Trình Trì túm vạt áo, chột dạ gật đầu.
Hứa Nhận không nói gì, anh ngồi xuống ghế, Trình Trì lại gần, nơm nớp lo sợ cúi đầu kéo ống tay áo của anh: “Anh Nhận, thật xin lỗi.”
“Nó theo anh tám năm.” Sắc mặt Hứa Nhận rất nặng nề, ngẩng đầu hỏi: “Chết như thế nào?”
“Nó không chịu ăn gì.” Trình Trì nói: “Em lấy gậy nhỏ cậy miệng nó ra, đút thức ăn cho rùa vào, nó lại phun ra, làm thế nào cũng không ăn.”
Tim Hứa Nhận thắt chặt, anh đột nhiên cao giọng: “Em cứ đút như vậy?”
Trình Trì gật đầu.
“Em bị ngốc hả?” Anh bỗng nói: “Rùa đen cần phải ăn trong nước, chút kiến thức này mà em cũng không biết?”
Khóe mắt Trình Trì đỏ ửng, cô lắc đầu: “Em không biết!”
“Em còn có thể biết gì nữa?” Hứa Nhận ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau chừng mười giây, môi Trình Trì giật giật, vành mắt ửng hồng.
Cô nức nở gào về phía anh: “Anh xách hành lý bỏ đi như vậy, không hề nói gì với em, ngay cả câu tạm biệt cũng không, không gọi điện thoại cho em, anh dựa vào đâu mà cho rằng em sẽ biết, anh dựa vào đâu mà bắt em phải chăm sóc tốt cho rùa đen của anh, em mẹ nó không gϊếŧ chết nó là đã tốt bụng lắm rồi!”
Cảm xúc Trình Trì gần như sụp đổ, tim Hứa Nhận cũng quặn đau.
Anh đứng dậy ôm lấy cô, ấn mạnh đầu cô vào trong ngực mình: “Một con rùa đen mà thôi, chết thì chết, em đừng khóc.”
“Thi thể của nó, em còn mang đến, cho anh gặp mặt lần cuối cùng.” Trình Trì nói xong câu đó, Hứa Nhận buông cô ra, kinh hãi.
Trình Trì sờ qua sờ lại trong túi, cuối cùng chạy đến balo của mình tìm thật lâu, cuối cùng móc nó ra từ miếng bọt biển ướt nhẹp.
Dường như Sεメ đã trải qua một giấc ngủ dài, thò đầu ra, há miệng, ngáp một cái.
Trình Trì lau nước mắt nhìn anh cười.
Hứa Nhận nhìn cô chằm chằm.
Bị chơi xỏ.
Sao Trình Trì có thể làm tâm can bảo bối của anh chết oan như vậy? Một năm nay cô chăm sóc Sεメ còn hơn cả chăm sóc bản thân, tham khảo đủ mọi cách nuôi rùa trên mạng, mùa hè đút nó ăn no, mùa đông tìm bùn cát cho nó ngủ đông.
Toàn thân Sεメ xanh biếc, được cô nuôi rất tốt, còn lớn hơn một chút.
Lúc này Hứa Nhận thật sự áy náy.
Anh biết, cô muốn tra tấn anh.
“Hứa Nhận, em sẽ không tha thứ cho anh.”
“Anh biết.” Hứa Nhận gật đầu.
“Chúng mình đặt ra ba quy ước đi.” Trình Trì nói.
Cô rất thích đặt ra ba quy ước, từ ngày anh vào nhà bọn họ, cô đã đề ra ba quy ước với anh.
Nhớ lại trước đây, khóe miệng Hứa Nhận lại hiện lên ý cười.
Trình Trì lại gõ gõ mặt bàn, bảo anh nghe rõ: “Kể từ ngày anh đi, anh không còn là bạn trai của em, cho nên không được nói bậy khắp nơi.”
Hứa Nhận nghĩ đến lời cô nói với Lục Hành Thương, hơ, không biết ai mới là người nói bậy khắp nơi.
Hứa Nhận gật đầu: “Được.”
“Không được chắn đào hoa của em.” Trình Trì lại nói: “Em muốn hẹn hò với người con trai khác.”
“Chuyện này không thể.” Anh từ chối thật sự kiên quyết: “Ai dám hẹn hò với em, anh đánh chết cậu ta.”
“……”
Dọn dẹp phòng ngủ xong, Trình Trì không hề khách khí nói: “Anh có thể đi rồi.”
Hứa Nhận không cử động.
“Anh muốn ở lại qua đêm hả?”
Hứa Nhận đang định gật đầu, Trình Trì lại nói: “Bαo ©αo sυ trong túi anh đã bị em lấy đi rồi.”
Hứa Nhận thò tay vào trong túi quần, trống rỗng…
Ồ, động tác rất nhanh.
