Dịch giả: Thỏ Con Lạc Đường
Có một tin đồn khiến Đường Thiên Viễn không thể nào ngồi yên được nữa.
“ Nghe nói Diệu Diệu Sinh viết tiểu thuyết Long Dương*!”. Sáng sớm, không biết Bảng Nhãn huynh lấy được tin tức này ở đâu khiến Đường Thiên Viễn như sét đánh bên tai.
*tiểu thuyết Long Dương = tiểu thuyết đam mỹ, đồng tính
Bảng Nhãn huynh đồng tình nhìn hắn, y cố sức nhẫn cười. Đường Thiên Viễn nhìn bộ mặt đang run lên vì nhịn cười của y, biểu tình vui sướиɠ khi thấy người gặp họa của y như kiểu ngươi cũng có ngày hôm nay..
Đường Thiên Viễn nhanh chóng bình tĩnh trở lại.Hắn ngồi trên bàn công vụ, nhẹ nhàng hỏi “ Thật ư?”
“Ta cũng không rõ, có người nói là thật, có người nói là giả.Nói chung, người muốn xem thì sẽ hy vọng Diệu Diệu Sinh viết, nên khẳng định tin này là thật.Nói đến đây, Bảng Nhãn huynh không nhịn được cười, đành che miệng cười ha ha, vừa cười vừa đập bàn đầy phấn khích.
Đường Thiên Viễn chỉ biết đỡ trán, lắc đầu bất lực. Kỳ thật, Bảng Nhãn huynh nói cũng có đạo lý, bất kể tin đồn này là thật hay giả, chỉ cần có nhiều người muốn xem, sách được bán chạy,với “tiết tháo” của Diệu Diệu Sinh, có lẽ sẽ “vì nghĩa mà làm”, có gì mà hắn không dám viết, vốn dĩ hắn đã thích làm kẻ “đoạn tụ” biếи ŧɦái, tất nhiên sẽ múa bút thành văn.
Cả ngày bị một đám cô nương đuổi theo đùa giỡn, Đường Thiên Viễn còn chưa thích ứng, bây giờ lại thêm một đám “đoạn tụ”... hình ảnh thê thảm này, hắn thật không dám nghĩ tới.
Huống chi, bị một tên “đoạn tụ” đem mình viết vào tiểu thuyết Long dương đã đủ khiến Đường Thiên Viễn đứng ngồi không yên.
Không được! Nhất định phải ngăn cản tên Diệu Diệu Sinh đó.
Đường Thiên Viễn suy tính rồi, hắn sẽ nói lý với tên Diệu Diệu Sinh trước, nếu không được thì sẽ đe dọa dụ dỗ, còn nếu không được nữa thì cùng lắm đánh cho gã một trận cho hả giận.
Nhưng mà trước hết, hắn cần phải tìm được tên này.
Tuy Diệu Diệu Sinh hành động rất khiêm tốn, không ai có thể phát hiện ra kẻ hở, thế nhưng Đường Thiên Viễn rất nhanh đã phát hiện ra được một manh mối: tất cả các quyển sách của Diệu Diệu Sinh đều được đóng và in ấn ở một nơi có tên là “Cổ Đường Thư Xá”. Như vậy Cổ Đường thư xá này chắc chắn biết tung tích của hắn.
Nói cách khác, muốn tìm Diệu Diệu Sinh, phải đi tìm Cổ Đường thư xá trước.
Tìm được Cổ Đường thư xá cũng không có gì khó, thư xá này ở Trì Châu phủ, huyện Đồng Lăng.
Đồng Lăng cách kinh thành khoảng hai nghìn dặm, cưỡi ngựa nhanh nhất cũng khoảng ba bốn ngày, Đường Thiên Viễn xin thượng cấp nghỉ phép một tháng, nói dối với người nhà là mình đi du ngoạn đây đó. Nếu hắn nói lý do thật sự thì quá mất mặt, tiếc là tên tùy tùng của hắn lại nhanh mồm nhanh miệng nói ra.
“ Ngươi muốn đi Đồng Lăng?” Đường lão gia kinh ngạc hỏi.
