Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 1: Chu Diễn đần độn

Cẩn thận nói ra, Quý Nguyên sống đến hai mươi bảy tuổi một năm này nhìn lại cuộc sống của mình, trên căn bản là thuận buồm xuôi gió. Lúc học đại học tình cờ quay một bộ phim nhỏ sau đó cũng rất hot, mặc dù một đường đi vào vòng này không có đỏ tía (nhân vật được người ta chú ý), từ đầu đến cuối năm sáu đường quanh quẩn một chỗ, nhưng mà danh tiếng rất tốt, có kỹ thuật có bề ngoài, chỉ thiếu một chút bạo mà thôi.

Hai mươi bảy tuổi vẫn có thể xông xáo, anh cũng không có nản chí.

Nhưng sốt ruột bên trong chỉ có một mình Quý Nguyên biết, ở phương diện khác anh có thể nói là xui xẻo đến uống nước lạnh cũng tê răng.

Ví dụ như tiền đồ trở lại, những năm gần đây bao nhiêu kịch bản tốt đưa đến tay anh, cuối cùng lại rơi vào tay người khác, khi đó anh vừa định tiến vào tổ diễn tốt lại có thể biến mất. Cuối cùng chính Quý Nguyên đã định ra một luật, nhưng phàm là những cảnh có ôm ấp đùa giỡn tình ái cũng không tới phiên anh, anh một khối tiểu thịt tươi cứng rắn đều muốn mài thành thịt khô, ngay cả trên truyền hình cũng không dâng ra nụ hôn đầu.

Cũng không biết là trúng tà gì.

Trên web có không ít người suy đoán có phải Quý Nguyên bị kim chủ hẹp hòi nào đó bao nuôi không, nếu không làm sao ngay cả cảnh tình cảm cũng không có.

Chính Quý Nguyên cũng thật sự bị đè ép có khổ mà không nói được.

Vậy cũng coi như xong, càng làm cho Quý Nguyên khó chịu chính là cách yêu của mình. Vào nghề sáu bảy năm nay, trong giới ngoài giới anh đã gặp qua không chỉ một người động lòng, chỉ cần mình cứng rắn bày tỏ cho đối tượng biết mình là một trực nam, hoặc chính là mập mờ thật tốt, đối phương không giải thích được nửa đường quyết định không muốn làm cơ hữu, còn có về sau người bị anh tỏ tình trong nháy mắt đã tìm được bạn trai mà đóng cửa không gặp, nhiều lần, đến bây giờ làm cho lòng tự tin của Quý Nguyên dần chìm xuống đáy cốc, muốn nói yêu đương cũng vô cùng cẩn thận như mài dao.

Quý Nguyên soi gương kéo cổ áo, lại chỉnh lại mấy sợi tóc đang bay loạn. Tư chất của anh rất tốt, trời sanh có một đôi mắt đào hoa ẩn tình, làn da trắng nõn, môi mỏng khẽ mím, lúc mím môi có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền bên quai hàm, nhìn khuôn mặt non nớt của mình, nhìn như đứa trẻ năm sáu tuổi.

Quý Nguyên nhìn người cực kỳ có tinh thần trong gương đó rồi thở ra một hơi thật sâu, âm thầm mong đợi tối nay có thể thuận lợi.

Lúc này điện thoại trên bàn rung lên.

Trì Lập An: Anh đến rồi.

Trì Lập An là người đã gặp trong công việc tháng trước, so sánh với Quý Nguyên, mặc dù cũng không có địa vị gì, nhưng chức vụ của Trì Lập An cũng không phải nhỏ, trong giới rất có địa vị.

Đối phương nhận đóng vai nam chính trong bộ phim truyền hình của Quý Nguyên. Ở trong đó Quý Nguyên diễn nhân vật phản diện nam phụ, hai người ngang sức ngang tài nhưng không có nhiều phân đoạn, lại ngoài ý muốn cọ sát ra lửa.