“Trong khoảng thời gian này, chắc hẳn anh sẽ không dùng đến thứ đồ kia.” Trình Trì lùi ra phía sau một bước: “Em vứt giúp anh.”
“……”
Cô tới tra tấn anh đây mà.
Hứa Nhận đi ra khỏi ký túc xá nữ, trong lòng nghĩ như thế.
———-
Lục Hành Thương tìm đến ký túc xá nữ, vừa nhìn thấy Hứa Nhận, vội vàng chạy tới. Mồ hôi đầy đầu.
“Hành… Hành lý của tôi.”
“Cậu liên hệ với công ty xe taxi đi, cô ấy không biết đến chuyện hành lý của cậu.” Hứa Nhận dứt lời, mặt không biểu cảm đi ngang qua Lục Hành Thương, nhớ tới gì đó, quay đầu lại nói với anh ta: “Đừng có ý đồ gì với cô ấy, nếu không…”
“Nếu không anh sẽ đánh tôi đúng không?” Lục Hành Thương vứt lại đồ, vô cùng bực mình: “Tới đi! Ông đây khó chịu, đang muốn tìm người trút giận đấy!”
Hứa Nhận xoay người, hùng hổ đi về phía anh ta.
Không nghĩ anh sẽ làm thật, Lục Hành Thương vội vàng lùi ra phía sau hai bước, lập tức hoảng sợ, che đầu: “Làm gì chứ, tôi nói đùa thôi, quân tử dùng lời không dùng tay chân, học trưởng anh không thể bắt nạt sinh viên mới!”
———-
Ngày hôm sau, Hứa Nhận đi cùng Lục Hành Thương đến công ty xe taxi lấy hành lý, Lục Hành Thương kéo hành lý từ công ty đi ra, Hứa Nhận đứng biên hoa viên hút thuốc.
Lục Hành Thương đi lên trước, nói: “Học trưởng, anh rất nổi tiếng ở đại học S.”
“Ừ.” Hứa Nhận hút xong một điếu thuốc, xoay người đi.
“Hình như học trưởng còn mở một công ty chuyên giúp đỡ sinh viên gây dựng sự nghiệp hả?”
“Sao nào, có hứng thú?” Hứa Nhận lạnh nhạt liếc về phía anh ta.
“Tôi chỉ hỏi một chút, anh mới năm hai, tại sao lại mở công ty?” Anh ta rất tò mò: “Học trưởng anh có thể hướng dẫn cho sinh viên mới một chút không?”
“Người khác mở.” Hứa Nhận lạnh nhạt trả lời: “Tôi chỉ là người quản lý.”
“Vậy cũng rất lợi hại rồi, chắc chắn kiếm được không ít nhỉ?”
“Xem công việc đã.” Hứa Nhận đưa cho anh ta một điếu thuốc, Lục Hành Thương không nhận, chỉ vào cổ họng mình nói: “Tôi không thể hút.”
Hứa Nhận liếc nhìn anh ta: “Cậu học chuyên ngành gì?”
“Khoa âm nhạc, đàn piano.” Lục Hành Thương nói: “Còn hát nữa.”
“Ồ.” Hứa Nhận gật đầu: “Khá tốt.”
———-
Còn nửa tháng mới khai giảng, Hứa Nhận nói muốn dẫn Trình Trì ra ngoài du lịch, Trình Trì không đồng ý.
Tính toán một lượt, du lịch, nói trắng ra, chính là hợp tình hợp lý mà thuê phòng ngủ, anh tưởng bở, Trình Trì không định buông tha anh dễ dàng như vậy.
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, trước mắt cô không nắm rõ được tình trạng kinh tế của Hứa Nhận, trước đây nghe nói từ trong miệng Dương Tĩnh thì anh cũng kiếm được kha khá, nhưng cụ thể như thế nào, cũng không rõ ràng.
Tính tình Hứa Nhận hiếu thắng, lên đại học là cắt đứt nguồn kinh tế với Trình Chính Niên, tự nuôi sống chính mình, cho dù yêu đương với cô, cũng sẽ không muốn cô tiêu tiền, Trình Trí đã quen tiêu tiền như nước, thói quen quanh năm suốt tháng, cũng không dễ sửa.
Những chi phí này, đặt lên người Hứa Nhận, có lẽ chịu không nổi.
Lúc còn học cấp ba, nơi hai người ở bên nhau trừ trong nhà thì là trường học, phương diện chi tiêu cũng không phải vấn đề lớn, nhưng hiện tại, chỉ cần đi ra khỏi phòng ngủ, sẽ phải dùng tiền, mà ở bên Hứa Nhận, anh sẽ không cho cô động đến ví.
Trình Trì dùng tiền của chính mình thì không đau lòng, nhưng lại xót tiền của anh, tiền anh đã vất vả kiếm ra, một đồng một hào cũng là mồ hôi và máu.
Trình Trì xót anh.
