Gió bắc nổi lên rít gào ầm ĩ, cây cối trơ trọi đứng thẳng hai bên đường. Trăng treo trên đồi sáng vằng vặc, ở dưới nhìn lên chẳng khác gì chìm trong làn nước mát, từ đằng xa tít tắp ông trăng chiếu sáng cả một vùng trên đường núi trùng điệp. Còn phía sau Hướng Viên là sa mạc mênh mông, bên cạnh là hai người đàn ông đứng như tượng đá.
Mười phút sau, cuối cùng xe cũng đã đến.
Cao Lãnh hết nhìn tài xế rồi lại kiểm tra biển số, sau đó mới thoải mái ngồi vào ghế phụ bên tay lái.
Hướng Viên bị chiếm chỗ thì thoáng bối rối, cuống quýt đưa chân ra chặn lại không cho anh ta đóng cửa, cô nghiến răng thấp giọng hỏi: “Tại sao anh lại giành chỗ của tôi?”
Cao Lãnh lơ đẹp cô, thay vào đó là rất bình tĩnh hỏi tài xế: “Đây là chỗ của cô ấy hả?”
Tài xế cũng chẳng hề nể nang gì, đáp không phải.
Cao Lãnh nhướn mày, không nói hai lời lập tức đóng cửa xe khóa chốt, lại còn bồi thêm nhát nữa với vẻ tỉnh bơ như không: “Không phải vừa rồi cô nói với tôi là cậu ta đẹp trai cô rất thích cậu ta hả?” Rồi anh ta đưa tay ra làm động tác mời: “Mời ngồi, chỗ VIP đó tôi nhường cho cô đấy.”
“…”
Con xe Nissan Teana màu đen im lặng nổ máy lên đường, phong cảnh hai bên đường lùi về sau vùn vụt. Cao Lãnh phiền não cầm điện thoại chơi game mấy phút rồi khóa màn hình, chống tay lên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ ngợi, bây giờ bản thân trông không khác gì kiểu người ‘táo bón ị không ra lại đổ thừa trái đất không có lực hấp dẫn’. Mà hơn nữa vừa rồi lão đại đã đồng ý giúp anh ta, cũng coi như xử lý thu dọn giùm rồi.
Tuy Từ Yến Thời độc miệng, nói chuyện không chút nể nang nên đắc tội với không ít người, bạn bè cũng không nhiều lắm, nhưng với những người được anh xem là bạn thân thiết, thì gần như anh luôn để ý đến cảm xúc của họ cả. Nói lão đại không ấm áp ư?
Dĩ nhiên là có rồi.
Có điều chẳng mấy ai hiểu được sự ấm áp này của anh, chí ít, mấy người trong tổ bọn Cao Lãnh bị lão đại công kích quen rồi, nên thi thoảng quan tâm hỏi một câu “ăn chưa” lại khiến mọi người ngỡ như tận thế đến nơi ác quỷ hoành hành.
Hai người bọn họ là bạn đại học nên tình cảm không giống với người khác. Tuy ngoài miệng Từ Yến Thời không nói gì, nhưng Cao Lãnh biết, bản thân mình vừa ngốc nghếch học hành lại chậm chạp, nếu không có lão đại đứng sau giúp đỡ thì sao anh ta có thể đi được tới ngày hôm nay.
Kỳ thực hồi đại học cả hai vẫn chưa thân lắm. Từ Yến Thời không thích tiếp xúc với người khác, Cao Lãnh nhớ hình như lúc đó anh chuẩn bị học lên tiến sĩ, cả ngày ở lì trong thư viện. Thành tích học tập của anh vô cùng xuất sắc, ngay tới giáo sư Bao của khoa đo vẽ bản đồ có biệt hiệu ‘thiết diện bao công đầu’ rất nổi tiếng, mà hễ gặp ai cũng đều khen anh là học trò ưu tú của mình. Nhưng Cao Lãnh không hề ngờ rằng, cuối cùng hai người vào cùng một công ty thực tập —— công ty điện tử Duy Lâm.
