Bàng Suất vừa vào xe đã chở Đóa Lai phóng như điên, may mà ban đêm trong thành phố cũng không nhiều người lắm, nếu không với cái tốc độ này của Bàng Suất thể nào cũng gây ra chuyện. Bàng Suất đạp ga, nhanh như chớp đã chạy đến đường Dược Hâm, mắt nhìn thấy đã sắp tới nhà lão Đóa, Bàng Suất lúc này mới phát hiện Đóa Lai đang run bần bật.
“Hừm, vừa rồi anh nói với em vậy em xem như gió thoảng qua tai à?” Bàng Suất liếc nhìn Đóa Lai, thở dài: “Nghe lời anh, không sao đâu.”
Đóa Lai chột dạ gật gật đầu, ánh mắt không tự chủ được nhìn ra ngoài cửa xe, cửa nhà càng ngày càng gần, chân tướng sắp bị bại lộ làm thế quái nào mà không căng thẳng cho được?
Bàng Suất nhìn Đóa Lai, không còn cách nào khác chỉ đành lắc đầu
Bàng Suất lái xe về phía trước tầm mấy mét, sau đó đứng trước nhà lão Đóa. Trước nhà lão Đóa có một cái sân, chỉ dùng mấy tấm ván gỗ để rào lại, nhìn qua dãy hàng rào là có thể thấy được cửa lớn, vừa hay nhìn được diễn biến trong phòng khách. Lúc này lão Đóa đang ngồi trên chiếc sô pha cũ trong phòng khách uống trà, kính lão đặt trên mũi, một tay cầm sách quan sát một chậu hoa hồng nhỏ đặt trên bàn.
“Nhìn kìa, ông có chuyện gì đâu, không biết vì sao em lại khóc lóc nữa luôn đó!” Bàng Suất tháo dây an toàn, cầm chìa khóa trên tay xoay xoay vài vòng cũng không thấy Đóa Lai xuống xe, Bàng Suất cau mày lại gần Đóa Lai, tay đặt trên cửa xe, xoay người cười nói: “Em không định xuống xe à?” Bàng Suất trừng mắt nhìn.
Đóa Lai ngẩng đầu lên, cảm giác ánh mắt Bàng Suất nhìn mình vô cùng gian ác, thậm chí còn có cảm giác mạnh mẽ ánh mắt đó đang bóc từng lớp từng lớp, nhìn thấu qua lời nói dối của Đóa Lai.
“Chuyện đó, nếu không có gì thì mình về đi? Nếu như lão Đóa không có gì thì mình về thôi.” Đóa Lai cầu xin.
Bàng Suất hừ một tiếng: “Đừng như vậy, dù không có chuyện gì thì cũng nên vào xem thử đi. Cũng về đến nhà rồi, không vào thì không hay đâu.” Bàng Suất mở cửa xe: “Mau xuống xe đi.”
Đóa Lai ra vẻ cầu xin: “Anh, tụi mình đi thôi, anh xem xem lão Đóa đang tập trung tinh thần nghiên cứu hoa hồng kìa, đừng làm phiền ông nữa.”
“Hử, anh không nghĩ vậy đâu, ông chỉ có mình em là cháu trai, nhớ em còn không kịp làm sao có thể quấy rầy được chứ, mau xuống xe.” Bàng Suất xoay người đi vào trong xe, lúc hai người cách rất gần, Bàng Suất cười nói: “Lai thần tài, không phải em nói dối anh đó chứ?”
Đóa Lai hoảng hốt, hít hít mũi nói: “Em không có, những điều em nói đều là sự thật.”
“Nếu là thật thì mau xuống xe, vừa đúng lúc anh cũng thèm món rượu hoa cúc.” Bàng Suất cười túm lấy tay Đóa Lai, dùng sức kéo cậu ra ngoài.
Đóa Lai sống chết không chịu đi nhưng mà sức của cậu làm sao mà đọ được với sức trâu bò của Bàng Suất, cho nên chưa đầy một phút sau Đóa Lai đã bị Bàng Suất túm xuống xe.
Bàng Suất khóa cửa xe, lôi Đóa Lai vào nhà.
Cửa trước sân được lão Đóa hàn từ rất lâu, trải qua sự bào mòn của thời gian, hiện tại đã gỉ sắt, lúc đẩy cửa phát ra âm thanh rất lớn. Lão Đóa ngồi ở trong phòng nghe tiếng thì đi ra, lúc nhìn thấy Đóa Lai và Bàng Suất thì cười, tháo kính lão xuống: “Cháu yêu của ông về rồi à?”
Đóa Lai đảo mắt, thừa dịp Bàng Suất buông tay thì chạy vọt tới trước mặt lão Đóa, lo lắng cầm tay ông nói: “Lão Đóa, nhà chúng ta có chuyện gì vậy? Con vội muốn chết luôn nè.” Đóa Lai nhìn lão Đóa nhe răng nhếch mép bày ra đủ loại ám hiệu, hai người là ông cháu đương nhiên nhìn một chút là liền hiểu ngay, lão Đóa thấy thế vội vàng che miệng: “Ai da, gần đây răng của ông không tốt cho lắm, cái răng cấm này ngàu nào cũng đau, nè nè con xem nè, giờ sưng hết rồi.” Lão Đóa cố ý mở miệng chỉ chỉ.