Ở trong giới danh tiếng của Trì Lập An rất tốt, cũng công nhận sự thực bị bẻ cong. Vốn cho là lớn hơn mười tuổi sẽ làm cho hai người có khoảng cách, nhưng không ngờ trong một khoảng thời gian chung sống trong tổ diễn, tính tình cử chỉ của anh ta cực kỳ hợp khẩu vị của Quý Nguyên. Ra án hiệu qua loa với đối phương nhưng hình như trên phương diện kia đối phương cũng có ý tứ, quan hệ giữa hai người nóng lên thật nhanh, lần này ra ngoài trượt tuyết chính là Trì Lập An chủ động nói.

Nhắc tới tiến triển trong quan hệ của hai người đều rất khiến Quý Nguyên hài lòng, duy nhất một điểm khiến Quý Nguyên bất mãn chính là, trước mắt động tác thân mật nhất của hai người cũng chỉ là nụ hôn trên gò má của Trì Lập An lúc chia tay lần trước.

Đây cũng qúa ngây thơ rồi, Quý Nguyên có chút không chịu nổi.

Mặc dù những năm gần đây anh mới chỉ lên giường với một người, nhưng tốt xấu gì Quý Nguyên cũng không ngồi yên một chỗ, nhìn thấy một khối thịt ngon còn không chạy tới, ý niệm đầu tiên đương nhiên là trước tiên ăn vào trong bụng.

Bằng không một đóa hoa của tổ quốc như anh sẽ thiếu nước đến chết khô.

Thừa dịp lần trượt tuyết này, nói thế nào cũng muốn duy trì một kích, Quý Nguyên soi gương cắn răng nghiến lợi.

Anh cầm điện thoại di động lên nhắn một tin cho Trì Lập An "Lập tức tới ngay" sau đó nhìn cái mông của mình trong gương một chút, hôm nay anh mặc cũng không phải là qυầи ɭóŧ bình thường, tất cả đều vì quyến rũ Trì Lập An mà chuẩn bị trang bị mới.

Quý Nguyên tràn đầy lòng tin mở cửa phòng khách sạn đi ra ngoài, không ngờ khi ra cửa thiếu chút nữa đυ.ng vào một người.

"Xin lỗi." Mặc dù không phải là lỗi của mình, Quý Nguyên vẫn là lập tức dừng bước theo bản năng dùng Anh ngữ nói xin lỗi.

Đối phương là con trai người da trắng, chỉ thiếu chút nữa là tay chân của hai người sẽ chạm nhau trong nháy mắt ánh mắt của Quý Nguyên chú ý tới tay của cậu ấy lập tức bỏ vào bên hông, cả người bày ra trạng thái vô cùng phòng bị. Nhưng trong nháy mắt khi nhìn rõ mặt Quý Nguyên, cậu ấy lại thu hồi sự không vui đang hiện ra trong ánh mắt: "Không có việc gì."

Sau khi nói xong mặt không chút thay đổi đi thẳng.

Không giải thích được.

Quý Nguyên liếc mắt nhìn bóng lưng của cậu ấy nghĩ thầm, hai người một trước một sau cùng đi vào thang máy đi xuống.

"Em đang ở trong thang máy rồi." Anh lại báo cáo tọa độ cho Trì Lập An, tránh cho đối phương chờ đợi quá lâu mà không bình tĩnh.

Nhưng mà khi nhắn tin này Quý Nguyên lại cảm thấy là mình quá lo lắng. Trước mắt Trì Lập An mới chỉ tỏ ra dịu dàng săn sóc, cùng với tu dưỡng tốt đều hết sức hợp tâm ý của mình, mà trước mắt ưu điểm lớn nhất của Trì Lập An chỉ là quá mức thế những không có chạy.

Quý Nguyên nhớ tới trước kia mình mới muốn chính thức tiến đến quan hệ yêu thương thế nhưng sợ bao đối tượng, không khỏi cảm động một chút với Trình Lập An, hận không được ngay khi cơm nước xong lập tức ôm người trở về phòng lăn lộn trên giường.