Điện tử Duy Lâm là công ty nghiên cứu sản phẩm điện tử lắp trên xe, chủ yếu là các thiết bị dẫn đường, định vị, theo dõi, vân vân và mây mây. Ngày trước công ty rất nổi tiếng trong ngành, nhưng hiện tại thị trường thiết bị định vị gần như đã bị GPS lũng đoạn, cũng may vì Duy Lâm tham gia thị trường này từ khi còn rất sớm, sản phẩm bán ra đều có tiếng tốt, nên Duy Lâm là một trong số ít những công ty còn theo nghề này và vẫn hợp tác cùng Beidou trong nước. Nhưng hai năm qua, cùng với sự phát triển không ngừng của internet điện tử, thị trường của các sản phẩm thông minh lắp trong xe luôn cạnh tranh kịch liệt, từ lâu thị phần buôn bán của Duy Lâm đã không còn được như thời kỳ hưng thịnh, thậm chí năm ngoái ngay đến thị phần buôn bán của sản phẩm cũ cũng giảm xuống. Thế là bên trụ sở chính đưa ra thông báo, nếu sản phẩm mới năm nay không khởi sắc thì sẽ xem xét đến việc cắt giảm công ty chi nhánh, tình thế khá là nghiêm trọng.
Mà bọn họ vốn học chuyên ngành đo vẽ bản đồ, nếu không học lên tiến sĩ hay có thành tích xuất sắc, thì sớm muộn gì cũng không chịu được vất vả phải cắm điểm đo đạc ngoài trời trong kỳ thực tập, rồi đến cuối cùng lại phải nhảy việc sang làm linh tinh ở công ty lập trình IT – những công việc có thể dễ dàng tìm kiếm hơn. Nên lúc ấy Cao Lãnh vào công ty này đơn giản chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết, dù đời không lên hương thì vẫn còn tốt chán. Song anh ta không hề ngờ rằng, ấy vậy mà Từ Yến Thời cũng vào Duy Lâm. Thực ra với điều kiện xuất sắc của anh hoàn toàn có thể được tiến cử đi học tiến sĩ, rồi lại chọn nghiên cứu vệ tinh định vị nào đó, nói chung là tiền đồ rộng mở.
Thế nên trong ngày đến báo cáo, Cao Lãnh thấy Từ Yến Thời thì kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rớt xuống đất, một đại thần nổi danh ở khoa đo vẽ của đại học Vũ Hán lại trở thành đồng nghiệp của mình. Lúc ấy hai người chưa thân nhau mấy, Cao Lãnh cũng không dám làm phiền anh, nơm nớp lo sợ chào hỏi xong liền lùi về chỗ của mình.
Lúc đó, trong mắt anh ta Từ Yến Thời chính là nam thần siêu cấp vũ trụ chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể lại gần. Mà càng không ngờ là, khi đã trở thành đồng nghiệp với nhau rồi, Từ Yến Thời cũng không hẳn khó chung đυ.ng như anh ta nghĩ, thậm chí trong một buổi họp với sếp anh ta không trả lời được, Từ Yến Thời còn giúp đỡ giải vây: “Hạng mục này cậu ấy không tham dự, không biết cũng là điều bình thường.”
Sếp vốn chỉ định giáo huấn Cao Lãnh đôi câu mà thôi, nhưng vừa nghe Từ Yến Thời giải thích xong thì lại nổi trận lôi đình, vỗ bàn cái rầm suýt lật tung nóc phòng họp: “Đây vốn là hạng mục của cậu ta, cậu lại nói với tôi là cậu ta không tham dự hả?!”
“Thế à? Vậy chắc tôi nhớ nhầm rồi.” Từ Yến Thời hời hợt đáp.