Đóa Lai vừa nghe lão Đóa nói dối, nội tâm liền muốn bật khóc, lão Đóa vốn là một người thành thật cương trực, cậu còn có thể mong chờ ông nói ra lời nói dối nào nghe thành thật hơn đây?
Đóa Lai ủ rũ cúi đầu cam chịu số phận.
“Răng của ông gần đây không tốt ạ?” Bàng Suất nhịn cười đi tới, nói tiếp: “Con có người anh em làm ở bệnh viện, hôm nào ông đi xem thử, nhân tiện kiểm tra sức khỏe luôn.”
Lão Đóa híp mắt cười: “Không cần đâu, qua vài ngày nữa là bình thường rồi, hai đứa nhanh vào nhà đi.” Lão Đóa tránh qua một bên nhường đường cho Đóa Lai và Bàng Suất vào nhà. Trong phòng khách, lúc nhìn thấy chậu hoa trên bàn, lão Đóa đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Ai da cháu yêu của ông, quả thật nhà mình có chuyện.”
Đóa Lai ngẩng đầu: “Chuyện gì ạ?”
“Chậu xương rồng con mua về lúc trước chết rồi, ông dùng nhiều biện pháp vẫn không cứu sống nó được, chuyện này làm ông buồn chết đi được.” Lão Đóa nói như thật, chỉ là một chậu xương rồng chết mà giống như chuyện kinh thiên động địa gì đó.
Đóa Lai vừa bừng lên tí hy vọng thì liền dập tắt, không nói dối được thì chính là không nói dối được.
Bàng Suất nhìn hai ông cháu nhịn cười muốn nội thương, nói: “Lai thần tài, em không đi xem chậu cây kia thử à?”
Đóa Lai chỉ cảm thấy sau lưng như chảy mồ hôi lạnh, bất chấp gật đầu: “Dạ, em đi xem thử.” Đóa Lai lê chân trần lên lầu trong tâm trạng hoang mang lo sợ.
Bàng Suất tự nhiên đi theo. Sau khi hai người lên trên sân thượng, Đóa Lai nhìn thấy chậu cây xương rồng kia, không chút nghĩ ngợi liền nhào về phía trước, mở miệng gào khóc: “Ai ui, mày cứ như vậy mà chết rồi, lúc trước tao tốn nhiều tiền mua mày lắm đó xương rồng ơi.”
Bàng Suất thấy Đóa Lai bất chấp như vậy cuối cùng cũng nhịn không được, hắn đi đến sau Đóa Lai, dùng chân đá đá mông cậu: “Thôi được rồi, chút trò con nít vậy mà cũng đòi đùa anh, anh biết hết rồi.” Nói xong, Bàng Suất ngồi xổm xuống cạnh Đóa Lai, nhỏ giọng nói: “Không muốn anh đi thì cứ nói thẳng, bày ra mấy trò này làm gì?” Bàng Suất nâng tay khoát vai Đóa Lai, dùng sức vỗ vỗ: “Nhưng mà anh cũng có chút hứng thú đó nha, nhất là ông đó, hai người diễn kịch hay lắm.” Bàng Suất cuối cùng cũng bật cười, nhịn lâu đến giờ đúng thật là kỳ cmn tích.
Đóa Lai xấu hổ ngẩng đầu, cười ngốc: “Vừa rồi tim em muốn khóc thật luôn đó.”
Bàng Suất cười khổ không biết nói gì: “Anh là em thì anh cũng muốn khóc, được rồi…” Bàng Suất đứng lên, ngáp một cái, nói: “Ở đây có dư phòng ngủ không? Khuya thế này chắc không về nhà được rồi, vừa hay sáng mai anh cũng có thể nếm thử tay nghề của ông.”
Đóa Lai vừa nghe liền vui mừng, đứng dậy: “Có chứ, đương nhiên là có rồi!”
Bàng Suất thấy Đóa Lai cao hứng như vậy thì tâm tình càng tốt: “Ngủ ở đâu?”
Đóa Lai đảo mắt một cái rồi cười, nói: “Tụi mình ngủ trên sân thượng luôn đi, trước đây em cũng hay ngủ vậy, không những mát mẻ mà còn có thể bầu bạn với hoa cỏ, nói không chừng may mắn còn gặp được vài bé gián đáng yêu nữa.
“Đm, anh thật nghi ngờ cách em lớn lên đó!”
Đóa Lai phủi mông: “Quyết định như vậy đi, em xuống dưới lấy chăn, chờ em nha.” Nói xong, Đóa Lai vội xuống lầu, chưa đầy năm phút sau, Đóa Lai ôm chăn đi lên: “Anh, em trở lại rồi nè.”
Bàng Suất gác chân ngồi trên ghế, cười: “Tốc độ nhanh nhỉ.”
