Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 19: Ra tay

Vào căn cứ còn chưa được một tháng, tui, à không, nói đúng hơn là Kiều Yến đã biến con đường bọn tui ở trong khu J thành đường đỏ.

Nguyên nhân là trong một tháng này, trước sau có hơn mười gã muốn “chơi đùa” với tui, bị Kiều Yến đánh cho răng rơi đầy đất, tới bằng chân, lúc về lại bị người khiêng.

Việc này trực tiếp dẫn tới việc dù ban ngày ban mặc tui đi tới đi lui trên con đường này thì cũng không có giống đực nào dám nhìn thẳng vào mắt tui.

Trước khi tui ra tay thì Kiều Yến đã dọn sạch cả rồi, điều này khiến tui cảm thấy thật vô vị.

Đến thủ đô không có máu uống cũng không có người để đánh, bản cương thi chán ơi là chán.

Còn nữa, ghét nhấy là tần suất đái dầm của Kiều Yến càng ngày càng nhiều.

Mọi người nói xem, đái dầm một vài lần thì thôi, ngày nào cũng vậy là thế quái nào? Nhóc con không phiền nhưng bản cương thi phiền!

Nhưng mà bây giờ thì hay rồi, trước kia bản cương thi bắt lấy nhóc con, không cho chạy. Giờ có đá đi thì thằng nhóc này cũng không chịu đi.

Trước sau khác biệt quá lớn khiến tui thổn thức không thôi, cũng đã quen với việc nuôi sủng vật như không nuôi rồi.

Kiều Yến không thích làm việc của bình dân, theo cách nói của nhóc, đó là những việc mà chưa ăn được cơm đã chết đói..di..enda..nL.eQ..uyDon..

Vì thế, nơi cửa phòng nho nhỏ, ngày nào cũng thấy hai người rãnh rỗi nhìn trời.

Cưng nói bản cương thi nhìn trời để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, một người sống như cưng bắt chước chị nhìn trời để làm gì? Muốn bắn rơi mặt trời hả?

“Em đang nhìn chị.” Kiều Yến nhìn tui, cười.

Chị sẽ dùng một câu để nói riêng về nhóc.

“Câu gì?”

Bụng dạ đen tối.

Khi hai đứa tui đang nói chuyện cái kiểu thiếu dinh dưỡng như mọi ngày, đột nhiên ở nơi xa bỗng náo nhiệt hẳn lên.

“Bắt nó! Chặn hai tên trộm kia lại!”

Người đàn ông mặc quần áo màu lam kéo theo một cô bé bẩn đến nỗi không nhìn ra diện mạo đang cắm đầu chạy về phía trước, sau lưng họ có hai người khác cầm côn sắt đuổi theo.

Có duyên ghê, sao lại gặp nhau nữa rồi.

Người đàn ông và cô bé kia chính là hai cha con bọn tui gặp trước khi vào thủ đô.

Chạy một lúc cô bé đột nhiên lảo đảo ngã xuống đấy, người đàn ông vội vàng đỡ cô bé lên, chỉ chậm một chút vậy thôi mã đã bị hai người cầm côn sắt phía sau đuổi kịp.

“Dám trộm đồ của bọn tao! Xem lần sau mày còn dám trộm nữa hay không!” Hai tên cầm côn sắt xông lên đánh.

Người đàn ông dùng cơ thể mình để bảo vệ cô con gái nhỏ, ngăn phần lớn những lần côn sắt kia vung xuống: “Xin các anh…tha cho chúng tôi…xin hãy tha cho chúng tôi…”

“Giao cái kia ra đây!”

“Xin lỗi, tôi rất xin lỗi, tôi chỉ lấy một cái thôi, xin các anh thương xót cho chúng tôi…”

“Ông mày không phải nhà từ thiện! Đánh chết mày đồ không biết xấu hổ! Cả con nhóc không biết xấu hổ này nữa!”

“Các người đừng đánh ba ba mà… hu hu

hu… ba ba…!”

Tui nhìn bọn họ, cảm thấy rất khó chịu, trong lòng giống như có thứ gì đó muốn dũng mãnh lao ra nhưng lại không tìm được chỗ để phát tiết.

“Xin lỗi….Chú ơi…con xin lỗi mà…đừng đánh ba ba…Hu hu hu!!”

Đừng nói nữa, bực quá nha—

“Hách Hách, sao vậy? Bọn họ làm chị thấy ồn hả? Có muốn em đuổi họ đi không?” Kiều Yến quan tâm hỏi.

“Hu hu hu hu…ba ba…”

Trong lúc mọi người còn rúc dưới mái hiên thờ ơ lạnh nhạt, tui đã bước nhanh tới.

“Trả lại cho hai người kia đi.” Tui há miệng nói vô cùng rõ ràng.

Người đàn ông đau đến nỗi cả người phát run ngẩng đầu lên nhìn tui, không thấy rõ gương mặt nhưng ánh mắt lại rưng rưng nước: “Van xin mọi người…cho chúng tôi một ít thôi, con gái tôi sắp chết đói rồi….Van xin mọi người mà…”

Tui dẫm lên cổ tay của người đàn ông kia, ông ta đau quá nên thả lỏng tay ra, một cái bánh bao lớn rơi ra từ lòng bàn tay.

“Đừng mà…! Xin các người…!” Người đàn ông khủng hoảng, muốn nhào lên cướp lại nhưng một gã cầm côn sắt đã nhặt được trước.

