“Xin lỗi, Liên Trưởng, tôi có thể mang Hách Hách về nghỉ ngơi được không? Cô ấy rất mệt.” Kiều Yến xin phép.
“Chỉ cần nghỉ ngơi thôi sao? Nếu cần gì cứ nói nhé! Nghe nói cô đã bị kiểm tra ở khu quan sát? Có bị thương nhiều không? Nếu cô cần tôi có thể sắp xếp cho cô vào bệnh viện thủ đô để trị liệu.”
“Không cần đâu, tôi mang cô ấy về nghỉ là được rồi.” Kiều Yến nhíu mày.
“Kiều Yến, tôi không nói với cậu, tôi nói với đồng chí Hách Hách mà. Sao lúc nào cậu cũng cướp lời thế? Biệt danh của cậu quả nhiên không sai chút nào, ha ha ha… Tôi không chọc nữa, cậu đưa đồng chí Hách Hách về nhà nghỉ ngơi nhanh đi, có gì cứ nói, đừng để đồng chí Hách Hách của chúng ta chịu thiệt.” Liên Trưởng Trương cười ha ha, nói.
“Tôi đi trước.” Kiều Yến nắm tay tui, gật đầu với Khương Kiến.
“Đội trưởng nghỉ ngơi cho khỏe nha! Hách Hách cũng vậy!” Khương Kiến nói.
“Chị hai! Chị hai! Em muốn qua nhà chị chơi!” Tóc vàng đuổi theo nhưng bị Liên Trưởng Trương nắm cổ áo kéo lại.
“Người ta về nhà nghỉ ngơi cậu theo xem náo nhiệt cái gì?”
“A... ây da… Chị hai!!!” Tóc vàng ở phía sau không ngừng kêu lên thảm thiết.
Tui bỗng nhớ đến cái gì đó, rút khỏi tay Kiều Yến, đến trước mặt Liên Trưởng Trương.
“Quên việc gì sao?” Liên Trưởng Trương ngờ vực hỏi.
“…Dù…”
“Hả?”
“… Không có… dù…” Tui nói nhỏ.
Dù Kiều Yến tìm cho tui đã bị tui ném đi lúc chiến đấu với Truy Tung Giả rồi.
“Báo cáo Liên Trưởng! Chuyện là đồng chí Hách Hách lúc nào cũng mang theo một cây dù. Ngài biết mà, con gái thích đẹp, không muốn bị nám đen! Đồng chí Hách Hách đang trả lời vấn đề lúc nãy Liên Trưởng nói, là nếu cô ấy cần gì thì cứ nói, cô ấy muốn một cây dù. Bởi vì dù của cô ấy đã mất lúc chiến đấu rồi. Đúng không? Hách Hách?” Khương Kiến vô cùng hiểu lòng người đứng ra giải đáp thắc mắc cho Liên Trưởng Trương.
Tui gật gật đầu.
“A… Ra vậy! Không thành vấn đề! Cô nghỉ ngơi cho khỏe, lúc trở về quân đội tôi nhất định sẽ tặng cô cây dù đẹp nhất!” Trương Thanh Thịnh cười ha ha, lên tiếng đồng ý.
Sau khi có được đáp án, tui trở lại bên cạnh Kiều Yến. Hạ Du Sâm lái xe đến trước mặt để đón bọn tui, cười nói: “Anh tới đưa công thần về nhà!”
Cùng trở về căn phòng gỗ nhỏ, Hạ Du Sâm ngồi trên xe tạm biệt bọn tui. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở: “Liên Trưởng nói cô cứ nghỉ ngơi thoải mái, chừng nào cơ thể khỏe lại thì báo cáo, không vội!”
diễn đàn le