Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 45: Ôm nhau (4).

Không ổn rồi, không ổn rồi. Tui ngồi trên trực thăng chưa được bao lâu thì cảm thấy dưới quần áo có cảm giác ướŧ áŧ.

Thật sự đứng ngồi không yên nữa, muốn nhìn thử xem, nhìn thử xem có cái gì đang chảy ra…

“Hách Hách… Chị sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?” Kiều Yến để ý thấy tui cứ cọ qua cọ lại như bị ngứa da, nhóc ân cần hỏi.

Giống như… có thứ gì đó chảy ra rồi.

Ngu ngơ vài giây, hai má Kiều Yến bỗng hồng lên: “Chị chị không phải… sao có thể….”

Cái gì vậy chứ, cuối cùng là cái gì chảy… Tui nghĩ mãi không ra.

“Xuống máy bay rồi nói.” Kiều Yến đỏ mặt nói.

Mục tiêu của bọn tui là căn cứ người sống sót ở Trịnh Châu, cách thủ đô không xa, không đến một giờ, máy bay trực thăng đã đáp xuống cửa căn cứ.

“Hoan nghênh hoan nghênh! Các đồng chí đến từ thủ đô phải không?” Có mấy người đàn ông mang giày tây đứng ở cửa căn cứ chờ máy bay của bọn tui đáp xuống liền ra vẻ tươi cười chào đón.

“Thật xin lỗi, tôi chỉ là phi công, đội trưởng ở đó.” Đồng chí phi công ngại ngùng cười.

“Người tiến hóa ở đâu?” Kiều Yến hỏi thẳng người đàn ông kia.

“…Họ ở trong! Xin mời theo tôi!” Người đàn ông sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười ngay lập tức.

Tui rất muốn nhìn xem cái gì đang xảy ra…

Tui đứng ngồi không yên nữa rồi…

Chẳng lẽ là nội tạng rơi ra…

“Đợi chút… Tôi mượn WC một lát, còn có…” Kiều Yến nói khẽ với người đàn ông kia vài câu.

“… Tôi hiểu, xin đợi một chút, tôi sẽ cho người mang đến cho các vị.” Người đàn ông đáp.

Người đàn ông kia thì thầm với cấp dưới vài câu, không lâu sau, có một cô bé nhút nhát bước ra từ trong tòa nhà. dien, dan, Le Quy Don

Cô bé theo bọn tui tới tầng dưới, trước cửa WC, cô ấy đưa cho Kiều Yến một túi khăn giấy, Kiều Yến lại đỏ mặt đưa cho tui.

“Nhìn hướng dẫn sử dụng ở phía sau… Nếu không được… thì kêu em.”

Cô bé bên cạnh không biết tại sao lại mở to mắt liếc nhìn Kiều Yến.

Tui chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc là có gì chảy ra, sao lại phiền phức như vậy chứ?

Tui cầm túi khăn giấy vào trong WC bẩn thỉu, vội vàng kéo áo lên ngay lập tức.

Không phải nội tạng, là máu.

Sương máu tinh mịn giống như mồ hôi đang ứa ra trên làn da không có chút huyết sắc nào.

Mỗi phần xương trong cơ thể còn đang đau âm ỉ.

Tui mở túi khăn giấy kia, vứt bỏ miếng vỏ có in mấy chữ “khăn siêu lớn” phát hiện bên trong là một miếng “băng cá nhân” siêu lớn, quả nhiên là “khăn siêu lớn”!

Tui đang muốn khen Kiều Yến đoán hay lại đột nhiên ý thức được có bao nhiêu cái bẫy nguy hiểm.

Chẳng lẽ Kiều Yến hoài nghi bản cương thi chẳng bao lâu nữa sẽ cao lên nên mới cố ý thử tui?!

Quá gian xảo mà, bản cương thi anh minh một đời, nhém chút nữa đã bị lừa rồi.

Tui cầm “khăn siêu lớn” ra, ánh mắt Kiều Yến liếc nhìn tấm “khăn siêu lớn” rồi dời mắt đi ngay, ho một tiếng rồi hỏi: “… Không có?”

Chị không có chảy máu! Không có chảy máu! Một chút cũng không có! Một xíu cũng không có!

Tui khẳng định như chém đinh chặt sắt với Kiều Yến.

Cho nên chị còn muốn sống thêm năm trăm năm!

Vớ vẩn, muốn qua mặt bản cương thi, học thêm vài trăm năm nữa đi!