Cho nên du lịch gì đó, anh nhất định không muốn để cô chịu tủi nhục, như vậy nhất định sẽ phải bỏ ra một số tiền lớn.
Thôi bỏ đi, Trình Trì đùn đẩy nói có lẽ bà dì của mình sắp tới, không chịu đi.
Nhưng Trình Trì lại cảm thấy rất hứng thú với công việc của Hứa Nhận, cô bảo anh dẫn đến công ty dạo qua một vòng, đó là một công ty có quy mô không lớn, văn phòng khoảng trăm mét vuông, bên trong có mười mấy nhân viên tạm thời đang gõ bàn phím và nhận điện thoại, phòng bên cạnh dùng để tiếp khách.
“Công ty này, có giấy phép buôn bán không ạ?” Trình Trì hạ giọng nghi ngờ hỏi anh.
“Em nghĩ đi đâu đấy?” Hứa Nhận nói: “Đây là công ty hợp pháp, có đăng ký giấy phép trên Bộ công thương.”
“Nhưng cảm giác cứ như ngày mai đã phải đóng cửa rồi ấy!”
Hứa Nhận dẫn Trình Trì đến phòng nghỉ, rót một cốc nước cho cô, ngồi xuống bên cạnh cô: “Bây giờ đều là thao tác trực tuyến, đa số nhân viên chạy ra ngoài làm việc, không phải kiểu văn phòng trống rỗng… Như em nghĩ đâu.”
“Ồ! Em biết, dùng app, gửi tiền vào là được.” Trình Trì nói: “Vậy thì thật là tiện.”
“Ừ, em còn vấn đề gì không?”
“Anh là phía đối tác, hay là nhân viên tạm thời, lương tháng bao nhiêu, có tiền thưởng trích phần trăm không? Mệt không? Có làm chậm trễ việc học không? Có sếp nữ quấy rầy anh không?”
Hứa Nhận cúi đầu cười khẽ, nhéo nhéo mặt cô: “Nhiều vấn đề như vậy, anh nên trả lời cái nào trước?”
“Đều phải trả lời, không được nói qua loa, không được hỏi này đáp kia, không được nói gần nói xa!”
“Ngữ văn của em thật tốt, nói chuyện đều dùng thành ngữ.”
Trình Trì cười nhe răng.
“Anh dẫn khách hàng đến đây đầu tư cho vay, lương tạm một tháng 1500, tiền thưởng liên quan đến năng suất làm việc, khi nào làm tốt, một tháng có thể kiếm được mấy ngàn tệ, công ty vừa mới bắt đầu, quy mô không lớn, tiền lương cũng rất ít, chờ anh làm mấy năm, có thể chuyển thành phía đối tác, đến lúc đó chia lãi rất tốt.”
Thật ít, xem ra Dương Tĩnh nói anh kiếm được nhiều tiền chỉ là nói vớ nói vẩn.
“Công việc có vất vả lắm không anh?” Trình Trì vội vàng hỏi.
“Nói thật, vất vả là có, phải giao tiếp với đủ loại người, phải phỏng đoán bọn họ, thuyết phục bọn họ, khiến bọn họ tin tưởng.”
“Vậy… Anh thích công việc này không?”
“Không có cái gì gọi là thích hay không thích, công việc là công việc, nhưng anh không ghét.” Hứa Nhận nói.
Bây giờ anh chưa thể tự do làm việc mình thích được, những việc đó đều là những người không lo cơm áo, mới có thể làm.
Chính là giai cấp tư sản giống như Trình Trì.
“Em cảm thấy…” Trình Trì buồn bã nói: “Vẫn nên lấy việc học làm trọng.”
Dù sao ngôi trường này anh đã nỗ lực thi đỗ như thế.
Hứa Nhận cùng Trình Trì đi ra khỏi công ty, cười nói: “Từ khi nào, Trình Trì đã bắt đầu biết nói với anh phải cố gắng học tập rồi?”
Trình Trì cũng cảm thấy có vẻ ngược đời, trước đây anh bắt cô phải học, bây giờ đổi ngược lại thành cô khuyên nhủ anh.
“Em trưởng thành rồi mà.”
“Đúng là đã trưởng thành.” Hứa Nhận đi xuống một bậc thang, quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào ngực Trình Trì bộ, vươn tay đo đạc một chút.
“Hứa Nhận ông nội anh!” Trình Trì cười, ném cặp sách vào đầu anh, Hứa Nhận bắt được, tiện tay khoác lên vai, sau đó chặn ngang Trình Trì nhấc lên, cười nói: “Anh Nhận dẫn em đi ăn món ngon.”
Trình Trì bị anh kẹp bên hông như kẹp đồ, cảm giác rất buồn cười, giãy giụa hét lớn: “Hứa Nhận anh thả em xuống!”
“Gọi anh nghe một chút.”
“Ông nội anh!”
“Gọi ông nội cũng được.”
“Hừ!”
……
Hết chương 38