Đường Thiên Viễn có chút chột dạ, “ Con chỉ muốn đi về phía nam ngắm cảnh, cũng không chắc chắn là sẽ đến chổ nào.”
Đường lão gia cũng không muốn vạch trần hắn, chỉ nói “ Được rồi, ngươi cứ đi đi, đây cũng là lúc ngươi học hỏi kinh nghiệm.”
Chắc do chột dạ làm hắn bị ảo giác, Đường Thiên Viễn cảm thấy ánh mắt của cha hắn có gì đó rất bí hiểm.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng xuất phát, phi ngựa một mạch đến thẳng Đồng Lăng, không lâu sau đó đã tìm được Cổ Đường thư xá.
Thư xá này ở huyện phụ cận, trước cửa có một gốc cây ngân hạnh to cỡ hai ba người ôm, cành lá xum xuê, bóng râm che phủ. Tấm biển thư xá cũng không biết là cao nhân nào đề bút, nét chữ tựa như Hoàng Đình Kiên, nhưng ngoại trừ sự cô động,mãnh mai của Hoàng Đình Kiên, còn xen lẫn một chút cổ xưa của Tô Đông Pha, rất đáng xem.
Đường Thiên Viễn đứng trước cửa thư xá thưởng thức tấm biển trong chốc lát, hắn cũng có thêm một cái nhìn mới về thư xá này. Bọn họ chỉ in sách của Diệu Diệu Sinh, cũng chưa chắc bọn họ dung tục buồn nôn như tên này. Nghĩ đến đây, hắn nhấc chân đi vào.
Bên trong có một đám người đang đánh bạc, la hét ầm ỉ, ngột ngạt ồn ào cả một gian phòng.
Đường Thiên Viễn câm lặng, đây chính là trong ngoài bất nhất?
Hắn định thần, chắp tay thủ lễ với đám người đánh bạc “ Xin hỏi...?”
Không ai để ý tới hắn. Âm thanh đổ xúc xắc còn to gấp mấy lần âm thanh của hắn.
Đường Thiên Viễn nhíu mày đánh giá đám người trước mắt này. Ba tên hỏa kế và một cô nương.Trên mặt mấy tên hỏa kế dán đầy giấy phạt, chỉ có mặt của cô nương kia là không có gì.Eo của cô nương kia quay về phía hắn, trên tay phải quấn đầy vải trắng, nhìn qua giống như nàng ta đeo một cái găng tay lớn. Có lẽ là bị thương.
Được chứ, dù bị thương nhưng nàng ta đổ xắc xúc không hề thua kém, tay trái liên tục lắc lắc đảo đảo nhanh đến nỗi khiến người xem không khỏi hoa mắt. Chén xúc xắc vừa mở ra, có về như cô nương kia thắng, nàng vỗ chân cười khanh khách để lộ ra một hàm răng đẹp như ngọc.
Nhờ phúc của Diệu Diệu Sinh, Đường Thiên Viễn cũng hiểu biết không ít về nữ nhân, thế nhưng hắn vẫn chưa thấy qua kiểu nữ nhân một chút khí chất khuê các cũng không có như thế này.
Tranh thủ lúc bọn họ vừa dán xong giấy phạt lên mặt, Đường Thiên Viễn lên tiếng “ Xin hỏi ông chủ có ở đây không?”
Cửa hàng sách này quy mô cũng không nhỏ, Đường Thiên Viễn đứng ở cửa bên, cách bọn họ khoảng năm thước. Cô nương kia nghe thấy hắn hỏi, quay đầu nhìn ra, híp mắt nhìn quanh,ánh mắt hướng về phía bình hoa to cao gần bằng một người ở phía cửa nói “ Ông chủ không có ở đây, ngươi tìm ông chủ có chuyện gì?”
Bị khinh thường kiểu này, Đường Thiên Viễn nghĩ nghĩ cô nương này rốt cuộc là mắt có vấn đề hay là não có vấn đề.Hắn bước tới gần, mấy tên hỏa kế cũng bắt đầu phản ứng,bọn họ xé hết giấy phạt trên mặt xuống, đứng lên nghênh tiếp hắn.