“Ừm, nhanh tay lẹ chân.” Đóa Lai trải chiếu xuống dưới đất, sau đó lấy đệm đè lên: “Đúng rồi, tối nay lão Đóa có làm chè trà dầu, ăn ngon lắm.”
(Chè
trà
dầu kiểu như
món chèđậu xanh nóng
ở
mình vậy
đó, nhưng màđược nấu từ
hạt cây hoa trà
và
cho thêm mèđen khi
ăn.)
“Chè trà dầu?” Hai mắt
Bàng Suất phát sáng: “Từ nhỏ đến giờ anh chưa ăn bao giờ.”
Đóa Lai quay đầu nhìn hắn, cười ngốc: “Vậy tí nữa em múc hai chén, rồi bưng lên.”
Bàng Suất gật gật đầu: “Này, anh tắm được không?”
“Tắm được.”
“Tắm ở đâu?” Bàng Suất đứng lên, cởϊ áσ nói: “Toàn người đều là mồ hôi khó chịu muốn chết.”
Đóa Lai đưa tay chỉ căn phòng cạnh
mấy chậu cây: “Tắm ở đó cũng được, nhưng mà không có nước ấm, phải đun nước.”
“Đm, tắm nước lạnh cũng được.” Bàng Suất ở trước mặt Đóa Lai cởϊ qυầи, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài: “Ở đây không có ai nhìn đó chứ?”
Đóa Lai cười: “Yên tâm đi, trễ thế này rồi còn ai rảnh hơi đi ngắm anh.”
“Cũng không hẳn, nhỡ như có ai để mắt đến anh, thường rình trộm anh thì sao, em nói đúng không nè?” Bàng Suất nhìn Đóa Lai nháy mắt, xoay người cởϊ qυầи lót, tiện tay để lên cái ghế gần đó: “Xem chừng giúp anh, đừng để ai cuỗm đi mất.”
Bàng Suất nói vậy làm Đóa Lai sợ hãi không ngừng, chẳng lẽ Bàng Suất phát hiện rồi? Đóa Lai không tin, cậu hành động vô cùng kín đáo, sao Bàng Suất có thể phát hiện được. Nghĩ như vậy, Đóa Lai vì muốn chứng minh suy nghĩ của mình là đúng liền mở miệng hỏi: “Ai mà thèm lấy qυầи ɭóŧ của anh, lấy xong thì làm được gì?”
Bàng Suất đứng ở mảnh vườn trống, cười nói: “Nói vậy cũng không đúng, cầm lên tɧẩʍ ɖυ thì sao?”
Đóa Lai sững sờ, tim cậu trùng xuống, chẳng lẽ Bàng Suất biết thật? Chẳng lẽ…Đóa Lai đè nén bất an, cậu vô cùng có niềm tin rằng Bàng Suất chỉ thuận miệng thôi chứ hắn thật ra cũng không biết gì cả.
“Lai thần tài” Bàng Suất xả nước tắm.
Đóa Lai hoàn hồn: “Dạ?”
“Lại đây lấy giúp anh cục xà phòng, anh với không tới.”
Đóa Lai hít sâu: “Đến đây.” Đóa Lai đặt chăn xuống, sau đó cởϊ qυầи dài, đi đến căn phòng gỗ nhỏ Bàng Suất đang tắm.
“Đưa đây.” Bàng Suất chìa tay ra đằng sau vẫy vẫy Đóa Lai.
Đóa Lai đứng ở cửa, cầm xà phòng nói: “Anh, anh ra đây lấy được không, em vào không được.”
Bàng Suất cười nói: “Đm, sao mà không vào được.” Bàng Suất xoay người, không nói nhiều liền kéo Đóa Lai vào.
Đóa Lai trượt chân, hai tay đặt trước ngực Bàng Suất, lúc ngẩng đầu, Bàng Suất nhìn cậu híp mắt cười, thuận tiện chạm vào vai cậu: “Cảm giác thế nào?”
Đóa Lai vừa nghe đến đây liền nổi lên cảm giác, vì để Bàng Suất không phát hiện, Đóa Lai đành phải xoay người, đi ra đằng sau Bàng Suất, dùng xà phòng chà nhẹ lưng của hắn.
“Anh…” Đóa Lai nhẹ giọng nói.
“Ừm? Có gì không?” Bàng Suất ngửa đầu, dùng gáo múc nước đổ lên đầu.
Đóa Lai hít sau một hơi, tim đập càng lúc càng nhanh, cậu rất muốn vào lúc này, ngay tại đây, thổ lộ hết tất cả cho Bàng Suất, nói Bàng Suất rằng em rất thích anh, rất rất thích.
“Em…Em…” Đóa Lai liên tục nói ’em’, Bàng Suất đợi không được, sốt ruột hỏi: “Đm, em em ét ét cái gì, có gì thì cứ nói đại ra đi.”
“Cái này…Em…” Tim Đóa Lai đập nhanh, hồi hộp muốn chết.
“Em muốn nói cái gì, nói nhanh đi.” Bàng Suất thúc giục.