Mà người con trai da trắng đứng bên cạnh anh bây giờ đang gọi điện thoại, tốc độ nói của cậu ta rất nhanh, ngược lại Quý Nguyên anh đang đoán đây là ngôn ngữ của quốc gia nào. Nhưng dù sao cũng chỉ là người qua đường, Quý Nguyên đắm chìm trong tình yêu không có để ý những chi tiết này.

Cửa thang máy vừa mở, anh không kịp chờ đợi bước ra đi, vội vã đi về phía chỗ ngồi của Trì Lập An.

Anh lên đường tương đối bí ẩn, bình thường cũng không cùng chụp gì với chó săn, bởi vì cũng không sợ các loại ánh sáng, ước hẹn đều là tự nhiên thanh thản.

"Xin lỗi chờ lâu." Đến nơi rồi, Quý Nguyên mím môi cười một tiếng, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, loáng thoáng đi theo lộ ra má lúm đồng tiền bên quai hàm. Anh cố ý săn sóc, lúc này ngôn hành cử chỉ cũng càng lộ vẻ tuấn dật ưu nhã.

Trì Lập An ngồi đối diện đeo một mắt kính gọng đen, bởi vì hành trình khá là vội vàng, quần áo trên người không có tỷ mỉ như Quý Nguyên nhưng mà thành thục anh tuấn của anh ta không giảm đi chút nào, tối thiểu từ bên ngoài nhìn vào hai người hết sức xứng với nhau.

"Anh cũng vừa tới." Trì Lập An đưa thực đơn cho Quý Nguyên, mỉm cười nói: "Xem một chút muốn ăn cái gì."

Sau khi chọn món ăn, trong thời gian hai người đang đợi bưng món ăn lên bàn thì nói chuyện phiếm. Tính tình Quý Nguyên vốn là sáng sủa hay nói, lại thêm Trì Lập An hết sức kéo đề tài, hai người từng câu từng chữ càng nói càng hợp.

Nói đến vui vẻ, Quý Nguyên duỗi chân ra phía trước, vốn muốn giãn cân cốt một chút, không ngờ mũi giày chạm phải giày của Trình Lập An ở bên cạnh, động tác vô ý này lại mang theo một chút cử chỉ ám muội.

Quý Nguyên sững sờ, đang muốn thu chân mình lại, nhưng không nghĩ tới Trì Lập An mặt không đổi sắc cũng đưa chân mình về phía trước, vốn chân của hai người có khoảng cách nhấy định bây giờ lại chạm vào nhau. Ám hiệu vô tình lại biến thành cố ý, hai người bốn mắt nhìn nhau hiêu mà không nói ra.

Trái tim Quý Nguyên rạo rực, đôi mắt phát sáng đầy mong đợi đối với tối nay.

Nhưng mà vào lúc này, sau gáy Quý Nguyên chợt lạnh, anh giơ tay sờ sờ cổ của mình. Thế nào anh lại có cảm giác có người nào đó đang nhìn mình chằm chằm? Rất nhanh, cảm giác lạnh như băng ở cổ này từ từ theo người chạy dọc xuống, không chỉ là gáy, ngay tiếp theo cả sống lưng cũng không cảm thấy thoải mái.

Quý Nguyên nhìn ngó xung quanh, người ăn cơm trong phòng ăn không nhiều lắm, nhưng đều ở đây hưởng thụ bữa tối lãng mạn với người mình yêu, không ai có rãnh rỗi với tâm tình hết nhìn đông tới nhìn tây.

Có lẽ là do mình nghĩ hơn nhiều, không khí giữa anh và Trì Lập An quá mức tốt, khiến ngay sau đó Quý Nguyên vất suy nghĩ này qua một bên.

Nửa bữa tối, không khí giữa hai người càng ngày tự nhiên. Bỗng nhiên Quý Nguyên muốn đi vệ sinh, anh nhẹ nhàng để nĩa xuống, nói với Trì Lập An: "Xin lỗi, em muốn đi toilet một chút."

Không ngờ chờ anh vừa đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo mang theo cảm giác khó chịu trước đó lập tức lại rơi trên người anh, hơn nữa càng mang theo cảm giác tồn tại mãnh liệt. Quý Nguyên không hiểu có chút bất an, nhưng mà ngoài mặt anh khẽ gật đầu đối với Trì Lập An, vững vàng bước gia bên ngoài.

