Tâm Nhận

Chương 20: Xấc xược (13)

Giang Y Lạc không nhịn được lấy mũi chân ngọc, cọ lên háng Trình Lệ Minh.

Hứa Nhận lập tức đứng dậy, trên mặt bàn, hai người đang ăn cơm của mình, ngồi yên lặng, không hề có dấu vết gì, mặt không đỏ tim không đập, xem ra là cao thủ so chiêu.

Hứa Nhận đưa thìa cho Trình Gia, Trình Gia cười với anh, tươi như ánh mặt trời: “Cảm ơn anh Hứa.”

Không, phải là anh cảm ơn cô ta mới đúng.

Hứa Nhận cười nhạt với cô ta một cái, trong lòng hai người hiểu rõ mà ăn ý không nói ra.

———-

Sεメ – người bạn duy nhất của Hứa Nhận, đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ đông, điều này cũng có nghĩa, anh phải ngậm miệng.

Không có người nói chuyện, ánh trăng vừa to vừa tròn như vậy, Hứa Nhận cảm thấy có chút cô độc.

Nhân lúc Trình Trì còn chưa đến, tiếp tục lải nhải bên tai anh về chuyện thi toán ngày mai.

Chẳng mấy khi được yên tĩnh, anh lấy sách giáo khoa, chuẩn bị tiếp tục ôn tập.

Đúng lúc này, then cửa bị đè xuống, nhưng cửa không mở được, vì anh có thói quen khóa cửa.

Không phải là Trình Trì, bởi mỗi lần Trình Trì đến đây, sẽ không kéo then cửa, đây là hành vi rất không tôn trọng.

Cô sẽ trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, bởi vì trong mắt cô, anh chính là vật cô sở hữu, không có gì phải kiêng dè.

“Anh Hứa Nhận, anh có thể mở cửa không?” Giọng nói mềm mại của Trình Gia vang lên ngoài cửa.

Hứa Nhận đặt bút, trên mặt thoáng chút khó chịu, nhưng chỉ lướt qua.

Mở cửa, Trình Gia vẫn mang bộ dáng ngây thơ vô số tội, mỉm cười với anh.

Hứa Nhận nghi ngờ, ngoại trừ cười, cô ta không còn biểu cảm khác.

“Anh Hứa Nhận, anh không định mời em đi vào hả?” Trình Gia hỏi.

Hứa Nhận trực tiếp lắc đầu: “Không, có gì nói luôn ở đây đi.”

“Ai da, thật là…” Trình Gia làm bộ làm tịch oán thán một tiếng: “Người ta tới để giảng hòa.”

Hứa Nhận không nói lời nào.

“Món quà ngày hôm nay, không biết anh Hứa Nhận có hài lòng không?”

“Cảm ơn.” Hứa Nhận gật đầu.

“Em mới liếc mắt một cái đã nhìn ra, anh trai nắm được nhược điểm của anh Hứa Nhận, nhược điểm này, chị cũng biết, nhưng hiện tại ổn rồi, anh Hứa Nhận không phải lo lắng anh trai làm gì anh nữa, bởi vì trong tay anh Hứa Nhận cũng có nhược điểm của anh trai.” Cô ta ngước mắt nhìn anh mỉm cười: “Thật tốt.”

Hứa Nhận bị cô ra gọi “Anh anh chị chị” đến chóng mặt, ngày mai còn phải thi, anh xoa khóe mắt, không muốn vòng vo với cô ta, nói thẳng: “Em muốn anh làm gì?”

“Em làm gì có gì cần anh Hứa Nhận làm đâu?” Trình Gia mỉm cười lương thiện, kéo dài giọng, lẩm bẩm: “Người ta, chỉ hy vọng anh Hứa Nhận biết, trong cái nhà này, không phải chỉ có chị mới có thể bảo vệ anh Hứa Nhận, tuy em còn nhỏ, nhưng nhất định sẽ làm tốt hơn chị!”

Hứa Nhận nhướng mày không nói.

“Chắc chắn bây giờ anh Hứa Nhận đã biết, nên đứng về phía nào rồi nhỉ?”

Hứa Nhận vẫn không nói lời nào, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cười.

“Anh Hứa Nhận suy nghĩ cho kỹ nhé, ngủ ngon!” Trình Gia vẫy tay với anh, xoay người rời đi, Hứa Nhận chú ý tới, tay cô ta đang cầm một con búp bê vải, đi từng bước từng bước.