Lần nào bao giờ anh cũng chỉ có một biểu cảm, rất đúng mực, thỉnh thoảng sếp bị anh chọc cho tức điên lên thì cũng sẽ mắng anh vài câu, “Từ Yến Thời cậu ngậm miệng cho tôi, cậu là sếp hay tôi là sếp hả?”
“Được rồi.” Từ Yến Thời dùng ngón giữa đẩy kính, im lặng biểu đạt sự tức giận một cách quý tộc.
Ngay lập tức Cao Lãnh trở thành fan của anh, phúc hắc cái gì chứ, rõ ràng là vương giả!
Cũng có những lần Cao Lãnh buồn bực tức giận, rồi đến cuối vẫn phải vác cái mặt chó đi giảng hòa, mà Từ Yến Thời hầu như không biết anh ta tức giận vì cái gì. Chuyện này đến đồ ngốc cũng hiểu được, chưa nói tới việc vốn anh không sai, mà dù có sai thì anh cũng không biết dỗ. Với cả Cao Lãnh cũng phiền phức không khác gì đám con gái, cứ để anh ta tỉnh táo lại thì hơn.
Nên cả dọc đường không ai nói năng một câu, trên trời cao tinh tú lấp lánh.
Hướng Viên ngồi hàng sau ôm chặt lấy mình, thắt nơ bướm thành nút chết rồi kéo một cái thiệt chặt, nhưng rồi vẫn chưa yên tâm, thế là phải thắt thêm một nút chết nữa. Từ Yến Thời thấy cô như thể sợ bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp thì
nghiêng đầu đi, nhếch mép cười khinh.
Lại là cái cảm giác giễu cợt chết tiệt đó…
Suốt cả buổi bạn nhỏ Từ Thành Lễ vẫn cứ trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cầm IPAD xem phim hoạt hình, lại còn là hoạt hình tiếng Anh cơ đấy. Nhìn có vẻ giống Vua Sư Tử, hiệu ứng như thật, hình ảnh sắc nét.
Hướng Viên xem một hồi, thuận miệng hỏi: “Phim gì vậy?”
Từ Thành Lễ cũng thuận miệng bịa chuyện: “Chú heo Peppa bản tiếng Anh.”
Lừa ai đó hả, cũng không phải chị đây chưa xem con heo kia bao giờ. Hướng Viên lườm cậu bé một cái.
Rồi cô lại nghĩ ngợi, hình như hồi trước tiếng Anh của Từ Yến Thời rất tốt. Hướng Viên nhớ lúc học cấp 3, trong khóa bọn họ có một nhóm đại thần thường xuyên đại diện trường tham gia các cuộc thi rồi đem giải về. Từ Yến Thời cũng là một trong số đó, anh như tủ kính triển lãm của trường vậy, đằng sau tấm cửa kính nhỏ hẹp dán đầy bằng khen của anh.
Có hôm có chị em tốt ở trường ngoài đến thi, lúc nhìn thấy gương mặt điển trai lạnh lùng dán trong tủ kính thì kích động tới mức hoa tay múa chân, trong mắt ghi rõ hai chữ mê trai, túm lấy cô mà nói —— “Không ngờ Từ Yến Thời lại học Lục Trung, tao cứ tưởng cậu ấy vào Yến Tam chứ! Thành tích xuất sắc thế sao lại không vào Tam Trung! Tao nhớ hồi trước cậu ấy thi hùng biện, ngay tới giáo viên ngoại ngữ ở trường ngoài cũng phải vỗ tay khen ngợi, nói cậu ấy phát âm rất chuẩn. Không biết giờ đã có bạn gái chưa nữa…”
Hướng Viên vội giải thích: “Bạn của bạn trai, tao không thân lắm.” Lúc ấy quả thật không hề thân.
Cô bạn này rất không có tam quan, đẩy vai cô với vẻ mờ ám, cố ý giật dây: “Aiz, mày có thể đổi bạn trai mà, rõ ràng người này hay ho hơn Phong Tuấn nhiều.”
