Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 32: Anh, em thích anh

Đóa Lai cho rằng mặc dù lần này Bàng Suất uống rượu nhưng cũng chưa đến nổi say mê man, nhưng cậu hy vọng men rượu sẽ khiến hắn quên đi chuyện này. Lúc nghe được một tiếng ừm kia của Bàng Suất, Đóa Lai càng dùng sức, cúi đầu làm việc, tiếng vô cùng to lại còn ướŧ áŧ. Đây là lần thứ hai Đóa Lai làm chuyện này, lần trước là Bàng Suất say bí tỉ nên xảy ra chuyện, sau đó hắn không nhắc đến nên Đóa Lai cũng không dám nhắc, nhưng lần này hoàn toàn là do Đóa Lai chủ động, không ngờ Bàng Suất vẫn còn tỉnh táo, cho nên qua vài phút sau, Đóa Lai ngẩng đầu, chép miệng gọi một tiếng: “Anh…”

Bàng Suất thoải mái co chân lên, cả người nóng bừng, hắn rất muốn đè Đóa Lai xuống dưới người mình…Nhưng lúc nghe Đóa Lai gọi, hắn lại cố nhịn xuống.

Bàng Suất nhắm mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chà xát xong rồi? Anh ra ngoài ngủ đây.”

Đóa Lai vốn muốn hỏi hắn cảm giác như thế nào, ai ngờ hắn lại đòi về phòng ngủ? Nhất quyết không để hắn có cơ hội trốn thoát, Đóa Lai không nói nhiều lại cúi đầu tiếp tục làm.

“A…” Bàng Suất khẽ hừ một tiếng, không khỏi nuốt nước miếng. Đúng lúc Đóa Lai đang bận rộn, hắn chậm rãi nâng tay đặt lên đầu Đóa Lai, ngón tay luồn vào trong tóc Đóa Lai, nhẹ nhàng xoa.

Đóa Lai cảm nhận được, vô cùng vui vẻ, cố gắng sử dụng kĩ thuật tốt một chút mới có thể làm Bàng Suất thoải mái.

Làm người lúc hưng phấn liền trở nên mất phương hướng, Đóa Lai lại lo lấy lòng Bàng Suất nên quên mất an ủi người anh em của mình. Cứ như vậy, hai mươi phút sau, Bàng Suất trầm giọng hừ một tiếng, hai tay đè chặt đầu Đóa Lai, cuối cùng cũng bắn ra.

Bàng Suất thở hổn hển, thỏa mãn buông tay. Lúc hắn mở mắt ra thì thấy cổ họng Đóa Lai vừa di chuyển, không giữ lại một giọt mà nuốt xuống sạch.

Đóa Lai bây giờ vô cùng hối hận, hối hận không biết làm xong rồi thì phải đối mặt với Bàng Suất như thế nào, Đóa Lai tay chân luống cuống, ù ù cạc cạc không biết nói gì.

Đã làm một lần nhưng Bàng Suất vẫn không nhịn được, lúc hắn uống rượu cũng đã nghĩ đến chuyện này, hơn nữa hắn vẫn biết Đóa Lai thích hắn, cho nên mới không kiêng nể gì mà làm thêm lần nữa, nhưng mọi chuyện qua đi, Bàng Suất lại hối hận. Cho tới hiện tại, Bàng Suất vẫn thích nữ, mặt dù trước đây quen Hoa Kì, cũng từng muốn làm với Hoa Kì một lần nhưng chỉ đơn giản là muốn, thực tế không có ý định gì. Cho nên, chuyện ngày hôm đó, Bàng Suất không nhắc lại, vẫn xem Đóa Lai là em trai như trước, nhưng ở chung lâu như vậy, hắn càng lúc càng cảm thấy không đúng, lúc nào cũng muốn làm với cậu thêm một lần nữa, hắn cũng từng nghĩ hay là mình chủ động một chút, nhưng mà đúng thật không ai lường trước được điều gì.

