Chuyện mai mối của Bàng Suất cuối cùng vẫn thất bại, Bàng Suất chưa kịp từ chối, thì bên nhà gái đã ngỏ lời, họ không nói Bàng Suất không tốt mà còn khen hắn lên tận trời xanh, còn về phần tại sao không thành chỉ đơn giản là cảm thấy đối phương không hợp với mình thôi.
Chuyện kết hôn nam nữ ở chỗ này thật ra khá là qua loa, chỉ cần điều kiện hai bên không kém, nam nữ còn độc thân thì có thể bằng lòng làm quen thêm một khoảng thời gian, trừ phi một trong hai người vô cùng tệ mới đưa ra ý kiến từ chối thẳng thức.
Hôn sự của Bàng Suất vậy mà tan thành mây khói, điều này khiến cho mẹ Bàng Suất lo lắng không thôi, vừa mới trưa, bà đã co cáu mặt mày không có chút điểm tươi cười. Lẽ ra, thời đại bây giờ đã tiến bộ, xã hội phát triển hơi nhiều, chuyện kết hôn không thể nóng vội vậy được, nhưng mà ở trong thành phố nhỏ này, nam quá 22 tuổi mà chưa kết hôn chắc chắn sẽ bị chê cười. Mẹ của Bàng Suất thấy chị em nhà mình đều có cháu bồng cháu bế, càng nhìn càng sầu.
“Mẹ nó, ông chỉ biết hút thuốc thôi, hút đi, hút đến chết luôn đi!” Mẹ Bàng Suất cầm vợt đánh muỗi ra sức vợt, sượt qua đầu ba hắn.
“Vợ à, em cứ bình tĩnh đi.” Ba Bàng Suất nén giận nói: “Con chúng ta không thiếu bạn gái, em sốt ruột gì chứ?”
Mẹ Bàng Suất hung hăn trừng mắt nhìn ông: “Ông xem chị em tôi đều có cháu cả rồi, đứa nào đứa nấy lớn phổng phao, còn nhìn con mình xem, ông nói tôi có sốt ruột không chứ!”
“Đm, em muốn có một đứa à?”
Bà bĩu môi: “Muốn có cháu! Ông ở đó mà nằm mơ đi, tôi đi chơi mạt chược đây.”
Ba Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Vậy em đi đi.”
“Ông lo mà tính đi, chiều nay họ hàng đến đây thế nào cũng tranh nhau xem thường con mình!” Mẹ Bàng Suất tưởng tượng cảnh nhà mình liền thấy đau đầu.
“Đm, không sao đâu, kêu nó bịa chuyện là được đấy mà.”
“Vậy mà ông cũng nói cho được.” Mẹ Bàng Suất nói xong thì rời khỏi phòng ngủ.
Ở trong căn nhà này, người sầu não không chỉ có mình mẹ Bàng Suất mà còn có một người cả đêm ngủ không đủ, thẳng đến sáng sớm thức dậy cũng chưa lấy lại tinh thần chính là Đóa Lai. Tỉnh giấc, Đóa Lai dựa người vào cửa sổ, thấy Bàng Suất đang nói chuyện với vài ông chú trong sân, theo nội dung họ trò chuyện có thể kết luận mấy người này đều là họ hàng của Bàng Suất, đến tìm Bàng Suất ôn chuyện.
Đóa Lai cả đêm không ngủ, nhắm mắt lại liền thấy cảnh Bàng Suất mặc quần bơi đứng tắm, vừa tưởng tượng đã cương, cả người nóng hừng hực, hận không thể lột sạch người Bàng Suất, ngồi lên người hắn.
Nửa đêm hôm qua, Đóa Lai thấy Bàng Suất không có tí phản ứng nào, cũng không thèm ôm cậu, lại còn ngủ rất say, cậu thật bất hạnh, cả người ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng đành cởϊ qυầи vừa nhìn Bàng Suất vừa tự an ủi mình, khỏi phải nói, cảm giác yomost vl.
Sau đó, Đóa Lai cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng cũng hiểu, Bàng Suất đang cố ý tra tấn cậu!!!