“ Công tử, ngươi muốn mua sách gì? Những quyển này đều là sách mới của bổn tiệm.”
Một tên hỏa kế mở ra một danh sách.
Đường Thiên Viễn nghĩ thầm, hắn muốn thăm dò tin tức, cứ mua đại cho người ta vài thứ vậy. Vì thế, hắn cũng không thèm nhìn, đưa tay chỉ chỉ vào mấy dòng bên trên danh sách “ Những cái này, mỗi thứ lấy một quyển đi.”
Tên hỏa kế thấy khách hàng sảng khoái như vậy,cũng vui vẻ nhanh chóng chạy đi tìm sách.
Cô nương cổ quái kia mới vừa rồi vào trong góc phòng lau tay, bây giờ đã ra đứng trước quầy, nàng đưa tay bóc lấy đậu phộng ở trên bàn mà ăn. Điệu bộ khi ăn cũng không được nho nhã,nàng ta ném đậu lên trên sau đó thì há miệng ra hứng lấy đậu.Cũng không biết nàng luyện trong bao lâu,hứng không trượt phát nào.
Đường Thiên Viễn há hốc mồm kinh ngạc,não nàng ta có vấn đề hay không trước mắt không bàn luận, thế nhưng thân thủ thì rất tốt.
Hỏa kế bưng tới cho Đường Thiên Viễn một chén trà, hắn cảm ơn, nói “ Ta muốn hỏi thăm người một người.”
“Công tử cứ nói.”
“Ngươi có biết Diệu Diệu Sinh ở đâu không?”
“Cái này...” Tên hỏa kế có chút do dự.
Đường Thiên Viễn rất thuần thục lấy ra cho hắn một thỏi bạc.
Hỏa kế không nhận bạc, y hướng mắt nhìn về phía cô nương kia ở quầy “ Linh Âm tỷ, vị công này muốn tìm Diệu Diệu Sinh,tỷ....tỷ có biết hiện tại Diệu Diệu Sinh đang ở nơi nào không?”
Vị cô nương được gọi là Linh Âm tỷ,lấy ra chiếc khăn tay lau lau miệng, sau đó uống một ngụm nước ô mai,hỏi lại Đường Thiên Viễn “ Ngươi tìm Diệu Diệu Sinh có việc gì?”
Ta tới trả thù..Đường Thiên Viễn dĩ nhiên không thể nói ra sự thật, hắn giả vờ thảo mai nói “ Ta vô cùng ngưỡng mộ hắn, là bạn tri âm đã lâu, lần này có dịp đi ngang qua đây, muốn gặp mặt hắn một lần để thỏa tâm nguyện.”
Buồn nôn quá đi!
“Người ngưỡng mộ y rất nhiều, ta sẽ chuyển lời giúp ngươi, còn gặp mặt...ta nghĩ không cần thiết.”
Đường Thiên Viễn lấy ra một lượng vàng.
Linh Âm nuốt mước miếng một cái, nhưng vẫn lắc đầu “ Ngươi nghĩ ta chưa thấy qua tiền hay sao, đi thong thả, không tiễn!”
Bị đuổi như thế, Đường Thiên Viễn tất nhiên không phục, hắn lên tiếng “ Sách của ta còn chưa lấy.”
Đúng lúc,tên hỏa kế lúc nãy đã tìm thấy những quyển sách mà hắn cần,ôm đến để trên quầy từng quyển từng quyển một, một quyển tập tranh “ Xuân cung rực rỡ”,một quyển Tranh thêu phong lưu của Võ Tắc Thiên, một quyển “ Bí văn khuê phòng”, một quyển “ Bí sử Long dương”...
“Đừng...đừng đọc nữa!...Đường Thiên Viễn vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ vội vàng co rúm lại,có chút ngượng ngùng,nhỏ giọng ngăn cản hỏa kế.
Linh Âm che miệng cười khẽ, còn đệm thêm một câu “ Sắc ma”
Đường Thiên Viễn bối rối, mặt bắt đầu đỏ lên,hắn ấp a ấp úng giải thích, ai mà biết được hơn phân nửa số sách ở đây là “sách tươi mát” a, đây rốt cuộc là cửa hàng sách kiểu gì không biết...