Dù lúc ấy Hướng Viên chỉ cười cười cảnh cáo, nói là sẽ mách lại chuyện này với Phong Tuấn, nhưng thật ra trong lòng cũng vẫn thổn thức.
Sau khi qua lại với Phong Tuấn, có đôi lần Hướng Viên nghe thấy anh gọi điện nói chuyện bằng tiếng Anh với người ta, mặc dù rất dễ nghe nhưng vẫn không nhịn được xem thường, cảm thấy chỉ mới là học sinh trung học thôi mà, màu mè vậy ai coi. Kết quả về sau mới biết, mẹ anh là người gốc Hoa, từ năm ba tuổi đã di dân với bố mẹ nên tiếng Trung không chuẩn lắm, có khi cả buổi cũng không nói được một câu. Từ đó có thể thấy quan hệ mẹ con rất thân thiết nên Từ Yến Thời mới kiên nhẫn như vậy, có hôm ăn cơm đang nói chuyện giữa chừng thì không chịu nổi nữa, lập tức dứt khoát đổi sang nói tiếng Anh.
Lúc đó cô cảm thấy, anh nói giọng Anh chuẩn như thế thì chắc đi làm thông dịch viên cũng không có vấn đề, hoặc sẽ làm một nhà ngoại giao anh tuấn phi phàm. Nhưng rồi nghĩ lại, lại cảm thấy đừng làm ngoại giao vẫn hơn, lỡ như hai nước xảy ra tranh chấp chính trị, anh đứng ngoài bảo “cố gắng lên” thì biết làm sao? Hơn nữa nghề ngoại giao này vốn quá trâu bò, anh vốn đã xa rời mặt đất lắm rồi, vẫn nên để anh lại gần nhân gian vẫn hơn, dù sao trên đời này cũng có nhiều ma quỷ lắm rồi, vậy thì nhiều hơn một Từ Yến Thời cũng có sao đâu?
Có điều không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
Đúng lúc này, bỗng tài xế quay đầu lại hỏi Hướng Viên: “Cô gái, cô muốn đến Nam Ngự viên trên đường Xuân Giang đúng không?”
Hướng Viên bối rối, Nam Ngự viên là tài sản cuối cùng mà ông nội để lại cho cô, nếu không có căn nhà này thì khi ở ở thành phố Lật Châu, cô chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi tiền trong thẻ ngân hàng không vượt quá hai ngàn. Ông già đúng là đủ ác, hoàn toàn triệt mất đường sống của cô.
“Không phải ạ.” Hướng Viên nhanh chóng lấy điện thoại ra xem địa chỉ, “Là đường Phủ Sơn ạ.”
Tài xế nghi ngờ lặp lại: “Đường Phủ Sơn?” Ông ấy quay đầu hỏi Cao Lãnh: “Cậu biết ở đâu không?”
Cao Lãnh lắc đầu.
Tài xế nói: “Vậy cô chỉ đường đi, điểm đến bên tôi đã cố định ở chỗ cậu này rồi, không thể đổi được.”
“Chú không có thiết bị định vị ạ? Điện thoại di động của cháu sắp hết pin rồi.” Hướng Viên quơ quơ điện thoại.
“Ai còn lắp thứ đồ chơi đó làm gì, vừa đắt vừa không dễ dùng,” Tài xế cúi đầu lục lọi trong hộp tỳ tay, rút ra một sợi dây sạc nhăn nhúm đưa cho nàng, “Cô sạc pin đi, lát nữa cứ nói tôi biết đi thế nào là được.”
Hướng Viên cũng không muốn nổi bật vào lúc này – mặc dù Từ Yến Thời không hề nhận ra cô.
“Để cháu mở Carplay* cho chú, chú nhìn màn hình là được rồi. Cháu sợ chỉ sai đường lại phiền, ở đâu cháu không quen.”