Hứa Nhận thu lại ý cười, chỉ cảm thấy lông sau lưng dựng đứng.

Anh ngồi xuống dưới đèn bàn, cầm bút lên, ngón tay xoay tròn, nhìn về phía Sεメ, lẩm bẩm: “Tinh tinh hung bạo, sói con đói bụng, còn có một con báo mẹ.”

Thật sự, bốn bề là địch.

———-

Hôm sau thi, không chịu được Trình Trì năn nỉ ỉ ôi, Hứa Nhận vẫn để lộ cho cô một góc đáp án, để cô chép năm câu toán học.

Mỗi câu một trăm tệ, Trình Trì cho anh năm trăm tệ.

Có nhiều hơn nữa, anh cũng không cho chép.

Có tiền mà không kiếm, Trình Trì càng thêm khinh bỉ anh.

Ngày phát kết quả thi, Trình Trì mừng như cún, lúc này cô vẫn đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, mà Dương Tĩnh vững vàng ngồi vị trí thứ nhất đếm ngược từ dưới lên.

Nhưng Trình Trì rất vui vẻ, bởi vì cô được tận mắt chứng kiến bạn học tự xưng là học sinh giỏi nào đó đã ngã ngựa, bị hiện thực tát một cái rất kêu.

Lần thi này, Hứa Nhận đứng thứ mười đếm ngược từ dưới lên, ngoại trừ toán học hơi ổn một chút, các môn khác, quả thật không nỡ nhìn thẳng, tiếng Anh thảm hại hơn, ngay cả điểm tiêu chuẩn cũng không đạt được, 69 điểm, quan trọng nhất chính là, bài thi tiếng Anh của Trình Trì cuối cùng bất chấp tất cả mà chọn toàn bộ C, thế mà cũng được 48 điểm.

Khi công bố thành tích, cả người Hứa Nhận…

Ngây ngốc.

Trình Trì rất vui vẻ, bắt chéo chân ngồi trên bàn Hứa Nhận.

Hứa Nhận không quan tâm bộ dáng tiểu nhân đắc ý của cô, anh cầm bài thi nghiêm túc kiểm tra, mỗi một câu sai đều mở sách ra đối chiếu, xem bản thân sai ở đâu.

“Trả đây!” Trình Trì giơ bàn tay trắng nõn thon dài của mình ra trước mặt anh, hoa văn trên lòng bàn tay nhợt nhạt.

“Gì cô?” Hứa Nhận không ngẩng đầu.

Trình Trì nhìn anh, nheo mắt cười nói: “Anh chỉ cho tôi tổng cộng năm câu toán, mỗi câu thu một trăm tệ, kết quả lại sai đến bốn câu, ít nhất phải trả lại tôi bốn trăm!”

Trình Trì không thật sự muốn đòi tiền của anh, chỉ định làm anh khó chịu, dùng chuyện này nhục nhã anh.

Lúc này Hứa Nhận mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc Trình Trì một cái, vẫn bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng, nói: “Một câu một trăm tệ, thu phí này chỉ nhằm vào quá trình tôi mạo hiểm cho em chép đáp án, mà không phải kết quả.” Anh dừng một chút, còn nói thêm: “Xuất hiện kết quả như vậy, tôi cũng rất bất ngờ.”

Ý cười trên mặt Trình Trì càng sâu: “Tôi vẫn nhớ, giờ thi tiếng Anh, người nào đó nói “Chép tôi… Chép người đứng thứ hai lớp, không chỉ có thầy cô bạn bè không tin tưởng, bố em cũng không tin tưởng”.” Cô giật bài thi trong tay Hứa Nhận, nhìn dấu khoanh tròn đỏ chót trên bài, cười một tiếng: “Anh nói xem, anh lấy đâu ra tự tin thế, còn muốn thi được thứ nhất lớp tôi, tôi chép anh còn có thể được thứ hai, đúng là bụng rỗng kêu to!”

Ánh mắt Hứa Nhận nhìn thẳng phía trước, mặt không biểu cảm, để mặc cô vui cười.