Lúc này, Đóa Lai dựa người vào cửa sổ, mệt mỏi bủa vây, bất tri bất giác liền mơ mơ màng màng, cũng không biết qua bao lâu, cậu cảm thấy môi ngứa ngứa, lấy tay gãi gãi rồi ngủ tiếp, nhưng mà không lâu sau đó, cảm giác ngứa ngáy lại xuất hiện khiến cậu không nhịn được mà mở to mắt, lại hướng về phía sân nhìn, không thấy bóng dáng của Bàng Suất cùng mấy người họ hàng đâu.
Đóa Lai nhìn quanh vài lần, không thấy ai liền xoay người lên giường ngủ tiếp.
Bàng Suất ngồi chồm hổm dưới cửa sổ nhịn cười. Hắn vừa nói chuyện với mấy người họ hàng không tính là thân lắm xong, quay lại phòng thì thấy Đóa Lai dựa vào cửa sổ ngủ say, cẩn thận nhìn một chút, trong lòng cảm thấy thật thích Đóa Lai, thế là hắn không nhịn được liền hôn mất cái.
Giờ ngẫm lại, Bàng Suất thắc mắc mình có ăn trộm quái đâu mà lén la lén lút nhỉ, cứ quang minh chính đại mà hôn thôi, có khi Đóa Lai còn mong nữa là. Nhưng mà, hắn vẫn không dám.
Tối hôm qua, Bàng Suất cố tình quyến rũ Đóa Lai, còn vì sao lại làm vậy, chính hắn cũng không rõ, nếu muốn nói thẳng ra, thì có lẽ Bàng Suất không muốn Đóa Lai ngắm người khác, trong lòng vô cùng khó chịu, là ghen chăng?
Một lát sau, Bàng Suất từ từ đứng lên, vừa mới xoay người định nhìn một chút thì đã thấy Đóa Lai mở mắt to lo lanh nhìn hắn, trong mắt đong đầy ý cười.
Đóa Lai dựa vào cửa sổ: “Anh, anh đang làm gì đó?”
Bàng Suất sửng sốt, xấu hổ ho khan vài tiếng: “Đm, anh làm gì cũng cần nói cho em biết à?”
Đóa Lai vui vẻ nói: “Anh, em nghẹn muốn chết luôn á, tối hôm qua anh chẳng có phản ứng gì hết trơn, khiến em mất ngủ cả đêm luôn đó.”
“Vừa lắm, sao không tìm cái người trên TV đi.” Bàng Suất bắt chéo tay, vô cùng đắc ý nói: “Xem em sau này còn dám cố ý chọc anh không.”
Đóa Lai không ngừng lắc đầu: “Không dám chọc anh nữa đâu.” Nói xong, Đóa Lai ngẩng đầu, cười ngốc: “Anh, anh có nghẹn không?”
Bàng Suất nhìn bộ dáng cười ngốc của Đóa Lai liền đoán được tên nhóc này đang nghĩ cái gì, vội nói: “Bây giờ anh phải giúp mẹ sửa soạn, chiều nay họ hàng anh đều đến đây, nếu em mệt thì ngủ đi, buổi chiều ăn cơm rồi anh gọi em dậy.”
Đóa Lai liền tỏ vẻ thất vọng: “Dạ…”
“Đm, mau ngủ đi, nhìn bộ dáng của em kìa.” Bàng Suất quay người bước nhanh đến nhà lớn.
Đóa Lai nhìn bóng dáng của hắn liền không nhịn được nở nụ cười. Vừa rồi, cậu cảm giác có người hôn mình, lúc bò lên giường không tài nào ngủ được, lúc cậu khẽ đi đến trước cửa sổ, cúi đầu nhìn thấy Bàng Suất đang ngồi chồm hổm dưới đất cười ngốc.
Tưởng tượng đến cảnh Bàng Suất lén la lén lút, Đóa Lai hưng phấn đến muốn cương luôn, nằm lên giường không ngừng duỗi chân đạp đạp lên nệm.