(*Carplay là một ứng dụng của Apple, trên ô tô là sử dụng màn hình cảm ứng của xe ô tô làm nền tảng hoạt động, giúp ta hướng dẫn chỉ đường và thực hiện các thao tác khác như gọi điện thoại.)
“Được.”
Hướng Viên cúi đầu chỉnh thử điện thoại, Cao Lãnh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, tuôn ra một tràng dài khó hiểu với tài xế: “Thật ra thì bây giờ chức năng của thiết bị định vị rất nhiều, cũng không phải chỉ có mỗi chức năng dẫn đường mà còn có giọng nói thông minh, hơn nữa còn định vị chính xác hơn bản đồ điện thoại, vừa rồi chú tìm không ra địa chỉ là bởi vì phần mềm điện thoại chưa kịp thời cập nhật, mà hiện tại thiết bị định vị trên xe đã có thể tự động cập nhật, vô cùng thuận tiện.”
“Dù thuận tiện cũng không lắp, không lẽ cậu bán xe hả?” Vẻ mặt của bác tài xế như thể muốn đuổi anh ta xuống xe.
Cao Lãnh ngậm miệng không phản bác.
Vì sợ chọc giận tài xế, anh ta quyết định đến nơi rồi sẽ nghiêm túc phổ cập cho tài xế biết cái gì gọi là kỹ sư GNSS*. Mặc dù công việc anh ta làm bây giờ còn cách xa cái chức này một trăm lẻ tám dặm, nhưng dẫu gì cũng có liên quan với nhau.
(*GNSS là viết tắt tiếng Anh của cụm từ Hệ thống vệ tinh định vị toàn cầu.)
Hướng Viên nghe thấy hai chữ ‘bán xe’ thì vô cùng ngạc nhiên, ngón tay bấm điện thoại khựng lại, trong đầu nghĩ không phải chứ ——
Từ Yến Thời bây giờ chán đến mức độ này rồi sao?
Hèn gì lần trước họp mặt bạn bè, mấy người ở lớp A9 nói xưa nay Từ Yến Thời không tham gia họp lớp bao giờ, cũng không vào group lớp, là bông hoa quý phái luôn xa cách trần thế. Cả đám A9 ai cũng nói anh xem thường bạn học cùng lớp. Mà mọi người đều tưởng anh bị nhốt trong phòng thí nghiệm thực hiện thí nghiệm khoa học bí mật đáng sợ nào đó, kết quả là… đi bán xe?
Nhân vật có tầm cỡ của Lục Trung năm đó lại ra nông nỗi này, có phải chênh lệch quá rồi không?
Hèn chi không liên lạc với bạn học cũ, sợ bị mất mặt chứ gì nữa, dù gì năm đó học bạ của anh đẹp đến nỗi có thể đến viện kiểm sát hay làm cán bộ ở các cơ quan rồi.
Hướng Viên cảm thấy đáng tiếc, nghĩ đến mấy lời mà mấy người A9 ngấm ngầm kháo nhau thì lại có chút thông cảm cho anh. Trong lòng bao cảm xúc rối ren khó phân, cũng không biết mình khó chịu cái gì nữa.
Anh nhìn đi, ai bảo trước kia anh không tốt với tôi, bây giờ gặp báo ứng rồi đấy.
Nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô lặng lẽ cầm điện thoại lên nhắn tin với Hứa Diên: “Tao nghe nói tình hình của Từ Yến Thời bây giờ không tốt lắm, hình như là đi bán xe đó mày, mấy ngày trước không phải anh mày nói muốn đổi xe à? Bảo lão ấy hỏi thăm thử, dù sao cũng là bạn học cũ, quan tâm việc làm ăn cho nhau là điều nên làm. Mà nhớ cấm bảo là tao nói đấy.”