Trêu chọc đủ rồi, Trình Trì từ trên bàn học của anh nhảy xuống, đập bài thi xuống trước mặt Hứa Nhận, cười nói: “Tổng điểm của anh không thấp, lớp tôi là lớp đứng đầu trường số mười ba, hai cực phân hoá thật sự quá lớn, cho nên xếp hạng của anh rất tệ…”

Cô “Chậc” một tiếng, vươn tay về phía Hứa Nhận: “Hoan nghênh anh gia nhập đại gia đình đội sổ ấm áp của chúng tôi.”

Hứa Nhận vẫn không quan tâm đến cô, Trình Trì vỗ vỗ bờ vai của anh, cười tươi như hoa: “Cố lên, học sinh giỏi, tranh thủ trước khi thi đại học, nỗ lực đi, cho tới bây giờ nhà tôi chưa từng có sinh viên chưa tốt nghiệp đâu đấy!”

Đùa giỡn Hứa Nhận xong, Trình Trì cảm thấy thoả mãn mà trở về chỗ ngồi, chợt nghe thấy Vương Khôn và mấy bạn nam khác đang dài giọng thảo luận thành tích của Hứa Nhận.

“Ngày thường thằng đấy tới sớm nhất, đi về lại muộn nhất, cứ tưởng thành tích của anh ta tốt lắm, rác rưởi!”

“Giả vờ giỏi, phiền nhất chính là loại này.”

“Nó thật sự nỗ lực đấy, đáng tiếc chỉ số thông minh hữu hạn, không còn cách nào khác!”

……

Mấy người thảo luận hừng hực khí thế, không hề chú ý tới, Trình Trì trực tiếp nhấc ghế lên, ném về phía bọn họ.

Lưng Vương Khôn bị ghế sắt đập vào, đau đến mức cậu ta phải nhe răng nhếch miệng, nháy mắt nổi giận, cầm ghế lên lạnh giọng quát hỏi cả lớp: “Ai mẹ nó không có mắt như vậy!”

“Ghế của tôi đấy.” Trình Trì lạnh mặt nói.

Vừa thấy là Trình Trì, bất kể Vương Khôn như thế nào, vẫn phải ngăn lại ngọn lửa tức giận trong nội tâm, xách ghế đi đến trước mặt Trình Trì, tuy biểu cảm trên mặt tàn nhẫn, nhưng chung quy không dám phát tác, đặt ghế trước mặt Trình Trì, vỗ vỗ ghế, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Chị Trì, mời ngồi, phải cẩn thận đừng để rơi khỏi tay.”

Cậu ta xoay người rời đi, Trình Trì đứng phía sau lạnh lùng nói: “Người kia, tôi có thể cười có thể mắng.”

Cô dừng lại một chút, giọng nói càng thêm trầm thấp: “Nhưng các cậu, không thể.”

Hứa Nhận cúi đầu, tay cầm bút viết phương trình trên bài thi.

Nghe vậy, ngòi bút thoáng dừng lại, ngay sau đó, lại tiếp tục viết số.

Vương Khôn cắn răng ngồi trở lại vị trí của mình, bên người có bạn nam bê nước ấm tới, Vương Khôn uống một ngụm, hung tợn mắng một tiếng: “Con đ* thối, chờ xem, tao sẽ không để mày đắc ý lâu đâu.”

———-

Nội tâm Hứa Nhận, không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, anh cố gắng khiến bản thân tập trung, nghiêm túc sửa lại chỗ sai trên bài thi, cũng hiểu được tại sao bản thân lại sai, nhưng thế này vẫn chưa đủ.

Anh còn kém xa, tuy rằng anh cũng từng có lịch huy hoàng về mặt thành tích, nhưng đã bỏ học suốt hai năm, rất nhiều kiến thức đã đổi mới, hơn nữa giáo viên ở Lộc Châu không giống với giáo viên ở quê anh, bên này trình độ của các bạn cũng tốt hơn anh rất nhiều, tiếng Anh là môn anh yếu nhất.

Trình Chính Niên cầm bài thi đầy dấu khoanh đỏ chót của Trình Trì, theo thường lệ phê bình cô một hồi, đến Hứa Nhận, Trình Chính Niên không nói thêm cái gì, chỉ hỏi anh có muốn xuống một lớp hay không, như vậy các phương diện học tập mới theo kịp.

Hứa Nhận không hề do dự mà từ chối.

Anh đã sắp 21, không còn nhiều thanh xuân có thể phung phí, thời gian của anh, rất gấp gáp.