Ba của Bàng Suất có tổng cộng năm anh chị em, ông là con thứ hai, ông anh cả của ông chẳng có tí năng lực nào, cả ngày chơi bời lêu lỏng không lo làm việc đàng hoàng, đã ngoài 60 vẫn chưa lấy vợ. Sau ông còn thêm hai người em trai cùng một người em gái, đều dựa vào tí tiền bảo hiểm lao động sống qua ngày.
Phải nói thêm, trong tất cả con cháu, Bàng Suất được xem như có tiền đồ nhất, tuy rằng hắn học hành không giỏi, lớn lên cũng không thèm học nhưng vẫn kiếm được tiền, khiến cho mọi người trong nhà đều đặt kì vọng lên người hắn.
Chiều hôm nay, chị em họ hàng biết Bàng Suất quay về liền đòi tụ tập, nhà Bàng Suất bận rộn tất bật chuẩn bị đủ món, nếu chiêu đãi không tốt sẽ khiến ông nội hắn phật lòng. Ông nội của Bàng Suất đã già, đầu óc cũng không còn minh mẫn nên mỗi lần nói chuyện với bọn họ đều la mắng ba của hắn.
Bàng Suất và ba hắn đều như nhau, đối với bậc ba mẹ đều rất hiếu thuận, chịu la mắng quyết không phản kháng.
Mẹ Bàng Suất rất không vừa mắt họ hàng bên chồng, bà không tiếc số tiền bỏ ra để chuẩn bị bữa cơm này mà là ghét thái độ của bọn họ. Bà cảm thấy mấy người họ hàng này thật phiền phức, mỗi lần hội họp ai nấy cũng nói năng lộn xộn chỉ trích nhà bà, cái gì mà nhà anh em ai cũng nghèo vậy mà nhà chị lại tiếc buổi cơm với bọn anh bọn em, nào là anh chị giàu sao chẳng chịu chi tiền giúp đỡ, nào là con của Cậu Tư không có tiền đi học, anh chị cũng không cho cháu nó tiền đi học, lần nào gặp cũng nhai đi nhai lại, nghe muốn đau hết cả đầu.
Chuẩn bị xong đồ ăn cũng đến giờ ăn.
Cậu Cả vừa vào cửa đã hét to: “Cậu Hai còn đợi gì mà không đem bình Ngũ Lương ra đây nhậu?”
(Ngũ
Lương là
tên một loại rượu trắng nổi tiếng
ở
Tứ
Xuyên
được làm bằng năm loại lương thực.)
Mẹ Bàng Suất vừa nghe đã khó chịu, nhưng bà không thể hiện ra ngoài mà cười nói: “Anh cả vừa tới đã muốn uống rượu Ngũ Lương, bọn em làm sao chuẩn bị kịp.”
“Vậy có rượu gì?”
“Rượu nếp cái, anh uống được không?” Bà rất muốn nói nhà tôi chỉ có rượu đế ba đồng một chai thôi ạ.
“Ừm, mau mang ra đây đi.”
Lúc này bà đã bực muốn chết, nhìn Bàng Suất ở bên cạnh đang cười hì hì: “Cười cái gì mà cười, mau đi kêu Đóa Lai ra đây ăn, đừng để thằng bé đói.”
Bàng Suất dừng công việc trên tay, vội chạy đến nhà sau.
Lúc này Đóa Lai ngủ thẳng cẳng, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc qυầи ɭóŧ, Bàng Suất đứng một bên nhìn cười muốn nội thương, hắn đột nhiên muốn chọc Đóa Lai, vươn tay khẽ vỗ vỗ mặt Đóa Lai.
Đóa Lai chau mày, vặn mình ngồi dậy, nhìn thấy Bàng Suất trước mặt, nửa tỉnh nửa mơ cười cười: “Anh, ăn cơm à?”
“Ừm, ăn cơm, mau đứng dậy đi.” Bàng Suất thuận tay ném quần áo cho Đóa Lai.
Đóa Lai há miệng ngáp, mặc quần áo rồi đi theo Bàng Suất.