Xuyên qua ánh sáng vàng mờ tối của phòng ăn, đi về phía hành lang vắng vẻ của phòng vệ sinh.

Tất cả các cánh cửa của nhà vệ sinh nam đều mở ra. Quý Nguyên đi vào xả nước, mặc xong quần lúc rửa tay nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, sau đó tiêng mở của nhà vệ sinh cũng vang lên, có người đến.

Quý Nguyên vẫn như cũ cúi đầu rửa tay dưới dòng nước, suy tư một lát làm sao mới có thể mời Trì Lập An đến phòng mình mà không quá đột ngột.

Đợi đến khi anh phát hiện có gì không đúng thì tiếng bước chân đã dừng ở phía sau anh, mũi chân của đối phương gần như đυ.ng phải gót giày của anh.

Quý Nguyên không cần ngẩng đầu cũng có thể dùng dư quang từ trong gương nhìn ra bóng lưng dáng cao lớn của người phía sau, bóng dáng ước chừng cao hơn anh nửa cái đầu.

Quý Nguyên giật mình, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của người phía sau từ trong gương, đồng thời muốn bước sang bên cạnh để rời khỏi bồn rửa tay và không gian chật hẹp đè nén với người sau lưng, nhưng không ngờ bị người đàn ông sau lưng ôm vai tiếp tục áp bức, trong nháy mắt tạo thành tư thế hai người đối mặt.

Nhưng mà cũng bởi như thế, Quý Nguyên nhận ra người phía sau.

"Chu Diễn, làm gì vậy chứ?! Làm tôi giật mình."

Cho dù đã bảy năm không gặp, cho dù Chu Diễn không còn mang bộ dáng trẻ trung như trong ký ức của anh, nhưng mà mặt của Chu Diễn anh sẽ không quên, dù sao cậu cũng là người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất mà Quý Nguyên ngủ chung.

Quay ngược lại ký ức, lần cuối cùng Quý Nguyên gặp Chu Diễn là năm 3 đại học của mình, Chu Diễn mười bảy tuổi. Lúc đó Chu Diễn vẫn cực kì ngoan, mở miệng một tiếng anh Quý Nguyên, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo anh. Thế nào cũng thấy vô hại, vậy mà hôm nay đứng trước mặt anh đã dậy thì thành công trở thành một người đàn ông lạnh lùng, thế nào cũng không giống đứa nhóc trước kia.

Oán thầm thì oán thầm, sau lưng cũng không phải là côn đồ hung ác gì, cũng không cần lo lắng cho tính mạng của mình điều này làm cho Quý Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù sau khi hai người ngủ với nhau thì không gặp nữa những khi nghĩ lại những việc đã xảy ra vẫn có chút xấu hổ, Quý Nguyên vẫn mạnh miệng hỏi: "Trùng hợp vậy, cậu cũng tới đây trượt tuyết sao?"

Quý Nguyên tới một nước nhỏ của Âu châu thật ra thì không tính là địa điểm nổi danh để trượt tuyết, ở chỗ này gặp Chu Diễn thật sự rất kỳ lạ.

Chu Diễn nhỏ hơn Quý Nguyên ba tuổi, khi Quý Nguyên mười lăm tuổi đã chuyển đến đối diện nhà cậu. Đoán là thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ, ngay từ đầu đã là một đứa trẻ đơn độc tính tình thối tha, về sau khi hai người chung sống cùng nhau lâu hơn nên quan hệ ngược lại cũng không tệ lắm. Nhưng mà nhờ một năm kia Quý Nguyên lên đại học đột nhiên Chu Diễn chuyển đi, chờ đến kỳ nghỉ đông đại học anh về nhà gặp lại Chu Diễn thì đối phương đã rút đi bộ dáng trẻ con, nhìn qua thật giống một sự việc rồi.

Đại khái là bị bề ngoài lừa gạt, Quý Nguyên bị ma quỷ ám ảnh, thế nhưng cùng lúc ấy mới mười bảy tuổi đã ngủ cùng Chu Diễn, mỗi lần Quý Nguyên nhớ tới cũng đỏ mặt.