Gửi tin nhắn xong, cô liền gắm sạc vào, tìm kiếm địa điểm rồi chờ màn hình nhảy ra chữ carplay, đột nhiên tài xế quay đầu xuống nhìn cô, “Cô là người Bắc Kinh hả? Tới đây du lịch à?”
Hướng Viên thành thật trả lời: “Không phải ạ, cháu tới đi làm.”
Tài xế cười cười rồi không nói gì thêm, tâm trạng tốt ngâm nga một bài hát. Còn Cao Lãnh thì sầm mặt, khoanh tay ngồi yên ở ghế phụ, không biết là tức giận với ai. Từ Thành Lễ đã sắp xem xong phim hoạt hình, người đàn ông bên cạnh có vẻ rất mệt mỏi, từ lúc lên xe chỉ dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Phía trước xuất hiện biển chỉ dẫn đã đến thành phố Lật Châu, như thể đi qua một cánh cửa khác, đường phố hai bên bất ngờ phồn vinh náo nhiệt hẳn, đèn đường sáng chói nối đua nhau, bảng quảng cáo mọc lên như nấm, hàng cây hòe cao lớn đứng thẳng đổ bóng xuống mặt đường, tinh tú chớp nháy rải ánh sao đêm. Cách đó không xa là những ngôi nhà có mới có cũ đan xen nhau, xếp thành hàng thế chân vạc.
Cuối cùng cũng sắp đến nơi rồi.
Qua tối nay, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Hướng Viên lặng lẽ quay sang đánh giá Từ Yến Thời, anh nhắm hờ mắt, ánh sáng hắt lên nửa gương mặt, đường nét rõ ràng anh tuấn. Loáng thoáng vẫn còn nhận ra nét điển trai của thời niên thiếu, anh hơi ngước đầu, xương cổ nổi cộm như mũi kiếm cắm trong băng tảng, nhọn hoắt lạnh lẽo.
Cha ông ta có câu, người sinh ra dễ sa vào sắc đẹp.
Chợt đúng lúc này, điện thoại của Hướng Viên bỗng vang lên, tiếng chuông chói tai khiến ngực cô căng cứng, đầu ong lên không nghĩ được gì. Từ Yến Thời cũng bị đánh thức, bất giác đưa mắt nhìn cô. Lúc này Hướng Viên mới sực tỉnh, lóng ngóng bắt máy mà đã hoàn toàn quên rằng, điện thoại của cô còn kết nối với carplay, vậy là giọng nói rõ ràng của Hứa Diên vang lên trong xe, truyền vào tai tất cả mọi người ——
“Hướng Viên?”
“Từ Yến Thời đi bán xe thật hả? Thảm quá rồi, để tao giúp mày hỏi anh tao xem có muốn đổi xe hay không, nhưng mà mày giúp cậu ta như vậy làm gì, không phải là còn tình cảm đấy chứ ——”
“…”
“…”
Ngày tận thế có chăng cũng chỉ đến thế này.
Muốn nhảy xuống xe cũng chỉ là như thế.
Mật khẩu thẻ ngân hàng của cô là gì?
Trong Ant Check Later* có số dư không nhỉ?
(*Ant Check Later là một ứng dụng thuộc tập đoàn Ant của Trung Quốc, cho phép người dùng có thể trả tiền sau.)
Cả người Hướng Viên hóa đá ——
Trọng điểm là, mới vừa rồi, đúng lúc Từ Yến Thời bắt gặp cô đang nhìn lén anh.
“Alo alo? Sao mày không nói gì?” Hứa Diên vẫn ngây thơ không biết gì lên tiếng.
Hướng Viên bấm điện thoại, hít sâu một hơi, đang do dự phải chào hỏi anh thế nào thì bên tai truyền đến câu chào cực lạnh lùng, nhưng lại mang theo vẻ nhạo báng có một không hai ——
“Đã lâu không gặp, Hướng Viên.”
Không hiểu sao cô lại cảm thấy, câu chào hỏi trịch thượng này lại rất… ngọt ngào?