Trên bàn cơm, Bàng Suất giới thiệu Đóa Lai cho họ hàng rồi ăn cơm. Cả dòng họ Bàng Suất dường như đều đến đây, nhà nào nhà nấy lúc nhúc vợ con, trên bàn có rất nhiều người thi nhau ăn uống.
Đóa Lai ngồi khép nép bên cạnh Bàng Suất, ông nội bắt đầu rót rượu, lần lượt đến cậu Cả, cậu Hai,…Một lát sau, mặc ai cũng đỏ bừng, ngoại trừ Đóa Lai.
“Anh nói cậu này cậu Hai, cậu chẳng có tí tình nghĩa gì cả!” Cậu Cả húp sạch ly rượu.
Ba Bàng Suất sửng sốt: “Đm, anh đừng uống nữa, say rồi nói năng xằng bậy.”
“Con gái của Cô Út lên Đại học, cậu thân là bậc cha chú cũng không cho nó đồng nào? Điều kiện gia đình của Cô Út cậu còn không biết hay sao mà giả ngu?”
Ba Bàng Suất vừa nghe liền không vui: “Có ai kể tôi chuyện điều kiện gia đình em gái khó khăn không, chẳng phải trước đó không có chuyện gì xảy ra à? Đợi sau này cháu nó đi nơi khác học, tôi cho nó năm nghìn, mỗi người các anh một nghìn, được chưa?”
“Năm nghìn là sao, ít nhất cậu cũng phải đưa một vạn chứ?” (1 vạn = 10 nghìn)
“Đm, anh cho rằng gia đình tôi là cái ngân hàng à?” Ba Bàng Suất hoàn toàn nổi cáu, hét to: “Nhà tôi chỉ có một mình tiểu Suất kiếm tiền, nó ở ngoài liều sống liều chết mới kiếm được mấy đồng. Ừ, con của em gái còn nhỏ, vậy con tôi chắc không?” Ông đập bàn, chỉ Cậu Cả nói: “Mấy năm trước, anh nói mình phải lái xe ôm kiếm sống, con tôi đưa anh tiền mua xe, anh mới chạy được vài ngày, anh làm hư xe. Còn Cậu Ba, đứa đầu của cậu ra ngoài quậy phá, con tôi cũng phải bỏ tiền ra nhờ cậy quan hệ, điều kiện nhà của Cậu Tư không tốt, không có tiền thuê nhà, con tôi cũng phải trả một nửa. Chưa hết, còn có chồng của cô Út không kiếm được việc làm, nếu không phải con tôi nhờ bạn bè cho cậu một công việc thì một nhà ba người ăn gì uống gì?” Ông một hơi kể hết chuyện cũ, khó chịu nói: “Chỉ cần người trong nhà ngồi lại với nhau, các người lại thi nhau trách mắng điều kiện nhà tôi tốt như vậy, khá như vậy tại sao lại không giúp các người, các người tưởng các người tốt lắm à?”
Cậu Cả nghe xong cũng vô cùng bực tức, hét lại: “Năm 80 tôi phải nằm viện, tiền bảo hiểm không phải mấy người đều lấy hơn một phần sao?”
Ba Bàng Suất cười mỉa: “Đm, khi ấy tiểu Suất còn nhỏ, tôi cũng phải lấy tiền để nuôi nó chứ, các người làm chú làm bác đều vứt hết lương tâm cho chó gặm rồi à!?” Ông đứng dậy, nổi giận mắng: “Nói cho các người biết, sau hôm nay đừng ai đòi lấy một cắt của nhà tôi, con tôi không phải con trâu con bò để các người đè đầu cưỡi cỗ!”