Mà lúc này trong trí nhớ của anh Chu Diễn và thiếu niên kia đã là hai hình dáng.

Ngoại trừ nốt ruồi đen nhỏ trên khung xương bên cạnh lông mày bên trái kia vẫn y nguyên như cũ, Quý Nguyên cho rằng lúc này mình đang nằm mơ.

Khuôn mặt anh khí của cậu, đường cong sắc bén, sắc mặt lãnh băng nhưng nơi nào đó vẫn hiện ra tình cảm vướng mắc và ánh sáng nóng rực, bả vai dày rộng và ấp áp ôm Quý Nguyên thật chặt kiến anh không thể động đậy.

Chu Diễn cũng không trả lời Quý Nguyên nhàm chán muốn tìm đề tài để đánh vỡ trầm mặc, anh cũng không có ý định thay đổi tư thế đang dán sát của hai người.

Giữa lúc tình thế của hai người đang dừng lại, không phải dùng từ ngữ đơn giản lúng túng hoặc là căng thẳng có thể để hình dung.

Mà đối với Quý Nguyên mà nói, xem ra anh chỉ bị ôm chặt vòng eo, nắm chặt cổ tay, hai người đàn ông trưởng thành đang đánh cờ ở giữa, có lẽ anh hơi giãy giụa một chút là có thể đạt được tự do, nhưng Quý Nguyên giống như bị rơi vào một hầm băng, không biết làm sao lúc xoay người lại phát hiện một đầu quái vật đưa mắt nhìn mình hồi lâu, cảm giác như không có lực phản kháng dường như đang nghĩ ngợi lúc nào có thể một hớp nuốt con mồi bé bỏng vào trong bụng.

Nhưng mà ánh mắt của Chu Diễn khiến cho Quý Nguyên lo sợ nghi hoặc, tiến lùi không tự chủ được, giữa hai người quyền chủ động toàn bộ rơi vào tay Chu Diễn, tình thế rất là không ổn.

Trên thực tế Quý Nguyên đoán không sai, Chu Diễn quả thực muốn ăn Quý Nguyên.

Nhiều năm như vậy ôm Quý Nguyên vào trong ngực lần nữa, ánh mắt của cậu nhìn khóe mắt của Quý Nguyên, miệng, trượt đến cổ lộ ra xương quai xanh bị cổ áo bao quanh của Quý Nguyên, mỗi tấc đều khơi lên du͙© vọиɠ từ sâu thẳm con người cậu.

Hôn anh, ôm anh, chiếm toàn bộ cơ thể anh, nếu như gϊếŧ chết anh ăn sạch thịt của anh uống sạch máu của anh, có thể sẽ khiến anh hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình đúng không, cũng sẽ không chạy được nữa?

Nếu như nói ra khỏi miệng có thể sẽ khiến Quý Nguyên run rẩy trong đầu Chu Diễn nghĩ cách không thể nào điều kiển bản thân.

Cậu vẫn không có nói chuyện, hô hấp trầm xuống. Gϊếŧ anh rồi, ăn anh! Ở nơi Quý Nguyên không nhìn thấy, tay Chu Diễn nắm thật chặt thành quả đấm, nổi gân xanh.

Quý Nguyên càng khẩn trương, anh không khống chế được nhịp tim đang tăng lên, cả người cứng nhắc như một khối thiếc. Quý Nguyên thử lui về phía sau kéo tay mình ra, sức lực của Chu Diễn như hình với bóng, hơn nữa lập tức dùng sức đè Quý Nguyên trên gương, khiến Quý Nguyên càng không thể động đậy.

Hai người kề sát nhau, càng có thể cảm nhận rõ ràng được hiện tượng sinh lý mạnh mẽ của Chu Diễn, Quý Nguyên bị dọa sợ đến lập tức không dám động, chỉ sợ Chu Diễn phát điên lên.

Tôi thao, tôi thao! Cái loại bầu không khí một giây tiếp theo giống như muốn xảy ra hung án lại vẫn có thể tiến vào hình thức hard sao?!