Sau kỳ thi lần này, đèn trong phòng Hứa Nhận, thường xuyên sáng choang trắng đêm.

———-

Khi Hứa Nhận đạp xe đạp ra khỏi khuôn viên trường, xa xa, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại bên đường đối diện, Trình Lệ Minh xuống xe.

Gã mặc áo sơ mi hoa, khoác áo gió dài, đeo cặp kính râm thiếu gia, kiểu tóc xoã rối.

Cả người tràn ngập mùi nhà giàu mới nổi, khiến Hứa Nhận ghê tởm gần chết.

Anh vốn định mắt nhìn thẳng đạp xe rời đi, xa xa, hai gã đàn ông đi tới ngăn cản Hứa Nhận.

Trình Lệ Minh đi đôi giày da Prada (1) đến trước mặt anh, tay đút trong túi, nhìn anh cười nói: “Em trai vịt con thân yêu của tôi, có thời gian không, tôi muốn cùng cậu chơi một trò.”

Hứa Nhận quay đầu, mím môi với gã, cười nói: “Tôi có rất nhiều bài tập phải làm.”

“Mẹ nó, cho mặt mũi nên không biết xấu hổ có phải không!” Tên Giáp tùy tùng của Trình Lệ Minh không khách khí quát lớn.

“Này!” Trình Lệ Minh vẫy vẫy tay, dùng giọng điệu ôn hoà nói: “Đừng hung dữ với em trai tôi như vậy, trẻ con ở nông thôn, chưa từng bị dọa.”

Ngược lại thực sự có vài phần hiền hòa của anh cả, nhưng lúc này Hứa Nhận lại cảm thấy sau lưng gió lạnh từng cơn.

Anh biết, hôm nay chạy trời không khỏi nắng, anh cũng không định xé rách da mặt với Trình Lệ Minh, không nói đến trong tay gã còn nắm nhược điểm mình làm việc ở club đêm, chỉ bằng tính cách hung bạo dễ giận của gã, động vào lông gã, bản thân anh tuyệt đối không có kết cục tốt.

“Đi đâu?” Hứa Nhận hỏi.

Trình Lệ Minh cười giống như cáo già, mở cửa xe, vẫy tay với Hứa Nhận ở phía xa: “Tất nhiên là nơi có ý tứ.”

“Nhưng tôi đi xe đạp.” Tay anh nắm chặt tay lái.

“Cái này thì dễ thôi.” Trình Lệ Minh ném ánh mắt về phía tuỳ tùng Ất, tuỳ tùng Ất trực tiếp khiêng chiếc xe đạp kia lên, đi vài bước đến hoa viên.

Tên đó ném xe đạp vào dòng sông đối diện trường học, rầm một tiếng, thân xe chìm nghỉm.

Động tĩnh hấp dẫn lực chú ý của không ít bạn học, mọi người thì thầm bàn tán, nhìn về phía Hứa Nhận.

“Hiện tại được rồi!” Trình Lệ Minh cười âm hiểm với Hứa Nhận.

Hứa Nhận siết tay thành nắm đấm, mím chặt miệng, bị hai tên tuỳ tùng một trước một sau kìm kẹp, ngồi vào xe Mercedes của gã.

Hết chương 20

(1): Prada là một nhãn hiệu thời trang của Ý chuyên về các sản phẩm cao cấp cho nam và nữ (giày dép, túi xách, phụ kiện thời trang…), nhãn hiệu Prada được thành lập bời Mario Prada vào năm 1913.

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Nhận…… Lau máu bên khóe miệng: Tôi thật sự cho rằng thành tích của tôi rất tốt

Xe đạp: Cho nên tôi đã làm gì sai? [Mặt ngây ngốc]

Lời editor: Hú hú, spoil nhè nhẹ chương sau nè ^^

“Trình Trì.” Miệng anh lẩm bẩm lẩm bẩm, giọng điệu rất dịu dàng, không có sức lực, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Anh dùng khẩu ngữ chỉ có cô mới hiểu nói: “Em thật giống thiên sứ.”

Chỉ có trời mới biết, anh nhớ cô đến nhường nào, rất nhớ rất nhớ cô, hiện tại cô thật giống thiên sứ, dưới địa ngục Tu La tràn đầy ác ma, cô như sáng lên trong mắt anh