“Không phải tiền cháu nó kiếm ra cậu ăn hết rồi chứ phỏng, thích làm càn là được à!?” Nói xong, Cậu Cả đứng dậy, hất cả mâm cơm, hành động bộc phát bất thình lình khiến mọi người không kịp đề phòng, Đóa Lai và Bàng Suất vừa vặn lại ngồi đối diện. Mắt thấy đồ ăn bay lại gần, Bàng Suất không chút suy nghĩ liền kéo Đóa Lai ra đằng sau, lấy thân mình chắn lại. Kết quả, toàn bộ đồ ăn rơi xuống người Bàng Suất, trong đó có chén canh nóng vô cùng nguy hiểm cũng đổ trên người hắn khiến hắn nhíu mày, vội tháo thắt lưng ra, cũng không quan tâm trong phòng có phụ nữ hay không liền trực tiếp cởϊ qυầи ra ném qua một bên.
“Làm cái gì mà hất bàn hả! Xem tôi trị anh như thế nào!” Ba Bàng Suất thuận tay cầm bình rượu, không suy nghĩ ném lại.
Đàn ông trong phòng ngoại trừ Đóa Lai không uống rượu ra thì ai cũng say khướt, hơi cồn dồn lên não, liền kéo nhau đánh lộn.
Mẹ Bàng Suất quay đầu lại nhìn, trong lòng của bà chỉ đang lo lắng cho con trai của mình: “Con trai, không sao chứ?”
Đóa Lai ở bên cạnh nhìn thấy đùi Bàng Suất đã ửng một mảng đỏ: “Anh, chúng ta đi bệnh viện đi, bị phỏng để lâu không tốt đâu.” Đóa Lai vừa dứt lời, liền thấy trong đám người có một bình rượu bay tới gần, là hướng vị trí đầu Bàng Suất mà nhắm đến, Đóa Lai cả kinh, ôm cổ Bàng Suất dùng đầu bảo vệ hắn.
Trước mắt Đóa Lai tối sầm, đầu kêu ong ong, cậu chỉ cảm thấy có gì đó nóng hổi không ngừng chảy xuống mặt.
Bàng Suất nắm chặt tay Đóa Lai, nhìn thấy mặt cậu dính đầy máu, hắn nổi giận hoàn toàn, tiện tay cầm lấy bình rượu dưới đất dùng sức ném xuống dưới sàn, một tiếng choang phát ra, Bàng Suất hét: “Mau cút hết cho tôi, còn không tôi đập nát chân từng người một!!!”
Trong phòng đột nhiên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn Bàng Suất không chớp mắt.
Bàng Suất thở hổn hển, quay người nói: “Mẹ, mau lấy cho con hai ngàn đồng, con dẫn Lai thần tài đi bệnh viện.” Bàng Suất không kịp mặc quần, bế Đóa Lai rồi nhận tiền mẹ đưa đến, xong liền trực tiếp xông ra ngoài.
Trên đường đến bệnh viện, Đóa Lai đau đến nhe răng, không ngừng nói lầm bầm, lúc bình rượu kia vừa đập vào đầu, cậu đã cảm thấy mắt mình toàn là sao, miệng không ngừng run rẩy.
“Lai thần tài, n…nói…nói anh nghe một tiếng đi.” Bàng Suất lo lắng.
Đóa Lai cau mày, chỉ nhếch miệng nói lầm bầm như trước.
Bàng Suất ôm Đóa Lai: “Mau đi bệnh viện, anh dẫn em đi, không sao đâu, có anh ở đây rồi.”
Đóa Lai liều mạng túm chặt áo Bàng Suất, sống chết không chịu buông ra.
Đến bệnh viện, Đóa Lai được bác sĩ tiến hành cấp cứu khẩn cấp, may mắn mạng Đóa Lai lớn, ngoại trừ phần đầu phải băng bó ra thì chỉ có bên má phải bị mảnh thủy tinh xước qua rất sâu khá nghiêm trọng, máu không ngừng chảy ra.
Trên hành lang, Bàng Suất mặc quần đùi phía trên mặc áo sơ mi trắng, chân mang giày da, tất màu đen. Bất kể ai đi qua cũng nhìn hắn một cái, có điều cảm thấy rất bổ mắt.
Sau nửa giờ, Đóa Lai từ trong phòng mổ đi ra, nhe răng chạm chạm má phải bị băng, lúc nhìn thấy Bàng Suất, nước mắt lưng tròng nói: “Anh, trên mặt em sẽ có sẹo à?”