Lúc hai người đang giằng co, bên ngoài chợt truyền đến tiếng người, hình như có người muốn dùng nhà vệ sinh, trong lòng Quý Nguyên dấy lên hi vọng, anh nhỏ giọng mà vội vàng nói với Chu Diễn: "Bên ngoài người đến, trước cậu buông tay ra, chúng ta có lời gì từ từ nói, đừng nên để bạn bè ngoại quốc phải chê cười?"

Một anh không có thiếu Chu Diễn tiền, hai không có giành người khác, ánh mắt này của cậu quả thật muốn ăn mình, Quý Nguyên vừa sợ vừa không hiểu, nhưng từ lời nói chỉ có thể dụ dỗ cậu trước.

Giọng nói của người bên ngoài rất nhanh đã đi xa, không biết có lý do gì mà rời đi rồi, Quý Nguyên tuyệt vọng nhìn.

"Quan hệ của anh và người kia như thế nào?" Rốt cuộc Chu Diễn mở miệng, giọng nói của cậu trầm thấp, mơ hồ có pha chút sác dục, thành thật mà nói hết sức hấp dẫn, khiến trong nháy mắt Quý Nguyên có chút hoảng thần.

Chu Diễn không thể nghi ngờ trong trí nhớ của mình người này khá xa với cậu thiếu niên ngày trước, giờ phút này người đang chèn ép anh là một thanh niên, cả người tràn đầy lực lượng đàn ông.

Sự thận không thể nào phủ nhận này khiến Quý Nguyên không khỏi một chút chột dạ, sau đó là trước sau vừa nghĩ vừa một hồi tức giận: "Quan hệ của tôi và anh ấy mắc mớ gì tới cậu?"

Sức mạnh của hai người khác xa nhau, Quý Nguyên không chiếm được một chút ưu thế nào, nếu như không phải cổ tay Chu Diễn dùng lực giữ chặt eo của anh, không nghi ngờ nào cả người Quý Nguyên sẽ ngã nhào trên bồn rửa tay.

Rõ ràng Chu Diễn cũng không để anh trong mắt, đối mặt Quý Nguyên phô trương thanh thế, thậm chí cậu còn cười nhẹ một tiếng, giơ tay lên dùng ngón cái từ từ từng lau khóe môi mềm mại của Quý Nguyên.

Vẫn mềm mại giống như trong trí nhớ.

"Chu Diễn!" Quý Nguyên không thể nhịn được nữa hô lên tên của cậu, hai mắt bởi vì lửa giận bùng lên mà càng có sức sống mãnh liệt hơn so bình thường. Đồng thời ngọn lửa này cũng rơi vào trong tim Chu Diễn, phá vỡ một chút nhẫn lại cuối cùng của cậu, trong nháy mắt du͙© vọиɠ thoát ra.

Cậu chợt cúi đầu, nghiêng đầu hôn lên môi Quý Nguyên, bắt lấy cằm của Quý Nguyên, khiến cho Quý Nguyên không thể không mở miệng, đầu lưỡi của Chu Diễn tiến quân thần tốc, lúc liếʍ qua đầu lưỡi của Quý Nguyên còn có thể nếm được vị rượu bồ đào trên lưỡi anh.

Chu Diễn hôn mãnh liệt lại tham lam, trong phúc chốc Quý Nguyên cảm giác đại bão mình bị tê dại và ngu ngốc quét sạch tất cả, anh bị buộc miệng mở rộng chịu toàn bộ nhiệt tình của đối phương.

Không có khóa vòi nước nên nước vẫn chảy rào rào, âm thanh hôn môi mập mờ của hai người giống như nhịp tim đang hò reo như đánh trống, giờ phút này hợp thành âm của khung cảnh này.

Tác giả có lời muốn nói:

Đọc cần phải chú ý:

Quý Nguyên thụ X Chu Diễn công, tiểu công chính là biếи ŧɦái tam quan bất chính, nhưng bổn văn ngọt.

Bối cảnh không có thật, hôn nhân đồng tính hợp pháp.