“…. Vậy thì thôi.” Ánh mắt Kiều Yến vẫn nhìn lên vách tường, nhóc cầm cái “khăn siêu lớn” rồi nhét lại vào tay cô bé: “Xin lỗi cô, không cần nữa rồi.”

Trở lại cửa lớn của căn cứ, ngoại trừ mấy người đàn ông mặc âu phục ban nãy thì còn có thêm ba người, trong đó vậy mà còn có một thiếu nữ. dien, dan, Le Quy Don

“Anh xem, chính là họ.” Người đàn ông mặc âu phục cười nói với Kiều Yến.

Ba người nhìn bọn tui có chút sợ hãi, trong mấy người đó người lớn nhất phỏng chừng cũng không quá hai mươi tuổi.

“Ông vất vả rồi.” Kiều Yến gật đầu với ông ta.

“Phụng sự quốc gia mà, không vất vả, không vất vả!”

“Mọi người lên máy bay trực thăng đi.”

Sau khi đưa ba người lên máy bay trực thăng ngồi xong, Kiều Yến và tui mới ngồi xuống sau cùng.

May mắn là nhiệm vụ lần này hữu kinh vô hiểm, nếu không với cái xác xương cốt cứ đau thế này mà tui lại phải đánh một trận với các loại biến dị giả như Truy Tung Giả thì tui có thể trực tiếp lấp hố chôn mình luôn cho rồi.

Những bất thường trên cơ thể một lần nữa nhắc nhở tui, phải lập di chúc thôi.

Nghĩ tới bản cương thi hưởng thọ có bảy năm lẻ tám tháng, vậy mà sắp chết non rồi. Mấy cuốn sách kể chuyện xưa nói gì mà cương thi cùng thọ với trời? Đồ lừa đảo!

Tui là con cương thi lỗi rồi! Tui muốn thành đầu đá! Đầu đá đây! (Editor: Tui không theo kịp suy nghĩ của bạn nhỏ này nữa rồi @@)

“Anh ơi… Anh cũng giống bọn em sao?” Đứa bé trai nhỏ nhất rụt rè hỏi.

“Không” Kiều Yến mặt lạnh trả lời.

“Có phải anh rất mạnh không?”

“Không.”

“Hả…? Vậy sao anh lại đến đón bọn em…?”

“Không biết.”

“…”

“…”

Thật là một cuộc đối thoại vừa khô khan vừa nhàm chán.

“Các anh… Có phải định bắt tụi em để làm thí nghiệm không?” Lúc cậu bé nói những lời này, ánh mắt hai người khác cũng tập trung nhìn lên mặt Kiều Yến.

“Không biết.” Lời ít ý nhiều, những rõ là Kiều Yến đã không còn kiên nhẫn nữa.

“Kiều Yến, anh đừng dọa bọn nhỏ mà.” Phi công đại ca thấy không ổn, quay đầu cười hòa nhã với ba người kia: “Các cậu là bảo vật của quốc gia, bảo vệ còn không kịp, đem đi thí nghiệm sao mà được chứ?”

“Nhưng mà… Mấy người lớn nói…”

“Bọn họ lừa cậu đó! Đừng tin mấy người kia nói lung tung!”

Một giờ sau, máy bay trực thăng đã đáp xuống sân thượng trong căn cứ.

“Hai tổ khác có tin tức gì không?” Kiều Yến hỏi người đón máy bay.

“Chuyến Trường Xuân đang trên đường về, chuyến Thành Đô vừa đến căn cứ người sống sót.

“Được rồi, các anh mang người đi đi.”

“Anh ơi… Em là Từ Tĩnh… Có thể cho em biết… tên của anh không?” Người nữ duy nhất trong ba người, xem ra tầm 17, 18 tuổi đột nhiên đỏ mặt hỏi Kiều Yến.

“Không liên quan gì đến cô.” Kiều Yến lạnh lùng đáp.

“… Em xin lỗi.” Mặt thiếu nữ trắng bệch.

Ba người được người đón máy bay dẫn đi, phi công đại ca ngồi trên ghế lái cười ha ha không ngừng: “Cô bé này lá gan to nhỉ? Hách Hách, cô phải trông kĩ Kiều Yến của mình nha~”

Sao vậy? Có người muốn cướp?

Ai đánh thắng được tui?

Hài cốt của bản cương thi còn chưa lạnh mà đã có người muốn mưu đoạt tài sản rồi hả?

Giận quá đi mà, tui bước tới định “xử lý” cô bé dòm ngó đến tài sản của người khác kia nhưng bị Kiều Yến giữ lại, nhóc không biết làm sao, nói: “… Anh ta nói đùa thôi, chị đừng cho là thật.”