“Hừ! Lão già không biết xấu hổ, lần sau mày mà còn dám trộm đồ của anh em bọn tao thì mày không gánh nổi hậu quả đâu!” Gã nói câu này hung tợn vung côn lên định cho thêm một gậy.

Tui bắt lấy côn sắt, dời mắt nhìn họ.

“Mày…Mày là ai? Cô bé, tao khuyên mày đừng…”

“Này, đi mau, không dễ chọc đâu!” Gã em kéo gã anh. “Là người của tên kia!”

“A?” Gã anh nhìn thoáng qua Kiều Yến đang dựa vào cửa phòng, a một tiếng rồi hốt hoảng rời đi cùng gã em.

“Hu hu hu, ba ba, ba có đau không? Con xin lỗi…Hân Hân không đói nữa…Không đói nữa…Hu hu…” Cô con gái bổ nhào lên người của người đàn ông kia, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Phiền quá đi.

Tui nhấc chân vào trong phòng.

Thức ăn đóng hộp của Kiều Yến tui nhớ là đặt dưới gầm giường…Mò dưới gầm giường một phen, quả nhiên lôi ra được một cái thùng.

Tui ném cho hai người kia hai hộp.

Kiều Yến dựa vào cửa mặt không đổi sắc cũng không lên tiếng, chỉ tui chăm chú.

“Cho…cho chúng tôi?” Người đàn ông ngạc nhiên.

Thấy tui gật đầu, người đàn ông mừng như điên mở nắp hộp thức ăn ra, sau đó đưa cho cô con gái.

Lúc chuẩn bị mở hộp thứ hai ra, tuy có do dự đôi chút nhưng ông ta vẫn trả cái hộp còn nguyên kia lại.

“….Hai người cũng khó khăn, tôi không thể lấy quá nhiều, nhiêu đây là đủ rồi. Cảm ơn hai người, hai người ở hiền sẽ gặp lành…”

“Ba ba cũng ăn đi.” Cô bé con đưa hộp thức ăn nàng vừa ăn vài miếng cho ba. “Ba chưa có ăn gì đâu.”

“Hân Hân phải phát triển cơ thể, ba không cần, cho Hân Hân ăn đó.” Người đàn ông lại đẩy về.

Trời ơi….có thấy chán hay không, đáng ghét = =

Kiều Yến đột nhiên bước tới, kéo ống quần bên đùi phải của người đàn ông lên.

“A…”

Dưới ống quần, mắt cá của ông ta đã huyết nhục mơ hồ, xương cũng lộ ra ngoài, da xung quanh cũng gần như biến thành màu xanh đen.

Kiều Yến nhíu mày, sau đó bỏ ống quần của người đàn ông ra.

Cái chân kia cứ như cú ngã trên đường chạy của Lưu Tường (*), khiến cho người ta phải kinh ngạc.

(*) Lưu Tường là tên một vận động viên.

“Anh ơi, anh giúp ba của em đi, em đã giúp ba thổi thổi rồi mà cũng không hết….” Cô bé không vội ăn hộp thức ăn mà nhìn Kiều Yến, trông rất đáng thương.

Kiều Yến hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào.

“Chị ơi, chị giúp ba của em đi, Hân Hân không ăn nữa đâu…” Cô bé thấy Kiều Yến không để ý mình, đành nước mắt lưng trong nhìn về phía tui, còn vừa nhìn vào mắt tui vừa cẩn thận đẩy nửa hộp thức ăn bị cô bé ăn dở đi.

Kiều Yến lại hừ mạnh một tiếng, lại ngồi xuống kiểm tra mắt cá chân của người đàn ông.

Tui đá cái hộp thức ăn lại chỗ cô bé.

“Tại sao lại bị thương?” Kiều Yến tức giận hỏi.

“Có hai kẻ lưu manh muốn ăn hϊếp Hân Hân, tôi liều cái mạng này mới đuổi được chúng đi.” Người đàn ông lại than một câu. “Bây giờ người tốt như các cậu không còn nhiều nữa rồi…”

Sờ đầu cô con gái, người đàn ông lại ngẩng đầu nhìn về phía bọn tui: “Trước khi vào thủ đô chúng ta đã gặp nhau một lần, không biết hai người có còn nhớ hay không? Tôi là người đã nhặt hộp thức ăn của mọi người…”

“Là ông?” Kiều Yến có chút ngạc nhiên, nhóc con nhìn người đàn ông và cô bé vài lần mới nhớ lại: “Tôi còn nhớ, các người là những người đêm đó Hách Hách để ý.”

“Hách Hách?”

Kiều Yến nhìn về phía tui: “Cô ấy là Hách Hách, tôi là Kiều Yến. Cô ấy không thích nói chuyện, xin đừng quấy rầy, có chuyện gì thì nói với tôi.”

Tui không thích nói chuyện, nhưng nội tâm lại vô cùng phong phú. Ngủ chung với tui sẽ có được thành tựu dùng mắt để truyền đạt tâm ý, có muốn thử một chút hay không?

“Xin lỗi…” Người đàn ông cười áy náy: “Tôi là Trần Bội Tư, đây là con gái tôi Trần Hân, năm nay mười bốn tuổi.”

“…?” Kiều Yến trừng to mắt nhìn cô bé.

“Trí lực của nó hơi kém chút.” Trần Bội Tư yêu thương nhìn con gái ăn ngốn ngấu hộp thức ăn.

“Nhưng nó là viên bảo thạch sáng nhất trong đời tôi.”