Hỏa kế cẩn thận gói sách lại đưa cho hắn, Đường Thiên Viễn trả tiền nhưng lại không lấy sách, nói “ Các ngươi cứ giữ đi.”
Linh Âm cười cười trêu ghẹo “ Có sắc tâm nhưng lại không có gan sắc ma.”
“Ngươi..” Đường Thiê Viễn nhíu mày, hừ một tiếng “ Ngươi ngôn từ cử chỉ đều thô lỗ, có chổ nào giống nữ nhân.”
Linh Âm cười hì hì nói “ Ta như vậy đó thì sao, ngươi làm gì được ta?”
Đường Thiên Viễn vốn dĩ không biết cãi nhau,lại càng không biết cách đối phó với loại vô sỉ này.Hắn cũng không muốn tính toán với nàng ta,chỉ nói cáo từ rồi rời đi.Hắn vừa đi ra ngoài,liền quay trở lại, lấy hết đống sách đem đi.
Dù sao đã mang danh “ Sắc ma”, cũng không thể có tiếng mà không có miếng. Hắn đeo bao sách nặng trịch trên vai, đứng dưới gốc cây ngân hạnh ngoái đầu lại nhìn.Khí chất nho nhã duy nhất ở cửa hàng đều ở trên tấm biển hiệu, còn lại bên trong đều là quần ma loạn vũ,quả nhiên đám người này với tên Diệu Diệu Sinh đều cùng một dạng.
Trong tiệm sách, Linh Âm lại bắt đầu ăn đậu phộng.
Hỏa kế hiếu kì hỏi nàng “ Linh Âm tỷ, tỷ không thích người vừa rồi sao?”
Linh Âm ngừng ăn, lắc đầu nhíu mi,sờ cằm nói “Thật ra ta thấy hắn không đơn giản,cảm giác đυ.ng hắn sẽ gặp phải một phiền phức lớn.”
Tên hỏa kế còn lại tiếp lời “ Thế nhưng nhìn hắn rất đẹp trai tuấn tú ”
Linh Âm chỉ chỉ vào hai mắt của mình “ Các ngươi cũng biết hai mắt của ta nhìn không rõ, những vật nằm ngoài hai trượng đều mờ mờ ảo ảo, đẹp trai hay không liên quan gì đến ta.”
Hỏa kế gật gật đầu, hỏi lại “ Linh Âm tỷ, sắp tới sẽ viết cái gì vậy?”
Linh Âm nhìn tay phải của mình đang bị quấn như chân gấu,lắc đầu “ Cũng chưa biết, trước mắt phải dưỡng thương đã,nhưng ta có một kế hoạch.”
“Kế hoạch gì?”
“Có nói các ngươi cũng không hiểu, đợi ta phát tài rồi, ta có cơm,các ngươi cũng có cháo.”
Bên đây, Đường Thiên Viễn tay xách nách mang một đống sách trở về khách điếm,nhìn thấy Thám giám đại tổng quản – Thịnh công công đang đợi hắn.
Thịnh công công là thái giám Càn Thanh cung, Đường Thiên Viễn không hiểu tại sao y lại có mặt ở đây.
Hắn còn tưởng là mình nhìn nhầm, thế nhưng Thịnh công công lại đến chào hỏi, thỉnh an hắn.
Đường Thiên Viễn lén đem sách đang cầm trên tay giấu ra sau lưng,hắn ngượng ngùng cùng Thịnh công công trò chuyện đôi câu, Thịnh công công cũng nói ra mục đích của y tới đây là truyền Thánh chỉ.
Đường Thiên Viễn cầm thánh chỉ đọc thật kĩ, rốt cuộc hắn cũng hiểu được hôm đó cha hắn nói câu “học hỏi kinh nghiệm” là có ý gì. Cuối cùng Đường Thiên Viễn cũng ngộ ra, thì ra hắn bị cha hắn cùng Hoàng thượng liên thủ lừa hắn vào tròng.