ở trong ấn tượng của hắn, ba mình tựa như một nhân vật thần bí, tác dụng duy nhất chính là ngẫu nhiên mang đến niềm vui bất ngờ cho hắn. Về phần “thần bí”, chính là xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng mẹ hắn có thể ở nhà tùy tiện bày biện ra biến hóa rất nhỏ gì đấy để cho hắn biết ba mình đã tới, sau đó cái gì cũng chưa nói đã bước đi. Về phần “niềm vui bất ngờ”, đơn giản chính là ba hắn có thể sau một khoảng thời gian ở ngoài lại đưa cho hắn một món đồ công nghệ cao. Sau đó nói: “Đây là món đồ chơi ba mua từ nước ngoài cho con. Ba đối với con rất tốt đúng không?” Như vậy liền thoả mãn cho một đứa nhỏ có tâm lý muốn được sùng bái trước mặt đồng bạn.

Nhớ rõ có một lần hắn cả gan hỏi mẹ nó: “Mẹ, mẹ xem trọng ba con chỗ nào?”

“Con không hiểu đâu, ba con có bộ dạng trẻ trung rất hợp ý mẹ. Có thể thời điểm đó mẹ đặc biệt thích ông ấy, ba con thật làm cho người ta có một loại cảm giác luôn mới mẻ.”

“Có thể không mới mẻ sao? Ông ấy một năm rưỡi cũng không thấy mặt đâu. Hỏi thử xem là ai chán được a?”

“Sau khi kết hôn mới biết được, không phải chỉ dựa vào mấy thứ cảm giác mới mẻ này mà sống qua ngày được. Ngày ngày bình thường thanh thản trôi qua mới đáng quý a, mẹ và con nói này làm gì? Con lại không hiểu.”…..

Suy nghĩ nửa ngày Trình Hàn Lang mới phát hiện mẹ hắn còn không có quay lại phòng bếp. Hắn buông bát, đi đến phía cửa nhà. Mới vừa đi đến, phát hiện một thằng bé đứng ở cửa, gương mặt nhìn có điểm quen quen.

“Sao mày lại theo tao đến đây?” Trình Hàn Lang hỏi. Giờ phút này mẹ Trình Hàn Lang ngơ ngác nhìn thằng bé kia. Thằng bé liền đứng ở cửa, cúi đầu. Máu trên đầu gối còn rỉ ra ngoài. Bàn tay bé nhỏ bẩn hề hề dùng sức nắm túi tiền.

“Đi, vào nhà lấy bình thuốc Vân Nam màu trắng lại đây, nhân tiện lấy băng gạc đến luôn.”

“Mẹ, mẹ để ý đến nó làm gì? Nó chính là tên ăn xin thối đâm vào con.” Trình Hàn Lang sốt ruột nói.

“Con không quan tâm nó là ai, vậy con có thấy nó là một đứa nhỏ không? Nhỏ như vậy như thế nào có chút lòng dạ sâu xa nào? Chạy đi lấy nhanh đi!” Trình Hàn Lang không tình nguyện đi lấy thuốc.

“Mẹ như thế nào cho nó vào được? Bẩn lắm a. Mẹ không sợ nó mang ruồi bọ vào nhà chúng ta sao.” Nhìn thấy nhóc ăn xin ngồi ở trên sô pha, Trình Hàn Lang còn phát bực hơn nữa. Mẹ nó cũng không trả lời nó điều gì, chân của thằng bé đã được rửa qua, phía trên da bị trầy một mảng rất lớn. Phần thịt hồng phấn bên trong cũng lộ ra. Vừa thoa thuốc lên thằng bé liền đau đến nhe răng.

“Đau sao?” Mẹ Trình Hàn Lang nhẹ nhàng xoa, thằng bé không nói chuyện cũng không lắc đầu.

“Mẹ tao hỏi mày lại không nói! Bị câm điếc sao?”

“Con thấy thằng bé không vừa mắt thì đi ra ăn cơm tiếp đi, còn không thì tự đến phòng con chơi đi, một lát thoa thuốc xong mẹ đưa thằng bé về.”

“Gì? Mẹ còn muốn đưa nó trở về, một tên ăn xin còn phiền mẹ như vậy sao?”

“Hàn Lang con nhìn kỹ xem, đứa nhỏ này bộ dáng rất giống cậu nhỏ của con a.” Mẹ Trình hưng phấn quay đầu chỉ vào đứa nhỏ, Trình Hàn Lang không nói gì, giận dỗi quay về phòng mình. Hắn cũng không thể nói cái gì nữa, cậu nhỏ của hắn đã trở thành tâm bệnh của mẹ hắn. Hắn chưa từng gặp qua cậu nhỏ, nghe nói là lúc mẹ hắn dẫn cậu nhỏ đi chơi thì bị lạc. Sau đó thì không tìm được. Thời điểm bị lạc cậu hắn mới 6 tuổi. Sau này nhìn thấy ai lớn lên giống cậu ấy mẹ hắn liền sẽ đem việc này từ trong đầu nhảy ra mà trừng phạt chính mình. Cho dù mẹ hắn đau lòng nhưng mà con người rồi cũng sẽ lớn lên a! Lúc cậu bị lạc là 6 tuổi, hiện tại ngay cả mẹ hắn cũng có đứa con 12 tuổi rồi, như thế nào mà còn nhìn chăm chăm một đứa nhỏ 5,6 tuổi a?

“Hẳn là đi rồi đi?” Trình Hàn Lang đi ra khỏi phòng ngủ, mẹ Trình còn chưa trở về, hắn ngả đầu định nằm lên ghế sô pha, trong giây lát nhớ tới vừa rồi nhóc ăn xin kia ngồi đây, vì thế liền giống như bị điện giật mà nhảy dựng lên. Rầu rĩ ngồi lên lên sô pha. Không biết vì cái gì mà tâm tình tự nhiên trở nên lo lắng, hắn theo thói quen lấy kẹo qua su trong bóp ra, chậm rãi nhai, hắn thường xuyên dùng phương pháp này gϊếŧ thời gian khi nhàm chán.

Buổi tối trời đã khuya mẹ Trình mới trở về, bộ dáng thoạt nhìn như mệt chết đi được. Trình Hàn Lang nhìn thấy mẹ hắn ở cửa đổi dép lê, không để ý gì mà hỏi: “Mẹ đem nó đi đâu vậy? Đi lâu đến cả nửa ngày như vậy. Ăn xin còn có chỗ ở cố định sao?”

“Viện phúc lợi.” Mẹ Trình nói, “Đứa bé nhỏ như vậy không ai quản sao được? Lão nhân gia quản sự trong viện còn tưởng mẹ bỏ rơi đứa nhỏ, nói gì cũng không nhận, bắt mẹ đưa ra một đống lớn giấy chứng nhận, may mắn còn gặp được một người quen, nếu không không chừng còn không biết bị giữ tới bao giờ!”

“Nga!” Trình Hàn Lang đưa mẹ Trình một ly nước, hai mẹ con câu có câu không trò chuyện, bầu trời bên ngoài tối dần, không gian tối tăm không nhìn thấy một vì sao xinh đẹp nào, thành thị đã bắt đầu tiến vào trong một mảnh yên tĩnh.

Chú thích:

(1)Tiền Trung Quốc là RMB hay gọi là Nhân dân tệ ý, thì 1 RMB hay 1 Nhân dân tệ hay gọi là 1 đồng hoặc 1 khối, 100 hào = 1 khối.

(2)Bại gia tử: đứa con làm gia đình thất bại aka phá gia chi tử:v