Ngày hôm nay, Bàng Suất không bao giờ nghĩ đến Đóa Lai lại dũng cảm như vậy, dám chủ động lúc hắn còn tỉnh. Trước kia, Đóa Lai luôn nhìn trộm hắn, lén tiếp cận hắn, ngấm ngầm tiến hành tất cả.

Bàng Suất nhớ hắn vừa đến chỗ mới, Đóa Lai đứng ở trên lầu ném một trái mũi ruột vào người hắn, tuy rằng cậu trốn rất nhanh nhưng Bàng Suất vẫn thấy được. Lúc ấy, Bàng Suất không có tâm trạng nên không để trong bụng, đứng dưới lầu chửi vài câu, nhưng sự việc càng lúc càng tiến triển, vượt khỏi tầm kiểm soát của Bàng Suất.

Thì ra, tên nhóc này là gay, hơn nữa lại còn thích mình.

Ngày hôm đó, Bàng Suất và Chúc Khải ở trong phòng nói chuyện phiếm, bỗng dưng Côn Tử đến gõ cửa, Bàng Suất nghe được tiếng vang từ cửa sổ phòng bên cạnh truyền tới, nhân lúc Chúc Khải đi mở cửa, hắn nhìn thoáng qua phòng bên cạnh, đập thẳng vào mắt hắn là đầu tên nhóc này bị kẹt ở hàng rào, không rút ra được. Sau đó, Bàng Suất ngẫm lại đều cảm thấy vô cùng thú vị.

Mấy ngày tiệm tắm rửa chuẩn bị khai trương, Bàng Suất bận bù đầu, không ăn uống đàng hoàng nên tối khuya về nhà thì đau dạ dày, khó chịu vô cùng. Đúng lúc hắn chịu không nổi, hàng xóm ở cạnh đem cháo dưa muối cho hắn, mặc dù người đưa có một gương mặt xa lạ nhưng Bàng Suất lại cảm giác rằng, người đang đưa cháo đứng trước mặt hắn đây không phải là người nhìn lén hắn.

Côn Tử làm hư xe của Bàng Suất, hại hắn chỉ có thể bắt xe buýt đến tiệm, lúc hắn đứng ở trên xe mơ hồ có người ở phía sau sờ sờ hắn, còn cố ý dùng thân thể đυ.ng hắn, Bàng Suất lén nhìn qua cửa kính xe thì thấy rõ diện mạo của người kia, trong đầu liền nhớ đến tên nhóc ở cạnh phòng. Bàng Suất cũng không biết mình bị gì nữa, nếu đổi lại là bình thường hắn sẽ quay lại đập tên kia một trận nhừ tử, nhưng lần đó, hắn lại nhịn xuống.

Buổi tối ngày hôm đó, mưa như trút nước, Bàng Suất không tìm ra dù, không biết ở đâu lại xuất hiện một cây, hắn không tin mình không tìm ra được mà dấu chân ngay cửa đã nói cho hắn biết rằng, có người cố tình mang dù cho hắn.

Cho đến ngày hôm sau, lúc tiệm vừa khai trương, Đóa Lai đường đường chính chính xuất hiện trước mặt hắn, hắn mới hiểu rõ rất cả, hắn vô cùng có niềm tin rằng, Đóa Lai vẫn luôn bám theo hắn, nhìn trộm hắn, không lúc nào là không nhìn.

“Anh…” Đóa Lai thấy Bàng Suất nhìn chằm chằm mình không nói chuyện, lúng túng: “Không phải anh mệt à, vậy ra ngoài ngủ chút đi.”

Bàng Suất lấy lại tinh thần, chép chép miệng nói: “Chà xát không tệ, chỉ thua Hoa chó con một nửa thôi.” Nói xong, Bàng Suất ngồi dậy, cười: “Uống ngon không?”

Đóa Lai suýt nữa sặc nước miếng đến chết, ho khù khụ vài tiếng mới nói: “Của anh uống ngon lắm.”

Bàng Suất chau mày: “Em còn uống của người khác rồi?”

Đóa Lai lập tức méo mặt, nói: “Em không có, đây là lần thứ hai…”

Bàng Suất nhớ đến lần trước, hình như Đóa Lai cũng không nhổ ra.

Bàng Suất ho nhẹ một tiếng, chột dạ nói: “Ừm, hứng nước giúp anh, anh tắm một miếng.”

Đóa Lại vội hứng một chậu nước, giúp Bàng Suất tắm rửa, sau đó lấy khăn chủ động lau khô giúp hắn.

Bàng Suất cúi đầu nhìn Đóa Lai bận rộn, hắn muốn cười nhưng lại không dám cười, cảnh tượng này hắn đã thấy Trang Hào và Hoa Kì làm vài lần, lúc ấy hắn vô cùng ngưỡng mộ, lại vô cùng khát khao được như vậy, cũng lòng hắn rộng nên không để tâm.

“Xong rồi.” Đóa Lai đặt khăn xuống, đem quần áo Bàng Suất lại, nhỏ giọng nói: “Anh, chuyện vừa rồi anh không giận chứ?”

Bàng Suất nhận quần áo, vừa mặc vừa cười: “Đm, có gì mà tức giận.”

Nghe Bàng Suất nói xong, Đóa Lai không những không thoải mái mà còn rất hồi hộp, cậu bóp chặt tay, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Anh, em thích anh.”

Bàng Suất sửng sốt, không thể nói rõ xúc cảm trong lòng, im lặng một lúc sau mới nói: “Đm, đừng dọa anh nha, đùa cũng có giới hạn thôi.” Nói xong, Bàng Suất xoay người mở cửa, đi ra ngoài.

Đóa Lai vô cùng thất vọng, nhưng cậu nhớ đến những lời Hoa Kì nói lúc trước, lại có thêm nghị lực, cậu vội tắm rửa, lúc chạy ra khỏi nhà vệ sinh thì đèn đã tắt, Bàng Suất đang nằm trên giường gỗ hút thuốc.

Trong bóng đêm, ngọn lửa tỏa một ánh sáng yếu ớt, Đóa Lai mò lại gần, cởi giày chui vào chăn, sau một hồi đấu tranh nội tâm kịch liệt, cuối cùng Đóa Lai vươn tay, chủ động ôm cánh tay Bàng Suất.

Bàng Suất hút thuốc, không né tránh mà nhẹ giọng nói: “Lai thần tài, nói thật anh nghe, có phải Hoa Kì dạy em đúng không?”

Đóa Lai suy nghĩ rồi ừm một tiếng.

Bàng Suất sớm đã đoán ra.

Bàng Suất ném tàn thuốc trong tay bay thật xa, cho đến khi tàn thuốc từ từ tắt, hắn mới mở miệng: “Đừng lúc nào cũng nghĩ những điều vớ vẩn, ngày mai anh dẫn em đi chèo thuyền, chơi đùa thỏa thích.” Bàng Suất rút tay khỏi Đóa Lai, sau đó ôm Đóa Lai vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”

Đóa Lai biết rõ chuyện này không thể tiến xa hơn nữa, nếu cậu kiên quyết tiến tới chắc chắn sẽ dọa Bàng Suất mất, nếu vậy sau này cậu biết tìm ai đây?

Đóa Lai ừm một tiếng, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Hào tỉnh dậy đã đi bán đồ, Hoa Kì lén mở cửa phòng của Đóa Lai và Bàng Suất, ló mặt nhìn vào.

Đóa Lai nghe tiếng động, từ từ mở mắt.

Hoa Kì thấy Đóa Lai đã tỉnh, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

Đóa Lai gật đầu, chậm rãi xuống giường, chân trần chạy vào phòng ngủ của Hoa Kì.

Ở bên cửa, Hoa Kì hăng hái nói: “Sao rồi, mau nói đi.”

Đóa Lai buồn bã nói: “Chỉ mới dùng miệng thôi, chuyện sau đó vẫn chưa làm.”

“Hả cái gì cơ?” Hoa Kì không tin nổi nhìn Đóa Lai: “Từ lúc nào mà Bàng Suất yếu vậy?”

Đóa Lại vội xua tay: “Không phải, là tớ dùng miệng, nhưng mà vẫn chưa đạt được mong muốn.” Đóa Lai ân hận ngồi trên giường, nghẹn ngào nói: “Cậu nói xem tớ phải làm gì bây giờ, làm cũng không làm được, ăn cũng không ăn đủ.”

Hoa Kì trừng mắt nhìn, ngồi cạnh Đóa Lai: “Vậy cậu nói hắn biết chưa?”

“Nói rồi, nhưng hắn lại tớ đừng đùa nữa.”

Hoa Kì nhếch miệng nói: “Hắn với Trang Hào y xì nhau vậy, cậu phải vô cùng thích hắn, vô cùng kiên nhẫn, hơn nữa theo như tớ biết thì người nhà Bàng Suất không đơn giản như người nhà Trang Hào, ba của hắn cực kì hung dữ luôn.”

Đóa Lai nheo mắt: “Ai ui, tớ không biết nên làm gì nữa.”

“Thôi kệ đi, trước mắt tụi mình cứ chơi trước đi, từ từ tính tiếp.” Hoa Kì lấy trong tủ ra một bộ quần áo: “Dáng người cậu không khác tớ lắm, cậu mặc đồ của tớ này.”

Đóa Lai vội nói: “Tớ có đem quần áo theo, để ở trong xe rồi.”

“Cứ mặc đồ của tớ trước đi.”

Đóa Lai theo yêu cầu mãnh liệt của Hoa Kì đành thay quần áo, lúc Trang Hào bán hàng vào, Bàng Suất cũng vừa tỉnh dậy, hắn thừa dịp Hoa Kì đang chuẩn bị bữa sáng với Đóa Lai, lén nói với Trang Hào: “Hoa chó con đem hết kĩ thuật cua mày dạy cho Lai thần tài hết mẹ rồi.”

Trang Hào cười: “Không phải rất tốt sao, cho mày cảm nhận một chút.”

Bàng Suất vỗ vỗ ngực: “Đm, điểm mấu chốt ở đây là tao chưa chuẩn bị tâm lí sẵn, hiện tại nhớ lại có chút mông lung.”

“Mày mâu thuẫn y chang tao hồi đấy.” Trang Hào nhịn không được liền cười.

“Thôi bỏ đi, không nói nữa, ra ngoài chơi đi.”

Bốn người ở trong siêu thị ăn sáng, chờ hai nhân viên siêu thị đến làm việc thì bắt đầu xuất phát đi hồ nhân tạo. Lúc này ở trong thành phố cũng là thời điểm nóng nực cho nên công viên chật ních người, mà hồ nhân tạo cứ như nồi bánh, lềnh bềnh toàn thuyền nhỏ.

“Hôm nay nhiều người thật.” Hoa Kì chạy đến cạnh hồ, hai tay nghịch nước.

Trang Hào hoảng sợ nói: “Cẩn thận không chừng ngã xuống đấy, mau lại đây với anh.”

Hoa Kì quay đầu cười ngốc: “Không có gì đâu, tí nữa em với Đóa Lai sẽ ngắt củ ấu.”

Đóa Lai sửng sốt, nghĩ thầm, có chuyện này nữa hả.

Hoa Kì trừng mắt nhìn, nói với Trang Hào vào Bàng Suất: “Hai người đi mua vé đi, loại thuyền dùng tay chèo ấy, không cần chạy bằng điện đâu.”

Bàng Suất cười khổ: “Chỉ thích cực khổ.”

Bàng Suất và Trang Hào đi mua vé thuyền, Đóa Lai và Hoa Kì đi dạo trước lối vào.

Không lâu sau, Bàng Suất và Trang Hào mua vé, nhân viên sắp xếp một con thuyền chèo bằng tay cho bốn người, Đóa Lai và Hoa Kì lên trước, sau đó mới đến phiên Bàng Suất và Trang Hào.

Thuê loại thuyền này đương nhiên người tốn sức nhất là Bàng Suất và Trang Hào, hai người một trái một phải không ngừng chèo thuyền, mắt thấy đã đến giữa hồ, Hoa Kì hát: “Hai người chúng ta cùng hái củ ấu thôi nào, hái củ ấu, chàng có tình thì thϊếp có ý…”

(Lời bài hát =))))

Hoa Kì ngồi một bên hát, Đóa Lai ngồi nghe cũng bứt rứt nên cũng hát theo, lúc vào nhịp hai người hát cực kì to, làm Bàng Suất và Trang Hào không nhịn được phải nhìn nhau một cái, quay đầu mắng: “Hai em im lặng đi, hát cái gì mà hát!”

Đóa Lai và Hoa Kì bĩu môi, không thèm nhìn bọn họ, tiếp tục hát.

“Hai người chúng ta cùng chèo thuyền hái củ ấu, hái củ ấu…Suất có tình Lai có ý, thật giống như củ ấu, cả hai đều đồng lòng.”

Hoa Kì đột nhiên sửa lại lời, không những chỉ có mình Đóa Lai sửng sốt mà ngay cả Bàng Suất cũng bị dọa đến run run, tay buông lỏng, mái chèo khẽ đẩy thuyền tiến vào hồ.

“Đm, hát cái gì đấy, còn hát nữa thuyền lật là em đền tiền đấy.” Bàng Suất cúi đầu nhìn xuống dưới nước, tim đập thình thịch không thôi.

Đóa Lai và Hoa Kì không hát nữa, hai người đều ghé cạnh thuyền nhìn xuống nước.

“Đm, quạt nhanh lên.” Bây giờ chèo thuyền hình như chỉ còn mỗi Trang Hào, y bán sống bán chết chèo lấy chèo để, mấy cái thuyền máy đã chạy đằng nào rồi, nhưng mặc kệ y có cố gắng thế nào thì chiếc thuyền chỉ xoay quanh một chỗ, cho đến khi một chiếc thuyền máy đâm từ sau đến không kịp phanh, áp lực lớn khiến cho Đóa Lai không kịp đề phòng, thân thể lao về phía trước, cậu chỉ kịp kêu ôi mẹ ơi một tiếng liền ngã chỏng vó xuống nước.

“Trời ơi, Bàng Suất, Đóa Lai ngã xuống nước rồi!!!” Hoa Kì cố hét to.

Bàng Suất quay đầu lại thì thấy Đóa Lai đang vùng vẫy trong nước, hắn không chút suy nghĩ liền lao xuống dưới nước.

Bàng Suất từ nhỏ đã biết bơi, hay rủ bạn bè ra ao chơi không ít, cho nên không lâu sau đó hắn liền đem Đóa Lai lên thuyền. Đóa Lai ngồi trên thuyền không ngừng nôn khan, đơn giản chỉ vì nước rất hôi, hai chiếc giày trên chân đã biến mất không còn chút tung tích, trên ngón chân phải còn mắc phải một sợi dây thừng.

Bàng Suất vừa lên thuyền, không kịp nghĩ nhiều liền nắm bả vai Đóa Lai hỏi: “Sao rồi, có sặc nước nhiều không?”

Đóa Lai xoay người, nôn khan: “Nước ở đây rất hôi.”

——————————————————————

Xin lỗi mọi người nhưng tui phải xả, không gì có thể ngăn tui xả được. Đm thứ tra công Bàng Văn Suất!!!!! Đm chưa bao giờ mà tao tức như vậy á, tao tức mà bình thường tao không nói gì nhưng hôm nay tao phải xả á! Đm thứ tra công tình trong như đã mặt ngoài còn e, giữ cái liêm sỉ của anh mà sống một mình điiii!!!!!!!!